Không gian tại hiện trường vô cùng nhỏ hẹp, không tiện khám nghiệm, vì vậy chúng tôi chỉ có thể cố định hiện trường lại, sau đó đưa tất cả đồ đạc tùy thân về phòng giải phẫu để tiến hành khám nghiệm.
Phòng Giải phẫu thi thể và Khám nghiệm pháp y học của Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên có bốn buồng mổ đối diện nhau, cũng có thể cáng đáng được việc đồng thời giải phẫu khám nghiệm sáu cái xác.
Cục điều đến bảy bác sĩ pháp y cùng năm thực tập sinh gia nhập vào công tác khám nghiệm thi thể, cộng thêm tôi và Đại Bảo nữa, cả hội chúng tôi chia ra thành ba tổ.
Do có nhiều nhân viên hơn nên hiệu suất công việc tăng lên rất nhiều, tôi cũng có thể rảnh tay nghiên cứu qua quần áo và đồ đạc tùy thân của sáu người chết.
Cửa của bốn buồng mổ nằm so le với nhau, ở giữa là một cái sân nhỏ, đây là nơi để những bác sĩ pháp y phụ trách các phòng trao đổi với nhau trong quá trình khám nghiệm đồng thời.
Bây giờ cái sân nhỏ này trở thành chỗ cho tôi kiểm tra quần áo và đồ đạc tùy thân của nạn nhân.
Điều đáng mừng là trang phục bên ngoài của mấy vị khách du lịch bụi này có vẻ rất giống nhau, họ đều mặc một bộ áo gió không quá dày, trên lưng đeo một cái ba lô lớn. Để phân biệt quần áo và ba lô của mỗi người, chúng tôi đánh số chúng dựa theo số thi thể. Bốn thi thể nam được đánh số từ 1 đến 4, còn hai thi thể nữ được đặt số 5 và 6.
Áo khoác của cả sáu người đều bị cởi ra, xếp thành một hàng trên sân nhỏ.
Quần áo còn rất nguyên vẹn, không có tổn hại cũng không bị xé rách. Dù trong túi áo đều trống không nhưng cũng chẳng có dấu vết bị lục lọi. Ít nhất nếu nhìn từ trang phục thì thấy mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Ba lô cũng vậy, trong sáu chiếc ba lô chỉ có một ít đồ dùng du lịch, túi ngủ cùng dụng cụ sinh tồn khi đi dã ngoại, ngoài ra còn mấy miếng lương khô. Xem ra rất chỉnh tề, không có bất kỳ dấu vết xáo trộn nào, nhưng lại không có những thứ như túi tiền hay điện thoại di động.
"Đi du lịch mà lại không mang tiền sao?" Đại Bảo cũng chú ý tới chi tiết này, "Hơn nữa ngay cả điện thoại di động cũng không có? Giờ là thời buổi nào cơ chứ!"
"Chuyện này không thể xảy ra được." Tôi nhíu mày suy nghĩ, "Không có tiền thì làm sao thuê được chiếc thuyền này? Nghe nói tiền thuê cũng không hề rẻ."
"Hay họ giấu tiền trong túi khác bí mật hơn?" Đại Bảo vừa nói vừa cẩn thận tìm kiếm trong từng chiếc ba lô, "Hoặc là tiền của bọn họ giao hết cho một người giữ? Mà túi của nguời này lại có hai lớp gì đó chẳng hạn?"
Tôi và Đại Bảo liền đem tất cả đồ đạc trong ba lô ra, tìm qua từng thứ một nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào.
"Thật kỳ quái. Nếu giấu tiền trong ngăn kín thì chúng ta không thấy cũng là chuyện thường. Nhưng điện thoại di động đâu? Đến một chiếc di động cũng không có, vậy họ liên lạc với người khác bằng cách nào? Nếu như bị ăn trộm thì cũng quá kỳ lạ, có thể không động đến những vật dụng khác mà trực tiếp lấy tiền đi hay sao?" Đại Bảo kinh ngạc nói.
Tôi lắc đầu, "Đừng quên bọn họ lúc đó đang ở trên một chiếc thuyền, lại nằm trên mặt hồ lớn như vậy, việc bị trộm là không thể xảy ra."
"Hay là bị cướp?" Đại Bảo nói tiếp.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp, "Nếu là bị cướp thì có bao nhiêu người tham gia vụ cướp ấy? Dù sao trên thuyền cũng có sáu người, vậy mà lại có thể cướp toàn bộ số tiền mà không gặp bất cứ sự chống cự nào, không cưỡng ép hay trói buộc gì, cũng chẳng xáo trộn ba lô của người chết ư? Chuyện này lạ kỳ đấy chứ?"
"Thế tiền đâu mất rồi?" Đại Bảo hỏi.
"Nguyên nhân tử vong vẫn là điểm mấu chốt." Tôi đáp, "Ít nhất đến bây giờ chúng ta vẫn mông lung chưa biết ra sao."
Nói xong, tôi đứng dậy đi vào phòng giải phẫu.
Thi thể đầu tiên của ba buồng mổ đều là nam, lúc này họ đều bị cởi bỏ hết quần áo bên ngoài, chỉ mặc quần đùi nằm trên bàn mổ. Công tác khám nghiệm bề ngoài thi thể đã tiến hành gần xong, mọi người đang lắp lưỡi dao mổ, chuẩn bị bắt đầu giải phẫu khám nghiệm.
Phía trong mí mắt của người chết không thấy nốt xuất huyết rõ ràng, trên mặt cũng chưa thấy hiện rõ màu tím bầm, nhưng môi và móng tay đều có màu xanh tím. Trừ ngón tay của thi thể số 1 có một chỗ tổn thương dạng đốm nhỏ màu hồng nhàn nhạt, thì những thi thể khác đều không có dấu vết thương tổn nào quá rõ.
Tình trạng mà bác sĩ pháp y phụ trách ở ba buồng mổ phát hiện được có vẻ giống nhau như đúc.
Nếu dùng ngôn ngữ thông thường để diễn tả những gì chúng tôi thấy được khi khám nghiệm bề ngoài thi thể thì chính là: Người chết có một số triệu chứng ngạt thở, nhưng triệu chứng này lại không phải dạng điển hình. Hơn nữa, những người này lúc còn sống không phải chịu hành vi bạo lực nghiêm trọng, không bị trói buộc hay cưỡng ép, cũng không chống cự. Mà quá trình hình thành việc ngạt thở lại khó giải thích, vì khoang miệng, mũi, cổ, ngực đều không có dấu hiệu tổn thương, cơ chế dẫn đến ngạt thở không quá rõ ràng.
Lẽ nào là trúng độc?
Tôi bắt đầu nghi ngờ đến khả năng trúng độc. Bởi vì nguyên nhân tử vong chủ yếu có sáu loại là bị thương, ngạt thở, trùng độc, bệnh tật, chênh lệch nhiệt độ, điện giật. Sau khi loại bỏ các nguyên nhân tử vong có thể xảy ra khác, cộng thêm việc cả sáu người không thể cùng lúc đột nhiên phát bệnh mà chết, như vậy ngạt thở và trúng độc là hai nguyên nhân được bác sĩ pháp y coi là trọng tâm và cần cân nhắc.
Nhưng ngạt thở cơ tính (1) phải có những vị trí tổn thương tương ứng thì mới có thể chứng minh chắc chắn được. Bên cạnh đó, một số trường hợp trúng phải thuốc độc cũng có triệu chứng ngạt thở. Như vậy sau một hồi suy tính, trúng độc đã trở thành đối tượng nghi ngờ chính.
(1) Trong pháp y, các trường hợp ngạt thở được xác định theo tính chất của vụ việc. Có 2 loại ngạt thở là ngạt thở cơ tính và ngạt thở hóa chất (ngạt CO, CO2, HCN.) Donald T. Reay và Stanley M. Becker đã chia ngạt thở cơ tính làm ba loại:
+ Ngạt do bị bịt mũi miệng.
+ Ngạt do đè ép bên ngoài vào vùng cổ: Treo cổ, chẹn cổ bằng dây, bóp cổ, chấn thương, đè ép ngực bụng.
+ Ngạt do lấp tắc đường thở (bên trong) : Dị vật đường thở, phù thanh quản, co thắt khí quản, ngạt nước.
Tuy nhiên rất nhiều trường hợp trúng độc có hiện tượng tương ứng trên thi thể. Ví dụ như nhiều loại độc dẫn đến nôn mửa, hiện trường sẽ còn lại bãi nôn, hay ngộ độc phốt pho hữu cơ dẫn đến đồng tử thu nhỏ thành chấm bé như đầu kim, hoặc ngộ độc carbon monoxide thì thi thể sẽ chuyển sang màu đỏ tím như quả berry.. Nhưng sáu cái xác này đều không có bất kỳ triệu chứng trúng độc nào, hơn nữa tình trạng hiện trường cũng không có đủ điều kiện để dẫn đến ngộ độc.
Phần lớn nguyên nhân tử vong đều được xác định khá chắc chắn khi tiến hành khám nghiệm bề ngoài thi thể. Chỉ có trúng độc và đột ngột phát bệnh mới có thể không để lộ dấu hiệu ra bê ngoài một cách rõ ràng. Bên cạnh đó còn có một vài thương tổn do nguyên nhân bên ngoài tác động dẫn đến tổn thương nội tạng và mạch máu, nhưng lại không thể hiện rõ lên bề ngoài thi thể, cho nên chúng tôi chỉ có thể mang toàn bộ hy vọng dồn vào công tác giải phẫu.
Tôi hơi nôn nóng đến mức không dằn lòng được, nhanh chóng lắp dao mổ, bắt đầu giải phẫu.
Sau khi cơ bản nhất trí với công tác khám nghiệm bề ngoài, chúng tôi lần lượt chia tách da, mô liên kết dưới da và cơ bắp ở cổ, ngực và bụng của người chết, thậm chí tách lộ cả xương nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ thương tổn nào. Toàn bộ nội tạng và mạch máu đều ở vị trí bình thường, không bị vỡ hay xuất huyết.
"Lạ thật." Đại Bảo nói, "Ngay cả da và cơ thịt dưới cổ đều không có hiện tượng xuất huyết, chắc chắn không phải là ngạt thở cơ tính."
"Nhưng triệu chứng ngạt thở rất rõ ràng." Bác sĩ Triệu cùng tổ với chúng tôi lên tiếng, "Nội tạng ứ máu, máu trong tim không bị đông lại."
"Chẳng phải triệu chứng ngạt thở là phải có nốt xuất huyết dưới mí mắt hay sao?" Một thực tập sinh ở bên cạnh hỏi.
Tôi cười, đáp, "Trong sách nói đến triệu chứng ngạt thở, tức là những triệu chứng này có khả năng giúp nhận biết ngạt thở, nhưng sách không nói ngạt thở phải có tất cả những triệu chứng ấy. Cơ chế tạo thành nốt xuất huyết ở kết mạc dưới mí mắt chính là áp lực trên mao mạch tăng mạnh dẫn đến xuất huyết. Ví dụ như khi bị bóp cổ, lực tác động tương đối nhỏ, chỉ đè lên tĩnh mạch cổ nhóm nông (2), trong khi đó động mạch vẫn đẩy máu tới, máu trong tĩnh mạch chảy trở lại bị nghẹt dẫn đến xuất hiện những nốt xuất huyết ở kết mạc dưới mí mắt và trên mặt. Nhưng ở những vụ treo cổ, vì lực đè lên cổ lớn, động mạch tĩnh mạch đều bị bóp nghẹt nên sẽ không có nốt xuất huyết."
(2) Tĩnh mạch cổ nhóm nông: Các tĩnh mạch của đầu và cổ chia thành hai nhóm là nhóm nông, dẫn lưu máu từ các phần bên ngoài và nhóm sâu, dẫn máu từ các cấu trúc trong ra. Tất cả các tĩnh mạch, dù nông hay sâu đều đổ vào tĩnh mạch cảnh trong hay tĩnh mạch dưới đòn, hoặc đổ trực tiếp vào thân tĩnh mạch tay đầu ở nền cổ. Qua thân tĩnh mạch tay đầu, tất cả máu của đầu và cổ đổ vào tim. (Bài giảng Giải phẫu học - Chủ biên: TS. Trịnh Xuân Đàn)
Cậu thực tập sinh liền gật đầu như đã hiểu ra.
"Cũng có loại thuốc có thể dẫn đến nội tạng ứ máu và máu huyết không đông." Tôi vừa nói vừa cắt một phần thành dạ dày cùng một bộ phận gan, "Nhưng thức ăn trong dạ dày đều đã được đẩy hết xuống ruột, có vẻ cũng không phải vừa mới ăn xong, làm sao lại trúng độc được đây? Mấy tiêu bản này phải mau đem về Cục xét nghiệm, rồi lập tức báo kết quả cho chúng tôi. Mặt khác, có biết bọn họ ăn cơm trưa lúc mấy giờ không?"
Điều tra viên cau mày, dùng hai ngón tay cẩn thận nhón lấy túi vật chứng đựng nội tạng của người chết, "Tôi mang đi ngay đây. Căn cứ vào thông tin điều tra lúc trước, sáu người này hẳn đã ăn trưa ở thị trấn bên hồ, đại khái vào khoảng 10 giờ 30 phút sáng."
Tôi mở tá tràng của người chết ra, phát hiện thấy trong tá tràng còn một ít thức ăn nát, "Thức ăn trong dạ dày đã bị đẩy đi, nhưng thức ăn tiêu hóa cuối cùng vẫn còn trong tá tràng, chứng tỏ thức ăn mới bị đẩy khỏi dạ dày thôi. Dựa theo quy luật chung, đây chính là những thứ cuối cùng người này ăn trước khi chết sáu tiếng đồng hồ."
"Sáu tiếng.. ừm, vậy thời điểm tử vong là 4 giờ 30 phút chiều." Đại Bảo nói, "Dựa theo lời khai của chủ thuyền, họ xuất phát lúc 3 giờ 30 phút, nói cách khác, người chết mới chỉ ở trên thuyền được một tiếng đồng hồ?"
"Dù sao trước tiên cũng đã xác định được thức ăn nát trong tá tràng là từ bữa ăn lúc 10 giờ 30 phút sáng ngày 1 tháng 3." Tôi dùng kẹp cầm máu lấy một ít thức ăn trong tá tràng, nhìn kỹ rồi nói tiếp, "Hừm, bọn họ ăn tảo chuỗi ngọc xào trứng à?"
"Phải phải phải, tảo chuỗi ngọc xào trứng là món ăn có tiếng ở chỗ chúng tôi, căn cứ vào thông tin điều tra được, quả thực họ đã ăn món này vào ngày xảy ra vụ án!" Điều tra viên kích động nói.
Hàn Lượng ở một bên nhíu mày, "Mẹ ơi, thi thể bị phân hủy thì tôi đây cũng không hãi lắm, nhưng tôi phải khâm phục tinh thần nghiên cứu đồ ăn trong dạ dày của bác sĩ pháp y các anh. Chuyện.. chuyện này thật là buồn nôn."
"Có một vấn đề." Một thực tập sinh lên tiếng, "Tôi nghe nói đêm qua khi chiếc thuyền này được phát hiện, người tìm thấy chiếc thuyền khăng khăng cho rằng vì trên thuyền phát ra âm thanh kỳ quái nên anh ta mới sợ tới mức tè ra quần. Như.. như là quỷ gào."
"Quỷ gào ư? Ha ha!" Đại Bảo phản đối.
Tôi nói, "May mà Lâm Đào không ở đây. Tôi cảm thấy thế này, ngay từ lúc anh ta phát hiện chiếc thuyền thì hẳn đã không còn người sống nữa rồi. Cho nên quỷ gào là lý do trốn tránh của anh ta thôi, chính là cho mình một lối thoát, tìm một lý do cho việc sợ vãi tè ra quần."
Giải phẫu xong rồi, vẫn không có phát hiện bất kỳ tổn thương gì.
Tôi thở dài rồi đi ra sân để xem những buồng giải phẫu kia tiến hành thế nào.
"Tình trạng của chúng tôi giống hệt bên các anh." Trưởng khoa Hồ nói.
"Bên chúng tôi cũng giống y như đúc." Bác sĩ Hàn cũng nói.
Ba bác sĩ phụ trách các buồng đứng đối diện trên mảnh sân nhỏ, nhìn quần áo và ba lô được xếp hàng chỉnh tề trên mặt đất mà lòng không khỏi lo âu. Sau khi giải phẫu xong xuôi, trong đầu chúng tôi đến một chút căn cứ để suy đoán nguyên nhân tử vong cũng không có, trường hợp này quả thật hiếm thấy.
"Kết hợp với tình hình tại hiện trường, chỉ có thể là trúng độc khí mà thôi." Trưởng khoa Hồ lên tiếng, "Các nguyên nhân tử vong khác có thể loại trừ hoàn toàn."
"Anh biết loại khí độc nào có thể dẫn đến triệu chứng ngạt thở rõ ràng trên thi thể không?" Tôi hỏi.
Bác sĩ Hàn nghĩ rồi đáp, "Thật đúng là không có bao nhiêu. Trừ khi là.. carbon dioxide?"
"Carbon dioxide?" Tôi hỏi.
Điều này làm tôi không khỏi nhớ tới vụ án "vách núi ăn thịt người" (3) mấy tháng trước. Nhưng nguyên nhân trong vụ án kia với vụ án này có tính chất khác nhau. Ở vụ án kia là do hình thái địa lý đặc biệt, bốn phía núi cao, ở giữa trũng xuống tạo thành một bể khí. Mà nơi đó chẳng được lưu thông không khí trong một khoảng thời gian dài, carbon dioxide nặng hơn không khí dần tích lại ở đáy, tạo thành một bể carbon dioxide. Bể carbon dioxide cũng có một "mặt bể" vô hình, chỉ cần con người xuống dưới mặt bể này là sẽ xuất hiện triệu chứng trúng độc do xung quanh có một lượng carbon dioxide lớn, người lập tức mất đi ý thức, rơi vào đáy bể rồi theo đó mà chết. Vì những người đồng hành thấy bạn ngã xuống đáy liền đua nhau đi cứu giúp, cứ đi người nào là ngã xuống người đấy, tạo thành vụ án tàn khốc nhiều người chết. Cũng bởi vậy người dân mới truyền tai nhau chuyện "vách núi ăn thịt người".
(3) Xem vụ án Vách núi ăn thịt người trong quyển 5 bộ tiểu thuyết Bác sĩ pháp y Tần Minh - Người sống sót.
Không sai, ngộ độc carbon dioxide, không chỉ im hơi lặng tiếng mà xét nghiệm độc tố cũng không thể tìm ra được. Người chết không có tổn thương dẫn đến ngạt thở cơ tính, nhưng lại xuất hiện triệu chứng ngạt thở. Vừa khéo nhìn từ biểu hiện trên thi thể có thể thấy những người này rất phù hợp với đặc điểm trúng độc carbon dioxide.
Nhưng ngộ độc carbon dioxide phải kèm theo điều kiện nhất định. Một thuyền hàng thường được sử dụng, dù khoang thuyền tương đối kín thì cũng không phải là bị bịt kín hoàn toàn. Hơn nữa thuyền thường chạy trên hồ, không thể tích tụ carbon dioxide nồng độ cao trong khoang thuyền. Không có carbon dioxide nồng độ cao thì không thể dẫn đến việc người chết một cách nhanh chóng.
Nói tóm lại, điều kiện tại hiện trường không phù hợp với điều kiện gây nên ngộ độc carbon dioxide.
Nguyên lý này chúng tôi đều hiểu. Nhưng dù sao tình trạng thi thể cũng tương đối phù hợp với giả thiết này, cho nên chúng tôi lại không thể phủ định điều đó.
"À, đúng rồi, thi thể tôi khám nghiệm vẫn có một chút tổn thương." Bác sĩ Hàn vỗ đầu một cái, "Nhưng chắc là không ảnh hưởng nhiều đến vụ án."
"Hừm, vết thương anh nói nằm ở ngón tay phải không?" Tôi nói, "Lúc ở hiện trường tôi có thấy nhưng không nhìn kỹ, anh xem xét kỹ chưa?"
Bác sĩ Hàn lắc đầu, đáp, "Tổn thương rất nhỏ, không nói lên chuyện gì cả."
"Là trầy xước hay là bầm giập?" Tôi hỏi.
Bác sĩ Hàn trả lời, "Dùng kính lúp nhìn thì thấy không phải trầy da, cũng không phải bầm giập mà là mụn máu."
Mụn máu không phải từ mà nhân viên khám nghiệm chuyên dùng, phía pháp y gọi đó là mụn nước đọng máu. Đây là tổn thương nhỏ rất ít được chú ý trong khi khám nghiệm tử thi. Chỉ khi gặp phải thi thể mà toàn thân không tìm thấy tổn thương thì mới được chú trọng.
Tôi vào buồng mổ của bác sĩ Hàn, cầm lấy tay của người chết xem kỹ. Trên tay phải, ở ngón cái cùng đầu lòng bàn tay giữa ngón trỏ và ngón giữa đều có nốt sưng đỏ rõ ràng, giữa nốt sưng này có một mụn máu nổi lên. Kẽ tay đã bị bác sĩ Hàn rạch ra, lớp sâu của phần mềm bị phù nề thấy rõ, thậm chí dùng kính lúp quan sát còn có thể thấy phần này đã có dấu hiệu hoại tử.
"Xét nghiệm độc tố sơ bộ đã có kết quả, chưa tìm thấy chất độc và độc tố." Điều tra viên thở hồng hộc chạy về phòng giải phẫu, nói.
Chuyện này nằm trong dự liệu của tôi nên tôi cũng không đáp, chỉ ngẩng đầu hỏi bác sĩ Hàn, "Tổn thương này là gì?"
"Tổn thương cục bộ phần mềm cũng có thể dẫn đến mụn máu giống như vậy. Ví dụ như bị cọ xát, chênh lệch nhiệt độ gì đó." Bác sĩ Hàn lơ đễnh đáp.
"Không, không phải cọ xát." Tôi suy nghĩ mông lung, "Đây là tổn thương điển hình của lạnh cóng."
"Ha ha, thời tiết này mà cũng bị nẻ hay sao?" Đại Bảo nói, "Vết nẻ này chắc chắn không liên quan đến vụ án."
Tôi lắc đầu, không nói gì. Manh mối trong đầu vẫn đang cố liên kết lại với nhau, nhưng chỉ với chút thời gian thì không thể kết nối được chúng. Trong trí não của tôi có một ý tưởng không ngừng nhảy nhót, sống động như thật. Tôi muốn tóm lấy nó mà lại chẳng thể nào bắt được. Mọi điều tôi thấy hôm nay nhất định có một mối liên hệ tất yếu. Đúng, có liên hệ, tôi sắp nghĩ ra rồi.
"Thời gian không còn sớm nữa, nếu các cậu không muốn đến tận bữa trà chiều mới được ăn trưa thì tôi đề nghị chúng ta bắt đầu đợt giải phẫu khám nghiệm thứ hai đi." Trưởng khoa Hồ cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi lắc đầu cho tỉnh trí, đáp, "Được, tranh thủ thời gian thôi."
Chúng tôi chia nhau về buồng mổ của mình, sau khi làm sạch thi thể, bàn mổ và dụng cụ giải phẫu, chúng tôi liền đưa thi thể đã qua giải phẫu lên xe chở, rồi đặt thi thể chờ khám nghiệm lên bàn mổ.
Ở đợt hai này tổ chúng tôi khám nghiệm thi thể số 5, là xác của một cô gái trẻ. Do trước đó đã qua khám nghiệm quần áo nên trang phục bên ngoài của thi thể đã bị cởi bỏ, chỉ để lại đồ lót.
Tuy rằng triệu chứng trên thi thể này có vẻ giống với thi thể số 2 chúng tôi vừa khám nghiệm, nhưng tôi vẫn tiến hành khám nghiệm bề ngoài thi thể theo đúng quy định.
Thoạt nhìn, cái xác này dường như cũng không hề có vết thương.
Vật chứng cần lấy khi khám nghiệm thi thể nữ chỉ có hơn chứ không hề kém so với thi thể nam, ví dụ như phải lấy hơn mười mẫu vật bằng cách chà xát qua khoang miệng, vυ', âʍ đa͙σ, hậu môn. Lúc đang chuẩn bị tăm bông, tôi có liếc qua thi thể nằm trên bàn mổ, "Sao tôi cảm thấy qυầи ɭóŧ của người chết bị kéo căng thế nhỉ? Trông như có vật cứng ở đũng quần."
Đại Bảo cười khinh bỉ, "Chưa thấy phụ nữ đến tháng hả?"
"Ồ." Tôi chợt hiểu ra, bèn cầm tăm bông thật cẩn thận để tránh bị dính bẩn, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Đại Bảo và cậu thực tập sinh cởi đồ lót của người chết ra.
Khi qυầи ɭóŧ được kéo ra khỏi mông, bỗng có tiếng rơi rào rào làm chúng tôi giật mình.
Chúng tôi ngẩn ra nhìn.
Từ trong chiếc qυầи ɭóŧ của thi thể nữ số 5 đột nhiên rơi ra rất nhiều thứ, có một chiếc điện thoại Apple, một vòng tay kim cương, một đồng hồ Piaget và một chiếc dây chuyền ngọc bích.
"Chuyện.. chuyện này.. Cô gái này giấu trong đáy quần nhiều đồ như vậy, không cộm đến phát khϊếp hay sao?" Đại Bảo chấn động.
Trong đầu tôi lại bắt đầu nhào trộn các manh mối, hơn nữa còn thấy cần phải kết nối chúng lại với nhau.
Tôi quay đầu chạy sang buồng mổ của trưởng khoa Hồ, bên họ đang khám nghiệm thi thể nam số 4. Công tác khám nghiệm bề ngoài của họ nhanh hơn chúng tôi, giờ đã chuẩn bị bắt tay vào mổ rồi. Trưởng khoa Hồ thấy tôi cuống quýt chạy vào thì tỏ ra rất hoang mang.
Tôi không nói nhiều lời, lại chạy sang buồng mổ của bác sĩ Hàn, đúng lúc này bác sĩ Hàn cũng chạy khỏi buồng mổ nên cả hai xô thẳng vào nhau.
"Trong đũng quần.." Bác sĩ Hàn nói.
"Có vật đáng tiền!" Tôi tiếp lời.
Bác sĩ Hàn ra sức gật đầu.
Trưởng khoa Hồ thấy có chuyện liền chạy ra theo, lúc này nhìn chúng tôi một cách mờ mịt.
Hiện tại, mạch suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn liên kết với nhau.
Tôi nói, "Đại Bảo và anh Hàn phụ trách làm tiếp công tác khám nghiệm tử thi dang dở, tôi và trưởng khoa Hồ phải lên Cục Cảnh sát thành phố ngay! Vụ án này trông thì tưởng không có chỗ khác thường hay điểm đáng ngờ nào cả, giờ còn chưa thành lập tổ chuyên án đâu!"