Đêm trao giải Kim Tượng cuối cùng cũng diễn ra. Đây là lần đầu tiên Lý Trạch Lâm chính thức xuất hiện trước giới truyền thông trong một kỷ niệm lớn, tâm tình đương nhiên có chút hồi hộp. Yên Vân Hạ đích thân giúp cậu chọn một bộ vest đen phối cùng cà vạt tối giản, sau đó mới tìm kiếm cho mình một chiếc váy đồng màu với trang phục của Lý Trạch Lâm.
Yên Vân Hạ trước đây cũng đã tham dự đủ các thể loại lễ trao giải lớn nhỏ, nhưng dù sao lần này cũng không giống những lần trước. Hôm nay cô thân là ‘kim chủ’ dẫn bạn trai nhỏ nhà mình đi nhận giải, tất nhiên phải làm gì đó để Lý Trạch Lâm thật nổi bật mới được. Tuy bộ vest đen này không có nhiều đột phá, nhưng cốt yếu nằm ở chỗ người chế tạo ra nó là một nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng.
- Anh mau đi vào mặc thử đi. - Yên Vân Hạ nhìn Lý Trạch Lâm vẫn còn đứng đờ ra đó thì vội vàng nhắc nhở.
Lý Trạch Lâm trước đây đã nhiều lần tưởng tượng sau này sẽ có Yên Vân Hạ ở bên cạnh, dịu dàng chăm sóc cho mình như vậy. Hiện tại thành sự thật rồi, Lý Trạch Lâm đương nhiên muốn hưởng thụ lâu hơn một chút. Cậu cầm lấy bộ đồ trên tay Yên Vân Hạ, ngoan ngoãn đi vào trong thay thử.
Dáng người của Lý Trạch Lâm rất đẹp, mặc vest lên lại càng nổi bật. Yên Vân Hạ có chút choáng váng, thật muốn giấu cậu đi làm vật sở hữu riêng. Có điều bạn trai nhỏ hoàn hảo như vậy, cô cũng lại có chút kiêu ngạo, muốn khoe hạnh phúc với cả thế giới. Yên Vân Hạ cảm thấy tâm tình mình đúng là phức tạp quá rồi.
Lý Trạch Lâm thấy Yên Vân Hạ cứ nhìn mình chằm chằm như vậy liền ngại ngùng lên tiếng:
- Vân Hạ, có phải anh mặc thế này rất kì không?
Yên Vân Hạ vội vàng lắc đầu, sau đó giơ ngón tay cái lên với cậu:
- Không kì chút nào, thực sự rất đẹp mắt. Sao trước đây em không phát hiện ra bạn trai nhỏ nhà mình cũng có một mặt thành thục, thâm trầm như vậy nhỉ?
Ba chữ ‘bạn trai nhỏ’ của Yên Vân Hạ khiến Lý Trạch Lâm không khỏi bật cười thành tiếng. Cậu bước đến gần Yên Vân Hạ để cô thắt cà vạt giúp mình, sau đó mới hỏi lại:
- Vậy em có cảm thấy tự hào không? Nếu em thích thì sau này anh sẽ thường xuyên mặc như vậy.
Yên Vân Hạ cẩn thận giúp Lý Trạch Lâm chỉnh trang y phục, mặc dù chiều cao của cô cũng được 1m66 rồi, nhưng khi đứng cùng cậu thì cũng chỉ mới cao tới ngực Lý Trạch Lâm. Hai người đặt bên cạnh nhau, nam thanh nữ tú, hoàn mỹ như một bức tranh vậy, chiều cao chênh lệch thật khiến cho mọi người hâm mộ.
Giúp Lý Trạch Lâm thắt cà vạt xong, Yên Vân Hạ mới chậm rãi lên tiếng:
- Đúng là rất tự hào, nhưng em nghĩ anh nên đa dạng phong cách một chút, như vậy em sẽ mãn nhãn nhiều hơn.
Lý Trạch Lâm không phản đối, điểm nhẹ lên mũi cô một, cưng chiều đáp:
- Được, đều theo ý em cả.
Yên Vân Hạ ngắm nhìn cậu một lúc, sau đó mới đi thay trang phục của mình. Lúc này thợ trang điểm cũng tới nên Lý Trạch Lâm bắt đầu làm tóc trước. Ý Nguyên bước vào trong nhìn thấy Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ chẳng khác nào nhà vua và nữ hoàng, phục sức sang trọng lại toát lên khí chất vương giả thì không khỏi ngưỡng mộ.
Chuẩn bị xong xuôi, Ý Nguyên liền lái xe đưa Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ tới hội trường của lễ trao giải. Trước khi xuống xe, Lý Trạch Lâm không khỏi căng thẳng mà tay vã đầy mồ hôi. Yên Vân Hạ nhìn cậu vừa đáng thương lại vừa buồn cười như vậy đành lên tiếng an ủi:
- Không sao đâu, có em ở đây rồi. Em sẽ che chắn cho anh.
‘Bạn trai nhỏ’ Lý Trạch Lâm cũng yếu ớt gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cậu bước xuống xe trước, thân sĩ đưa tay ra đón lấy Yên Vân Hạ ở đằng sau. Yên Vân Hạ mỉm cười, cẩn thận bám vào tay Lý Trạch Lâm, cùng cậu sóng bước trên thảm đỏ tạo thành một viễn cảnh tuyệt đẹp. Đám nhà bóng phóng viên cứ như vậy mà nháy đèn lia lịa.
Sau khi kí tên lên tấm nền, MC liền bước tới đặt câu hỏi cho Yên Vân Hạ và Lý Trạch Lâm. Cũng đã lâu lắm rồi Yên Vân Hạ mới xuất hiện trong một lễ trao giải lớn như vậy. Lại nói lần này cô tới là để dẫn dắt ‘người mới’ trong nhà, đương nhiên mọi người đều tò mò Lý Trạch Lâm có gì mà Yên Vân Hạ lại tích cực lăng xê như vậy.
- Thật ngại quá, hiện tại tôi cũng không biết nên gọi cô là Ảnh hậu Tiêu Hạ hay là Yên tổng nữa. Cô biết không, trước đây cả nhà tôi đều là người hâm mộ của cô đấy. - MC tươi cười, khoa trương lên tiếng.
Yên Vân Hạ đã gặp qua rất nhiều trường hợp éo le rồi nên kinh nghiệm phỏng vấn vô cùng phong phú. Cô vẫn giữ nguyên nét cười dịu dàng, điềm tĩnh trả lời:
- Cảm ơn sự yêu thích của gia đình bạn dành cho tôi, bạn cứ gọi tôi là Vân Hạ được rồi, không cần khách sáo đâu.
MC nghe vậy cũng thoải mái đáp:
- Vậy được rồi, nhưng Vân Hạ này, lâu lắm rồi bạn mới trở lại với thảm đỏ này. Chúng tôi thực sự vô cùng tò mò Trạch Lâm đã thuyết phục bạn tham dự như thế nào đấy?
- Đúng là cũng lâu lắm rồi nhỉ? - Yên Vân Hạ ra vẻ suy tư trả lời - Nhưng mà lần này là tôi tự nguyện tham ra. Lý Trạch Lâm là một diễn viên trẻ có tiềm năng, tôi chỉ muốn ủng hộ nền điện ảnh truyền hình nước nhà thôi. Không thể để nhân tài bị lãng phí được.
Lý Trạch Lâm nãy giờ cũng tiếp nhận phỏng vấn, nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt sang nhìn Yên Vân Hạ. Nghe thấy những lời khen ngợi từ cô thì không khỏi nhếch khóe môi lên cười hạnh phúc. Hai người giao lưu với MC một lượt, sau đó mới khoác tay nhau bước vào trong hội trường chính. Bọn họ không hề phát hiện nãy giờ ánh mắt của Lan Nhược luôn dõi theo, chỉ hận không thể chen chân vào.
Nhà tổ chức cũng thật khéo sắp xếp, vừa vặn chỗ ngồi của Yên Vân Hạ lại ở giữa Lan Nhược và Lý Trạch Lâm. Cô nhìn cái tên này thì có chút nhíu mày, xong cũng rất nhanh bình ổn lại tâm trạng, Lý Trạch Lâm ở bên cạnh lên tiếng:
- Anh đi vệ sinh một chút nhé.
Yên Vân Hạ biết cậu đang căng thẳng nên cũng gật đầu để Lý Trạch Lâm ra ngoài hít thở không khí một chút. Ngay khi Lý Trạch Lâm vừa rời khỏi thì Lan Nhược cũng bước vào. Yên Vân Hạ vốn không muốn để ý đến cô ta, chăm chú chơi điện thoại của mình thì Lan Nhược lại khơi mào:
- Tôi và Lý Trạch Lâm học chung lớp Đại Học với nhau, nếu không có tôi thì cậu ấy đã sớm phải thôi học rồi. Vị trí của tôi trong lòng cậu ấy vô cùng đặc biệt.
Giọng nói của Lan Nhược có chút kiêu ngạo, nhưng Yên Vân Hạ chỉ cảm thấy cô ta đang giống như một đứa trẻ muốn khoe khoang mình mới là chủ sở hữu của món đồ chơi đẹp kia, có điều Lý Trạch Lâm thì không phải đồ chơi. Yên Vân Hạ không thèm để ý tới lời Lan Nhược nói, tiếp tục đọc tin tức trên mạng.
Lan Nhược bị hành động này của Yên Vân Hạ chọc cho điên tiết, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Cô ta đành tiếp tục công kích:
- Hơn nữa tôi có sức trẻ, lại quen biết Lý Trạch Lâm từ lâu, so với chị, tôi hiểu và phù hợp với Lý Trạch Lâm hơn nhiều. Chị tốt nhất nên biết đường mà rút lui đi.
Yên Vân Hạ cuối cùng cũng không nhịn được cười. Cô đưa mắt lên nhìn Lan Nhược một chút, sau đó nhún vai một cái xem như chẳng có chuyện gì xảy xa. Lan Nhược cảm thấy Yên Vân Hạ đang coi thường mình thì càng nóng nảy. Cô ta nhịn không được mà gắt gỏng:
- Chị dựa vào các gì mà làm ra bộ dáng cao ngạo này với tôi hả?
Yên Vân Hạ cảm thấy giới trẻ bây giờ tính tình thật kém quá. Mới trêu chọc một chút mà đã tức giận như vậy rồi. Có điều cô và Lý Trạch Lâm ở nhà đã chơi đùa, trêu chọc nhau tới nghiện nên Yên Vân Hạ cũng không ngại thể hiện trước Lan Nhược một chút.
Chậm rãi cất điện thoại vào túi xách, Yên Vân Hạ chỉnh lại mái tóc dài bồng bềnh của mình, sau đó sắc lạnh nhìn Lan Nhược, nhàn nhạt cất lời:
- Cô vừa hỏi tôi dựa vào cái gì đúng không? Dựa vào việc người Lý Trạch Lâm thích là tôi.
Lan Nhược bị lời nói của Yên Vân Hạ làm cho cứng miệng, sắc mặt đã xấu lại càng thêm tệ. Yên Vân Hạ cũng không phải người hào phóng, cô nhỏ nhen bổ thêm mấy đao vào lòng Lan Nhược:
- Ân nhân thì sao? Quen biết từ lâu thì sao? Vị trí đặc biệt thì sao? Lý Trạch Lâm cũng đâu vì những cái đó mà thích cô, đúng không? Tôi đã nói rồi đấy, mấu chốt nằm ở chỗ Lý Trạch Lâm thích tôi. Nên là câu rút lui đi, phải dành cho cô mới đúng.
Yên Vân Hạ lời nói sắc bén, mỗi câu chữ đều chọc đúng vào vị trí ngứa ngáy của Lan Nhược khiến cho cô ta nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Yên Vân Hạ. Đương nhiên, Yên Vân Hạ vô cùng hả dạ, có điều Lý Trạch Lâm ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, cô không hài lòng chút nào cả.