"Hôm nay các anh trúng tà hết à? Không bỏ qua đề tài này được sao?" Lâm Đào tỏ vẻ nghiêm túc phản đối, ""Thuyền ma bóng quỷ" cái gì chứ? Có thể theo chủ nghĩa duy vật được nữa hay không?"
Hàn Lượng cầm tay lái, chỉ mỉm cười.
"Chuyện này có gì mà phải sợ?" Lông Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khinh bỉ nói.
Từ khi Lông Vũ gia nhập tổ điều tra, cái xe nhỏ rách nát của chúng tôi có chút chật chội. Chung quy lại vẫn là ngại ngồi sát cạnh con gái nhà người ta, vì thế Lông Vũ gầy yếu nhất đội được ngồi ở ghế phó lái, còn ba người đàn ông to tướng như chúng tôi chen nhau ngồi ở ghế sau.
Tôi xê dịch thân mình, vùng eo bị cái mông to béo của Đại Bảo ép đến ê ẩm.
Chỉ chốc lát sau, xe lái ra vùng ngoại ô thành phố Long Phiên, trong nửa giờ ngồi xe lắc lư trên con đường trải xi măng dẫn đến bến tàu phía Đông hồ Long Phiên, chúng tôi nhìn ngắm mặt hồ sóng nước lấp loáng dưới ánh mặt trời.
Bến tàu phía Đông đã bị phong tỏa, trên giao lộ có mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ngang dọc, đèn hiệu lấp loáng. Vài viên cảnh sát địa phương canh giữ tại hàng dây cảnh giới giữa xe cảnh sát, không để người dân đang đứng xem tiến vào. Quần chúng nhao nhao bàn luận về vụ án, phát huy trí tưởng tượng của họ, có mấy người trông giống phóng viên trà trộn trong đám đông, vội vàng ghi chép vào sổ tay.
Khi chúng tôi đi qua đám người ấy lại loáng thoáng nghe được cái tên "thuyền ma bóng quỷ".
"Sự việc quá nghiêm trọng, tôi chưa vào hiện trường, nhưng sau khi nắm được tình hình cơ bản thì cho mời ngay các anh tới đây." Trưởng khoa Hồ nghiêm mặt nói với chúng tôi, nhân thể chỉ tay về phía một con thuyền chở hàng cũ nát thả neo tại bến tàu.
Con thuyền không lớn, trên thân có chút gỉ sét, nó đang nương theo sóng nước mà nhè nhẹ va vào mép bến.
"Sự việc nghiêm trọng đến mức nào? Có mấy thi thể?" Đại Bảo hỏi.
Trưởng khoa Hồ thấp giọng đáp, "Đội Đặc công lên thuyền trước để loại trừ nguy hiểm. Sau khi lên thuyền, họ không thấy có người nên chú ý tới nắp khoang thuyền mở tung kia, họ vào xem thì thấy có sáu thi thể, bốn nam hai nữ."
"Nam nữ không cân bằng, xem ra không phải tự tử vì tình, cũng không phải tự sát tập thể." Đại Bảo đoán.
"Cũng chưa chắc, nhỡ có đôi đồng tính thì sao?" Hàn Lượng vừa nhìn điện thoại di động, vừa khẽ nói.
"Tự sát thì chỉ cần nhảy thẳng xuống hồ chứ cần gì nữa?" Tôi tiếp lời.
"Bước đầu xem xét sàn tàu thấy không có dấu vết vật lộn. Đặc công nói mấy người này chết rất nhẹ nhàng, không chảy máu, không vết thương, cậu Hàn ở cửa khoang thuyền nhìn qua thi thể cũng chẳng thấy tổn hại gì, không rõ nguyên nhân tử vong." Trưởng khoa Hồ nói, "Chuyện này thật kỳ quái."
"Không có lấy một chút đầu mối sao?" Tôi tranh thủ thời gian mặc trang phục khám nghiệm.
"Hoàn toàn không có, bọn họ đều nói là "thuyền ma bóng quỷ" xuất hiện." Trưởng khoa Hồ cười gượng một tiếng.
Lâm Đào lại rùng mình một cái. Hôm nay đã là lần thứ ba cậu ta nghe thấy mấy từ này.
""Thuyền ma bóng quỷ" cái gì cơ?" Tôi tò mò hỏi.
Trưởng khoa Hồ khoát tay, "Chỉ là truyền thuyết dân gian, chuyện mê tín thời phong kiến thôi."
Hàn Lượng vẫn không rời mắt khỏi điện thoại, "Đến lúc về tôi sẽ kể cho anh nghe, toàn là lời vô căn cứ."
Khi trò chuyện, chúng tôi đã mặc xong trang phục khám nghiệm, chuẩn bị tiến vào hiện trường. Mép thuyền cao hơn đầu người, muốn trực tiếp leo lên có chút khó khăn. Cảnh sát đã đặt giữa bến tàu và mạn thuyền một chiếc thuyền ba lá làm cầu, chúng tôi giẫm lên chiếc thuyền ba lá dập dềnh, như diễn viên xiếc, chật vật leo lên boong thuyền.
Trên boong trống trải, phía cuối là buồng lái một tầng, trong buồng lái đèn sáng, ngoại trừ bánh lái cao ngất đặt trước cửa kính thì căn buồng này cũng trống trơn.
"Trình Tử Nghiên, có dấu vết hay vật chứng gì không?" Lâm Đào vừa lên boong đã hỏi ngay một nữ cảnh sát trẻ của Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên.
Cô cảnh sát này là một 9x, tuy thời gian công tác chưa lâu nhưng đã rất nổi danh. Trình Tử Nghiên là thủ khoa tốt nghiệp khoa Khám nghiệm dấu vết thuộc Học viện Cảnh sát hình sự Trung Quốc, thành tích nổi bật, ngoại hình cũng hơn người, cho nên lúc được phân về Cục Cảnh sát thành phố Long Phiên đã trở thành nhân vật có tiếng. Ở trên Cục có rất nhiều chuyện để nói về cô nàng, nghe đâu Trình Tử Nghiên còn một em gái tên Trình Tử Mặc, cũng là hoa khôi cảnh sát, hơn nữa còn là thành viên của một tổ chức thần bí thuộc Cục Điều tra hình sự Bộ An ninh, phải nói là tuổi trẻ tài cao.
Đây là lần đầu tôi gặp Trình Tử Nghiên, không biết tại sao Lâm Đào lại quen cô ấy nhưng rõ ràng họ đã rất thân thiết. Tuy vậy chuyên ngành của họ giống nhau, quen biết từ trước cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trình Tử Nghiên nghe thấy Lâm Đào chào hỏi, mặt ửng hồng, giọng nói không lớn nhưng vẫn rõ ràng từng chữ, "Trưởng khoa Lâm, chúng tôi đã xử lý qua khu vực trên boong thuyền, không có vết máu, không có dấu vân tay, trong buồng lái tìm thấy mấy dấu găng tay vải bông mờ nhạt, không có giá trị quan trọng. Tôi nghe nói người chết cũng đeo găng tay, không loại trừ khả năng dấu tay này do người chết tự để lại."
"Không có dấu chân sao?" Lâm Đào kinh ngạc hỏi.
"Sàn thuyền làm từ sắt thép, lại bị gỉ sét, do nền không tốt nên chúng tôi chẳng thể tìm ra dấu chân nào có giá trị giám định." Trình Tử Nghiên chỉ bác sĩ pháp y Hàn đứng bên cạnh, "Nhưng chúng tôi vẫn chưa vào xem bên trong khoang thuyền, bác sĩ Hàn chỉ mới đứng ở cửa khoang nhìn qua mà thôi."
"Không ai dám vào trong khoang "thuyền ma bóng quỷ" phải không?" Đại Bảo cười hỏi.
Đại Bảo cố ý nói bốn chữ "thuyền ma bóng quỷ" thật lớn tiếng khiến Lâm Đào bất giác rụt cổ một cái, rồi nhìn về phía nắp khoang thuyền mở toang nằm giữa boong.
Tôi không vội xuống khoang thuyền, sau khi đến phòng điều khiển nhìn một lượt lại đi dọc theo mép thuyền một vòng.
"Lâm Đào, cậu xem đây là cái gì?" Tôi nằm bò ra một bên mạn thuyền, chỉ vào phần rìa của nó và hỏi.
Lâm Đào đi tới, dùng kính lúp xem đi xem lại rồi đáp, "Bùn đấy."
"Là dấu chân ư?" Tôi cũng không dám khẳng định.
"Giống mà lại không giống." Lâm Đào nói tiếp, "Trên vết bùn còn dính một mảnh lá cây."
Tôi lấy một cái nhíp và một túi đựng vật chứng từ trong hộp đựng dụng cụ khám nghiệm hiện trường, cẩn thận gảy chiếc lá bám chặt trong vết bùn ra rồi đem hỏi Hàn Lượng, "Lá gì đây?"
Hàn Lượng ngẩng lên nhìn, chỉ vào mảng màu phấn hồng lấm tấm phía xa, "Là lá của cây đào."
"Ồ!" Tôi đáp một tiếng rồi cẩn thận cất chiếc lá vào túi đựng vật chứng.
"Trên boong thuyền cũng có mấy vết bùn tương tự thế này." Trình Tử Nghiên nói, "Nhưng quả thật nhìn không ra hình dạng dấu chân."
"Đúng là khó nói rõ." Lâm Đào giơ máy ảnh lên, "Toàn bộ chụp lại hết. Chúng tôi mang về từ từ nghiên cứu."
"Vâng." Trình Tử Nghiên cũng nâng máy ảnh, theo sau Lâm Đào bắt đầu làm việc.
Thấy trên boong thuyền không có gì khác thường, tôi nói với Lâm Đào, "Phía dưới vẫn để Đội Khám nghiệm dấu vết các cậu xuống xem trước chứ nhỉ?"
Lâm Đào đi tới bên nắp khoang thuyền, nhìn xuống, ngoại trừ chiếc thang sắt móc lên cửa khoang, còn lại bên trong tối om, không thấy bất cứ thứ gì. Lâm Đào bèn nuốt một ngụm nước bọt.
"Để tôi xuống trước đi." Lông Vũ sửa sang lại túi bọc giày, chuẩn bị trèo thang xuống, "Đàn ông con trai, giữa ban ngày ban mặt thì có gì mà sợ."
Lâm Đào rất xấu hổ, ngăn Lông Vũ lại và nói, "Đừng đừng, Lông Vũ, để tôi xuống, cứ để tôi xuống trước theo quy định."
Nghe được hai chữ "Lông Vũ", Trình Tử Nghiên vốn luôn ở phía sau phụ trách chụp ảnh lấy chứng cứ liền đột nhiên xuất hiện ở cửa khoang. Cô lẳng lặng tới đứng cạnh Lâm Đào, cũng chẳng nhìn Lông Vũ, chỉ nhẹ giọng nói từng câu từng chữ, "Đội Khám nghiệm dấu vết chúng tôi không tùy tiện đi xuống chẳng phải vì sợ. Nếu không chuẩn bị bảo vệ kỹ càng mà cứ thế xuống ngay, ngộ nhỡ có vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm? Trưởng khoa Lâm, chỗ này cứ giao cho tôi, tôi xuống trước."
Lông Vũ chợt bị người ta dùng miệng lưỡi đấu lại liền có chút kinh ngạc. Cô liếc mắt nhìn Trình Tử Nghiên, không khí lúc này trở nên hơi gượng gạo.
Hai cô gái 9x bỗng nhiên căng thẳng, chuyên gia hòa giải Đại Bảo vội nhảy ra trước, "Thôi hai cô đừng cạnh tranh nữa, có phải chuyện gì tốt đẹp đâu mà tranh! Đặc công đều đã loại trừ nguy hiểm, trong khoang thuyền không có độc mà cũng chẳng có chất nổ đâu. Để anh xuống trước, mũi anh thính, có gì khác thường là anh chui ra ngay."
Nói xong, Đại Bảo vào khoang thuyền trước. Tôi và Lâm Đào đi sau cũng theo cầu thang trèo xuống. Ba chiếc đèn cường quang chuyên dùng trong khám nghiệm đã làm khoang thuyền tối mò trở nên sáng trưng trong nháy mắt.
Khoang thuyền rất nhỏ, khoảng bảy, tám mét vuông, hơn nữa chỉ cao cỡ 1, 5m. Vào khoang thuyền cũng chỉ có thể khom lưng đi tới. Trong khoang không có hàng hóa gì, trên mặt đất có mấy thứ chai lọ, chúng rơi ra không ít bụi bặm, thoạt nhìn đã lâu không được động tới. Những chai lọ đó được xếp rất chỉnh tề, chứng tỏ trong không gian nhỏ hẹp này chưa từng xảy ra xô xát. Một bên vách khoang thuyền là một khoảng nhô ra hình bán nguyệt, nhìn vị trí thì hẳn là áp sát với động cơ phía bên kia. Sáu thi thể đều ngồi dựa vào nhau ở hai bên vách thuyền hình bán nguyệt này.
Tôi đã từng thấy những hình ảnh chấn động hơn thế. Còn nhớ nhiều năm trước đây, vụ chiếc xe buýt chở hơn mười thi thể đã khiến tôi gặp ác mộng liên tục suốt mấy tuần (1). Nhưng tôi phát hiện ra rằng lòng trắc ẩn vẫn tồn tại trong trái tim những nhân viên khám nghiệm tử thi, dù gặp nhiều thi thể đến đâu thì nó vẫn hiện hữu ở đó như ngày nào. Đây là tình cảm mà chúng tôi dành cho đồng loại, cũng là động lực thúc đẩy chúng tôi truy tìm chân tướng vụ án.
(1) Xem vụ án Xác người nổi trên mặt nước trong quyển 1 của bộ tiểu thuyết Bác sĩ pháp y Tần Minh - Lời của xác chết.
Cảnh tượng trước mặt khiến cho tâm lý của tôi cực kỳ khó chịu. Dẫu tôi không biết họ nhìn thấy cái gì, gặp phải chuyện gì, nhưng nhìn thi thể họ tựa sát vào nhau, tận sâu trong đáy lòng tôi dấy lên nỗi đau day dứt. Tôi âm thầm cắn chặt răng, tự nói với bản thân rằng mình nhất định phải cố hết sức điều tra làm rõ chân tướng.
Khoang thuyền này cũng không bị bịt kín hoàn toàn, ngoại trừ cửa mở trên đỉnh khoang, hai bên vách khoang đều có khe hở thông với bên ngoài, vài tia nắng mặt trời chiếu xiên vào, thỉnh thoảng còn có thể cảm thấy chút gió trên hồ hiu hiu lướt qua mặt.
Lâm Đào quỳ rạp trên mặt đất, nhìn hồi lâu rồi giơ máy ảnh lên, vừa chụp vừa nói, "Trong này dường như không có vết bùn, có một vài dấu chân tách bụi (2), có giá trị giám định."
(2) Dấu chân tách bụi: Là dấu giày giẫm lên lớp bụi trên mặt đất, hoa văn trên đế giày sẽ kéo theo lớp bụi này và để lại dấu chân.
Tôi gật gù, khom lưng đi đến bên cạnh thi thể. Thi thể chưa bị phân hủy, nếu không dựa vào khuôn mặt trắng bệch và đôi môi tím đen thì quả thật tôi vẫn nghĩ sáu người này chỉ ngủ trong khoang thuyền.
Quần áo mặc trên sáu thi thể đều còn nguyên trạng, bên cạnh mỗi người đều có một túi du lịch lớn, sắp đặt cũng rất tự nhiên, không có dấu hiệu xáo trộn.
"Sáu người này là du khách." Tôi nhìn quần áo cùng đồ đạc tùy thân phía sau họ và nói.
"Du khách ư?" Đại Bảo lên tiếng, "Tự thuê thuyền sao? Nhưng sao lại chết ngay ngắn trong khoang thuyền thế này? Ây da, sao tôi thấy loạn hết cả lên rồi?"
Tôi không để ý đến sự kỳ quặc của Đại Bảo, tách thử khớp xương thi thể, phát hiện thi thể chưa hoàn toàn co cứng. Tôi lại nhìn đến giác mạc của họ, thấy đã đυ.c lại. Điều này chứng tỏ họ đã chết hơn hai mươi tư giờ nhưng chưa đến bốn mươi tám giờ, độ co cứng của thi thể đã bắt đầu giảm bớt, mà chưa thả lỏng hoàn toàn.
Quần áo của người chết vẫn còn nguyên vẹn nên tôi chỉ nhìn qua bộ phận lộ ra bên ngoài của từng thi thể, đều không phát hiện được tổn thương nào rõ ràng.
Chẳng lẽ những người này quả thật đã cùng gặp phải chuyện ngoài ý muốn?
Dù là ngoài ý muốn nhưng những người này chết ra sao? Trúng độc? Bệnh tật? Hay chết rét?
Cũng không giống. Nếu như là trúng độc thì lúc trước đặc công loại trừ nguy hiểm cũng sẽ phát hiện chất độc trong không khí ở khoang thuyền, nếu là bệnh tật thì không đến nỗi sáu người cùng bị bệnh rồi cùng đột tử chứ? Chết rét ư? Mặc dày như vậy, hơn nữa bây giờ đã là mùa xuân, thi thể lại không có hiện tượng "thoát y khác thường" (3), cho nên giả thuyết ấy cũng không vững chắc.
(3) Hiện tượng "thoát y khác thường" : Là hiện tượng xảy ra trước khi tử vong của người bị chết rét, do cơ quan cảm nhận nhiệt độ bị tê liệt dẫn đến xuất hiện ảo giác về sự nóng bức, bởi vậy họ bắt đầu cởϊ qυầи áo ra, thậm chí còn có thể xếp quần áo chỉnh tề bên cạnh sau đó mới chết đi.
Vụ án này quả thực rất kỳ quái.
Hiện trường vụ án nằm trên một con thuyền chở hàng, không gian hạn chế, hơn nữa thuyền còn bị thả trôi trên hồ, không thể tiến hành tìm kiếm ở bên ngoài thuyền, chuyện này giúp công tác khám nghiệm giảm bớt rất nhiều phiền toái. Thế nhưng trong khoảng không gian có hạn này không hề phát hiện thấy chứng cứ nào có tác dụng lớn, việc ấy lại khiến công tác điều tra tăng thêm không ít khó khăn.
Nếu công tác khám nghiệm hiện trường không thu được kết quả mang tính đột phá, thì trọng trách xác định tính chất vụ việc liền đè lên việc khám nghiệm thi thể. May mắn thay, dựa vào những gì trước mắt có thể thấy đây chưa phải căn cứ xác định sáu người này cùng bị sát hại. Nếu chỉ vì nguyên nhân nào đó dẫn đến vụ việc tử vong ngoài ý muốn thì chuyện tiếp theo cũng không phải việc của ngành điều tra hình sự chúng tôi.
"Đồng chí bên nhà tang lễ đã tới chưa?" Tôi vững dạ hỏi.
Tuy chưa điều tra rõ nguyên nhân tử vong, cũng chưa xác định tính chất vụ việc nhưng không có tổn thương mang tính bạo lực cùng dấu hiệu xâm hại, lòng tôi coi như nhẹ đi ít nhiều.
"Đến rồi, đang chờ mang thi thể đi đây ạ." Trình Tử Nghiên ngồi xổm phía cửa khoang nói vọng xuống chỗ chúng tôi.
"Đi thôi, nơi này cũng không còn vật gì có giá trị." Đại Bảo leo lên thang sắt.
"Chờ đã." Mắt tôi đột nhiên liếc thấy một điểm phản quang phía sau thang sắt.
Chúng tôi đã quên mất, không chú ý khám nghiệm phần sau chiếc thang. Kỳ thật, ở đó có khá nhiều túi nylon bị xé mở, nằm vương vãi.
Tôi cẩn thận gắp lên một chiếc túi từ sau thang sắt, xem xét trái phải một chút.
"Mấy cái túi nylon rách thì liên quan gì tới vụ này?" Đại Bảo nói, "Ở đây có nhiều chai lọ như thế, cũng không thể mang hết về chứ?"
"Không không không, cái này không giống với đống chai lọ kia." Tôi đáp, "Trên mặt chai lọ đều phủ đầy bụi bặm, vừa thấy cũng biết là lâu rồi không ai chạm tới. Mà ba cái túi nylon này trông rất mới, vết xé mở cũng mới, hẳn là vừa bị xé ra thôi, chưa biết chừng lại liên quan đến vụ án."
"Nhưng mấy cái túi này được dùng làm gì?" Lâm Đào lại gần dùng đèn khám nghiệm chiếu lên mấy chiếc túi, nói.
Loại túi nylon này to hơn túi đựng thực phẩm bình thường, trong suốt, ngoại trừ một chữ "500g" in trên bề mặt thì không có dấu hiệu phân biệt nào khác.
"Chữ này có phải là trọng lượng hay không?" Đại Bảo hỏi.
Tôi lắc đầu, "Không xác định ngay được, phải điều tra xem đã. Nhưng trước hết vẫn phải mang máy chiếc túi này về tiến hành kiểm nghiệm dấu vân tay và ADN để tìm ra chứng cứ."
Tôi lấy ba túi đựng vật chứng cỡ lớn từ trong hộp dụng cụ khám nghiệm, sau khi sắp xếp túi nylon cẩn thận mới bỏ vào hộp.
"Ha, mấy cái túi nylon này cũng làm theo tiêu chuẩn đấy nhỉ? Nếu in thêm mấy chữ lên là giống y như túi đựng vật chứng của chúng mình." Đại Bảo che ngực nói, "Không ổn rồi, ngực tôi nghẹt quá. Tôi phải đi lên thôi."
"Ngực khó chịu hả? Anh đi thành phố ma xong đâm ra bệnh tim luôn à?" Lâm Đào nhìn có chút hả hê nói.
Chúng tôi đi theo thuyền ba lá lên bến tàu, Trưởng khoa Hồ đang đứng chờ ở đó. Vừa thấy chúng tôi liền nói, "Vụ án có bước tiến quan trọng."
"Bước tiến gì thế?" Lòng tôi tràn đầy mong đợi.
"Đã tìm thấy chủ thuyền, thân phận người chết cũng đã điều tra xong hết." Trưởng khoa Hồ đáp.
"Đúng là có tiến triển, nhưng cũng đâu phải là bước tiến gì lớn?" Tôi hơi thất vọng, "Chuyện này chẳng giúp tôi hiểu rõ nguyên nhân tử vong cũng như tính chất vụ án."
Trưởng khoa Hồ nói một cách thần bí, "Cậu phải từ từ nghe nào."
Thì ra sau khi phía cảnh sát hình sự thông báo về vụ án, liền lập tức tổ chức lực lượng tập trung tiến hành điều tra người sở hữu chiếc thuyền cùng thân phận của người chết. Chưa tới hai tiếng đồng hồ đã có kết quả điều tra.
Thuyền chở hàng ấy là của một người tên Hầu Tam. Người này gần đây thích buôn bán nhỏ nên chuyển sang làm trung gian tiêu thụ thủy sản, bỏ nghề đánh cá và vận chuyển hàng hóa. Vợ anh ta thấy thuyền bỏ không lãng phí, liền tự tiện cho mấy khách du lịch bụi thuê làm phương tiện đi lại thăm thú.
Do việc điều khiển và cho thuyền chở hàng rời bến đều cần bằng cấp liên quan, việc tự ý cho thuê thuyền là hành động trái luật, việc này sẽ gây nguy hiểm cho người không có bằng cấp nhưng vẫn tự ý điều khiển thuyền, đồng thời ẩn chứa hiểm họa với những thuyền bè khác trên hồ. Bởi vậy khi biết hành vi tự cho thuê thuyền của Hầu Tam, phía cảnh sát hình sự liền gọi vợ chồng anh ta tới không chút do dự.
Qua điều tra được biết, đầu giờ chiều ngày 1 tháng 3, cũng là ngày hôm kia, Hầu Tam có nhận một đơn hàng. Sáu khách du lịch bụi từ Phúc Kiến tới muốn trải qua cảm giác thích thú khi được tự lái thuyền, lại muốn lên đảo ngắm hoa, nấu nướng, cắm trại ngoài trời. Vì thế khi họ bàn bạc xong giá cả với Hầu Tam, anh ta liền dạy họ cách lái thuyền cơ bản. 3 giờ 30 phút chiều, sáu người trả tiền rồi lên đường.
Hôm đó là ngày giỗ của ông nội Hầu Tam nên Hầu Tam thu tiền xong liền đưa cả nhà đến phần mộ tổ tiên cúng bái. Buổi tối cơm nước xong về nhà, hôm qua còn sang nhà hàng xóm đánh mạt chược cả ngày, hai vợ chồng Hầu Tam dường như chưa hề rời khỏi tầm mắt của họ hàng, làng xóm. Quả thật họ không hề biết về vụ sáu người chết kia.
Hơn nữa lời khai của hai vợ chồng họ gần như nhất trí với nhau, đó là trên thuyền không có thứ gì nguy hiểm hay có độc, cũng tuyệt đối không có người nào khác, chỉ có sáu vị khách du lịch bụi này mà thôi.
"Tôi nghe vẫn không hiểu, chuyện này giúp gì cho công tác xác định tính chất vụ án của chúng tôi?" Tôi hỏi.
"Nói cách khác, trên chiếc thuyền kia chỉ có sáu khách du lịch người Phúc Kiến." Trưởng khoa Hồ nói, "Không có người khác. Hơn nữa giữa mặt hồ xa xôi này lấy đâu ra kẻ trên trời rơi xuống gây án? Có vẻ như hiện trường này là một hiện trường khép kín, thế nên có án mạng thì cũng là gϊếŧ người rồi tự sát."
"Không thể khẳng định như vậy được." Tôi lắc đầu, "Nói thế nào đi nữa, vụ án này cũng có quá nhiều điểm đáng ngờ. Vì sao thi thể lại tập trung ở một chỗ? Vì sao nhìn bên ngoài lại không phát hiện được nguyên nhân tử vong? Vì sao người chết lại phải chui hết xuống khoang chứa hàng chật hẹp? Do nhìn thấy thứ gì khiến họ sợ hãi, hay là gặp phải một tai nạn không thể tránh được?"
"Cậu nói thế cũng đúng." Trưởng khoa Hồ tiếp, "Nhưng nhìn từ tình hình điều tra trước mắt thì vẫn tương đối lạc quan. Thế giới này lấy đâu là ma quỷ cơ chứ? Ban ngày ban mặt, trời đất quang đãng, lại có sáu người đi cùng nhau thì có gì mà sợ? Có thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ đây? Quỷ sao?"
Lâm Đào lại hơi rùng mình, thở dài, "Hôm nay là ngày gì vậy? Các anh ngoài quỷ ra không nói được chuyện gì khác à?"
"Ha ha, cậu đừng nói thế." Tôi đỡ lời, "Chúng ta cá cược một lần xem, tôi nói ngày mai trên các tờ báo lớn, mạng xã hội đều có tin mới, mà tít báo trưng ra đều là quỷ và chiếc thuyền ma này. Anh tin hay không?"
"Chết nhiều người như vậy, chắc hẳn sẽ gây rúng động xã hội." Trưởng khoa Hồ nhíu mày, "Bởi vậy chúng ta cũng phải chịu áp lực cực lớn, may mà đến giờ vẫn toàn tin tốt, chưa có tin gì xấu. Còn truyền thông muốn viết thế nào là việc của họ. Giữa xã hội hiện đại còn bao nhiêu người tin vào loại truyền thuyết mê tín như chuyện "thuyền ma bóng quỷ" này?"
"Theo như tôi hiểu, "thuyền ma bóng quỷ" là thứ có thể thấy được nhưng lại không chạm tới được, vậy mới khiến người ta sợ hãi." Đại Bảo nói, "Cái thuyền rách này còn ở ngay đây, đâu phải thuyền ma."
"Tiếp theo chúng ta làm gì đây?" Trình Tử Nghiên thấy Lâm Đào mặt mũi trắng bệch bèn lên tiếng, vừa như lảng sang chuyện khác, vừa như an ủi cậu ta.
"Lâm Đào cùng cô đi nghiên cứu dấu chân, chúng tôi tới phòng giải phẫu khám nghiệm thi thể, Lông Vũ và Lâm Đào đi xe của Cục, Hàn Lượng theo tôi, lên đường đi." Tôi vội nói.