Yên Vân Hạ chậm rãi tiến về phía Lý Trạch Lâm, tâm tình hiện tại vô cùng khó miêu tả. Cô nhìn Lý Trạch Lâm gương mặt hốc hác, quần áo xộc xệch, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau. Nếu không có buổi tối hôm ấy, có lẽ bây giờ hai người bọn họ cũng sẽ không có cơ duyên này… Dù sao thì ông trời vẫn nổi tiếng là khéo léo sắp đặt số phận mà.
Yên Vân Hạ trầm ngâm một hồi, mãi sau mới lên tiếng hỏi:
- Sao cậu lại biết tôi ở đây mà tìm tới?
Lý Trạch Lâm đã không nhìn thấy Yên Vân Hạ gần một tuần rồi, hiện tại gặp được cô, nỗi nhớ bấy lâu cũng chẳng thể vơi bớt. Lý Trạch Lâm muốn dang tay ôm cô vào lòng, nhưng cũng chưa đủ tự tin. Cậu cúi đầu không dám nhìn Yên Vân Hạ, chỉ dịu dàng trả lời:
- Tôi hỏi chị Ý Nguyên… Chị Vân Hạ, chị có đang ổn không?
Yên Vân Hạ không nghĩ tới câu đầu tiên khi bọn họ gặp nhau, Lý Trạch Lâm lại hỏi như vậy. Trái tim tưởng như đã nguội lạnh của cô lập tức trở nên mềm nhũn. Yên Vân Hạ trong lòng rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Yên Vân Hạ quan sát gương mặt đầy lo lắng của Lý Trạch Lâm, nhìn hai tay cậu cứ xoắn vào nhau thì có chút buồn cười.
Yên Vân Hạ khẽ gật đầu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều:
- Đều ổn cả rồi. Hôm trước đi vội quá nên cũng không kịp nói cho cậu nghe chuyện này. Để cậu chạy đi chạy lại vất vả rồi.
- Nếu ổn thì tốt rồi. - Lý Trạch Lâm mỉm cười đáp. - Có điều, chị Vân Hạ không phiền nếu cho tôi vào nhà uống một cốc nước chứ?
Vì trong nhà còn người hầu và bà nội nên Yên Vân Hạ không muốn để Lý Trạch Lâm vào. Dù sao thì hôm qua cô cũng vừa mới mượn danh nghĩa người ta làm bạn trai, nếu để hôm nay bị ‘bóc mẽ’ ra thì cũng kì cục lắm. Yên Vân Hạ trong lòng sốt sắng, có điều muốn đuổi Lý Trạch Lâm về cũng không được… Lý Trạch đã tới tận đây tìm cô, mệt mỏi như vậy…
Yên Vân Hạ còn đang bối rối không biết phải xử lý thế nào thì bỗng nhiên có tiếng người già vang lên:
- Hạ Hạ, là ai đến thế?
Bạch Phương vịn vào tay người làm, từ trong nhà bước ra. Sắc mặt bà so với mấy ngày trước đi hồng hào hơn nhiều. Yên Vân hạ vừa thấy bà liền nhanh chóng chạy tới đỡ bà cùng cô hầu kia.
Bạch Phương không nghĩ tới vừa sáng sớm ra lại có một chàng trai cao ráo, sáng sủa như vậy tới tìm cháu gái mình. Bà nhìn Yên Vân Hạ sốt sắng, lại nhìn Lý Trạch Lâm biểu cảm cứng đờ, nhất thời nghi vấn hỏi:
- Hạ Hạ… Người này là…?
Yên Vân Hạ không ngại để Lý Trạch Lâm gặp người nhà, nhưng mà bất ngờ thế này thì cô vẫn chưa sẵn sàng. Yên Vân Hạ luống cuống, cuối cùng lại buột miệng đáp:
- Bà à, đây chính là bạn trai mà hôm qua cháu kể với bà đấy. Bà, bà vào trong nhà trước được không? Cháu và cậu ấy có vài việc quan trong phải bàn, sau đó cháu sẽ dẫn cậu ấy vào chào hỏi bà tử tế nhé.
Bạch Phương ban đầu còn không tin, nhưng trước ánh mắt nài nỉ van cầu của cháu gái thì vẫn gật đầu đi vào nhà. Về phía Yên Vân Hạ, đến giờ cô đã ngượng tới nỗi không dám nhìn Lý Trạch Lâm nữa rồi. Trái ngược lại, tinh thần của Lý Trạch Lâm vô cùng phấn chấn. ‘Crush’ thừa nhận thân phận ‘bạn trai’ của mình, có ai mà không vui cho được. Lý Trạch Lâm cười đến ngoác cả miệng, trêu chọc cô:
- Chị Vân Hạ mượn danh nghĩa của tôi mà không nói với tôi tiếng nào, như vậy là xấu lắm đấy nhé. Người ta còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì đây này.
Yên Vân Hạ nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ có thể bất mãn liếc xéo cậu một cái. Yên Vân Hạ kéo Lý Trạch Lâm tới khuôn viên trong nhà, sau đó mới cẩn thận dặn dò:
- Đúng là tôi không có báo trước với cậu, nhưng dù sao trong hợp đồng cũng đã ghi rõ rồi, chỉ cần tôi muốn thì cậu sẽ phải diễn. Về tuổi tác, cậu cứ nói là kém tôi 2 tuổi thôi… Còn lại tôi sẽ ở phía sau hậu thuẫn cho cậu.
Chướng ngại vật lớn nhất của hai người chính là tuổi tác. Yên Vân Hạ đã từng chịu tổn thương một lần, đương nhiên gia đình hi vọng cô có thể tìm được một bờ vai vững chãi một chút. Nếu Lý Trạch Lâm nhỏ tuổi quá, khẳng định người trong nhà chắc chắn cũng không yên tâm. Lý Trạch Lâm biết nỗi lo lắng này, cậu không phản đối, nhưng cũng không quá vui vẻ, chỉ mong bản thân sớm có thành tựu để sánh bước cùng với Yên Vân Hạ.
Hai người bàn bạc xong xuôi, Yên Vân Hạ mới bằng lòng dẫn Lý Trạch Lâm vào nhà. Giúp cậu chỉnh lại quần áo một chút, Yên Vân Hạ thấp giọng nói:
- Lát nữa tôi kêu người làm dẫn cậu đi lựa vào bộ quần áo mới.
- Được, nhưng nếu chị Vân Hạ đích thân chọn cho tôi thì tôi sẽ vui hơn nhiều đấy. - Lý Trạch Lâm mỉm cười dịu dàng đáp.
Nhắc tới chọn quần áo, Yên Vân Hạ lại nghĩ tới chiếc áo khoác cô tự tay lựa cho Lý Trạch Lâm. Yên Vân Hạ không vui, thậm chí còn đánh nhẹ vào vai cậu một cái:
- Có quỷ mới muốn chọn đồ cho cậu. Mau vào bên trong thôi.
Khi Lý Trạch Lâm và Yên Vân Hạ bước vào phòng khách, trên bàn đã bày biện đủ loại trà bánh rồi. Lý Trạch Lâm so với ban nãy tự tin hơn nhiều, cậu chủ động bước lên phía trước, cúi người chào Bạch Phương:
- Con chào bà. Con là Lý Trạch Lâm - bạn trai của Vân Hạ. Lẽ ra con phải cùng Vân Hạ tới gặp bà lâu rồi nhưng gần đây công việc có chút bận rộn nên mới trì hoãn tới giờ. Bà, con nghe nói bà mới khỏi bệnh, sức khỏe của người đã khá hơn nhiều rồi chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Trạch Lâm nói năng trơn chu, chín chắn như vậy, Yên Vân Hạ cũng có chút bất ngờ. Cô vốn nghĩ cậu còn trẻ nên những tình huống thế này còn lúng túng lắm… Có điều hình như Lý Trạch Lâm làm tốt hơn Yên Vân Hạ kỳ vọng nhiều.
Bạch Phượng bị dáng vẻ sáng sủa cùng với miệng lưỡi ngọt ngào của Lý Trạch Lâm mua chuộc mất rồi. Bà vui vẻ đứng lên kéo tay cậu tới ghế sô pha ngồi xuống. Bạch Phương vừa nói vừa cười:
- Ai da, bệnh của người già thôi, không có gì đáng lo đâu. Còn cháu ấy, chắc là đi lại vất vả lắm nhỉ? Hạ Hạ cũng thật là, cháu tới chơi mà chẳng thèm báo trước cho bà một câu, làm bà già này bất ngờ đến đơ cả người.
Yên Vân Hạ bị nhắc tên, kì thực cô cũng cảm thấy oan ức lắm. Rõ ràng cô cũng giống như bà, hoàn toàn không biết Lý Trạch Lâm tới mà. Có điều chẳng mấy khi thấy Bạch Phương tinh thần phấn chấn như vậy, Yên Vân Hạ cũng không chấp nhặt nữa. Lý Trạch Lâm nhìn cô một cái, lại quay sang dỗ dành Bạch Phương:
- Bà à, đây là con nói Vân Hạ giữa bí mật để cho bà bất ngờ đấy. Có điều con chuẩn bị sơ sài quá, để bà phát hiện trước mất rồi. Lần sau con sẽ bù cho bà nhé.
- Được được, cái thằng nhóc này đúng là biết cách dỗ ngọt người già chúng ta. - Bạch Phượng cười ha hả.
Lần đầu tiên, Yên Vân Hạ cảm thấy địa vị trong nhà của mình bị lung lay. Lý Trạch Lâm vừa đến đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của bà nội. Bạch Phương một câu Lý Trạch Lâm, hai câu cũng Lý Trạch Lâm, không hề đả động gì tới cô cháu gái cưng của mình nữa, thật khiến cho Yên Vân Hạ dở khóc dở cười.
Lý Trạch Lâm cũng rất biết cách chiều chuộng bà, cho dù bà đưa ra yêu cầu khó khăn thế nào cũng tìm mọi cách khiến bà vui lòng. Nhìn bọn họ vui vẻ, trái tim của Yên Vân Hạ cũng trở nên ấm áp hơn. Có lẽ hạnh phúc đơn giản chính là như vậy thôi nhỉ?
Lúc này, Bạch Phương liền lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ, Yên Vân Hạ vừa nhìn liền nhận ra đây là chiếc hộp mà ông nội cô để lại. Bà đã mang theo chiếc hộp này bên mình 10 năm nay rồi, đối với Bạch Phương, đây không chỉ là kỉ niệm mà còn là kỉ vật gia truyền của Yên gia. Yên Vân Hạ có chút bất ngờ nhìn bà… Bạch Phương bấy giờ mới lên tiếng:
- Tiểu Lâm, cháu biết đấy. Hạ Hạ cũng không còn nhỏ nữa, trước khi ông của con bé mất, chuyện ông ấy lo lắng nhất vẫn là không biết Hạ Hạ có thể tìm được một người đàn ông tốt hay không. Thời gian qua, cháu kiên nhẫn đối với ta như vậy, ta cũng đã hiểu được một phần thành ý của cháu rồi.
Bạch Phương vừa nói, vừa đẩy mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn ngọc, đây vốn là chiếc nhẫn mà chỉ có chủ nhân tương lai của Yên gia được nắm giữa, ngay cả ba của Yên Vân Hạ cũng không dám chạm vào… Có lẽ bà nội thực sự thích Lý Trạch Lâm, rất thích là đàng khác.
Bạch Phương lại tiếp tục:
- Tuy hai đứa vẫn còn cả một chặng đường dài ở phía trước, nhưng hiện tại Bạch Phương ta thực sự coi cháu là người nhà. Tiểu Lâm, Hạ Hạ sau này ta có thể nhờ cháu trông nom có được không? Con bé tuy đã 28 tuổi rồi nhưng thực sự vẫn chỉ là một đứa nhỏ trong thân xác người lớn. Coi như bà già này xin cháu một ân tình, mong cháu hãy chiếu cố nó thật nhiều nhé.
Lý Trạch Lâm không nghĩ lần này trở về quê của Yên Vân Hạ lại nhận được thu hoạch lớn như vậy. Cậu vội vàng đáp lời:
- Bà đừng nói như vậy. Chăm sóc Vân Hạ vốn là trách nhiệm của con mà. Xin bà hãy yên tâm, con sẽ không để cho Vân Hạ phải chịu ủy khuất đâu, cô ấy, chính là báu vật lớn nhất trong cuộc đời của con.
Yên Vân Hạ không dám khẳng định là Lý Trạch Lâm diễn quá tốt hay là cậu thực sự thâm tình, nhưng ánh mắt dịu dàng ấy thực sự khiến cho trái tim cô mềm nhũn. Yên Vân Hạ cúi đầu, nhất thời không biết nên biểu lộ như thế nào.
Bạch Phương lại vô cùng hài lòng với câu trả lời của Lý Trạch Lâm. Bà cẩn thận đặt chiếc hộp vào tay cậu, mỉm cười:
- Có lời này của Tiểu Lâm thì ta cũng an tâm rồi. Tiểu Lâm, cái này ta giao cho con. Từ giờ trở đi, con chính là một phần của Yên gia rồi.
Lý Trạch Lâm đúng là rất muốn kết quả này, nhưng hiện tại cậu và Yên Vân Hạ vẫn chưa danh chính ngôn thuận… Lý Trạch Lâm đắn đo lên tiếng:
- Bà à, con hứa sẽ yêu thương Vân Hạ… Nhưng vật này quá giá trị rồi, con hiện tại chưa thể nhận được đâu…
- Tiểu Lâm đừng từ chối. - Bạch Phương vẫn dịu dàng như vậy, bà nói. - Mắt nhìn người của ta trước giờ rất tốt, ta tin cháu sẽ không làm chúng ta thất vọng.
Bạch Phương nhiệt tình như vậy, Lý Trạch Lâm cũng không biết làm thế nào cho phải. Cậu đựa mắt nhìn sang Yên Vân Hạ cầu cứu, lại thấy cô nhẹ nhàng gật đầu. Quả thực đối với Yên Vân Hạ, gia đình mới là quan trọng nhất. Nếu bà nội đã thích Lý Trạch Lâm như vậy thì cứ để bà tùy ý đi. Dù sao đây cũng là kỉ vật của bà, một chút niềm vui của tuổi già như vậy, Yên Vân Hạ cũng không muốn thấy bà thất vọng.
Được sự đồng ý của cô, Lý Trạch Lâm mới chậm rãi đưa tay ra nhận. Cậu vui đến nỗi suýt chút nữa không kìm nén được mà cười ngoác cả miệng. Lý Trạch Lâm rối rít cảm ơn, ngây ngốc như vậy lại càng khiến Bạch Phương yêu thương. Bà nhìn người trẻ tuổi kia, đột nhiên cảm thấy mình sống như vậy, cũng đã mãn nguyện rồi.