Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 26: Vụ án thứ 6 - Hai bà cháu (2)

Ngày hôm đó, Hàn Lượng đã liên lạc với các đồng nghiệp bên phòng an ninh mạng, nhưng công việc còn chưa triển khai được một ngày, sự bình yên của chúng tôi đã bị một vụ án khác phá vỡ.

Thầy chỉ thị: Huyện Hồ Đông, hai bà cháu tử vong.

Huyện Hồ Đông là một huyện nằm ở phía Tây bắc của tỉnh chúng tôi, tuy giao thông hạn chế nhưng cũng là một nơi có sông có nước, phong cảnh rất đẹp, hiện trường nằm tại một thôn nhỏ dưới chân núi huyện Hồ Đông.

Thông thường, quãng đường từ huyện Hồ Đông đến thủ phủ tỉnh chỉ mất hai tiếng, nhưng vì phải đi qua khu vực đường núi nên chúng tôi lòng vòng gần bốn tiếng mới đến được hiện trường.

Có thể do ít dân nên hiện trường tử vong không có đám đông vây xem như hiện trường các vụ án khác. Hiện trường im ắng, giăng dây cảnh báo, mười mấy cảnh sát kỹ thuật đang bận rộn ở bên trong.

Hiện trường là mảnh sân hình vuông của một căn nhà biệt lập, có kết cấu một dãy nhà đối diện cổng vào và hai nhà trệt vuông góc với sân. Kết cấu rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy dãy nhà kia có một phòng khách, hai phòng ngủ; hai căn nhà ở hai bên lần lượt là kho chứa, nhà vệ sinh và phòng bếp.

Vì không có người dân vây xem nên các khu vực từ cửa chính vào đến sân đều đặt các bảng đánh dấu hiện trường màu vàng. Có thể thấy, công tác điều tra hiện trường bước đầu đã hoàn thành.

Thấy xe chúng tôi dừng lại trước dây cảnh báo, Đại đội trưởng Dương Thiếu Văn của Phòng Cảnh sát huyện Hồ Đông liền nhấc dây lên bước ra, anh ta vừa tháo bao tay vừa đi đến chỗ chúng tôi.

“Chào Đại đội trưởng Dương.” Tôi nhiệt tình chào hỏi. Dương Thiếu Văn vốn là pháp y, tuy đã làm đại đội trưởng nhưng vẫn đích thân tiến hành công tác pháp y như trước.

“Chào Trưởng khoa Tần, để tôi giới thiệu sơ qua tình hình vụ án với các anh trước.” Đại đội trưởng Dương vào thẳng vấn đề, “Thật ra Dương Gia Thôn này chính là quê tôi, tính kỹ ra thì người trong thôn đều là họ hàng xa của tôi.”

“Nạn nhân cũng thế sao?” Tôi hơi ngạc nhiên.

Đại đội trưởng Dương lắc đầu, nói, “Quan hệ khá xa, tôi cũng không cần tránh mặt. Chủ nhân của căn nhà tên là Dương Thiếu Nghiệp, nam, 34 tuổi. Trong nhà còn có ba người, vợ anh ta là Vương Tráng Anh, mẹ anh ta là Thao Anh Hoa và con trai 2 tuổi Dương Vĩnh Phàm.”

“Trên bản fax viết là hai bà cháu tử vong, tức là trong nhà có bốn người, có hai người còn sống? Nạn nhân là Thao Anh Hoa và Dương Vĩnh Phàm?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Dương gật đầu nói, “Đúng vậy.”

“Có chắc là án mạng không?” Lâm Đào ngồi xổm trước cửa nhìn hình tròn được khoanh bằng phấn trên mặt đất. Bên trong hình tròn là dấu chân không được hoàn chỉnh.

“Trên thi thể của Thao Anh Hoa có vết thương rõ ràng.” Đại đội trưởng Dương nói, “Nhưng thi thể đã phân hủy rồi.”

“Đã phân hủy?” Tôi nói, “Trong nhà còn hai người, sao đợi đến khi phân hủy mới báo án?”

“À, là thế này.” Đại đội trưởng Dương nói, “Tuy trong nhà có bốn người nhưng bình thường chỉ có ba người sinh sống. Chủ nhà Dương Thiếu Nghiệp đi làm ở Thượng Hải, ngoài ngày lễ tết ra đều không trở về.”

“Vậy vẫn còn ba người mà.” Tôi nói.

Đại đội trưởng Dương thấy tôi hỏi liên tục liền bật cười, xua tay ra hiệu cho tôi bình tĩnh, nói, “Đã xem qua tình trạng thi thể, nạn nhân là Thao Anh Hoa và Dương Vĩnh Phàm, trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm thấy Vương Tráng Anh.”

“Hả? Vương Tráng Anh mất tích rồi?” Lâm Đào ngạc nhiên.

“Đúng vậy, mất tích rồi.” Đại đội trưởng Dương nói.

“Vậy không phải chuyện hay à?” Lâm Đào nói, “Vương Tráng Anh đột nhiên mất tích, cho thấy vụ án này có quan hệ nhất định với cô ta. Ít ra cô ta hẳn phải biết chút sự thật nào đó! Nếu tìm được cô ta, vậy có hy vọng phá án rồi còn gì?”

“Hiện có ba khả năng.” Đại đội trưởng Dương nói, “Thứ nhất, Vương Tráng Anh không liên quan đến vụ án này, cô ta biến mất chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng khả năng này cơ bản có thể loại trừ, vì sau khi điều tra, Vương Tráng Anh đã rời khỏi nhà hơn tám tiếng rồi, theo mức độ phân hủy của thi thể và thời gian tắt máy của Vương Tráng Anh cho thấy cô ta đã mất tích ít nhất hai ngày. Thứ hai, Vương Tráng Anh có liên quan đến vụ án, ít nhất cũng là người biết nội tình, vì rất nhiều nguyên nhân, cô ta đã bị gϊếŧ, hoặc bị giam giữ. Thứ ba, Vương Tráng Anh chính là hung thủ gϊếŧ người, cô ta sợ tội bỏ trốn hoặc tự sát rồi.”

“Hả? Hung thủ gϊếŧ người?” Trần Thi Vũ nhón chân nhìn vào sân, nói, “Anh nói cô ta gϊếŧ mẹ chồng mình tôi còn tin, nhưng gϊếŧ con mình thì tôi không tin được.”

“À, tại tôi chưa nói rõ ràng.” Đại đội trưởng Dương nói, “Do Dương Thiếu Nghiệp thường xuyên làm ăn xa, một năm trước đã ly hôn với người vợ cũ, Vương Tráng Anh là người vợ anh ta mới cưới được nửa năm, còn Dương Vĩnh Phàm là con của Dương Thiếu Nghiệp và vợ cũ.”

“Dì ghẻ á?” Lâm Đào từ nhỏ đã bị các bộ phim truyền hình những năm 80, 90 của thế kỷ trước tẩy não, từ “dì ghẻ” trong đầu cậu ta không khác thú dữ là mấy.

“Thì đã sao?” Hàn Lượng nói, “Người mẹ bây giờ của tôi chính là mẹ kế đấy, đối xử với tôi tốt lắm.”

“Nhưng như vậy lại có thể giải thích được nền tảng tâm lý gϊếŧ hại con mình.” Trần Thi Vũ dùng một danh từ trong tâm lý học.

“Đợi chút, đợi chút.” Tôi cảm thấy họ quá nóng vội phân tích động cơ gây án, “Nói vậy, người báo án là người không có quan hệ gì với nhà họ?”

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Bình thường Vương Tráng Anh thích chơi mạt chược nên hai ngày không đến đánh bài thật sự hơi khác thường. Bạn mạt chược bèn rủ nhau đến nhà tìm cô ta, phát hiện cửa nhà tuy đóng kín nhưng lại không khóa, thế là đẩy cửa vào trong sân. Trong sân tuy không có vết máu nhưng hai bà cháu nằm trên mặt đất, thi thể đã phân hủy khiến họ sợ hết hồn, lập tức báo cảnh sát.”

Tôi thấy sắc trời đang tối dần, vội vàng hỏi, “Mốc thời gian như vậy thật khó xác định, anh vừa nói mức độ phân hủy của thi thể, thời gian tắt máy, không đi đánh bài, những mốc thời gian này đều đã được chứng thực rồi chứ?”

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Để tôi kể lại chi tiết hơn. Hôm nay là ngày 28 tháng 10. Trước đây, không thể nói là hàng ngày, nhưng ít nhất hai ngày một lần, Vương Tráng Anh lại đi đánh bài. Lần cuối cô ta đánh bài là chiều ngày 25 tháng 10.”

“Thời gian cô ta gọi điện và tắt máy thì sao?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Dương nói, “Thường cách hai ba ngày cô ta sẽ gọi điện cho Dương Thiếu Nghiệp một lần, cuộc gọi cuối cùng cô ta gọi cho chồng mình là tối ngày 25 tháng 10, tôi đoán đánh bài xong trở về nhà thì gọi.”

“Nội dung cuộc gọi là gì?” Tôi nôn nóng hỏi.

Đại đội trưởng Dương nhíu mày, lắc đầu nói, “Trước mắt, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với Dương Thiếu Nghiệp, điện thoại nợ phí đã bị cắt rồi.”

“Thời gian cô ta tắt máy là lúc nào?” Tôi hỏi.

“Tối ngày 25 tháng 10, sau khi gọi cho Dương Thiếu Nghiệp, cô ta có cuộc gọi cho một người bạn đồng niên, sau đó không gọi thêm cuộc nào nữa, đến trưa ngày 26 tháng 10 thì tắt máy.”

“Bạn gì? Nam hay nữ?”

“Bạn nam, tên là Tôn Nhàn Phúc, có quan hệ mập mờ gì hay không, vẫn đang trong quá trình điều tra.”

“Người đó đâu? Anh ta rất quan trọng đối với vụ án này!”

“Di động của Tôn Nhàn Phúc cũng tắt máy rồi, chúng tôi đang cố tìm cho ra anh ta.”

“Vụ án này có nhiều việc phải lo thật đấy.” Tôi thở dài, tuy trước mắt gần như không có chút manh mối nào, nhưng hai người liên quan mật thiết đến vụ án đều chưa liên lạc được, mọi chuyện vẫn không quá mức bi quan.

“Trước mắt, chúng tôi đã thả vài chú chó nghiệp vụ ra, tìm kiếm theo mùi trên giày của Vương Tráng Anh, dù sao thời gian cô ta mất tích không lâu, vẫn có hy vọng tìm được theo cách đơn giản và trực tiếp nhất.” Đại đội trưởng Dương nói.

Tôi gật đầu, nói, “Thi thể phân hủy nặng lắm sao?”

“Cũng bình thường.” Đại đội trưởng Dương chỉ lên trời nói, “Thời tiết đã chuyển lạnh, hơn nữa cùng lắm chỉ ba ngày, vết hoen tử thi và mạng tĩnh mạch đã nổi khắp thi thể, nhưng vẫn chưa biến thành ‘người khổng lồ xanh’.”

Mới hết hè nên thi thể bị phân hủy ở mức độ cao như vậy vẫn có thể coi là “bình thường”. Thật ra tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi, khi đứng trước cổng, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ trong sân nên đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị “hun” rồi.

“Nói như vậy, theo tình hình trước mắt, thời gian gây án có thể trong khoảng từ chiều ngày 25 đến trưa ngày 26?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Theo kết quả điều tra và tình hình cuộc gọi thì là như vậy, theo góc độ pháp y cũng phù hợp.”

Thi thể đã phân hủy, không còn đủ điều kiện để suy đoán thời gian tử vong cụ thể nữa. Thi thể bị phân hủy, chịu ảnh hưởng từ rất nhiều yếu tố như cơ địa nạn nhân, hoàn cảnh, khí hậu… Một pháp y có thể suy đoán thời gian tử vong của một thi thể đã phân hủy trong sai số một ngày xem như ghê gớm lắm rồi. Đại đa số vẫn phải kết hợp với kết quả điều tra để phán đoán, suy đoán của pháp y chỉ có thể xem có phù hợp hay không.

Để hoàn thành khám nghiệm hiện trường bước đầu trước khi trời tối, chúng tôi nhanh chóng mặc trang phục khám nghiệm rồi đi vào bên trong.

Khoảng sân rất sạch sẽ, không hề có dấu vết bất thường nào. Lâm Đào đứng trên tấm lót hiện trường, dùng đèn soi dấu vết soi lên mặt sân. Nhân viên kỹ thuật Tiểu Lạc đứng bên cạnh nói, “Dấu chân trong sân quá phức tạp, hơn nữa lát loại đá này thật sự rất khó phát hiện dấu vết, chúng tôi gần như không thấy được dấu chân nào đặc biệt.”

Thấy Lâm Đào gật đầu đầy tiếc nuối, tôi biết cậu ta tán đồng ý kiến của Tiểu Lạc.

Thi thể nằm ở phía Đông mảnh sân, trước nhà vệ sinh và gian bếp, đứa bé nằm ngửa, thi thể đã chuyển hẳn sang màu xanh, tuy nhãn cầu và đầu lưỡi vẫn chưa bị lồi ra dưới tác động của sự trương phình nhưng thi thể đã phân hủy ở mức độ cao, thậm chí chất dịch phân hủy đã làm ướt nền đá bên dưới.

Thi thể của bà lão nằm cong người gần phía căn nhà. Chính xác là bà lão nằm nghiêng.

Tôi đến gần thi thể của bà lão, khom người xuống quan sát kỹ, phát hiện thi thể không dính hẳn xuống đất. Do khuỷu tay chống đỡ, nửa người trên của thi thể và phần hông vẫn hơi cách mặt đất một khoảng.

“Vô lý.” Tôi nói, “Đây là vị trí ban đầu của thi thể à?”

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói, “Không ai động vào cả.”

Tôi lắc đầu, nói, “Nếu nạn nhân tử vong trong tư thế này, cơ bắp dãn ra, bà ấy sẽ nằm nghiêng một cách tự nhiên, khuỷu tay không thể trở thành điểm tựa mới đúng.”

“Ý anh là?” Đại đội trưởng Dương hỏi.

Tôi nói, “Nạn nhân hẳn là tử vong trong tư thế ngồi, chẳng hạn như ngồi dựa vào tường. Sau khi tử vong hơn mười tiếng là lúc thi thể co cứng tối đa, thi thể bị di chuyển, vì thế khuỷu tay trái mới trở thành điểm tựa của cơ thể, khi nằm nghiêng, thân trên sẽ cách mặt đất một khoảng. Sau khi co cứng thi thể dần biến mất, tuy điểm tựa không còn sức chống đỡ nhưng đã để lại tư thế mất tự nhiên như thế này.”

“Có lý lắm.” Đại đội trưởng Dương trầm ngâm, “Có khi nào là Vương Tráng Anh đã động vào thi thể không? Chuyện này rất bình thường.”

Tôi nói, “Nhưng đến trưa Vương Tráng Anh mới đi đánh bài, tối đã trở về, nếu xảy ra vụ án trong khoảng thời gian này, cũng không đủ hơn mười tiếng. Chẳng lẽ, đêm 25 cô ta không về nhà? Đến ngày 26 trở về mới phát hiện nạn nhân?”

“Không thể nào.” Đại đội trưởng Dương nói, “Cô ta vừa vào nhà này chưa bao lâu, sợ mẹ chồng hiểu lầm, theo điều tra, sau khi kết hôn, cô ta chưa từng qua đêm ở bên ngoài. Đêm ngày 25, có người tận mắt nhìn thấy cô ta đánh bài xong thì về nhà.”

“Nói vậy, nếu là Vương Tráng Anh động vào thi thể thì cô ta đã ở cùng thi thể hơn mười tiếng đồng hồ?” Tôi nói, “Rõ ràng không hợp lý.”

“Nhưng việc này không liên quan trực tiếp đến vụ án.” Đại đội trưởng Dương nói, “Việc bây giờ chúng ta cần làm là tìm ra chứng cứ.”

Tôi nhìn bà lão tuy đã biến thành màu xanh nhưng vẫn có thể thấy được làn da nhão nơi cánh tay và mặt, im lặng gật đầu.

“Mấy căn phòng đã kiểm tra hết chưa?” Lâm Đào vẫn đang cầm đèn soi dấu chân.

Tiểu Lạc gật đầu, nói, “Đã kiểm tra một lượt, tuy bên trong là sàn đất nhưng bề mặt vẫn gồ ghề, chúng tôi không tìm thấy dấu chân đáng nghi nào.”

Mùi hôi khiến tôi bất giác đưa cánh tay lên cọ mũi. Tôi đứng thẳng dậy, men theo tấm lót hiện trường đi đến trước cửa nhà vệ sinh, thấy bên trong rất sạch sẽ, tự nhiên. Tôi lại đi đến trước cửa gian bếp, bên trong có một bếp lò kiểu cũ, trên bếp có một cái vạc đường kính gần 1 mét, bên dưới có một chiếc ghế nhỏ. Cạnh bàn bếp có một bếp gas kiểu mới, xem ra gia đình này kết hợp đông tay, vừa dùng bếp gas vừa dùng bếp củi. Gian bếp được sắp xếp rất ngăn nắp, không có điểm khả nghi nào. Nhưng tôi để ý thấy một chiếc gáo sạch bị vứt trước cửa gian bếp, không ăn nhập gì với căn nhà ngăn nắp sạch sẽ.

Phòng khách và hai phòng ngủ của nhà chính cũng rất ngăn nắp, ngay cả chăn cũng được xếp gọn gàng, ngoài chiếc bàn nhỏ trong phòng khách bừa bộn đồ chơi trẻ em ra thì tất cả đều bình thường.

Nhà kho chứa đồ nằm phía Tây mảnh sân chất đầy những bao tải. Có bao đựng lương thực, có bao đựng những vật dụng linh tinh, còn có bao đựng củi. Tất cả đều được chia ra xếp rất ngăn nắp. Giữa kho có một chiếc bàn dài, trên bàn có ít khoai lang rời và một nửa còn nguyên trong bao.

“Khi xảy ra vụ án, chắc Thao Anh Hoa đang thu dọn chỗ này.” Tôi tưởng tượng lại tình hình lúc đó.

“Chúng tôi cũng nghĩ đến chuyện này.” Đại đội trưởng Dương chỉ một củ khoai trên mặt đất nói, “Khi đó Thao Anh Hoa đang dọn dẹp kho, có thể nghe thấy âm thanh gì đó nên hoảng hốt chạy ra ngoài, một củ khoai rơi khỏi bàn.”

“Có thể là tiếng động gì nhỉ?” Tôi vừa nói vừa đi ra khỏi nhà kho, nhìn bức tường xung quanh.

Bốn vách tường đều rất cao, bên ngoài cũng không có chỗ để đạp làm điểm tựa, người bình thường muốn trèo tường vào nhà là không thể. Huống hồ, trên bờ tường còn có mấy mảnh vỡ ngói cũ, trong sân lại không thấy mảnh ngói rơi nào.

“Nếu là người ngoài, chỉ có thể vào từ cổng chính.” Đại đội trưởng Dương nói.

Tôi gật đầu, kéo cánh cổng chính. Đó là một cánh cổng sắt màu đỏ, chỉ cần chạm nhẹ cũng phát ra âm thanh cót két rất lớn.

“Chuyện này thì tôi chưa nghĩ đến.” Đại đội trưởng Dương nói, “Chắc là tiếng ai đó gõ cửa.”

“Lạ thật.” Tôi ngẫm nghĩ, “Người bình thường nghe tiếng gõ cửa sẽ hoảng hốt sao? Nếu nghe thấy tiếng động khác do hung thủ gây ra sau khi vào, vậy khi người khác vào nhà, Thao Anh Hoa phải biết chứ?”

“Đúng vậy, nhà chỉ có phụ nữ, bình thường đều đóng cổng.” Đại đội trưởng Dương nói.

“Có khi nào là người quen không? Chẳng hạn như Vương Tráng Anh?” Trần Thi Vũ đoán.

Tôi không đáp lại, nói, “Đã điều tra mâu thuẫn xã hội chưa?”

“Đang điều tra Vương Tráng Anh, nhưng hai người họ không hề có xích mích với ai.” Đại đội trưởng Dương nói.

Tôi nói, “Hiện trường không có dấu hiệu cướp của hay xâm hại tìиɧ ɖu͙©, thường nếu sát hại cả trẻ em, chắc chắn phải có thù hận rất lớn. Vương Tráng Anh lại không phải mẹ ruột của đứa bé, nếu có thù với cô ta, thì cũng không gϊếŧ Dương Vĩnh Phàm.”

“Thế nên, nếu là án mạng, kẻ tình nghi lớn nhất chính là Vương Tráng Anh.” Đại đội trưởng Dương gật đầu khẳng định.

“Thời gian gấp rút, chúng ta chia tổ hành động thôi.” Tôi tháo bao tay ra, nói, “Tôi và đại đội trưởng Dương sẽ dẫn theo vài pháp y đến nhà xác khám nghiệm thi thể thâu đêm, làm rõ nguyên nhân tử vong. Lông Vũ, cô tham gia vào đội tìm kiếm, đi tìm Vương Tráng Anh. Lâm Đào, các cậu nhanh chóng chuyển thiết bị chiếu sáng từ thành phố đến, khám nghiệm hiện trường thông đêm. Một đêm, tôi nghĩ chắc sẽ tìm được ít manh mối.”

“Tìm kiếm? Đi đâu tìm?” Lần đầu tiên Trần Thi Vũ phải tách khỏi chúng tôi để thi hành nhiệm vụ, rõ ràng cô ấy hơi căng thẳng.

Đại đội trưởng Dương chỉ tay về phía ngọn núi phía sau, nói, “Nếu bỏ trốn vào thành phố chắc chắn không phải lựa chọn tốt nhất. Nếu chạy vào trong núi, e là rất khó tìm, nên bây giờ trọng điểm tìm kiếm của chúng ta chính là trong núi.”