Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 28: Vụ án thứ 6 - Hai bà cháu (4)

Sáng hôm sau, hai mắt Trần Thi Vũ sưng húp, tiếp tục tham gia tìm kiếm Vương Tráng Anh xem ra cô ấy đã sợ hãi, suốt đêm không ngủ được ngon giấc. Lâm Đào lo lắng cho Trần Thi Vũ, bèn đi cùng lên núi.

Khi chúng tôi đến Phòng Cảnh sát huyện, biết được đêm qua cảnh sát đã tìm thấy Tôn Nhàn Phúc tại một sòng bạc, còn khiến sòng bạc ngầm đó bị “quét” luôn.

Lúc mới đầu Tôn Nhàn Phúc phủ nhận quen biết Vương Tráng Anh, sau đó lại thừa nhận quen biết, nhưng phủ nhận gần đây có liên lạc với cô ta. Sau đó, anh ta lại thừa nhận tối ngày 25 Vương Tráng Anh có đến tìm anh ta, nhưng không khai báo tìm anh ta để làm gì. Cuối cùng, dưới sức ép của cảnh sát, anh ta đã khai chuyện xảy ra đêm 25.

Vương Tráng Anh trước khi kết hôn vẫn duy trì quan hệ nam nữ bất chính với Tôn Nhàn Phúc đã có vợ, cho đến khi kết hôn, bị Thao Anh Hoa trông chừng rất kỹ, đành giảm tần suất liên lạc. Tối ngày 25, Vương Tráng Anh đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta, có vẻ hơi hoảng loạn. Vương Tráng Anh bất ngờ hẹn anh ta ra ngoài vào đêm đó, còn hẹn gặp trong một nhà nghỉ nhỏ.

Vương Tráng Anh lắp bắp kể lại sự việc, có vẻ đã sợ chết khϊếp rồi. Nhìn mụn nước nổi khắp người đứa bé, với kinh nghiệm sống của mình, Vương Tráng Anh nhận ra ngay đứa bé bất cẩn rơi vào nước sôi, bị bỏng chết. Thao Anh Hoa cũng không còn dấu hiệu sự sống. Chuyện cô ta đi chơi mạt chược chắc chắn sẽ trở thành lý do để Dương Thiếu Nghiệp tính sổ sau này. Hai người vô cùng quan trọng với chồng mình chết cùng một lúc, bản thân cũng có trách nhiệm nhất định, nhất thời cô ta không biết phải làm thế nào.

Với Tôn Nhàn Phúc, nếu bây giờ anh ta cùng Vương Tráng Anh đi báo án, quan hệ bất chính của hai người sẽ bại lộ, hôn nhân của anh ta sẽ đổ vỡ, vợ anh ta là nguồn chi cho tất cả chuyện ăn ở, đi lại, chơi bời của anh ta, anh ta không thể ly hôn được. Vì vậy, Tôn Nhàn Phúc đã khuyên Vương Tráng Anh nên khéo léo thông báo cho chồng mình trước khi báo cảnh sát, đợi chồng cô ta trở về rồi quyết định. Như vậy, tự nhiên anh ta cũng có thể thoát khỏi việc này.

Đồng thời, Tôn Nhàn Phúc đã giúp Vương Tráng Anh nghĩ ra một cái cớ để tránh khỏi trách nhiệm, nói là Thao Anh Hoa sai cô ta ra ngoài mua đồ, đến khi trở về thì sự việc đã thành ra như vậy.

Nhờ Tôn Nhàn Phúc không ngừng an ủi, Vương Tráng Anh đã gọi điện thoại cho Dương Thiếu Nghiệp, sau đó ngủ lại một đêm với Tôn Nhàn Phúc. Sáng sớm hôm sau, Tôn Nhàn Phúc chở Vương Tráng Anh đến đầu thôn, sau đó ai về nhà nấy.

“Hết rồi?” Hàn Lượng nghe lời kể của điều tra viên, nói, “Anh ta có nói thật không? Anh ta không biết Vương Tráng Anh đã đi đâu à?”

“Chuyện này có thể chứng thực.” Điều tra viên nói, “Theo lời kể của anh ta, chúng tôi đã tìm đến nhà nghỉ đó, xem xét máy ghi hình. Đồng thời cũng đến hỏi một người bà con của anh ta, xác nhận sáng sớm ngày 26 anh ta đã về đến nhà, sau đó đến nhà người bà con đánh bài, rồi cùng người bà con đó đến sòng bạc ngầm kia chơi.”

“Lại đứt một đầu mối.” Tôi nói, “Bây giờ chỉ đành hy vọng tổ tìm kiếm có thể tìm thấy Vương Tráng Anh.”

“Chắc tìm thấy rồi.” Đại đội trưởng Dương chạy từ bên ngoài vào, thở hổn hển nói, “Theo tôi vào trong núi đi, lần này chắc không sai đâu. Quần áo nạn nhân giống hệt của Vương Tráng Anh mặc trước khi mất tích.”

Trong lúc đi dọc theo con đường núi hiểm trở, Đại đội trưởng Dương kể lại tình huống khi tìm thấy Dương Thiếu Nghiệp cho chúng tôi nghe.

“Cái gì? Cũng tìm thấy Dương Thiếu Nghiệp rồi?” Tôi đứng dựa vào một cành cây, cảm thấy mình như một người khai hoang đầy lòng nhiệt huyết vậy.

“Chúng tôi đã cử người đến công xưởng nơi Dương Thiếu Nghiệp đang làm việc ở Thượng Hải, phát hiện anh ta vẫn đang ở đó.” Đại đội trưởng Dương nói, “Thật khó hiểu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta lại không trở về!”

“Có phải lúc đó Vương Tráng Anh không nói tình hình cụ thể không? Trước đó Tôn Nhàn Phúc chẳng bảo cô ta phải nói khéo còn gì?” Thể chất Hàn Lượng tốt hơn tôi nhiều, đi ở phía trước hỏi.

Đại đội trưởng Dương nói, “Đúng, chính là như vậy. Dương Thiếu Nghiệp nói, tối ngày 25, anh ta rất mệt, đã ngủ rồi, Vương Tráng Anh gọi điện thoại đến bảo anh ta về nhà, lại không nói là việc gì, anh ta bèn nói ngày mai về. Hôm sau anh ta được nghỉ nên ngủ một giấc đến tận trưa, gọi điện lại cho Vương Tráng Anh thấy đã tắt máy. Anh ta cho rằng Vương Tráng Anh vô cớ sinh sự nên không để ý đến, cũng không trở về luôn.”

“Đã xác thực chuyện đó chưa?” Tôi hỏi.

“Chẳng phải tên Tôn Nhàn Phúc đó có thể xác nhận được nội dung cuộc gọi sao?” Hàn Lượng nói.

Đại đội trưởng Dương nói, “Khi Vương Tráng Anh gọi điện thoại, Tôn Nhàn Phúc sợ đầu dây bên kia nghe được âm thanh lạ nên trốn trong nhà vệ sinh không ra, cũng không nghe được nội dung cụ thể. Sau khi cúp máy, nghe Vương Tráng Anh nói là ngày mai Dương Thiếu Nghiệp sẽ về. Đã điều tra bên công xưởng của Dương Thiếu Nghiệp, ngày 26 anh ta thật sự có nghỉ, ngày 27 đi làm bình thường.”

Tôi gật đầu, nhìn thấy xa xa có một nhóm cảnh sát đang xúm lại. Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi rồi.

Vì hiện trường là nơi rừng sâu nên không cần giăng dây cảnh báo.

Trần Thi Vũ đang ngồi dưới một gốc cây gần đó, dựa lên thân cây lim dim ngủ, trên người đắp chiếc áo khoác cảnh phục của Lâm Đào. Lâm Đào đang đi qua đi lại quanh thi thể.

“Anh nhìn kìa, treo cổ rồi.” Lâm Đào chỉ lên thi thể đang treo trên cây, nói, “Kỳ lạ, sao lại phải tự sát? Chuyện này có liên quan gì đến cô ta?”

“Đúng đấy, vì sao phải tự sát?” Tôi thấy Lâm Đào đang quan sát mặt đất nên không đi vào giữa hiện trường.

“Chẳng phải anh đã nói sao, ai biết được tâm lý của người tự sát thế nào? Mỗi người đều có hoạt động tâm lý riêng.” Trần Thi Vũ bị bước chân của chúng tôi đánh thức, cầm áo khoác của Lâm Đào đi đến, “Ai đắp cái áo này lên người tôi vậy? Hôi chết đi được.”

“Đúng là chó cắn Lã Động Tân (1) mà.” Lâm Đào đứng thẳng dậy nhận lại chiếc áo, “Sợ cô bị lạnh thôi!”

(1) Điển cố Trung Quốc: Không biết tốt xấu, phụ lòng tốt của người khác.

“Tôi đã nói, không được chủ quan. Cách thức tử vong không bao giờ đơn giản như những gì cậu nhìn thấy đâu.” Tôi cười nói.

Thi thể quỳ trên mặt đất, bị một sợi dây dù màu xanh bộ đội quấn quanh cổ, cột lên một thân cây ngả nghiêng.

“Treo cổ không phải cần một bàn đạp sao?” Tiểu Lạc đứng bên cạnh nói chen vào, “Quỳ trên mặt đất sao treo cổ chết được?”

“Treo cổ chết cũng có rất nhiều cách.” Tôi nói, “Chúng ta thường thấy là kiểu treo cổ điển hình. Còn rất nhiều cách treo cổ khác, chẳng hạn như quỳ treo cổ, ngồi treo cổ, đứng treo cổ, thậm chí có vài người bò mà cũng treo cổ nữa. Vì tử vong do treo cổ không chỉ là do đè ép đường hô hấp gây ngạt khí cơ học, mà còn có thể đè ép huyết quản ở hai bên cổ, dẫn đến não thiếu oxy; đè ép xoang tĩnh mạch, dẫn đến trụy tim…”

“Chẳng phải anh từng nói, treo cổ thường đều là tự sát sao?” Trần Thi Vũ nói.

“Chính xác.” Tôi nói, “Bị người khác treo cổ rất hiếm gặp, vì rất khó để gây ra vết thương như thế. Nhưng có một tiền đề, phải xác định được nạn nhân chết do treo cổ.”

Tôi thấy Lâm Đào đã khám nghiệm hiện trường xong, bèn đến gần thi thể xem thử. Co cứng thi thể đã biến mất, cho thấy đã tử vong trên 48 tiếng. Thi thể đã xuất hiện mạng lưới tĩnh mạch, thời gian tử vong khá khớp với thời gian tắt máy ngày 26.

Thi thể không có dấu vết gì khác thường, tôi cầm hai tay nạn nhân lên xem, không thấy vết thương do khống chế tay phản kháng.

“Thi thể cần phải tiến hành kiểm tra tiếp. Lâm Đào, bên cậu có phát hiện gì không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào đang cầm chiếc áo bốc mùi của mình, bị tôi hỏi đến thì giật mình, vội nói, “Hả? À! Không có, không phát hiện gì cả. Mặt đất ở đây không thể tìm thấy dấu vết chứng cứ gì.”

Tôi gật đầu, tỏ ý bảo viên cảnh sát có thể lấy thi thể xuống rồi đưa đến nhà xác.

“Kỳ lạ thật, tố chất tâm lý của người này quá kém chăng. Không liên quan gì đến cô ta, lại sợ tội tự  sát.” Lâm Đào nói, “À, đúng rồi, có một việc. Thời tiết đã lạnh thế này, sao còn có ruồi vậy? Hơn nữa, thi thể phân hủy chưa bao nhiêu, sao lại có nhiều kén dòi như thế?”

“Kén dòi?” Tôi kinh ngạc, “Ở đâu?”

Lâm Đào thấy thi thể đã được cho vào túi, bèn vạch đám cỏ ở bên dưới vị trí ban đầu của thi thể, chỉ vào bên trong nói, “Nhìn đi, từng hạt từng hạt một, màu trắng, không ít chút nào! Ít nhất… ít nhất cũng có hơn hai lạng.”

“Hai lạng?” Tiểu Lạc lau mồ hôi trên trán, “Có người tả dòi giống anh sao?”

Tôi ngồi xổm xuống, trong bụi cỏ quả thật nhìn thấy những vật thể màu trắng li ti. Tôi nhặt vài hạt lên, chà chà trên tay, nhắm mắt lại suy nghĩ.

“Có phải giòn giòn không?” Lâm Đào trêu chọc.

Tôi mở mắt ra, nói với Lâm Đào, “Cậu cũng thật là, cả dòi và gạo cũng không phân biệt được.”

“Gạo?” Mấy người bên cạnh đồng thanh nói.

*

“Còn nhớ vụ án kia không? Trên người đứa nhỏ có bao nhiêu là dòi, anh còn điên khùng lấy cái bát ra đựng!” Lâm Đào nhìn chúng tôi đang mặc áo giải phẫu, nói. Ban ngày ban mặt đến nhà xác, cậu ta tự nhiên hơn nhiều.

“Nhớ.” Tôi vừa thắt dây lưng áo giải phẫu vừa nói, “Lúc đó cậu nói nhìn giống như tôi đang bưng một chén cơm, nên một tháng sau đó, cả hai chúng ta đều không ăn cơm. Lần này, cậu lại bỏ cơm một thời gian nhỉ.”

“Kỳ lạ, hiện trường là nơi rừng sâu núi thẳm, sao lại có gạo nhỉ?” Lâm Đào nói.

“Tôi biết.” Đại đội trưởng Dương nói.

Tôi cười cười giơ tay lên ngăn Đại đội trưởng Dương nói tiếp, bảo, “Đợi lát nữa hãy nói, xem họ có nghĩ ra được không.”

Mặc áo giải phẫu xong, tôi cẩn thận tháo sợi dây trên cổ nạn nhân xuống, xoay đầu nạn nhân lại để xem vết hằn để lại trên cổ.

Sợi dây vừa được tháo ra, tôi đã thấy khác thường ngay.

Mặt trước cổ nạn nhân có vài dấu vết xuất huyết dưới da rất rõ, nằm ngoài vị trí vết hằn, giữa chỗ xuất huyết dưới da còn thấy vài vết trầy hình bán nguyệt.

Tôi lấy kẹp cầm máu chỉ vào những chỗ xuất huyết dưới da và vết trầy da, bảo Lâm Đào chụp lại, rồi lại chỉ vào nơi giao nhau của vết hằn ở sau cổ nạn nhân để Lâm Đào chụp tiếp.

“Tôi nhớ anh từng nói, để phân biệt treo cổ và siết cổ, chủ yếu xem sợi dây có được nhấc lên hay không.” Trần Thi Vũ nói.

“Đúng, chuyện đó phải phân tích từ cơ chế hình thành vết thương của cả hai.” Tôi nói, “Treo cổ, cơ chế là mượn toàn bộ hoặc một phần trọng lượng của thân thể để đè lên cổ, dẫn đến ngạt khí cơ học hoặc não thiếu oxy mà tử vong. Còn siết cổ là dùng ngoại lực kéo sợi dây, khiến cho sợi dây siết chặt cổ nạn nhân, dẫn đến ngạt khí tự nhiên hoặc não thiếu oxy mà tử vong. Vì thế, vết hằn khi treo cổ sẽ không đồng đều, nơi chịu lực, sợi dây sẽ chịu lực lớn, vết hằn rõ hơn; những nơi khác do lực giảm dần nên vết hằn cũng nhạt dần, nơi nhẹ nhất gần như không nhìn thấy được, nên chúng ta gọi đó là ‘nhấc lên’. Nhưng siết cổ lại khác. Do toàn bộ sợi dây đều chịu sức ép như nhau, nơi chịu lực trên cổ nạn nhân đồng đều nên vết hằn cũng sẽ đồng đều.”

“Vết hằn trên cổ Vương Tráng Anh có giao nhau, những vị trí khác thì đồng đều, cho thấy cô ta bị siết cổ chứ không phải treo cổ chết?” Trần Thi Vũ hỏi.

Tôi gật đầu, nói, “Đúng, đây là một vụ án mạng, siết chết nạn nhân rồi ngụy trang thành hiện trường treo cổ tự sát.”

“Siết cổ cũng có tự siết và bị siết đấy.” Đại đội trưởng Dương nói.

Tôi nói, “Đúng vậy, chỉ cần siết đủ chặt, tự mình cũng có thể siết chết mình. Nhưng vụ án này không phải. Thứ nhất, nếu nạn nhân tự siết cổ, vậy thi thể nên ở nguyên vị trí mới đúng, không thể vô duyên vô cớ bị treo lên cây được. Thứ hai, nếu tự siết cổ, hai bên tay đều phải dùng sức, vậy sẽ không để lại vết trầy trên da cổ.”

“Dấu móng tay?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói, “Đúng vậy, đây là dấu móng tay! Hiện tôi đang nghi ngờ, hung thủ bóp cổ khiến cho Vương Tráng Anh hôn mê rồi mới dùng dây siết chết.”

“Vậy thì lạ thật.” Đại đội trưởng Dương nói, “Vì sao hung thủ không trực tiếp bóp chết rồi ngụy tạo thành hiện trường treo cổ?”

“Hung thủ đã định bóp chết Vương Tráng Anh.” Tôi nói, “Nhưng không thành. Có thể vì Vương Tráng Anh tỉnh lại hoặc cử động trong vô thức, khiến cho hung thủ thực hiện hành vi bạo lực lần nữa. Vết hằn trên cổ cô ta chính là chứng cứ rõ ràng cho phản ứng còn sống.”

“Vậy vì sao hung thủ không bóp cổ cho nạn nhân ngất đi, rồi sau đó treo lên cây?” Đại đội trưởng Dương nói, “Làm vậy chẳng phải cảnh sát càng khó phát hiện ra à?”

“Việc này cho thấy nơi ra tay sát hại nạn nhân cách nơi treo cô ta lên khá xa.” Tôi nói, “Hắn cần phải sát hại cô ta trước mới tiện cho việc đưa xác vào sâu trong núi.”

“Vì sao hung thủ phải phí sức như thế, đưa nạn nhân vào tận trong núi?” Trần Thi Vũ nói, “Sát hại rồi, ngụy tạo hiện trường là xong.”

“Có thể hung thủ có năng lực phản trinh sát.” Đại đội trưởng Dương nói, “Đưa thi thể vào trong núi nhằm kéo dài thời gian phát hiện vụ án. Một khi thi thể bị dã thú gặm cắn hoặc bị phân hủy hoàn toàn, ai mà biết được cô ta bị siết chết hay treo cổ chết nữa.”

“Chưa chắc.” Trong lúc nói chuyện, tôi đã cắt mở phần cổ nạn nhân, nói, “Sừng lớn xương móng ở cổ nạn nhân bị gãy, đoạn xương gãy không có phản ứng sống, cho thấy gãy do chịu lực sau khi chết. Góc trên và phía trên sụn tuyến giáp đều có xương gãy, đều có phản ứng sự sống. Thường bóp cổ sẽ dẫn gãy xương ở góc trên sụn tuyến giáp, siết cổ thường dẫn đến gãy xương ở trước sụn tuyến giáp. Điều này đã chứng thực cho suy đoán của chúng ta. Nạn nhân bị bóp cổ trước, sau đó bị siết cổ, sau khi chết thì ngụy trang thành treo cổ.”

“Hờ hờ.” Đại đội trưởng Dương nói, “Thi thể bị phân hủy nặng hơn nữa thì xương cốt cũng sẽ không biến mất được. Nói cách khác, cho dù thi thể đã bị phân hủy, chúng ta vẫn có thể phát hiện ra điểm đáng nghi như thường.”

“Hung thủ lo lắng thái quá rồi.” Trần Thi Vũ nói, “Càng muốn tạo ra một tội ác hoàn mỹ, sơ hở lại càng nhiều, càng dễ bị chúng ta phát hiện ra dấu vết chứng cứ. Đây gọi là lưới trời l*иg lộng, thưa mà khó thoát.”

“Nhưng, ai lại tốn nhiều công sức như thế để gϊếŧ Vương Tráng Anh đây?” Lâm Đào nói, “Có ẩn tình gì chăng?”

“Chuyện này phải bắt đầu nói từ hạt gạo phát hiện ở hiện trường.” Tôi nói, “Cậu còn nhớ chuyện hạt gạo không?”

“Ồ! Đúng rồi!” Lâm Đào chợt hiểu ra, vỗ lên đầu mình một cái, làm cho Trần Thi Vũ giật mình.

“Vụ án rương xác trong rừng!” Lâm Đào nói.

“Rương gì cơ?” Trần Thi Vũ hỏi, “Chẳng đầu chẳng đuôi, nghe giống như đang viết tiểu thuyết vậy.”

“Tại một khu rừng nhỏ trong trường đại học, phát hiện một rương hành lý chứa xác.” Tôi nói, “Lúc đó cô vẫn chưa vào làm nên không biết. Vụ án này, tôi gọi tắt là rương xác trong rừng. Hiện trường vụ án không phải huyện Hồ Đông, nhưng hung thủ là người Hồ Đông.”

“Chuyện này và người ở đâu thì liên quan gì đến nhau?” Trần Thi Vũ hỏi.

Lâm Đào gật đầu nói, “Theo tục ở đây, rắc gạo bên cạnh thi thể, linh hồn của người chết sẽ không thoát ra ngoài được, oan hồn sẽ không tìm đến người khác sẽ trả thù. Đây thật sự là một lời nguyền vô cùng độc ác.”

Nói xong, Lâm Đào rùng mình một cái.

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Ở chỗ chúng tôi quả thật có cổ tục mê tín này.”

“Nói vậy, hung thủ sợ Vương Tráng Anh chết oan tìm về trả thù, là người quen?” Tư duy của Trần Thi Vũ chuyển biến rất nhanh, “Nhưng chồng Vương Tráng Anh làm việc ở bên ngoài, mẹ chồng, con chồng đều đã chết, tình nhân lại không có thời gian gây án, người bên nhà ngoại cách nơi này rất xa. Người quen nào gϊếŧ cô ta đây?”

Dứt lời, Trần Thi Vũ bổ sung thêm, “Sau này đừng nhắc đến hai chữ ‘người quen’ (2) nữa, vừa nhắc là tôi liền nhớ đến đứa bé bị nấu chín.”

(2) Trong tiếng Trung, từ 熟 nghĩa là “chín”. Đồng thời, 熟人 nghĩa là người quen, sự quen biết.

Tôi cười cười, nói, “Vụ án này, cần phải kết hợp với cái chết của Thao Anh Hoa và Dương Vĩnh Phàm để suy luận. Tôi hỏi một câu trước, từ Thượng Hải đến Hồ Đông, nhanh nhất mất bao nhiêu thời gian?”

“Giờ có tàu tốc hành rồi.” Đại đội trưởng Dương nói, “Đón tàu tốc hành chỉ mất hai tiếng là đến Trình Thành, tầm nửa tiếng là về đến huyện.”

“Nói vậy, Dương Thiếu Nghiệp nghỉ ngày 26, hoàn toàn đủ thời gian trở về và gây án.” Tôi nói, “Các cậu nghĩ thử xem, sau khi Dương Thiếu Nghiệp trở về, phát hiện mẹ và con trai mình đều đã chết, bất luận vì nguyên nhân gì, anh ta đều có khả năng căm hận Vương Tráng Anh, cho rằng cô ta không làm tốt vai trò con dâu và mẹ kế.”

“Nhưng anh ta không chôn cất thi thể mẹ và con trai mình, để mặc nó phân hủy, thật sự hơi tàn nhẫn.” Đại đội trưởng Dương nói.

Tôi gật đầu, “Mỗi người đều có hoạt động tâm lý riêng. Dương Thiếu Nghiệp đã biết ngụy tạo hiện trường, đương nhiên cũng biết chôn cất thi thể đồng nghĩa với việc anh ta đã về nhà. Để tạo bằng chứng vắng mặt, chắc chắn anh ta đã nhẫn nhịn. Các cậu còn nhớ khi chúng ta đến hiện trường, tôi nói tình trạng co cứng thi thể của Thao Anh Hoa rất bất thường không? Sau khi tử vong mười mấy tiếng là lúc thi thể co cứng tối đa, thi thể đã bị người khác đυ.ng vào.”

Mọi người gật đầu.

“Nghĩ theo hướng này, mọi chuyện đã đều trở nên hợp lý rồi.” Tôi nói, “Người động chạm vào thi thể chính là Dương Thiếu Nghiệp đã về nhà vào sáng hôm sau. Anh ta đã ôm Thao Anh Hoa đang ngồi dựa vào tường, thấy trên mặt bà có vết thương. Khi đặt Thao Anh Hoa nằm xuống đất, trong lòng anh ta nổi lên ý định gϊếŧ người.”

“Vậy, tìm chứng cứ thế nào?” Đại đội trưởng Dương hỏi.

“Trước đây Dương Thiếu Nghiệp từng đi lính phải không?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Dương gật đầu.

Tôi cầm sợi dây màu xanh được đặt bên cạnh lên, nói, “Sợi dây này là sợi dây đeo quân nhân thường dùng khi đóng gói hành lý, vết cắt rất ngay ngắn, bị một con dao găm sắc bén cắt đứt, thường là dao găm quân dụng.”

“Có dao găm sao còn phải bóp cổ?” Trần Thi Vũ hỏi.

“Dùng dao găm gϊếŧ người sẽ chảy máu.” Tôi nói, “Vậy khó mà ngụy tạo hiện trường được.”

“Hiểu rồi.” Đại đội trưởng Dương nói, “Bây giờ tôi báo cho đồng nghiệp vẫn đang ở Thượng Hải lập tức điều tra bắt giữ Dương Thiếu Nghiệp, đồng thời đem hành lý anh ta thường mang trở về Hồ Đông.”

“Chỉ cần tìm thấy sợi dây đeo ba lô còn lại, có thể tiến hành giám định xem sợi dây siết cổ nạn nhân có phải được cắt ra từ ba lô của anh ta hay không.” Lâm Đào nói.

Tôi bổ sung, “Còn nữa, bây giờ vé tàu xe đều dùng tên thật, tra số chứng minh thư anh ta dùng để mua vé thì có thể xác nhận tất cả rồi.”

“Có thể về nhà rồi.” Lâm Đào nghiêng đầu nói với Trần Thi Vũ, “Ngày kia là sinh nhật cô nhỉ? Chúng ta cùng ăn mừng nhé?”

*

Sáng hôm sau, Đại đội trưởng Dương tìm đến khách sạn chúng tôi ở, thông báo một tin tốt.

Theo lời khai của Dương Thiếu Nghiệp, lúc anh ta nhận điện thoại, chỉ biết trong nhà xảy ra chuyện, hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Rạng sáng ngày 26, Dương Thiếu Nghiệp đã đón chuyến tàu tốc hành sớm nhất về Hồ Đông. Khi về đến đầu thôn, đúng lúc nhìn thấy Tôn Nhàn Phúc lái xe máy đưa Vương Tráng Anh về, cử chỉ của hai người rất thân mật.

Dương Thiếu Nghiệp nấp một bên, cơn ghen nổi lên, không ngờ về đến nhà nhìn thấy người thân của mình đều đã chết. Hai đòn đả kích khiến cho anh ta gần như phát điên. Anh ta nhân lúc Vương Tráng Anh không đề phòng bóp cổ cô ta cho đến khi ngất đi, sau đó ngụy trang thành hiện trường tự sát. Khi anh ta đang cắt sợi dây đeo ba lô của mình thì Vương Tráng Anh thở hắt ra.

Dương Thiếu Nghiệp giật mình, bèn dùng dây đeo ba lô tiếp tục siết cổ Vương Tráng Anh, cho đến khi cô ta không còn dấu hiệu của sự sống.

Dương Thiếu Nghiệp sau khi gϊếŧ người, nhân lúc buổi trưa không ai đi lại trong thôn đã lén lút đưa Vương Tráng Anh lên núi, ngụy tạo hiện trường treo cổ, sau đó nén đau thương rời khỏi Hồ Đông, trở về Thượng Hải giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.