Lý Trạch Lâm bình thường chỉ làm ở quầy pha chế, nhưng hôm nay có một đồng nghiệp nhà có việc nên mới nhờ cậu đảm đương hộ việc bưng bê, không ngờ lại gặp ca khó như vậy. Đám khách nam kia chính là những tên có tâm lý biếи ŧɦái, vặn vẹo. Không những nói ra những lời thô bỉ như muốn lên giường cùng cậu, lại trực tiếp ép cậu uống rượu.
Nam nhân ai lại không có lòng tự tôn bao giờ? Nhưng đây vốn là quán bar, nếu cậu gây sự thì chắc chắn chỉ có hại chứ không có lợi. Xin lỗi nhưng Lý Trạch Lâm đúng là kiếm cơm bằng khuôn mặt này, cậu không muốn bị đánh cho bầm dập đâu. Đã bị ép đến ly rượu thứ ba rồi, đầu óc Lý Trạch Lâm có chút choáng váng, quần áo thì xộc xệch, hai bên gò má đỏ hồng, thực sự vô cùng chật vật.
- Mẹ kiếp. - Lý Trạch Lâm không khỏi chửi thầm trong lòng.
Hai tay cậu bị người ta nắm chặt, vòng ra sau lưng, không thể nhúc nhích. Lý Trạch Lâm đương nhiên biết sẽ chẳng có ai cứu mình, nhưng không ngờ lúc này lại xuất hiện một cô gái.
Yên Vân Hạ chậm rãi đến gần đám người kia, lạnh giọng lên tiếng:
- Thả cậu ấy ra.
Giọng nói của cô trong trẻo, cho dù đã trong thời điểm nghiêm túc như vậy nhưng vẫn khiến cho người ta có cảm giác như bị gãi ngứa. Đám người kia không nghĩ là sẽ có người dám đến làm phiền chuyện của bọn họ, càng không nghĩ lại là một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn, dung nhan yêu kiều thế này. Tên cầm đầu hứng thú cười:
- Úi chà, lại muốn làm mĩ nữ cứu anh hùng cơ à? Em gái, hay là lại đây cùng chơi với tụi này đi. Đảm bảo em sẽ không thất vọng đâu.
Hắn ta vừa nói xong liền hướng đôi bàn tay bẩn thỉu của mình về phía Yên Vân Hạ nhưng không ngờ cô đột nhiên nghiêng người, chụp lấy cổ tay của hắn, bẻ vặn lại khiến cho tên ấy la lên oai oái như bị heo chọc tiết, thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.
- Muốn chơi với chị đây sao? Còn non lắm! - Yên Vân Hạ khinh miệt nhếch môi.
Tên kia vừa đau lại vừa tức, nhưng hắn chỉ cần giãy giụa một chút thì cổ tay lập tức sẽ bị vặn chặt hơn. Hắn ta chỉ có thể quay đầu chửi bới lũ đàn em còn đang đứng đờ ra của mình:
- Chúng mày bị mù hết rồi à? Mau cho con ả này một trận nhanh lên.
Đám đàn em nghe vậy liền tỉnh ngộ, vội vàng lật đật chạy ra muốn bắt Yên Vân Hạ. Cô vẫn vặn chặt tay tên cầm đầu kia, đôi chân thon dài lại nhanh chóng đá thật mạnh vào bụng một kẻ đang lao về phía mình. Nhân lúc đám người còn đang hoang mang, Yên Vân Hạ dùng chân đạp đổ bàn rượu khiến cho tất thảy mọi người đều tái mặt một phen.
Lúc này, quản lý mới xuất hiện. Ban nãy nghe nhân viên tố cáo bên ngoài có người gây sự, ông ta còn tức giận đem theo bảo vệ tới chỉnh cho đám người không biết phải trái kia một trận. Có điều khi nhìn thấy Yên Vân Hạ, khí thế của ông ta liền giảm đi vài phần. Tổ tông này, ông ta tuyệt đối không dám chọc.
Yên tiểu thư, có chuyện gì khiến cô tức giận thế này? - Quản lý cười tươi nịnh nọt hỏi thăm.
Yên Vân Hạ thấy bảo vệ đã tới, lúc này buông tay, đẩy tên cầm đầu về phía mấy người bảo vệ. Cô rút từ trong túi ra một tờ giấy ướt, lau sạch tay mình, xong mới trả lời:
Không sao, chỉ là nhìn thấy chuyện không thuận mắt nên muốn tích đức cho con cháu thôi. Sau này đừng để mấy kẻ bẩn thỉu như vậy ra vào nơi này bữa. Chi phí sửa chữa cứ tính vào hóa đơn của tôi. Làm phiền rồi.
Yên Vân Hạ nói xong liền xoay người rời đi, dáng vẻ đánh nhau ban nãy của cô thực sự khiến cho người khác không khỏi trầm trồ. Động tác dứt khoát, nhìn tưởng nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng có lực. Yên Vân Hạ bước ra bên ngoài, tùy tiện ném tờ giấy ướt vào thùng rác, sau đó mới đi đến bãi đỗ xe. Bất ngờ, cổ tay cô bị ai đó nắm lại. Yên Vân Hạ xoay người, không ngờ lại là anh chàng bồi bàn bị ép rượu vừa rồi.
Lý Trạch Lâm hai má vẫn còn đỏ bừng, cậu nắm lấy cổ tay Yên Vân Hạ nhưng chỉ cúi đầu không dám nhìn vào mắt cô, mãi sau mới ấm úng lên tiếng:
- Chuyện vừa rồi… cảm ơn chị.
Yên Vân Hạ nhìn dáng vẻ bối rối của cậu thì có chút buồn cười. Xong cô cũng không so đo, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
- Không cần phải cảm ơn. Chuyện nên làm thôi. Cậu sức chiến đấu yếu như vậy, đừng nên làm việc ở những nơi phức tạp thế này. Giá trị nhan sắc cao vậy, làm diễn viên cũng không tệ đâu.
Mặc dù Yên Vân Hạ không thích diễn viên kiểu ‘bình hoa di động’, nhưng trong giới giải trí, nhan sắc hơn người cũng chính là một dạng thực lực đấy. Lý Trạch Lâm bấy giờ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu của cậu nghi ngờ nhìn về phía Yên Vân Hạ khiến cô không khỏi nhíu mày. Lý Trạch Lâm nghi ngờ hỏi lại:
- Sao chị biết tôi muốn trở thành diễn viên?
Yên Vân Hạ không ngờ mình chỉ nói bâng quơ như vậy mà cũng trúng. Có điều quan sát kĩ gương mặt của Lý Trạch Lâm, cô không khỏi tán dương vài phần. Ngũ quan như tạc tượng, dáng người cũng tốt. Nếu như không làm diễn viên thì cũng có thể đào tạo làm người mẫu, không tệ chút nào. Yên Vân Hạ nhận ra ánh mắt thất thố của mình, liền ngượng ngùng cười:
- Ngại quá, tôi bốc phét một chút thôi, không ngờ lại trúng.
Lý Trạch Lâm nghe vậy cũng không nói gì thêm, cậu cắn môi đắn đo một hồi rồi mới lên tiếng:
- Chuyện vừa rồi vẫn là phải cảm ơn chị. Hay là chị cho tôi xin phương thức liên lạc được không? Hôm nào đó, tôi sẽ mời chị đi ăn để cảm ơn.
Bình thường, Yên Vân Hạ không phải người tùy tiện cho người khác số điện thoại, nhưng hôm nay rõ ràng là cô bị ma nhập rồi. Chẳng hiểu sao số điện thoại cứ như vậy từ trong miệng tuôn ra, nói bằng sạch cho Lý Trạch Lâm nghe. Cậu vội vàng rút điện thoại ra lưu lại, gương mặt điển trai rạng rỡ hơn hẳn.
Lý Trạch Lâm bấy giờ mới nhận ra tay kia của mình vẫn còn nắm chặt cổ tay Yên Vân Hạ, vì thế nhanh chóng ngượng ngùng thu lại. Cậu lễ phép cúi chào, khóe môi cong lên nụ cười chói mắt:
- Vậy chị về cẩn thận nhé. Cảm ơn chị.
Yên Vân Hạ bị nụ cười trong trẻo kia làm cho thất thần, cuối cùng cũng không nhớ rõ mình đã lái xe về nhà kiểu gì trong tâm trạng ở trên 9 tầng mây kia.