Kẻ ác có thể chết đi, nhưng cái ác vẫn còn mãi.
– Molière –
———-
Một tuần lễ tiếp theo là một tuần đầy kinh hồn bạt vía.
Vài ngày trước, chị Bảo đã có chút hồi phục, có thể cử động ngón tay, nhưng giờ đột nhiên lại bị ngưng tim. May mà máy giám sát đã kịp thời báo động, sau hơn nửa tiếng cấp cứu, dấu hiệu sự sống của chị Bảo đã khôi phục.
Bác sĩ đã nói, người thực vật do thiếu oxy não, tỷ lệ phục hồi chỉ dưới 15%; người thực vật do não bị ngoại thương, tỷ lệ phục hồi cao hơn nhiều. Có nghiên cứu đã chỉ ra, chỉ cần điều trị đúng cách, hơn nửa số người thực vật đều có thể hồi phục ý thức trong vòng một năm.
Bác sĩ còn nói. Do sau khi não bộ của chị Bảo bị tổn thương, thời gian chết não tương đối dài, không kịp thời cứu chữa, tình huống này tỷ lệ hồi phục không đảm bảo được.
Đột ngột hồi phục rồi đột ngột xấu đi như thế này, không ai biết là chuyện tốt hay xấu. Theo kinh nghiệm của bác sĩ mà nói, chỉ cần kịp thời cứu chữa, qua được giai đoạn xấu thì rất có lợi cho việc hồi phục ý thức.
Chúng tôi hiểu tâm trạng của Đại Bảo, mỗi ngày đều thấp thỏm không yên rồi lại đầy mong chờ. Cậu ấy hy vọng bệnh tình của chị Bảo có chuyển biến, nhưng lại sợ bệnh tình xấu đi đột ngột như thế này chị Bảo sẽ không qua khỏi.
May mà qua nhiều ngày quan sát, có vẻ chị Bảo nằm trong phòng ICU đã hoàn toàn qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.
Hôm đó, chúng tôi mang theo một bó hoa hồng xanh vào phòng ICU. Đại Bảo từng nói, chị Bảo thích nhất là hoa hồng xanh. Có lần, chị Bảo đang ngủ say thì bị hương hoa hồng xanh mà Đại Bảo mang vào đánh thức.
Đại Bảo đang thì thầm nói chuyện với chị Bảo, không hề để ý đến chúng tôi ở phía sau.
“Mau tỉnh lại đi, em biết vì sao đêm đó anh không đến, em phải biết, em hiểu anh mà.” Đại Bảo nhỏ giọng nói, “Cho dù quá khứ như thế nào, trong lòng anh hiện tại chỉ có em, chỉ có mình em. Em mau tỉnh lại đi, nếu em không tỉnh lại, anh sẽ nghĩ là em không tha thứ cho anh, vậy anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.”
Vài ngón trên bàn tay phải của chị Bảo khẽ động, như muốn đưa lên nắm lấy tay hoặc lau nước mắt trên mặt Đại Bảo.
“A! Chị Bảo có phản ứng kìa!” Trần Thi Vũ thốt lên.
Đại Bảo giật mình bởi tiếng Trần Thi Vũ, bả vai khẽ run, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, quay lại nói, “Ừ, mấy ngày nay Mộng Hàm thường có phản ứng trên ngón tay, nhưng cũng chỉ có thế, cách hồi phục còn xa lắm. Đúng rồi, hôm nay là ngày nghỉ, sao các anh lại đến đây?”
“Cậu nghĩ nếu không phải ngày nghỉ thì chúng tôi có thời gian rảnh sao?” Tôi mỉm cười cắm hoa vào chiếc bình gần đầu giường, nói, “Lúc nãy cậu nói gì thế? Cái gì mà tối hôm đó? Rồi thì tha thứ cho quá khứ của cậu? Quá khứ của cậu làm sao?”
“Không… không có gì.” Đại Bảo quay mặt đi, cúi đầu xuống.
“Chuyện riêng tư của nhà người ta, anh cũng đi nghe ngóng?” Lâm Đào ra vẻ thoải mái gõ lên gáy tôi một cái.
“Không sao, không sao.” Đại Bảo nói, “Một tuần nay tôi không về đơn vị, có bận không?”
“Vẫn ổn.” Tôi nói, “Gần đây có chút lười biếng, các vụ khiếu nại tích tụ hơi nhiều, đang xác thực và phúc đáp từng vụ một, vẫn như cũ thôi, đa số là do người khiếu nại không hiểu rõ công việc pháp y, dẫn đến hiểu sai lệch đi. Thật ra giải thích cặn kẽ rồi thì không vấn đề gì nữa. Còn về vụ án thì tuần này rất bình yên, không có vụ nào.”
“Làm ơn đi! Anh lại mở miệng quạ đen đấy à?” Lâm Đào nói.
Tôi còn chưa mở miệng thì chuông điện thoại reo.
“Anh đúng là đại thần!” Lâm Đào tối sầm mặt, “Tôi thật sự phục anh rồi!”
Mặt tôi càng tối hơn, nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng thầy.
“Đừng căng thẳng, không phải án mạng.” Thầy nói, “Trình Thành có một vụ khiếu nại, tôi đã xem qua tài liệu cơ bản, phán đoán ban đầu không có vấn đề, nhưng gia đình nạn nhân không hài lòng với nguyên nhân và phương thức tử vong, đang gây sự rất lớn, các cậu qua đó giải thích đi!”
Tôi thở phào, cúp máy rồi nói, “Lần này không linh nghiệm, đây là giải thích khiếu nại, không phải án mạng.”
“Vụ án khiếu nại thì không phải vụ án hả?” Lâm Đào nói, “Sau này anh làm ơn giữ mồm giữ miệng chút được không?”
Cửa cảm ứng phòng ICU mở ra, một y tá ló đầu vào nhỏ giọng nói, “Mấy người các anh có chuyện gì vậy? Đang ở trong phòng bệnh mà ầm ĩ thế. Im lặng chút đi!”
Chúng tôi vội cúi đầu nhận lỗi.
Tôi quay lại nói nhỏ với Đại Bảo, “Chuyện khiếu nại không cần đi đâu, tập trung tinh thần chăm sóc tốt cho chị Bảo, nói không chừng khi chúng tôi trở về, chị Bảo đã tỉnh lại rồi! Chúng ta cùng đi ăn tôm!”
Đại Bảo cố nặn ra một nụ cười, gật đầu.
*
Khi chúng tôi đến thành phố Trình Thành, gia đình nạn nhân đã giăng biểu ngữ Cảnh sát thành phố Trình Thành xem mạng người như cỏ rác trước cửa phòng cảnh sát. Tuy là ngày nghỉ, nhưng cảnh sát của các bộ phận vẫn túc trực ở đơn vị đợi lệnh.
Chúng tôi phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được đại diện phía bên gia đình nạn nhân cùng chúng tôi nghe báo cáo trước đó của vụ án. Điều khiến người ta ngạc nhiên đó là trước đây do không tin tưởng, gia đình thậm chí không hề nghe bất cứ báo cáo nào liên quan đến sự việc từ phía cảnh sát.
Vụ án thật ra rất đơn giản. Một chàng trai 20 tuổi tên Đỗ Kỳ, đang học Đại học Trình Thành, vì chia tay bạn gái, suốt một tuần liền tâm trạng không tốt, hành vi kỳ lạ. Tối hôm trước, khoảng 2 giờ đêm ngày 15 tháng 10, cậu ta một mình ra khỏi trường, sau đó chết đuối dưới sông Trình.
Chiều ngày 15, thi thể Đỗ Kỳ được phát hiện ở gần bờ sông, sau khi cảnh sát điều tra xác định nạn nhân đã tự sát. Sáng nay thông báo kết luận này cho gia đình nạn nhân biết thì họ phản đối kịch liệt.
“Tôi nghĩ, các vị nên nghe phía cảnh sát trình bày xem có lý hay không rồi hãy phản kháng?” Tôi thử dò hỏi.
“Con trai tôi tối ngày 14 còn gọi điện cho tôi, làm sao có thể đi tự sát được? Nói linh tinh!” Một phụ nữ trung niên gào khóc nói.
“Cậu ấy gọi điện thoại cho chị nói những gì?” Tôi hỏi.
“Không nói gì cả, chỉ hỏi thăm thôi.”
“Chị có cảm thấy tâm trạng thất thường của cậu ấy lúc đó không?”
“Không có! Không có!” Người phụ nữ ấy gào lên.
“Như này đi, chúng ta cứ nghe ý kiến của đội điều tra trước.” Tôi nói, “Chị cũng cần bình tĩnh lại rồi mới suy nghĩ đến vấn đề này.”
“Vậy để tôi nói qua ý kiến của chúng tôi trước.” Trưởng phòng Triệu Đại Đảm Nhi trẻ tuổi của Phòng Cảnh sát Trình Thành đứng ra nói, “Thứ nhất, Đỗ Kỳ có động cơ tự sát. Theo điều tra, một tuần trước đó cậu ấy vừa chia tay bạn gái, tâm trạng vẫn còn rất tệ. Thứ hai, sau khi khám nghiệm đã xác định nguyên nhân tử vong của Đỗ Kỳ quả thật là do chết đuối.”
“Điều này rất quan trọng.” Tôi nhìn gia đình nạn nhân, nói, “Đối với nạn nhân chết đuối, công việc quan trọng nhất của pháp y chính là kiểm tra nguyên nhân tử vong cụ thể, làm rõ nạn nhân chết đuối khi còn sống hay sau khi chết rồi xác mới bị ném xuống nước. Vì chết đuối khi còn sống thường là do tai nạn hoặc tự sát, rất hiếm trường hợp bị gϊếŧ.”
Triệu Đại Đảm Nhi nói tiếp, “Thứ ba, pháp y đã xác định trên người nạn nhân không có ba loại vết thương.”
Tôi bổ sung, “Cái gọi là ba loại vết thương là chỉ vết thương do bị khống chế, vết thương phản kháng và vết thương bị cưỡng chế. Muốn làm cho một người đang sống chết đuối, cần phải kiềm chế sự phản kháng của anh ta, vậy sẽ để lại ba loại vết thương trên.”
“Không thể làm cho ngất đi rồi ném xuống nước à?” Chú của nạn nhân hỏi.
“Tôi vẫn chưa nói xong.” Triệu Đại Đảm Nhi nói, “Thứ tư, pháp y xác nhận nạn nhân không bị tổn thương não, trúng độc hay các khả năng có thể dẫn đến hôn mê khác. Thứ năm, đêm hôm đó, khi Đỗ Kỳ rời khỏi giường, cậu ta đi loanh quanh gần sông Trình, có camera giám sát ghi lại, cậu ta chỉ đi một mình.”
“Hả? Có camera giám sát!” Lâm Đào nói, “Vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?”
“Tôi không tin!” Người phụ nữ trung niên gào lên, “Các anh có thể cắt ghép băng ghi hình mà! Còn nữa… còn nữa, nó làm sao mà ngã xuống nước, camera có ghi lại được không?”
“Làm sao ngã xuống nước thì camera không ghi lại.” Triệu Đại Đảm Nhi nói, “Nhưng vị trí camera giám sát cuối cùng chỉ cách bờ sông 50 mét, cậu ấy đi qua chiếc camera này lúc 3 giờ sáng. Thời gian tử vong mà pháp y phán đoán là khoảng 3 giờ sáng. Khoảng thời gian này rất ngắn, không có gì đáng nghi cả.”
“Sao lại không có gì đáng nghi?” Chú của nạn nhân nói, “Có thể hung thủ đã hẹn nó đến bờ sông, sau đó đẩy nó xuống nước.”
Triệu Đại Đảm Nhi tự tin nói, “Chúng tôi đã điều tra chuyện này rồi, chúng tôi điều tra tất cả lịch sử cuộc gọi của Đỗ Kỳ và hỏi thăm bạn học của cậu ấy, xác nhận trong một tuần lễ gần đây cậu ấy không hẹn với ai cả.”
“Nó tự sát thì tự sát, sao còn dán băng keo trong suốt lên miệng làm gì?” Chú của nạn nhân nói.
“À, vấn đề chính là ở đây.” Tôi nói, “Những vụ án tử vong bất thường gây tranh cãi nhiều nhất mà chúng tôi thường gặp, chỉ có hai loại. Loại thứ nhất, vốn đã có bệnh chịu tác động của ngoại lực dẫn đến đột phát mà tử vong, nguyên nhân tử vong là bệnh, ngoại thương chỉ là chất xúc tác, gia đình không phục. Loại thứ hai, khi tự sát, đã dùng một vài thủ đoạn như dán miệng, trói tay… dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.”
“Tôi nói có sai không? Đây chẳng phải là điểm đáng nghi à?” Chú của nạn nhân hỏi.
Tôi nói, “Đôi lúc cần phải thay đổi lập trường để suy nghĩ. Anh cảm thấy nạn nhân khi tự sát sẽ không dán miệng lại, vậy hung thủ khi gϊếŧ người, dán miệng lại há chẳng phải càng không có ý nghĩa gì sao? Rõ ràng nạn nhân có thể tháo bỏ một cách dễ dàng!”
“Vậy anh cho tôi biết, vì sao nó lại phải dán miệng mình lại? Vì sao lại nhảy sông? Vì sao lại phải tự sát?” Người phụ nữ trung niên gào lên.
“Việc này tôi thật sự không thể trả lời chị được.” Tôi nói, “Chúng tôi chỉ suy đoán theo căn cứ khoa học. Tâm trạng của chị tôi có thể hiểu được, nhưng chị cần phải tôn trọng khoa học. Thế này đi, hôm nay chúng tôi sẽ khám nghiệm thi thể lại từ đầu, xác định lại nguyên nhân tử vong lần nữa, ngoài ra, bộ phận điều tra sẽ tiếp tục làm rõ nguồn gốc của băng keo dán miệng, vậy kết quả càng thêm chắc chắn hơn. Mọi người thấy sao?”
Gia đình nạn nhân im lặng một lúc lâu, xì xào bàn luận một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.
*
Khám nghiệm lại thi thể diễn ra rất suôn sẻ, xác định lại kết luận ban đầu. Bộ phận điều tra cũng có tiến triển. Nhờ camera giám sát mà biết được nạn nhân trước đó thật sự có mua một cuộn băng keo trong suốt ở siêu thị trong trường, sau khi trở về phòng, cậu ấy chưa hề sử dụng nó. Khi khám xét phòng ngủ của nạn nhân, xác nhận không tìm thấy cuộn băng keo đâu. Sau khi tiến hành xét nghiệm chất liệu của cuộn băng keo, xác định nó có thành phần giống với lô hàng bán trong siêu thị.
Băng keo là do nạn nhân tự mang theo, kết hợp kết quả khám nghiệm của pháp y và những gì bộ phận điều tra điều tra được, có thể khẳng định đây quả thật là một vụ tự sát. Sau khi chúng tôi giải thích cặn kẽ, gia đình nạn nhân đã tỏ ý tin phục.
Giải quyết xong một vụ khiếu nại, chúng tôi thấy rất nhẹ nhõm, định ngủ một giấc ngon lành rồi mới lên đường trở về. Sau khi buổi trao đổi kết thúc, trưởng phòng Triệu mời chúng tôi đến phòng làm việc của anh ta chơi. Khi đến trước cửa phòng làm việc, chúng tôi thấy một nữ cảnh sát trung niên mặc đồng phục đang đứng đợi ở đó.
“Trưởng phòng Triệu, các anh có tiến triển gì không?” Chị ấy gần như nức nở hỏi.
Trưởng phòng Triệu hình như hơi lúng túng, mở cửa phòng làm việc, chỉ vào nữ cảnh sát đó và nói với chúng tôi, “Chị ấy là Lý Thanh, Phó chi đội trưởng của Chi đội Trị an chúng tôi.” Sau đó anh ta tiếp tục giới thiệu với nữ cảnh sát đó, “Các vị này là chuyên gia kỹ thuật thuộc Tổng đội hình sự của tỉnh chúng ta.”
Nữ cảnh sát không nhìn chúng tôi lấy một cái, xông tới, hỏi trưởng phòng Triệu, “Triệu Đại Đảm Nhi, anh chẳng nói sẽ huy động lực lượng tìm giúp tôi sao?”
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng!” Trưởng phòng Triệu nói, “Phó chi đội trưởng Lý, anh em ở các đồn lân cận của chúng ta vẫn đang tìm, chẳng phải chúng ta vẫn còn những vụ án quan trọng khác sao? Không thể vì chuyện riêng của gia đình chị mà làm chậm trễ việc của người dân được, đúng chứ?”
“Triệu Đại Đảm Nhi! Cả đời tôi cống hiến cho sự nghiệp cảnh sát! Bây giờ đứa con trai tôi thương yêu không thấy đâu, cấp trên quan tâm một chút không được sao?” Nữ cảnh sát nói.
Trưởng phòng Triệu gãi đầu nói, “Cấp trên rất quan tâm đến việc này, cảnh sát ở các đồn đều bỏ ngày nghỉ để tìm kiếm. Nhưng tìm một người giữa biển người bao la dễ dàng thế sao? Chị kiên nhẫn thêm chút đi, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Nữ cảnh sát “hừ” một tiếng rồi đẩy cửa rời đi.
Trưởng phòng Triệu ngồi phịch xuống ghế, gượng cười với chúng tôi, nói, “Chị ấy đúng là một phụ nữ mạnh mẽ, khi còn trẻ là một trinh sát hình sự có tiếng nơi tiền tuyến. Đến 36 tuổi mới kết hôn sinh con, xem đứa con trai duy nhất như báu vật vậy. Nhưng các anh biết đấy, chúng ta là cảnh sát nên nhiều khi buộc phải có lỗi với gia đình. Sau khi chị ấy có con, vẫn bận rộn với công việc nên quan hệ gia đình không được tốt, chồng chị ấy luôn phải đến cơ quan tìm. Dù sao cũng là nữ giới mà, cấp trên để tâm đến nên đã điều chị ấy làm Chi đội phó của Đội trị an, quản lý hộ tịch, công việc cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng không cải thiện được quan hệ gia đình chị ấy. Bản thân chị ấy là người mạnh mẽ, nên không đem chuyện trong nhà đến nói với lãnh đạo. Theo các đồng nghiệp phản ánh, chị ấy rất bất mãn với người chồng không ra gì của mình. Gần đây hình như còn phát hiện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, nên giờ chị ấy đang đòi ly hôn. Chồng chị ấy lại ra vẻ bám dính, quyết không chịu ly hôn. Cứ như vậy đã ly thân được hơn hai tháng rồi. Tối hôm trước, đột nhiên chị ấy đến tìm tôi và nói con trai chị ấy không thấy đâu nữa.”
“Con trai chị ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi hỏi.
“13 tuổi.” Trưởng phòng Triệu nói, “Vừa lên lớp 7, thành tích học tập rất tốt, cũng rất ngoan.”
“Đang độ tuổi nổi loạn.” Tôi nói.
Trưởng phòng Triệu gật đầu, nói, “Vì Phó chi đội trưởng Lý rất bận rộn, tuy đã ly thân, đứa trẻ vẫn ở cùng cha nó. Tối hôm trước, chị ấy đang định đi đón con về chỗ mình thì chồng chị ấy nói con trai không thấy đâu. Sau đó tôi đã yêu cầu các đồn lân cận tìm giúp, tiếc là đến giờ vẫn chưa thấy. Chị ấy là một người nóng nảy, trách tôi không đích thân đi tìm, trách mọi người không bỏ hết công việc để đi tìm.”
“Thật ra làm lãnh đạo cũng không phải dễ.” Tôi cười, nói, “Làm biết bao nhiêu việc vẫn không thể khiến người ta vừa lòng.”
Trưởng phòng Triệu xua tay, nói, “Trời cũng tối rồi, tôi không tiếp các anh được nữa, tôi phải đi chỉ huy tìm người đây.”
“Đừng khách sáo.” Tôi nói, “Sáng sớm mai, chúng tôi sẽ về Long Phiên luôn, chúc công việc của anh thuận lợi.”
Món ăn đường phố ở thành phố này rất có tiếng. Sau khi chào tạm biệt trưởng phòng Triệu, chúng tôi hẹn nhau ra chợ đêm ăn uống no nê một phen. Phố ẩm thực sáng đèn rực rỡ, đầu người lô nhô, chúng tôi ngồi hết quán này sang quán khác, ăn rất nhiều món, cho đến khi bụng ai cũng no căng mới chịu đi.
“Đúng là ngon quá, hiếm khi đi công tác mà được sảng khoái thế này.” Trần Thi Vũ nói.
“Cái tên ăn hàng Đại Bảo mà có mặt ở đây, chúng ta phải tiêu gấp đôi số tiền hôm nay bỏ ra đấy.” Lâm Đào cười ha hả.
“Ôi, cậu ấy lấy đâu ra tâm trạng mà ăn hàng?” Tôi nói, “Không biết chị Bảo thế nào rồi.”
Một câu nói khiến cho bầu không khí chùng hẳn xuống, mọi người bắt đầu im lặng, dường như bữa ăn hôm nay rất có lỗi với Đại Bảo và chị Bảo.
Cả nhóm đỡ bụng trở về khách sạn, ai về phòng nấy ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi chúng tôi đang ăn sáng trong khách sạn thì thấy trưởng phòng Triệu vội vàng chạy đến.
“Trưởng phòng Triệu Đại Đảm Nhi!” Tôi hơi ngạc nhiên, “Sao anh lại đến đây? Ăn sáng cùng chúng tôi không?”
“Ấy, thật ngại quá, chúng tôi đang có việc.” Trưởng phòng Triệu nói.
“Sao vậy?”
“Con trai của Phó chi đội trưởng Lý chết rồi.” Trưởng phòng Triệu nói.
“Chết rồi?” Tôi kinh ngạc, “Tôi còn nghĩ cậu ta đang độ tuổi nổi loạn nên bỏ nhà ra đi gì đó thôi, sao lại chết rồi? Làm sao chết vậy? Chuyện xảy ra lúc nào?”
Trưởng phòng Triệu lau mồ hôi trán, nói, “Hôm qua sau khi các anh rời khỏi, tôi liền tập hợp các cảnh sát đang trực ban lại đi tìm, những người chuyên nghiệp thì dễ thành công hơn. Tìm suốt một đêm, cách đây một tiếng, bác sĩ pháp y Tiểu Dương phát hiện dấu bánh xe đạp ven bờ ao bùn cách chỗ ở của chồng Phó chi đội trưởng Lý không xa.”
“Ngã xuống ao bùn?” Tôi ngạc nhiên nói.
Trưởng phòng Triệu gật đầu, nói, “Mấy hôm trước, con trai chị ấy đã mất tích cùng chiếc xe đạp. Lúc đó chúng tôi đã phân tích cậu bé đang trong độ tuổi nổi loạn nên đã lấy xe đạp bỏ đi. Sau đó chúng tôi đã chặn hai cống cấp nước của ao bùn, rồi rút cạn nước trong ao, tìm thấy chiếc xe đạp và thi thể của Kim Tiểu Vạn trong bùn. À, Kim Tiểu Vạn chính là con trai Phó chi đội trưởng Lý.”
“Nguyên nhân tử vong là gì?” Tôi nôn nóng hỏi.
“Phó chi đội trưởng Lý kiên quyết không cho giải phẫu, giờ cả một đám người vẫn còn đang ở hiện trường.” Trưởng phòng Triệu nói, “Tôi nghĩ thế này, sự việc đã như vậy, bây giờ tốt nhất là các anh có thể ra tay. Một là, kết luận của chuyên gia có sức thuyết phục hơn. Hai là, lãnh đạo tỉnh đích thân xử lý, cảnh sát chúng tôi xem như cũng được an ủi.”
Tôi nhớ lại vẻ mặt của Phó chi đội trưởng Lý tối qua, cũng thấy buồn, bèn nói, “Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ đến hiện trường ngay.”