Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 45: Vụ án thứ 11 - Cô dâu say ngủ (1)

Tôi càng trốn chạy lại càng đến gần em. Dẫu đã quay lưng đi, tôi vẫn nhìn thấy em. Tôi bắt đầu từ em, kết thúc cũng từ em.

– Emran Salahi –

———-

Đây là kết quả không ngờ được và không thể lý giải. Tôi gọi điện thoại cho Hàn Lượng. Tên nhóc này không biết có phải tối qua lại đi hộp đêm hay không mà vẫn chưa thức dậy, gọi mãi không ai nghe. Tôi chỉ hẹn được Lâm Đào, gọi một chiếc taxi, nổi giận đùng đùng xông vào tổ chuyên án Phòng Cảnh sát Long Phiên.

Tổ chuyên án có một phần ba số người vắng mặt, hai phần ba còn lại đều đang cúi đầu than ngắn thở dài. Tôi thấy tình hình như vậy liền đi thẳng đến phòng làm việc của Phó phòng Triệu Kỳ Quốc.

Phó phòng Triệu đang nghe điện thoại, thấy chúng tôi bước vào liền ngừng nói, vừa ra dấu cho chúng tôi ngồi xuống vừa nói vài câu với đầu dây bên kia rồi gác máy.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội!” Phó phòng Triệu thấy vẻ mặt hậm hực của chúng tôi đã đoán ra được phần nào. Anh ta đứng dậy pha trà cho chúng tôi, đưa hai điếu thuốc ra, cười hì hì.

“Phó phòng Triệu, tôi thật sự không hiểu được quyết định của các anh.” Tôi nói.

Phó phòng Triệu đã biết còn cố ý hỏi, “Chuyện gì đây? Đến hỏi tội tôi đấy à?”

“Cảnh Trình Tường chắc chắn chính là hung thủ của chuỗi vụ án nhóm A, vì sao lại thả hắn ta? Thả hổ về rừng tất có hậu họa, anh không sợ hắn ta tiếp tục gây án à?”

“Nhưng chúng ta là cơ quan chính quyền, không thể lạm dụng hình phạt riêng, sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ, ngoài việc thả người còn có thể làm gì đây?” Phó phòng Triệu biện minh.

“Thế nào là sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ? Sao tôi cảm thấy chứng cứ đã rất chắc chắn?” Tôi không chút nhún nhường, giơ tay lên, chuẩn bị liệt kê chứng cứ ra.

“Đây là quyết định của tỉnh.” Phó phòng Triệu nheo mắt cười nói.

Xem ra Phó phòng Triệu không muốn tranh luận với chúng tôi, trực tiếp lôi thầy ra nói. Nhưng chiêu này quả thật hữu dụng, những lý lẽ tôi chuẩn bị từ trước đều bị chặn lại ngay tức thì.

Tôi nghẹn lời, ngẩn người một lúc liền kéo Lâm Đào ra về.

“Thầy, vì sao Tổng cục lại quyết định thả người?” Tôi vừa bước vào phòng làm việc của thầy đã đi thẳng vào vấn đề.

“Sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ.” Vẻ mặt cười hì hì của thầy giống hệt Phó phòng Triệu.

“Thế nào là sự việc chưa rõ ràng, chứng cứ không đầy đủ? Vụ án này không thể xảy ra sơ suất gì nữa! Đã chết bảy người rồi!” Tôi nói, “Hơn nữa Lông Vũ bọn họ vẫn còn đang ở tỉnh bên một mình đấy ạ!”

“Thẩm vấn suốt một đêm, tên này vẫn không nhận tội!” Thầy phất tay.

“Không nhận tội thì thả ra sao ạ?” Tôi nói, “Bây giờ có rất nhiều vụ án đều không cần khẩu cung vẫn phán quyết được, vụ này sao lại không thể?”

“Khẩu cung vẫn rất quan trọng.” Thầy nói, “Có thể giúp công tố viên và thẩm phán có lòng tin hơn. Bây giờ tuyên án đều phải chịu trách nhiệm cả đời, nếu không đủ lòng tin, thẩm phán sẽ không phán có tội. Phán quyết không cần khẩu cung thì phải có cơ sở chứng cứ vô cùng vững chắc, cần thêm sự quyết tâm của công tố viên và thẩm phán.”

“Nhiều chứng cứ thế kia, chúng ta có thể giúp thẩm phán củng cố lòng tin mà.” Tôi nói.

“Nhưng chứng cứ vẫn chưa chắc chắn.” Thầy nói.

“Con không hiểu.” Tôi nói, “Thứ nhất, công cụ gây án của bốn vụ án rất khớp với cây búa mà kẻ tình nghi mang theo bên người.”

“Công nhân bảo trì đường sắt có đến mấy nghìn người, chứng cứ này không có tính đặc trưng.” Thầy nói.

“Thứ hai, camera giám sát trong hai vụ án đều cho thấy khi gây án, hung thủ thích mặc áo khoác màu xám. Hơn nữa, dáng đi của hung thủ vụ án thứ tư hoàn toàn trùng khớp với dáng đi của kẻ tình nghi.”

“Áo khoác lại càng không có tính đặc trưng. Còn về giám định dáng đi, hừm, về mặt pháp luật không được công nhận.”

“Thứ ba, dấu vân tay lấy được ở hiện trường chị Bảo bị hại tuy chỉ có thể dùng để sàng lọc, không thể xác định, nhưng Lâm Đào đã xem rất kỹ, không thể loại trừ Cảnh Trình Tường.” Nhắc đến chị Bảo, tôi lại cảm thấy nhói lòng.

“Cậu cũng nói rồi đấy, chỉ là không thể loại trừ thôi.”

“Vậy… ADN thì sao? ADN có thể xác định đúng không ạ? Trừ phi hắn ta có anh em sinh đôi? Cũng thích mặc áo khoác xám? Cũng là công nhân bảo trì đường sắt?”

“ADN ở hiện trường là lấy được trên chiếc khăn lông che camera.” Thầy nói, “Đầu tiên là không có cách nào xác định hành động che camera có liên quan đến hành động gϊếŧ người. Tiếp theo, dẫu có liên quan cũng không thể xác định ADN trên chiếc khăn lông này là ADN của hung thủ, nếu lỡ chiếc khăn này là nhặt được thì sao?”

“Đâu ra lắm sự trùng hợp thế!” Tôi phản đối, “Kết hợp tất cả các chứng cứ lại với nhau sẽ là một sợi xích chứng cứ hoàn chỉnh, hệ thống chứng cứ đã hoàn chỉnh rồi! Tòa án cũng phải nói lý lẽ chứ! Nếu những thứ này vẫn không thể làm chứng cứ, vậy còn chứng cứ gì có thể chỉ ra kẻ phạm tội đây?”

“Trước đây không lâu tổ của bác sĩ pháp y Tiêu có thụ lý một vụ án.” Thầy từ tốn nói, “Một người sau khi gϊếŧ người dính một lượng máu lớn của nạn nhân trên người, nên sau khi hắn về nhà đã chôn cả bộ quần áo đó xuống ruộng. Khi họ khám nghiệm hiện trường, tìm thấy bộ quần áo dính máu bị chôn đó, xét nghiệm ra đó là dấu máu của nạn nhân, có cả ADN của kẻ tình nghi.”

Thầy đột nhiên chuyển đề tài, tôi không biết tiếp lời thế nào.

Thầy nói tiếp, “Vốn cho rằng đây là một vụ chắc như đinh đóng cột, không ngờ đến phút cuối kẻ tình nghi lại không chịu nhận tội gϊếŧ người. Thậm chí khi tổ điều tra tuyên bố kết quả giám định với kẻ tình nghi, hắn còn cắn ngược lại, nói có người đã trộm quần áo hắn thường mặc để gϊếŧ người.”

“Điều này rõ ràng không hợp lý.” Tôi nói, “Ai lại trộm cả một bộ quần áo để đi gây án chứ?”

“Nhưng thẩm phán cho rằng, không thể loại trừ được điểm nghi ngờ hợp lý, thế nên phán hắn vô tội.” Thầy nói.

“Vô tội?” Lâm Đào kinh ngạc, “Chứng cứ chắc chắn thế kia cũng có thể phán vô tội? Hắn cũng có thể vô tội sao?”

“Vô tội về mặt pháp luật và vô tội trên thực tế là hai chuyện khác nhau.” Thầy nói, “Có rất nhiều kẻ tình nghi sau khi trao đổi với luật sư, lên tòa đều sẽ phản cung, vì luật sư có thể xem hồ sơ, có thể nắm được sai sót và lỗ hổng trong vụ án. Đối với những người từng nhận tội hầu như đều có cùng một cái cớ, chính là cơ quan cảnh sát dùng hình ép cung. Thật ra chuyện này cũng không có gì xấu, những án lệ này buộc chúng ta phải nắm chắc từng chi tiết khi điều tra, phát huy quy trình pháp lý của chúng ta.”

“Chết tiệt!” Tôi thầm mắng.

“Tất nhiên, vụ án này chúng ta vẫn đang điều tra, bây giờ lại có thêm một số chứng cứ mới, định dùng để hỗ trợ bên công tố kháng nghị.”

“Nhưng”, tôi suýt bị thầy đánh lạc hướng, vội vàng chuyển về chủ đề cũ, “con vẫn cho rằng chứng cứ của vụ này đã đủ xâu chuỗi thành hệ thống rồi.”

“Làm chuyện gì cũng không thể hấp tấp được, phải biết nhẫn nại.” Thầy thấy nói nhiều cũng vô ích, bèn kết thúc cuộc nói chuyện, “Các lãnh đạo và nhân viên tham gia cũng giống các cậu vậy, hy vọng nhanh chóng phá được vụ án này. Nhưng tôi cảm thấy, trước ‘nhanh chóng’ nhất định phải thêm vào từ ‘chắc chắn’. Muốn phá án thì phải cầm chắc, nếu nóng vội sẽ ‘xôi hỏng bỏng không’.”

Tôi nghe không lọt tai ám thị của thầy, chỉ cúi đầu hậm hực.

“Cứ như vậy đi.” Thầy nói, “Công việc kiểm định phòng thí nghiệm cấp quốc gia của các tỉnh, cậu tham gia đi.”

Thấy thầy muốn tách tôi ra, đột nhiên tôi không muốn làm nữa, “Con không đi làm mấy việc vô ích đó đâu, con muốn phá án!”

“Sao lại vô ích? Việc này có thể giúp quy chuẩn hóa công việc giám định của chúng ta, đây là công việc nền tảng!” Rõ ràng, thầy đã nổi giận.

Ra khỏi phòng làm việc của thầy, tôi cảm thấy rất hụt hẫng. May mà trước đó tôi không liên lạc được với Đại Bảo, không lập tức báo tin Cảnh Trình Tường bị bắt cho cậu ấy. Nếu để Đại Bảo đang lúc suy sụp trải qua chuyện này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thầy quyết định như vậy chắc chắn có lý của thầy, tôi thầm an ủi chính mình.

Liên tục hai ngày không suy nghĩ gì khác, tập trung tinh thần hỗ trợ Phòng Quản lý chất lượng tiến hành việc kiểm định phòng thí nghiệm cấp quốc gia khô khan, nhàm chán.

Trong hai ngày này, chỉ có Lâm Đào vẫn lẳng lặng làm cùng tôi. Tên Hàn Lượng kia điện thoại vẫn luôn không có người nghe máy, giống như biến mất khỏi cõi đời vậy.

Đợi đến khi chúng tôi gặp lại Hàn Lượng, cậu ta đã từ một anh chàng đẹp trai phong độ ngời ngời biến thành một ông chú nhếch nhác, râu ria lởm chởm, tóc tai rối bù.

Hơn 4 giờ chiều, Hàn Lượng bị chúng tôi bắt gặp bên dưới tòa nhà phía Đông. Nơi này có rất nhiều phòng ban cơ mật, cả tôi cũng không có thẻ ra vào, không ngờ tên nhóc Hàn Lượng này lại có thể bước ra từ nơi thần bí này.

Tôi tóm lấy Hàn Lượng, không nói gì cả, kéo cậu ta về phòng pháp y. Lâm Đào đang ngồi trong phòng uống trà, thấy chúng tôi lôi kéo nhau bước vào thì vội vàng đứng lên nhường chỗ.

“Anh làm gì vậy hả?” Hàn Lượng kêu lên, “Nhẹ nhàng chút có được không? Suốt đêm tôi chưa hề chợp mắt đâu đấy!”

“Không ngủ? Hai ngày nay cậu làm gì!” Tôi ném Hàn Lượng xuống ghế, tiện tay với lấy con dao phẫu thuật, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Hàn Lượng phì cười, vén áo lên nói, “Anh dọa tôi đấy à? Đến đây đi, mổ ra, tôi cũng muốn xem thử vì sao tôi chỉ có thể tập được có sáu múi cơ bụng thôi đây.”

Tôi thấy uy hϊếp cậu ta không được, lập tức đổi cách, giật lấy ly trà trong tay Lâm Đào, nói, “Người anh em vất vả rồi, uống ly trà đi rồi từ từ nói.”

“Bảo mật.” Hàn Lượng uống một ngụm trà xong, nói.

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta không lên tiếng.

“Số điện thoại của bạn gái trước và trước nữa của cậu tôi có cả đấy. Nếu tôi làm người trung gian, giúp hai người họ trao đổi cách liên lạc, cậu cảm thấy thế nào?” Lâm Đào mở điện thoại lên, đưa đến trước mặt Hàn Lượng.

Hàn Lượng lập tức xìu xuống, “Họ không phải bạn gái, là bạn thôi, hiểu không? Bạn bè!”

“Vậy tôi làm nha.” Lâm Đào giành lại ly trà của mình.

“Được rồi, thật ra nói cho các anh biết cũng không tính là vi phạm kỷ luật, đúng không?” Hàn Lượng vội nói.

“Chúng tôi vốn là người nên biết mà!” Tôi phản bác lại.

“Thầy muốn cho các anh một niềm vui bất ngờ thôi.”

“Niềm vui bất ngờ?” Tôi chợt thấy có hy vọng, adrenaline lập tức tiết ra, cả người đều khoan khoái, “Nói nhanh.”

“Các anh không cho rằng thầy bỏ cuộc thật đấy chứ?” Hàn Lượng ra vẻ thần bí.

“Hả? Có chuyện bỏ thật với bỏ giả cơ à?” Tôi chắc chắn sự việc có cơ hội xoay chuyển, hai mắt sáng lóe lên.

“Tên đó sau khi bị bắt, dù uy hϊếp dụ dỗ thế nào cũng không chịu khai nhận.” Hàn Lượng nói.

“Vậy kế hoạch của thầy ra sao?” Tôi gặng hỏi.

“Thầy cảm thấy hai tên hung thủ này trước đó vẫn luôn giữ cùng một tần suất gây án, vậy hai người họ nhất định có cách để liên lạc và hẹn nhau.” Hàn Lượng uống thêm một ngụm nước, nói, Việc chúng ta cần làm là để hắn ta lơ là cảnh giác, sau đó chủ động liên lạc với đối phương.”

“Theo thời gian phát hiện vụ án, bây giờ cách vụ án bị phát hiện gần nhất của chúng cũng gần một tháng rồi, chúng ta chỉ đợi không như vậy à?”

“Tất nhiên, chỉ đợi thôi là không được, chúng ta còn phải tung tin ra, để chúng nhanh chóng liên lạc với nhau.”

“Tin gì?”

Hàn Lượng hít một hơi thật sâu, “Tin chị Bảo tỉnh lại… Chị Bảo là người sống sót duy nhất, cũng là sơ hở duy nhất mà Cảnh Trình Tường để lại.”

“Đợi đã, chị Bảo tỉnh rồi sao?”

Hàn Lượng lắc đầu, “Vẫn chưa. Đây chỉ là tin tức giả mà chúng tôi tung ra, ép chúng tiếp tục liên lạc, dù sao hắn ta cũng không thể có cơ hội để gây án nữa.”

“Sau đó các anh sẽ quan sát toàn bộ?” Tôi chợt hiểu ra tất cả, tôi thật phục sát đất sự liều lĩnh của thầy, tôi nói tiếp, “Nhưng như vậy cũng có mặt rủi ro.”

“Rủi ro thì cũng không hẳn, rủi ro duy nhất là có thể lập tức nắm được cách thức liên lạc của chúng hay không. Nếu không thể, bên nhóm B lại tiếp tục xảy ra án thì rắc rối to. Tất nhiên, chúng ta cũng có chuẩn bị, chỉ cần hai bên liên lạc với nhau, người bên Nam Hòa sẽ bất chấp mọi giá để bắt người.” Hàn Lượng nói, “Vì có rủi ro nhất định nên chuyện này được xếp vào hàng bảo mật cao.”

Tôi nói, “Dùng cách thả dây dài câu cá lớn này để dẫn dụ kẻ tình nghi của vụ án nhóm B. Thầy không giấu chúng tôi, thầy đã nói bây giờ chứng cứ chưa đầy đủ, chuyện không thể thành công được. Thầy cũng biết Cảnh Trình Tường là hung thủ, nhưng thầy cần chứng cứ trực tiếp. Đúng vậy, nếu nắm được cách thức và nội dung liên lạc của chúng trên mạng, vậy mới có chứng cứ chắc chắn, mới có thể xâu chuỗi chứng cứ lại với nhau. Chiêu này không chỉ thu thập được cách thức và nội dung liên lạc của hai hung thủ, còn có thể bắt được hung thủ nhóm B, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích!”

“Vậy là cậu trở thành người trong nhóm cơ mật, chúng tôi lại nằm ngoài cơ mật?” Lâm Đào không phục.

Hàn Lượng mỉm cười, nói, “Trước đây chúng tôi cũng làm rất nhiều việc trên mạng nên hiểu rõ tình hình hơn, lần này chắc chắn sẽ dùng được.”

“Vậy bây giờ mọi người đang đợi kết quả như thế nào?” Tôi hỏi.

Hàn Lượng nói, “Là thế này. Sau khi thả Cảnh Trình Tường ra, bên kia đã cử một nhóm người rất tài giỏi chia ra giám sát nhiều hướng. Một nhóm theo dõi hắn, chỉ cần hắn vừa truyền tin ra thì sẽ lập tức bắt người; nhóm khác điều tra quan hệ xã hội; một nhóm giám sát thiết bị thông tin, lắp đặt thiết bị ghi hình, nghe lén tại nơi ở của hắn, đồng thời thâm nhập vào máy tính trong nhà hắn; cuối cùng là các cao thủ máy tính, một khi hắn ra khỏi nhà đến quán Internet hoặc đến nơi khác để lên mạng, những người này sẽ lập tức tiến hành theo dõi hoạt động mạng của hắn. Tôi nằm trong nhóm thứ ba, thâm nhập vào máy tính trong nhà hắn.

Trước đó chúng tôi đã mất rất nhiều công sức điều tra để tìm ra manh mối về cách thức liên lạc giữa hung thủ của hai nhóm A và B nhưng không có chút tiến triển gì. Thế nên, chắc chắn hung thủ đã dùng máy chủ ở nước ngoài, liên lạc qua mạng nước ngoài, thậm chí có khả năng dùng mật mã. Vì vậy, chúng tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng giải mã ngay sau khi lấy được tin tức.

Mấy nhóm người làm việc cùng lúc, trao đổi với nhau. Ngày đầu tiên Cảnh Trình Tường được thả, chỉ ở trong nhà ngủ, không có hành động nào. Tôi nghĩ chắc hắn đang suy nghĩ và lập kế hoạch.

Đêm hôm đó hắn đã quay lại làm việc, về đến nhà thì thường xuyên mở máy tính, thường xuyên lục lọi trong nhà. Tuy hắn đã làm nhiều động tác như thế nhưng trên thực tế lại không hề liên lạc với hung thủ nhóm B. Cho dù các đồng nghiệp đang theo dõi, hay những người đang giám sát máy tính của hắn như chúng tôi đều có cùng một cảm giác: hắn đang thăm dò xem mình có bị theo dõi hay không. Sau cùng, hắn cũng chỉ là con cá nằm trên thớt thôi, chúng tôi tài tình biết mấy chứ! Hắn tuyệt nhiên không phát hiện được gì.

Thăm dò một ngày một đêm, sáng sớm hôm nay hắn lấy một xấp giấy trắng trên kệ sách ra viết gì đó, hoặc là tính toán, so sánh gì đó, lần này chắc không phải giả, đoán chừng trong vài tiếng đồng hồ tới hắn sẽ truyền tin đi. Do tôi mệt quá nên bị yêu cầu lập tức nghỉ ngơi để người khác tạm thay, một khi Cảnh Trình Tường truyền tin đi, tôi lập tức trở về đội ngũ. Ngoài ra, cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm đều đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát rồi.”

Tảng đá trong lòng tôi đã buông xuống một nửa, bèn nói, “Tổ điều tra quan hệ xã hội có tra được gì không?”

Hàn Lượng nói, “Cảnh Trình Tường là một sinh viên, sinh ra ở vùng sâu vùng xa, từ nhỏ làm việc gì cũng theo quy củ, học hành nghiêm túc chăm chỉ, à, chính các anh nói hắn có hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng bức nhẹ mà. Sau khi thi đỗ đại học, tương lai tưởng chừng như xán lạn, nhưng hắn lại đi thi hộ người khác để kiếm tiền sinh hoạt và chơi game, một lần bị bắt ngay tại trận, bị nhà trường đuổi học. Sau đó hắn về quê, đối mặt với ánh mắt xem thường và những lời đàm tiếu của hàng xóm, không ngóc đầu lên được.

Hắn có một đồng hương rất thân, làm việc ở Cục đường sắt. Hiểu được nỗi khổ của hắn, người đồng hương này đã giới thiệu hắn vào làm công nhân bảo trì đường sắt. Cảnh Trình Tường bình thường rất siêng năng, làm việc cũng nghiêm túc và có trách nhiệm, không có tật xấu gì, đặc biệt hắn rất thông minh, hiểu việc nhanh, rất được cấp trên xem trọng. Lần này đột nhiên bị bắt, sau khi trở về đơn vị, có rất nhiều người đến hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn tỏ ra bị tổn thương lòng tự trọng, im lặng không lên tiếng, không trả lời câu nào. Nhưng làm vậy cũng không thay đổi được hiện thực đồng nghiệp ở đơn vị vẫn chọc ghẹo hắn.”

“Có tài không được trọng dụng, bị xem thường, tâm trạng bị đè ép quá độ, dễ nảy sinh suy nghĩ cực đoan.” Tôi gật đầu nói, “Người này đã có nội tâm u ám, nếu có gì đó dụ dỗ sẽ trở thành động cơ để hắn gϊếŧ người ngay.”

Tôi còn chưa dứt lời, điện thoại của Hàn Lượng chợt reo lên.

Có một tin nhắn tới, chỉ vỏn vẹn hai chữ, “Về đội!”