Lâm Đào thấy chúng tôi đi ra liền bước đến hỏi, “Nhanh vậy?”
“Ừ, kết thúc rồi.” Tôi nói.
“Thế nào?” Kim Phàm nôn nóng hỏi.
“Tôi còn định hỏi xem hai người trò chuyện thế nào đây?” Tôi vừa rửa tay vừa nói.
“Các anh giải phẫu xong rồi cũng phải báo lại cho tôi biết kết luận chứ?” Kim Phàm nói.
“Có khả năng là tai nạn.” Tôi đứng thẳng người, nhìn Kim Phàm.
Kim Phàm dường như thở phào, nhưng lại lập tức nức nở nói, “Đứa con xấu số của tôi, sớm biết thì đã không để con leo lên chiếc xe trời đánh đó rồi! Sao con lại bất cẩn thế chứ! Con bảo ba mẹ phải sống thế nào đây!”
“Bữa cơm cuối cùng của thằng bé thịnh soạn chứ?” Tôi hỏi.
Lâm Đào nói, “Lúc nãy anh Kim nói, nó ăn không ít cơm, no căng bụng rồi mới lên đường.”
“Đúng vậy, nó đã ăn hai bát cơm, ăn rất no.” Kim Phàm nói.
“Ồ, nếu vậy xem ra có khả năng không phải tai nạn.” Dứt lời, tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Phàm.
Kim Phàm nhảy dựng lên, nói, “Pháp y các anh sao có thể như vậy? Xem thường mạng người hả? Lúc thì nói là tai nạn, khi lại bảo không phải tai nạn, rốt cuộc nó chết như thế nào?”
“Bị người khác sát hại.” Tôi nói.
“Lúc nãy chi đội trưởng Tào có gọi đến, nói là tìm thấy một kẻ tình nghi.” Lâm Đào nói, “Người này trước đây phó chi đội trưởng Lý đã xử lý, vừa ra tù, từng thề sẽ tìm chị ấy trả thù, giờ đã bị chúng ta bắt giữ, đang thẩm vấn.”
Tôi gật đầu nói, “Anh Kim, hay là anh dẫn chúng tôi đến nhà anh xem thử? Tôi muốn xem đồ dùng của Kim Tiểu Vạn khi còn sống, xem có thể tìm được chút manh mối nào không.”
Kim Phàm tuy không mấy vui vẻ, nhưng vẫn dẫn chúng tôi đến nhà.
Căn nhà rất bừa bộn, khắp nơi đều có quần áo và rác, rác trong phòng bếp cũng đã mấy ngày rồi không vứt đi, bốc mùi hôi nồng nặc.
Tôi đeo bao tay lên, khẽ đẩy đống rác vài cái, nói, “Mấy ngày rồi anh chưa đổ rác thế? Thối hết cả rồi.”
KIm Phàm cười ngượng ngùng.
Tôi ra hiệu cho Lâm Đào đến chụp ảnh, trong rác có một đống cơm và vài cọng rau, dính vào nhau có hình dạng như đáy bát. Sau đó tôi đi mấy vòng quanh căn nhà, chỉ vài chỗ để Lâm Đào chụp lại.
“Xong rồi, cũng đã nửa đêm, chúng ta nên về thôi.” Tôi nói.
“Các anh không phải muốn xem đồ đạc của Tiểu Vạn khi còn sống ư?” Kim Phàm nói, “Ở trong phòng nó hết đấy.”
“Không cần nữa.” Tôi nói, “Chúng ta về thôi.”
“Vậy được, tạm biệt.”
“Không cần tạm biệt, bây giờ chúng ta cùng về.” Tôi nói.
“Cùng về?”
“Đúng vậy, bây giờ anh phải tiếp nhận thẩm vấn.” Tôi nói.
“Thẩm vấn? Thẩm vấn cái gì?” Kim Phàm căng thẳng hét lớn.
“Tôi đã nói đây là một vụ án mạng, nếu đã là án mạng thì tất cả những người xung quanh đều phải bị thẩm tra.”
*
“Anh đúng là vô cớ sinh sự.” Trưởng phòng Triệu Đại Đảm Nhi nói, “Bảo chúng tôi thả một kẻ tình nghi đi, lại bắt cha của nạn nhân về. Anh nghi ngờ do Kim Phàm làm? Sao có thể thế được? Anh ta là cha ruột của nạn nhân đấy!”
“Cha ruột thì sao?” Tôi hỏi, “Cha ruột thì không thể gϊếŧ con à?”
“Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, anh thế này…” Trưởng phòng Triệu nói.
“Hổ không ăn thịt con, nhưng người đôi lúc còn dữ hơn hổ rất nhiều.” Tôi vừa nói vừa bước vào phòng Chỉ huy chuyên án.
“Bây giờ tôi nói qua nguyên nhân tử vong của nạn nhân trước.” Tôi đứng trước máy chiếu, nói với các đồng chí trong tổ chuyên án, “Nạn nhân chết do ngạt khí khi hít vào. Sở dĩ tôi không nói là chết đuối vì vật chủ yếu gây tử vong là bùn, không phải nước. Nói thẳng ra, nạn nhân chết do sau khi ngã xuống ao bùn, đã hít vào một lượng bùn lớn, cơ quan hô hấp bị tắc dẫn đến tử vong.”
“Không phải án mạng?” Một điều tra viên hỏi.
“Không, là án mạng.” Tôi nói, “Trên đầu nạn nhân có vết thương cùn rất rõ, là thương tổn dội đối vị, thương tổn này đã gây ra xuất huyết trong sọ, không ít đâu. Chịu tổn thương như thế, người bình thường cũng sẽ bất tỉnh, huống hồ một đứa trẻ.”
“Nhưng, thương tổn dội đối vị chẳng phải là vết thương do té ngã sao? Có khi nào hình thành khi bị ngã xuống nước không?”
“Không.” Tôi nói dứt khoát, “Vì vật gây ra vết thương có tính đặc trưng cao, rất có quy luật, là hình ngôi sao năm cánh. Tôi tin, dưới nước không thể có vật nào hình ngôi sao năm cánh nhô lên được, đúng không?”
“Ý anh là thằng bé ngã bị thương ở nơi khác rồi sau đó bị ném xuống nước?” Trưởng phòng Triệu nói, “Chỉ dựa vào phán đoán về công cụ gây thương tích đã đưa ra kết luận mạnh bạo như thế, anh còn to gan hơn tôi!”
“Đương nhiên tôi có căn cứ của mình.” Tôi chỉ lên máy chiếu nói, “Các anh nhìn xem. Trong dạ dày của nạn nhân, bùn đất chỉ đến tâm vị, không hề vào đến đáy dạ dày. Theo lý thuyết mà nói, ngã xuống nước khi còn sống sẽ có động tác nuốt vào rất mạnh, làm sao có thể không nuốt bùn đất vào trong dạ dày được? Chỉ có một khả năng, khi nạn nhân ngã xuống nước, dấu hiệu sự sống đã rất yếu, động tác hô hấp và nuốt xuống đều không mạnh, không có ý thức để tìm đường sống nên động tác nuốt chỉ đưa bùn vào đến tâm vị, chỉ cần một chút ít hô hấp, bùn đất có thể chặn đường hô hấp một cách dễ dàng.”
“Có lý lắm.” Tiểu Dương là người đầu tiên tán đồng quan điểm của tôi.
“Theo những gì vừa nêu,” tôi nói, “trước đó đầu nạn nhân đã bị va đập ngất đi, rồi bị người khác kéo xuống nước, cuối cùng ngạt khí mà tử vong. Vậy, vì sao đầu nạn nhân lại bị va đập, lại còn nghiêm trọng như thế? Tôi đã kiểm tra mặt của nạn nhân, hàm dưới của nạn nhân có xuất huyết.”
“Bị bạt tai?” Chi đội trưởng Tào nói chen vào.
Tôi gật đầu, nói, “Đúng, thương tổn ở vị trí này, thường thấy nhất là do bạt tai. Tất nhiên, bạt tai này không hề nhẹ, đã đánh văng đứa trẻ ra, sau đó va vào vật cứng.”
“Nhưng vì sao anh lại nghi ngờ do Kim Phàm làm?” Trưởng phòng Triệu nói, “Cho dù anh ta đánh con bị thương, cũng đâu thể ném nó xuống ao để dìm chết nó?”
“Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ Kim Phàm.” Tôi nói, “Thứ nhất, theo như vết thương, không có ba loại vết thương, không có giằng co, chỉ có bạt tai. Vết thương thế này thường là do phụ huynh dạy dỗ con cái mà ra, không phải do người khác làm. Thứ hai, Kim Phàm nói trước khi nạn nhân ra khỏi nhà đã ăn bữa cơm rất no, nhưng theo tôi thấy, nạn nhân nhiều lắm chỉ ăn được vài miếng.”
“Cái gì? Đây chính là vấn đề anh không trả lời tôi khi ở phòng giải phẫu à?” Trần Thi Vũ hỏi.
Tôi gật đầu nói, “Đúng vậy. Pháp y quan sát vật trong dạ dày, không chỉ xem có bao nhiêu. Có rất nhiều người cho rằng, dựa vào lượng thức ăn còn sót lại trong dạ dày để suy đoán thời gian tử vong, thật ra không hẳn là vậy. Nếu chỉ dựa vào số lượng để suy đoán, vậy người ăn nhiều và người ăn ít sẽ có khác biệt. Thật ra, pháp y không chỉ dựa vào lượng thức ăn trong dạ dày, quan trọng hơn là xem mức độ tiêu hóa. Cùng là cơm, nhưng vào trong dạ dày trong vòng một tiếng thì nó vẫn là cơm, nhưng đợi ba, bốn tiếng sau, thức ăn đã được bài tiết ra khỏi dạ dày, quan trọng là dưới tác dụng tiêu hóa của dịch dạ dày, hình dạng thức ăn sẽ thay đổi, thức ăn sẽ biến thành ‘dịch sữa’. Quan sát mức độ tiêu hóa của ‘dịch sữa’ mới là trọng điểm để pháp y phán đoán thời gian tử vong.”
“Thì ra là vậy.” Trần Thi Vũ nói, “Cơm và rau xanh trong dạ dày nạn nhân vẫn còn nguyên hình dạng ban đầu, vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn, nên nếu nạn nhân chết cách thời gian ăn bữa cuối cùng không quá lâu, hơn nữa thằng bé cũng chỉ ăn có một chút.”
“Lông Vũ đúng là rất thông minh.” Tôi cười nói, “Thế nhưng, Kim Phàm lại nói chắc chắn, nạn nhân trước khi đi đã ăn rất no, việc này không chỉ cho thấy anh ta nói dối mà còn cho thấy anh ta có tâm lý trốn tránh việc liên quan đến ăn cơm. Tôi nghi ngờ, nguyên nhân dẫn đến thảm kịch này chính là ăn cơm.”
“Chuyện này… không đủ chứng cứ.” Trưởng phòng Triệu nói.
“Yên tâm, không đủ chứng cứ thì tôi sẽ không dám phát biểu bừa đâu.” Tôi nói. “Thứ ba, trước đó chúng ta đã nói, nạn nhân sau khi hôn mê thì bị ném xuống nước, không phải đạp xe ngã xuống nước, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân không có bất cứ thương tổn nào cho thấy khi xảy ra sự việc, nạn nhân không phải đang ngồi trên xe đạp. Nếu vậy, sau khi ném nạn nhân xuống nước, còn ném luôn cả chiếc xe đạp theo, chắc chắn là để ngụy trang, mà hành vi này chỉ có Kim Phàm mới làm được.”
“Tôi tán đồng điểm này.” Trưởng phòng Triệu nói.
Tôi nói tiếp, “Thứ tư, cũng là chứng cứ quan trọng nhất, chính là công cụ gây thương tích. Chúng tôi đã mượn cớ đến nhà Kim Phàm xem qua một lượt, đã tìm thấy vật có hình dạng giống ngôi sao năm cánh.”
Nói xong, tôi chỉ lên một vật dụng trong nhà trên máy chiếu, nói, “Đây là tủ ti vi trong nhà Kim Phàm, bên góc có một vật trang trí hình sao năm cánh nhô lên, tôi đã đo thử, kích thước khớp với dấu vết trên da đầu nạn nhân.”
“Đây đúng là một chứng cứ quyết định.” Trưởng phòng Triệu nói.
“Tất nhiên, tôi cũng sẵn tiện xem luôn thùng rác trong nhà anh ta.” Tôi nói, “Trong thùng rác có cơm và rau xanh, đặc điểm giống với loại trong dạ dày nạn nhân. Điều này càng chứng tỏ cái chết của nạn nhân rất có khả năng liên quan đến bữa cơm này, cũng có thể chứng minh Kim Phàm nói nào là ăn rất no, nào là trạng thái bình thường, đều là nói dối.”
“Em còn một vấn đề.” Tiểu Dương nói, “Em nhớ bên bờ ao chỉ có dấu bánh xe, nếu là do Kim Phàm làm, vậy dấu chân của anh ta phải xuất hiện ở gần đó mới phải chứ?”
“Vấn đề đó, tôi nghĩ có thể trả lời thế này.” Tôi nói, “Thứ nhất, lúc đó các anh chỉ nghĩ đến việc tìm người nên không để ý nhiều đến chứng cứ dấu vết. Thứ hai, nếu Kim Phàm đứng bên cạnh vết bánh xe, tôi đã xem qua, chỗ đó có một bụi cỏ dại. Cỏ dại bao bọc sẽ không để lại dấu chân, khiến các anh không chú ý là chuyện bình thường. Thứ ba, Kim Phàm là người nhà của một cảnh sát hình sự, đã biết ngụy tạo hiện trường thì cũng không loại trừ khả năng anh ta sẽ xóa dấu vết sau khi gây án.”
“Việc bây giờ cần làm là, thứ nhất, gấp rút thẩm vấn Kim Phàm, đảm bảo sẽ phải có chuyển biến trong cuộc thẩm vấn tối nay. Thứ hai, sau khi có chuyển biến, hãy tìm cách nhẹ nhàng để báo lại tình hình cho phó chi đội trưởng Lý, đồng thời cho người đi theo chị ấy hai mươi bốn tiếng, đề phòng chị ấy có hành động quá khích.” Trưởng phòng Triệu đứng lên, nghiêm mặt nói, “Cảm ơn các anh, thật sự đã giúp chúng tôi một việc lớn.”
“Đừng khách sáo, tôi đợi tin tốt của anh.” Tôi nói.
Thẩm vấn trong đêm diễn ra suôn sẻ, sáng hôm sau chúng tôi cũng lên đường về Long Phiên.
Kết quả thẩm vấn không nằm ngoài dự liệu, tấm thảm kịch này bắt nguồn từ một bữa cơm mà ra.
6 giờ tối ngày 14 tháng 10, Kim Tiểu Vạn tan học về nhà, bụng đói cồn cào, nhưng bữa cơm mà Kim Phàm nấu cho thằng bé chỉ có một bát cơm trắng và vài cọng rau xanh.
Những bữa cơm như vậy Kim Tiểu Vạn đã chịu suốt mấy ngày rồi, thế là bỏ bữa.
Bản thân Kim Phàm cũng đang rầu rĩ vì rỗng túi, đang đau đầu không biết đi đâu mượn tiền đánh bạc tối nay, thấy con trai dùng cách tuyệt thực để chống đối mình thì lập tức nổi nóng.
Sau khi ép Kim Tiểu Vạn ăn một miếng cơm, thằng bé càu nhàu khiến anh ta cáu tiết, xông đến cho một bạt tai khiến Kim Tiểu Vạn ngã ra đất.
Cú ngã này khiến cho đầu Kim Tiểu Vạn va vào góc tủ ti vi, bất tỉnh tại chỗ.
Lúc đó Kim Phàm mới hoảng hốt, dùng ngón tay để thăm dò hơi thở của Kim Tiểu Phàm, cho rằng thằng bé đã tắt thở.
Khi ấy Kim Phàm đã nghĩ rất nhiều, anh ta sợ phó chi đội trưởng Lý biết chuyện sẽ ly hôn anh ta. Ly hôn rồi, anh ta thật sự không thể nuôi nổi chính mình. Nếu chị ấy biết một cái bạt tai của anh ta đã đánh chết con trai, không chỉ ly hôn, mà còn bóp chết anh ta ngay tại chỗ. Nhưng nếu ngụy tạo thành con trai ngã xuống nước mà chết, nói không chừng chị ấy sẽ hồi tâm chuyển ý, trở về bên nơi nương tựa duy nhất là anh ta.
Có đôi lúc, thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước chân, đúng sai chỉ nằm trong một ý niệm.
Nếu Kim Phàm đưa con trai đến bệnh viện, với trình độ y học ngày nay, nói không chừng đứa trẻ đã hồi phục chạy nhảy như trước. Thế nhưng, Kim Phàm cho rằng con đã chết, lại ngụy tạo hiện trường ngã xuống nước, ném đứa con vẫn còn sống vào trong ao bùn.
Công tác thẩm vấn bắt đầu có chuyển biến từ việc “Kim Tiểu Vạn bị ném xuống ao bùn mới tử vong”. Rất hữu hiệu, nhưng cũng rất tàn nhẫn.
“Tôi đã bảo mà, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng có lúc con người còn dữ hơn hổ rất nhiều.” Tôi nói.
Lâm Đào nói, “Vụ án này đúng là bi kịch, nếu Kim Phàm biết một chút ít kiến thức y học đã không phạm phải tội lớn tày trời thế này.”
“Phải đấy, tội danh này có thể thay đổi.” Hàn Lượng vừa lái xe vừa nói, “Anh ta vốn chỉ lỡ tay đánh con bị thương, chỉ là tội bất cẩn, cùng lắm là tội cố ý gây thương tích. Giờ thì hay rồi, ném đứa con còn sống xuống ao bùn, đây rõ ràng là cố ý gϊếŧ người! Còn gϊếŧ chính con ruột của mình!”
“Anh ta không biết lúc đó đứa trẻ còn sống.” Trần Thi Vũ nói, “Nhưng, việc này không ảnh hưởng đến tội danh của anh ta.”
“Đối với anh ta cũng là một việc rất tàn nhẫn.” Tôi nói, “Triệu Đại Đảm Nhi nói, bây giờ Kim Phàm chỉ muốn được chết, còn muốn được chết dưới tay chị Lý, muốn chị ấy bắn chết anh ta. May mà chị ấy đã được giám sát, nếu không, biết đâu chị ấy tìm đến bắn chết anh ta thật.”
“Chuyện như thế này cứ giao cho pháp luật giải quyết thôi.” Trần Thi Vũ nói.
“Các cậu nghe này, vụ án vừa rồi có khi lại giúp được cho chuỗi vụ án của chúng ta đấy.” Tôi nói, “Ý tôi là, vấn đề về đặc điểm hình dạng của công cụ gây thương tích. Trong lúc giải phẫu, không hiểu sao trong đầu tôi lại hiện lên hình vết thương trên đầu chị Bảo, trở về tôi phải nghiên cứu lại mới được.”
“Sao anh lại có hình vết thương của chị Bảo?” Lâm Đào hỏi.
“Tôi…” Tôi có chút lúng túng, “Khi chị Bảo được đưa vào cấp cứu, tôi đã dặn Chủ nhiệm khoa Cấp cứu và y tá chụp lại vài tấm, nếu không, sau này không thể lấy chứng cứ được.”
“Cái tên này, anh không sợ Đại Bảo chém anh hả!” Lâm Đào nói.
“Không trách được, anh ấy làm vậy là đúng.” Trần Thi Vũ ngồi bên ghế phụ lái, bâng quơ nói.