Theo lệnh triệu tập của thầy, những điều tra viên có liên quan thuộc Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa và Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên, tỉnh Long Lâm đã đi cùng thầy, sáng sớm ngày hôm sau đã đến huyện Hồ Đông, mở cuộc họp tổ chuyên án lần hai ngay tại phòng họp Đảng Phòng Cảnh sát huyện Hồ Đông.
“Tại hiện trường vụ án Lưu Thúy Hoa bị sát hại, chúng ta đã lấy được một dấu bàn tay có giá trị giám định.” Lâm Đào nói, “Đó là một phần dấu tay của bàn tay phải, vị trí của nó giống với dấu tay để lại ở vụ án Triệu Mộng Hàm bị tấn công của nhóm A. Nhưng sau khi so sánh, tôi có thể loại trừ khả năng đó.”
“Nói vậy, nhờ việc này có thể xác định chuỗi vụ án nhóm B và nhóm A là do hai hung thủ gây ra.” Thầy nói.
“Lâm Đào gật đầu, nói tiếp, “Sau khi so sánh dấu chân, tuy hoa văn đế giày lần này không giống hoa văn đế giày ở hai vụ án trước của nhóm B, nhưng xét vị trí bị mài mòn ở đế giày, có thể là có cùng một thói quen bước đi.”
“Nói vậy, ba vụ án ở nhóm B có thể thông qua dấu chân để xâu chuỗi lại rồi!” Thầy tiếp tục nhận xét.
“Hướng đi lúc trước của chúng ta không sai.” Tôi nói.
Thầy gật đầu, nói, “Tuy hai chuỗi vụ án hàng loạt do hai người gây ra, cách thức gây án khác nhau, nhưng mục tiêu bị hại lại giống nhau đến đáng sợ. Thế nên tôi cho rằng, hung thủ đang gây án song song. Nói cách khác, hai hung thủ này có liên hệ với nhau, hẹn nhau gϊếŧ người. Có thể là một cuộc thách đấu, cũng có thể là một kiểu mô phỏng lẫn nhau.”
“Khả năng thách đấu lớn hơn.” Tôi nói.
Thầy nói tiếp, “Qua vụ án ở huyện Hồ Đông này, chúng ta đã có thêm chứng cứ mới. Một khi bắt được đối tượng phạm tội, chúng ta sẽ có chứng cứ để buộc tội hắn.”
“Nhưng các vụ nhóm A hình như vẫn chưa có chứng cứ.” Lâm Đào chen lời, “Tuy vụ án ở nhóm A có thể xâu chuỗi lại nhờ vào hung khí, nhưng chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể định tội nghi phạm. Chỉ có một dấu bàn tay ở hiện trường chị Bảo bị hại, cũng chỉ dùng để tiến hành sàng lọc, không thể dùng để định tội được.”
“Có rất nhiều loại chứng cứ, không chỉ là chứng cứ dấu vết và ADN.” Thầy nói, “Cách thức liên hệ giữa hai người cũng là một chứng cứ hữu ích. Nhưng vấn đề trước mắt của chúng ta chính là làm sao để tìm ra được một trong hai hung thủ? Tốt nhất là hung thủ nhóm B, chúng ta có thể định tội được ngay.”
“Cách thức liên hệ giữa hai người, chúng tôi vẫn đang điều tra.” Đội trưởng đội điều tra của thành phố Long Phiên nói, “Bây giờ chúng ta không cần điều tra những người qua lại giữa hai nơi nữa, nên tập trung điều tra mạng và viễn thông, tìm ra cách liên hệ giữa hai người.”
Hàn Lượng gật đầu, ghi chép không ngừng.
“Manh mối di chuyển qua lại cũng không được bỏ qua.” Thầy nói, “Đề phòng họ có hẹn gặp mặt nhau. Tra cách thức liên hệ, không nghi ngờ gì, hiện là công việc quan trọng nhất của tổ chuyên án. Những vụ không có động cơ gây án là khó phá nhất, nhưng tôi tin, đã có nhiều đầu mối như thế, ngày phá án không còn xa nữa đâu!”
Tôi nhíu mày, nói, “Hai bên xương sườn của Lưu Thúy Hoa bị gãy sau khi chết, em vẫn luôn suy nghĩ về cơ chế hình thành vết thương này.”
Thầy mở laptop lên, nhìn một lúc rồi nói, “Theo tình hình hiện trường, tôi nghĩ đây là vết thương hình thành trong lúc vận chuyển thi thể.”
“Vận chuyển?” Tôi nói, “Chúng ta xác định được có vận chuyển thi thể, nhưng lại không thể xác định cách vận chuyển thi thể.”
“Nếu cõng thi thể trên lưng, một là khó đi lại trong núi, hai là sẽ không gây gãy xương sườn sau khi chết.” Thầy nói, “Tuy là trong núi, nhưng vẫn có đường mòn giữa những địa điểm quan trọng. Hơn nữa vụ án nhóm B này là vượt qua tỉnh khác để gây án, nên hung thủ hẳn phải có phương tiện giao thông.”
“Ý thầy là hung thủ của vụ án nhóm B đã sử dụng phương tiện giao thông đi qua tỉnh khác gây án và dùng phương tiện đó để vận chuyển thi thể trong vụ án này?” Tôi nói.
Thầy gật đầu.
Tôi nói, “Nhưng hiện trường chắc chắn xe cộ không thể đến được.”
“Cậu nói là xe hơi.” Thầy nói, “Nếu là xe gắn máy thì sao?”
“Đúng rồi!” Tôi gõ lên đầu mình, nói, “Nếu dùng xe gắn máy để vận chuyển thi thể, thi thể sẽ phải nằm sấp trên yên sau của xe, xương sườn úp xuống. Đường núi gập ghềnh, xương sườn của nạn nhân va chạm mạnh với yên sau xe, làm cho xương sườn bị gãy một cách ngay ngắn!”
“Giờ chúng ta lại có thêm một manh mối nữa.” Thầy cười nói, “Tìm các camera giám sát trên đường qua lại giữa các nơi xảy ra án và các huyện khác, tìm những người lái xe gắn máy đi lại trong khoảng thời gian đã định.”
Sau khi tan họp, thầy xoa đầu Trần Thi Vũ nói, “Sao rồi, sinh nhật năm nay thế nào?”
Trần Thi Vũ liếc nhìn Hàn Lượng, cúi đầu nói, “Tìm ra manh mối quan trọng, rút ngắn thời gian điều tra, con cảm thấy đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất.”
Thầy hài lòng, gật đầu nói, “Bố đã thấy được sự trưởng thành của con, hãy làm một cảnh sát tốt!”
“Bên vợ chồng Đại Bảo thế nào rồi ạ?” Tôi hỏi thầy.
Thầy nhíu mày nói, “Tình hình khá phức tạp. Mấy ngày nay Triệu Mộng Hàm thường xuất hiện tình trạng dấu hiệu sống mất ổn định, liên tục trải qua mấy lần nguy kịch. Đại Bảo cũng tiều tụy đi nhiều, biết chúng ta có tiến triển mới cũng không đòi đi theo đến đây.”
“Haiz, đành cầu phúc thôi, hy vọng chị Bảo được bình an.” Trần Thi Vũ nói.
“Vậy… thưa thầy, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Để làm dịu bầu không khí ảm đạm, Lâm Đào chuyển sang chủ đề khác.
Thầy nói, “Công việc đánh giá xếp hạng phòng kỹ thuật vẫn đang tiến hành, các cậu cứ tiếp tục đánh giá đi.”
“Còn vụ án song song, chúng con…” Tôi nói.
“Giờ là công việc của phòng viễn thông và an ninh mạng, các cậu cũng chẳng giúp được gì.” Thầy nói.
“Công việc này chán lắm.” Tôi rầu rĩ nói, “Chi bằng đi điều tra.”
“Năn nỉ anh đấy, anh Quạ Đen!” Lâm Đào chắp tay vái tôi, “Miệng anh tích chút đức đi!”
Miệng quạ đen của tôi lại phát huy uy lực kinh người lần nữa.
Chúng tôi tiến hành công tác đánh giá được hai ngày thì nhận được điện thoại của thầy, yêu cầu chúng tôi ra khỏi tỉnh theo hướng từ Tây sang Đông, đến huyện Đông Lưu nằm ở đầu phía Đông, nơi xảy ra một vụ tử vong bất thường.
Suốt đường đi không ai lên tiếng, không phải vì miệng “quạ đen” của tôi thường linh nghiệm mà vì theo tin tức thu được trong điện thoại, nạn nhân là vài đứa trẻ.
Là một pháp y, sợ nhất là gặp những đứa trẻ vô tội phải mất mạng. Hình hài non trẻ luôn tác động đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong sâu thẳm trái tim một pháp y. Huống hồ là nhiều đứa trẻ tử vong cùng lúc, đó sẽ là một hiện trường khủng khϊếp đến nhường nào.
Đúng như dự đoán, hiện trường ở huyện Đông Lưu cũng vô cùng tĩnh lặng.
Nguyên nhân tĩnh lặng ngoài việc hiện trường nằm ở giữa những cánh đồng mênh mông ra, những đồng chí đang khám nghiệm hiện trường cũng không nói câu nào, chỉ im lặng làm việc của mình.
Vừa kết thúc mùa thu hoạch ngô, những thân cây ngô sau thu hoạch chất thành từng đống nhỏ, bên cạnh ruộng.
Hiện trường là một cái ao, ao nằm giữa đống thân cây ngô của hai nhà. Ao nước này là do hai nhà cùng đào, dùng để chứa nước tưới tiêu, diện tích không nhỏ.
Thi thể đã được kéo lên, xếp ngay ngắn bên bờ ao, còn ướt đẫm nước. Vì một lần chết đến bốn trẻ nhỏ, đứa nào cũng là tâm điểm của gia đình, ảnh hưởng xã hội rất lớn, chính phủ rất xem trọng vụ án này, áp lực cảnh sát địa phương phải chịu cũng rất lớn, nên lập tức mời chúng tôi đến.
“Tình hình thế nào?” Xe tuần tra đến cách chỗ nơi này một cây số thì không thể đi tiếp, sau khi dừng xe, chúng tôi liền đi nhanh đến hiện trường, còn tôi vẫn đang thở hổn hển.
Đại đội trưởng Đội Cảnh sát huyện Đông Lưu, Chu Cẩn Vũ sau khi chào hỏi chúng tôi, sắc mặt liền ảm đạm nói, “6 giờ tối qua, cảnh sát địa phương nhận được báo án, nói là bốn đứa trẻ chơi đùa trong thôn đột nhiên không tìm thấy đâu nữa. Cảnh sát địa phương và người dân cùng nhau tìm kiếm suốt một đêm, 7 giờ sáng hôm nay một người phụ tá nhìn thấy thi thể khả nghi trong ao nước, bèn lội xuống, nhanh chóng vớt bốn đứa bé lên.”
“Ba nam, một nữ.” Tôi nhìn những thi thể trên mặt đất, nói.
Đại đội trưởng Chu gật đầu, “Các gia đình được sắp xếp ở lại ủy ban, tâm trạng của họ rất kích động. Lúc này, cán bộ thôn vẫn đang làm việc với họ.”
“Là án mạng sao?” Tôi chỉ vào bác sĩ pháp y Trần Kỳ đang loay hoay làm việc.
Bác sĩ pháp y Trần ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại, nói, “Khi bốn thi thể được vớt lên, quanh khoang mũi đều là bọt nấm, khớp với dấu hiệu chết đuối. Tôi cũng đã xem qua khoang mũi và cổ, không có dấu vết bị khống chế, siết cổ.”
Bọt nấm là những bọt màu trắng từ khoang mũi của thi thể tràn ra ngoài, loại bọt này trông giống như nấm nên được gọi như vậy. Cơ chế hình thành bọt nấm là không khí và chất dịch bên trong khí quản trộn vào nhau, một lượng lớn sẽ tràn ra khỏi mũi, cho dù lau đi, một lát sau sẽ lại tiếp tục hình thành. Bọt nấm thường xuất hiện trong các vụ chết đuối, cũng có thể sẽ xuất hiện khi bị chết do ngạt khí cơ học hay bị điện giật. Loại bỏ khả năng tử vong do ngạt khí cơ học, hiện trường lại ở dưới nước, nên bước đầu phán đoán bốn đứa trẻ đều là chết đuối, đây là kết luận tương đối khách quan và chuẩn xác.
“May quá, không phải án mạng.” Lâm Đào nói.
“Sao cậu biết không phải án mạng?” Tôi hỏi.
Lâm Đào nói, “Anh đã từng nói mà, chết đuối đa số là tai nạn, ít khi là tự sát, hiếm khi là bị gϊếŧ. Thường thì ít ai gϊếŧ người bằng cách dìm chết, không đảm bảo mà. Hơn nữa, đây chỉ là một đứa trẻ, gϊếŧ trẻ nhỏ thường là bệnh nhân tâm thần hoặc có thù hằn với cha mẹ, bốn đứa trẻ, liên quan đến bốn gia đình, sao có thể là bị gϊếŧ được?”
“Lập luận của cậu không đủ vững.” Tôi nói, “Nhưng hiện tại đúng là chưa có căn cứ nào để nói là bị sát hại.”
Dứt lời, tôi rút một thân ngô từ trong đống thân chất giữa đồng, thử độ sâu của nước rồi nói, “Ao nước này không sâu lắm, chỉ khoảng 50 phân thôi.”
“Không, không, sao có thể nông thế được.” Đại đội trưởng Chu gọi viên phụ tá đã vớt thi thể đến và nói, “Khi đồng chí này xuống nước, nói rằng ven bờ chỉ khoảng 50 phân, nhưng giữa ao phải đến 1 mét rưỡi đấy.”
“À, hiểu rồi, đây là ao lòng chảo, đúng không?” Tôi nói.
Ao lòng chảo là một ao nước có đáy giống như chiếc chảo lớn, bờ nông giữa sâu, càng vào giữa ao thì nước càng sâu. Vì xung quanh nước nông, dễ khiến cho người ta bất cẩn dẫn đến chết đuối.”
“Có khi nào mấy đứa trẻ nghịch nước nên chết đuối không?” Trần Thi Vũ hỏi.
Vấn đề này bỗng nhiên khiến tôi phải suy ngẫm.
Lâm Đào nói, “Không loại trừ khả năng này, ngày hè oi ả, đám trẻ con thường rủ nhau đi bơi, rồi xảy ra những vụ chết đuối tập thể cũng không phải ít. Nhưng, vụ án này có chút kỳ lạ, một là bây giờ trời khá lạnh, đến tôi còn phải mặc quần giữ ấm, không phải mùa bơi lội; hai là lũ trẻ này quần áo chỉnh tề, không phải kiểu ăn mặc khi đi bơi.”
“Những đứa trẻ này đều không biết bơi.” Đại đội trưởng Chu nói.
“Vậy không thể là chúng cùng xuống nước bơi lội, có khả năng một trong số chúng trượt chân ngã xuống nước, những đứa khác muốn cứu nó, cũng lần lượt chết đuối theo.” Lâm Đào phân tích, “Nếu vậy hẳn có thể lý giải được rồi.”
Mọi người lần lượt gật đầu tán thành.
“Nhưng bình luận trên mạng không nói như vậy.” Hàn Lượng đứng bên cạnh vẫn không quên lên mạng tìm kiếm, “Tôi vốn định lên mạng xem thử tình hình tìm kiếm trên mạng của chuỗi vụ án song song, nhưng vô tình thấy được bài viết này. Bài báo đăng trên một trang tin tức lớn viết huyện Đông Lưu có bốn đứa trẻ chết một cách khó hiểu, dân mạng nghi ngờ là do băng đảng buôn nội tạng gϊếŧ người để trộm nội tạng.”
“Đúng là báo lá cải!” Tôi nghiến răng nói, “Để thu hút người đọc, báo chí không thèm giữ chừng mực gì nữa!”
“Họ cũng dễ dàng phủi bỏ trách nhiệm.” Lâm Đào nói, “Họ viết là ‘dân mạng nghi ngờ’, cũng đâu nói là trang web của họ nghi ngờ.”
“Bất luận thế nào, bộ phận truyền thông huyện phải xem trọng chuyện này, tin nào cần bác bỏ thì nhanh chóng bác bỏ.” Tôi nói.
Đại đội trưởng Chu gật đầu đồng ý, đi ra chỗ khác gọi điện thoại.
“Xem trọng thì có ích gì?” Hàn Lượng nói, “Dù sao những gì cảnh sát nói, những người đó cũng không tin, bọn họ chỉ tin vào suy đoán của mình.”
“Tôi nghĩ, đa số dân mạng tuy không lên tiếng nhưng vẫn có tinh thần khoa học, có lòng tin vào cảnh sát.” Tôi nói, “Đây rõ ràng chỉ là tin đồn, nhảy loạn trong phần bình luận, chẳng qua chỉ toàn là những ‘anh hùng bàn phím’ thôi.”
“Phải đấy, không cần kiểm tra xem có phù hợp không đã trộm? Còn trộm ở nơi đồng không mông quạnh thế này? Cơ quan nội tạng không được vô trùng, ai dám dùng chứ?” Bác sĩ pháp y Trần nói.
“Tin đồn là tin đồn, công việc của chúng ta vẫn phải làm cho tốt.” Tôi nói, “Hãy bắt đầu từ tính chất vụ án đi.”
Dứt lời, tôi ngồi xổm xuống, tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể của những đứa trẻ.
Trong bốn đứa trẻ, bé gái là đứa lớn nhất, 10 tuổi; ba bé trai còn lại, lần lượt là 3 tuổi, 5 tuổi và 7 tuổi. Nhìn những gương mặt non nớt, tay chân trắng bệch của chúng, tôi chợt cảm thấy xót xa.
Trẻ con mặc nhiều hơn người lớn một chút. Lũ trẻ đều mặc quần giữ ấm, bên ngoài mặc thêm áo khoác và quần dài. Giờ đây quần áo và giày của chúng đều ướt sũng.
“Giày, giày.” Tôi vừa kiểm tra thi thể vừa nói, “Vì sao đứa bé gái lại đi chân trần? Bé trai 3 tuổi cũng để một chân trần?”
“Vùng vẫy dưới nước, có khả năng đã làm rơi mất giày cũng nên.” Lâm Đào nói.
“Khi trục vớt dưới nước, có thấy giày không?” Tôi quay đầu hỏi viên phụ tá đã xuống nước trục vớt.
Viên phụ tá lắc đầu.
Tôi nói, “Cần điều tra rõ chuyện này, nếu là vô ý ngã xuống nước, vậy giày không ở trên bờ, chắc chắn sẽ ở trong nước. Việc này liên quan đến tính chất vụ án, thế nên, hoặc là lội xuống lần nữa, hoặc là rút cạn nước trong ao đi.”
“Xuống nước tìm đi.” Đại đội trưởng Chu nói, “Tôi đi ngay đây.”
Đại đội trưởng Chu là người rất thích bơi lội vào ngày đông, thời tiết thế này, ao nước kia không thành vấn đề với anh ta. Nói xong, anh ta đã cởϊ qυầи áo ngoài, khởi động thân thể, lội xuống ao nước.
Trục vớt khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đại đội trưởng Chu tìm thấy một đôi giày thể thao nữ ở giữa ao.
“Giày của đứa bé trai thì sao?” Tôi hỏi.
Sau khi Đại đội trưởng Chu lên bờ, dùng khăn lau người, nói, “Không thấy, chắc chắn không thấy. Bùn dưới ao không sâu, nước cũng khá trong, hơn nữa, ao nước nhỏ thế này, nước lại nông, nếu có, chắc chắn sẽ thấy.”
“Giày của đứa bé này là loại xốp.” Lâm Đào cầm chiếc giày còn lại của bé trai 3 tuổi, nói, “Hơn nữa không thấm nước, nếu ngã xuống nước, chắc chắn sẽ nổi lên.”
“Nếu vậy, chiếc giày đi đâu rồi?” Tôi nghi hoặc hỏi.