Pháp Y Tần Minh - Quyển 5: Người Sóng Sót

Chương 11: Vụ án thứ 2 - Bệnh nhân ở thị trấn nhỏ (3)

Tính chất của vụ án trở nên bí ẩn nên lãnh đạo Phòng Cảnh sát thành phố Thanh Hương đã triệu tập phụ trách của bộ phận hình sự và giao thông cùng tham gia cuộc họp chuyên án lần này.

Để Đại Bảo dịu đi phần nào tâm trạng đau buồn, phân tán sự chú ý của mình, tôi để cậu ấy báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi lần này.

Đại Bảo rất chuyên tâm, sau khi báo cáo kết quả khám nghiệm không chút sai sót, bắt đầu đưa ra phân tích của mình, “Nội bộ chúng tôi cũng có ý kiến khác nhau, thế nên mỗi người sẽ tự phân tích ý kiến của mình, xem ai có thể thuyết phục được đối phương. Tôi cho rằng đây là một vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn. Chủ yếu căn cứ vào vết thương ở bên người nạn nhân, gãy rất nhiều xương sườn, con người rất khó gây ra được. Phân tích tổng thể vụ án, tôi nghĩ thế này: một chiếc xe tải trọng đã đâm vào nạn nhân Ngưu Kiến Quốc từ bên phải, nơi chịu lực là mặt phải của cơ thể, dẫn đến bên hông phải bị tổn thương với diện tích lớn, có thể vì lý do nào đó, nạn nhân không bị lực đẩy văng ra, mà thái dương trái ngã xuống đất, tạo thành vết thương trên mặt. Do cơ thể người sau khi ngã xuống đất sẽ không bất động ngay, cơ thể nạn nhân đã lăn lộn mấy vòng, tạo thành vết thương trên đầu. Do lực sau khi ngã xuống không lớn, nên thương tổn ở phần đầu và mặt không nghiêm trọng. Đó là quan điểm của tôi.”

Tôi nói, “Tôi vẫn cho rằng đây là một vụ án mạng như cũ, nhưng có khả năng không phải mưu sát, mà là gϊếŧ người trong lúc thiếu kiểm soát. Nếu xác định tính chất vụ án, có thể xem đây là vụ án cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong.”

“Làm sao phân tích ra như vậy?” Chi đội trưởng Lưu đầy vẻ kinh ngạc.

Tôi nói, “Hung thủ không mang theo bất kỳ công cụ nào, tay không gϊếŧ người. Hơn nữa, tâm trạng của hung thu vẫn luôn trong trạng thái tức giận tột độ, hắn không tấn công vào các bộ phận chí mạng, chỉ là không khống chế được lực, rồi đánh chết nạn nhân.”

“Tôi muốn được nghe chi tiết hơn.” Đại Bảo nói.

Tôi nói, “Tôi nêu ra vài vấn đề trước. Thứ nhất, lúc nãy cậu nói nguyên nhân nào đó là nguyên nhân gì? Nguyên nhân gì có thể khiến cơ thể người không văng ra khi bị một lực cực lớn va phải?”

“Đúng là tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tai nạn giao thông là chuyện xảy ra chóng vánh, khi ấy có thể có vài nguyên nhân mà chúng ta không nắm bắt được, nên nhìn qua không được hợp tình hợp lý cho lắm.” Đại Bảo nói.

Tôi nói, “Vấn đề thứ hai, vết thương ở cơ thái dương phải của nạn nhân từ đâu mà có?”

Đại Bảo trả lời, “Tôi nói rồi, xe đâm vào bên phải nạn nhân, bên phải cũng gồm phần đầu bên phải.”

“Đầu xe làm từ thép, lại lồi lõm không đều.” Tôi nói, “Một vật cứng như vậy đυ.ng vào da đầu, da đầu sẽ không có vết thương nào sao?”

Đại Bảo im lặng.

Tôi nói tiếp, “Vấn đề thứ ba, theo cậu nói thì vết thương trên mặt nạn nhân là do lúc ngã xuống đất hình thành. Kết cấu mặt của con người cũng là lồi lõm, vậy thì khi va chạm với mặt đất, vị trí nhô lên chịu lực tác động đầu tiên mới đúng, không phải nơi lõm vào? Những nơi nhô lên trên mặt người có mũi, gò má, chứ không phải sống mũi và môi.”

“Có lý.” Đại Bảo bắt đầu tán đồng quan điểm của tôi.

Tôi nói, “Ngoài ba vấn đề vừa nói, còn một căn cứ đáng chú ý hơn nữa.”

“Vậy anh nói hết một lượt cho chúng tôi biết đi.” Chi đội trưởng Lưu không chịu được tôi cứ úp mở như thế, hỏi thẳng.

Tôi bật cười nói, “Được, chúng ta bắt đầu nói từ ba vấn đề vừa kể trên đi.”

Các đồng chí bên Đội Giao thông nhẹ nhõm hơn rất nhiều, còn các nhân viên điều tra bên Đội Hình sự lũ lượt mở sổ ghi chép ra.

Tôi nói, “Thứ nhất, hiện trường vụ án tôi không cần phải tả lại nữa. Tôi cho rằng, nếu do xe đυ.ng, lại không bị cán qua thì chắc chắn phải bị văng ra. Vì thế vết phanh xe ở hiện trường chỉ là trùng hợp thôi. Thứ hai, sự xuất huyết riêng lẻ ở cơ thái dương phải, rõ ràng không liên quan đến những vết thương khác, vả lại vết thương đó chỉ do bị một đòn tấn công mà thành. Công cụ gây thương tổn là một vật không cứng như sắt thép, có bề mặt láng, không bén nhọn và có tính linh hoạt, chúng ta có thể nghĩ đó là nắm tay hoặc đế giày. Còn vết thương ở da đầu bên thái dương trái rất nghiêm trọng, nhưng không tác động đến não bộ bên trong, cho thấy không thể do lực va chạm mạnh gây ra được, có thể là sau khi phần đầu bên phải chịu lực, bên trái va chạm với mặt đất nên hình thành vết thương.”

“Tôi tán đồng.” Bác sĩ pháp y Tôn Phòng Cảnh sát thành phố cho tôi một lời khen.

Tôi cười, nói tiếp, “Thứ ba, vết thương trên mặt nạn nhân đều nằm ở các vị trí lõm xuống, mặt đất ở hiện trường lại là đường trải nhựa bằng phẳng, không có vật nào nhô lên để gây ra tình trạng như trên mặt. Vì thế, vết thương trên mặt của nạn nhân không phải do va chạm với mặt đất mà thành, là do bị một vật không bén nhọn đánh thẳng vào. Đặc biệt là vết thương trên sống mũi, giống hệt với cơ chế hình thành việc xuất huyết ở cơ thái dương tôi vừa nói khi nãy, đều do một vật không bén nhọn có tính linh hoạt tấn công hình thành. Đến vết thương ở môi, là do răng cắn nên bị rách.”

“Đều rất có lý.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Nhưng hình như chưa đủ thuyết phục.”

“Nên tiếp theo đây tôi sẽ nói về những vết thương khác của nạn nhân.” Tôi mở máy chiếu lên, nói, “Thú vị lắm, kỳ thật mỗi một vết thương trên người nạn nhân đều có thể nói rõ vấn đề. Thứ tư, mọi người hãy chú ý vết thương chí mạng của nạn nhân, bắt đầu từ bên dưới nách phải cho đến vùng eo. Trên vai và cánh tay nạn nhân cũng có vết thương. Đại Bảo đã nói, tai nạn giao thông là chuyện xảy ra chóng vánh, hoặc nói cách khác, sự va chạm khi gặp tai nạn thường chỉ xảy ra một lần. Nếu vậy, vật như thế nào mới có thể gây ra hai loại vết thương như tôi vừa nói chỉ trong một lần va chạm đây? Nếu khi bị thương nạn nhân giơ cánh tay phải lên, vậy có thể gây ra vết thương dưới nách, chứ không thể trên vai được. Nếu khi nạn nhân bị thương, cánh tay rũ xuống thì cánh tay có thể bị thương, nhưng vùng dưới nách đã được cánh tay bảo vệ, không thể bị thương được.”

“Ừm.” Đại Bảo nói, “Cho nên anh nói hai vết thương này không thể hình thành trong một lần va chạm được.”

Tôi gật đầu, nói, “Điểm thứ năm, cũng là điểm khiến tôi giữ vững lòng tin của mình, chính là vết thương chí mạng của nạn nhân. Chúng ta có thể nhìn trên hình, vết thương chí mạng của nạn nhân là mặt bên phải cơ thể, từ núm ngực cho đến bả vai, từ nách cho đến eo, một diện tích lớn dưới da và cơ thịt có tình trạng xuất huyết dày đặc. Đại Bảo có nói, người bình thường không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng như thế. Thật ra, vết thương này nghiêm trọng ư? Không nghiêm trọng! Chủ yếu là diện tích xuất huyết dưới da lớn, xương sườn bị gãy tuy rất nghiêm trọng, nhưng xương sống, xương vai và xương ức đều không bị ảnh hưởng. Chúng ta đều biết, xương sườn rất yếu, chỉ cần một lực lớn liên tục đánh vào thì con người cũng có khả năng làm gãy xương sườn.”

“Nhưng diện tích xuất huyết dưới da quá lớn.” Chi đội trưởng Lưu nói.

Tôi nói tiếp, “Đúng. Chính vì diện tích xuất huyết dưới da quá lớn so với diện tích xương sườn bị gãy, tôi mới cho rằng sự xuất huyết dưới da này không chỉ đơn thuần do gãy xương sườn tạo thành, mà do thường xuyên bị vật không bén nhọn tấn công vào nhiều lần dẫn đến nhiều điểm xuất huyết, những điểm xuất huyết này gộp chung một chỗ, tạo thành tình trạng vết thương như trong hình. Sự tấn công thường xuyên, nhiều lần, chắc chắn không phải do tai nạn giao thông, mà do con người gây ra. Những cú tấn công này, có cái chỉ làm xuất huyết dưới da, có cái làm xuất huyết ở cơ thịt, có cái làm gãy xương sườn. Không phải một lực lớn tấn công nhiều lần, các vết thương dần hợp lại với nhau, nên chúng ta mới thấy vết thương trông như bị một lực cực lớn gây ra trong một lần.”

“Có lý lắm.” Đại Bảo nói, “Nhưng anh chỉ cần căn cứ vào việc diện tích xuất huyết dưới da lớn hơn diện tích gãy xương sườn mà đưa ra kết luận, có phải hơi qua loa không? Có khi nào do sau khi xương sườn bị gãy không được cứu chữa, khiến cho mạch máu bị thương, một lượng máu lớn tràn ra các mô mềm ở xung quanh, tạo ra tình trạng này hay không?”

Tôi lắc đầu, nói, “Điểm này cũng loại trừ rồi, vì tôi có một con át chủ bài. Mọi người nhìn xem, đây là xương sườn của nạn nhân, tôi mất nhiều công sức lắm mới tách được hết từng đoạn một ra, để tiện quan sát. Chúng ta đều biết, xương sườn nằm trong cơ thể người có dạng cong, nếu một chiếc xương sườn dạng cong va đập với một vật bằng phẳng, nhiều nhất có thể gây ra bao nhiêu đường?”

“Một.” Lâm Đào giành trả lời.

“Sai.” Tôi nói, “Là hai. Một vật bằng phẳng va đập với một chiếc xương sườn hình cong, có thể tạo thành một đường gãy, cũng có thể hình thành hai đường gãy ở hai mặt chịu lực của xương.”

“Đúng vậy.” Đại Bảo phụ họa.

Tôi nói, “Nhưng chúng ta có thể thấy, xương sườn của nạn nhân, có một chiếc gãy thành bốn đoạn, tức là có ba đường gãy; có chiếc đến bốn đường gãy. Việc này cho thấy, lực tuyệt đối không chỉ tác động một lần mà rất nhiều lần. Lực tác động lần đầu dẫn đến gãy xương, lần thứ hai khiến cho đoạn xương gãy thêm lần nữa, lần thứ ba lại gãy thêm một đoạn. Đây chính là cơ chế hình thành một đoạn xương sườn gãy nhiều chỗ.”

“Hình như anh thuyết phục được tôi rồi.” Đại Bảo cười. Tuy là nụ cười tự giễu, nhưng đó là nụ cười đầu tiên của Đại Bảo trong những ngày qua.

“Tôi còn chưa nói xong. Chúng ta đã phân tích vài chi tiết, giờ hãy bắt đầu phân tích theo quy luật thông thường.” Tâm trạng tôi đã tốt hơn, nói, “Vết thương do tai nạn giao thông gây ra, theo kinh nghiệm của tôi, thường là vết trầy xước khi nạn nhân còn sống. Do trong lúc xảy ra tai nạn, lực lớn hay nhỏ tùy thuộc vào tốc độ, tốc độ khiến cho người ngã xuống đất, tạo thành vết trầy xước. Ở các vụ tai nạn giao thông, trên thi thể đều có rất nhiều vết trầy xước, nhất là các khớp tứ chi là nơi dễ va chạm với mặt đất nhất, vết trầy sẽ càng rõ rệt hơn. Nhưng trên thi thể của Ngưu Kiến Quốc, ngoài thái dương trái có vết ma sát ra, những nơi khác không có vết trầy xước nào. Vì vậy, khi tôi vừa nhìn thấy thi thể liền tin đây không phải tai nạn giao thông. Nguyên nhân rất đơn giản, dấu vết trên thi thể trái ngược với quy luật tử vong thông thường.”

“Thế nên, Ngưu Kiến Quốc là bị đánh liên tục dẫn đến tử vong?” Trần Thi Vũ hỏi.

Tôi nói, “Hiện trường theo tôi là như vậy. Đầu tiên, hung thủ dùng tay đấm vào mặt Ngưu Kiến Quốc, khiến cho ông ta ngã xuống đất, sau đó dùng chân đạp lên đầu và vai nạn nhân tạo ra vết thương trên đầu, vai và cánh tay. Do đầu bị thương, Ngưu Kiến Quốc sẽ đưa tay lên bảo vệ đầu trong vô thức. Lúc này, lực đá hung thủ sẽ đánh lên bên hông, từ nách đến eo của nạn nhân. Sau khi hung thủ không ngừng đánh đập khiến cho nạn nhân bị thương nặng, nạn nhân vẫn có thể trở về nhà trèo lên giường, cũng có thể do hung thủ khiêng nạn nhân về nhà.”

“Rất đặc sắc.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Theo sáu điểm anh vừa nêu, giờ tôi cũng tin đây là một vụ án mạng rồi.”

“Án mạng cũng có rất nhiều loại.” Tôi nói, “Trong vụ án này, chúng ta có thể khẳng định, hung thủ không cố ý gϊếŧ người. Hung thủ không chuẩn bị hung khí, không đánh vào các bộ phận chí mạng của nạn nhân. Chỉ là không khống chế được lực khiến nạn nhân tử vong. Trong mắt người thường, những vết thương này chỉ khiến người ta bị thương, chứ không gây chết người được. Nhưng, sức chịu đựng của nạn nhân kém hơn người bình thường, vết thương thông thường cũng trở nên nghiêm trọng, vì vậy mới dẫn đến kết quả không mong muốn là tử vong.”

“Anh nói là gϊếŧ người do mất kiểm soát?” Chi đội trưởng Lưu hỏi.

“Xét theo hành vi phạm tội, động cơ gây án rất có khả năng là gϊếŧ người do mất kiểm soát.” Tôi nói, “Xét tội danh, tôi nghĩ dùng cố ý gây thương tích dẫn đến chết người thì thích hợp hơn.”

“Nhưng vụ án này, chúng ta nên bắt tay điều tra từ đâu đây?” Chi đội trưởng Lưu hỏi.

“Rất dễ thấy.” Tôi nói, “Động cơ phạm tội đã rõ, cộng thêm tình trạng cụ thể của nạn nhân, chắc chắn phải tìm người trong thị trấn để hỏi. Trước đây, tôi có tìm hiểu qua, người dân trong thị trấn rất ít di cư, kết hợp thời gian tử vong tôi đưa ra ban đầu và vị trí địa lý của hiện trường với thị trấn, tôi nghĩ, giờ mọi người nên tìm người trong thị trấn, hoặc những người từ ngoài trở về thị trấn hoặc chuẩn bị từ thị trấn ra ngoài trong khoảng bốn tiếng đồng hồ đặc biệt kia. Còn một yếu tố quan trọng nữa, người này chắc chắn là nam, vạm vỡ hơn nạn nhân, tối thiểu anh ta có thể đánh chết nạn nhân được. Lưu ý, từ ảnh khám nghiệm tử thi có thể thấy, nạn nhân vốn đã rất vạm vỡ nên người này hẳn là không khó tìm.”

“Người dân trong thị trấn không nhiều, có rất nhiều người đi nơi khác làm việc.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Tìm người như vậy chắc không khó, nhưng làm sao lọc ra kẻ tình nghi đây? Tìm được mười người giống vậy, biết người nào mới là hung thủ? Cho dù chỉ tìm được một người, chúng ta làm sao phán đoán hắn chính là hung thủ? Có khi nào là người nhà nạn nhân không?”

“Nói thật, lúc đầu tôi cũng từng nghi ngờ người nhà nạn nhân. Nhưng sau khi xác định đây là vụ gϊếŧ người do mất kiểm soát, tôi cảm thấy khả năng do người nhà gây án không cao. Hơn nữa, người nhà nạn nhân ở trong thị trấn này đều là phụ nữ, không phù hợp với đặc điểm của kẻ tình nghi mà tôi vừa phác họa. Làm sao để sàng lọc kẻ tình nghi, đúng là điểm khó khăn của vụ án này.” Tôi nói, “Tôi cũng không chắc, chi bằng đợi Kỳ Giang xem có tin gì tốt không.”

Kỳ Giang là Chủ nhiệm phòng ADN của Phòng Cảnh sát thành phố Thanh Hương.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, trong vòng một tiếng nữa sẽ có kết quả.” Tôi nói.

Bốn mươi phút này trôi qua chẳng mấy dễ dàng. Đối với tôi, không biết phân tích của mình có thành công hay không, mọi người đều không biết trong hồ lô của tôi đang bán thuốc gì.

Bốn mươi phút sau, Kỳ Giang bước vào phòng họp, gật đầu với tôi.

Tảng đá trong lòng tôi lập tức được buông xuống.

“Ở hiện trường lấy về 27 mẫu vật, trong đó có 5 mẫu lấy từ vũng máu, 22 mẫu lấy từ những giọt máu xung quanh. Sau khi kiểm tra, vũng máu kia là của nạn nhân Ngưu Kiến Quốc, trong 22 mẫu còn lại, có 7 mẫu thuộc về Ngưu Kiến Quốc, 15 mẫu còn lại là của một người nam chưa xác định.”

“Hắn chính là kẻ tình nghi.” Tôi mỉm cười nói.

“Nhiều vậy à?” Chi đội trưởng Lưu nói, “Chuyện gì vậy?”

“Tất cả bắt đầu từ lúc tôi phán đoán đây là một vụ gϊếŧ người do mất kiểm soát.” Tôi nói, “Đã là gϊếŧ người do mất kiểm soát thì phải có nguyên nhân kích động. Chúng ta từng thấy đa số các trường hợp này là do nói chuyện không hợp nhau hay gì đó, nhưng Ngưu Kiến Quốc là một bệnh nhân tâm thần, tất cả mọi người trong thị trấn đều biết, sẽ không có ai xích mích trong lời nói với nạn nhân cả. Đồng thời, chúng ta cũng biết Ngưu Kiến Quốc là một người điên hung hăng, thường đánh người vô cớ, có lúc sẽ gặp phải đối thủ mạnh hơn, ông ta cũng sẽ vì vô cớ đánh người mà bị đánh. Tôi đoán đây chính là nguyên nhân khiến hung thủ tức giận dẫn đến vô tình gϊếŧ người. Ngưu Kiến Quốc lại đánh người, lần này gặp phải người dữ dằn, nên ông ta bị đánh đến chết.”

“Ừm, việc này chúng tôi hiểu.” Chi đội trưởng Lưu nói, “Tôi hỏi là vì sao hiện trường lại có nhiều vết máu của kẻ tình nghi như vậy?”

“Ha ha, đã quen với những vụ án khó, gặp vụ có quá nhiều chứng cứ lại cảm thấy khó hiểu.” Tôi cười nói, “Một người biết Ngưu Kiến Quốc là bệnh nhân tâm thần, sao không khống chế được tâm trạng của mình? Chắc chắn là do bị Ngưu Kiến Quốc làm bị thương. Đã bị thương, hiện trường lại có nhiều vết máu như vậy, thể nào chẳng có một, hai giọt là của hắn. Các anh nhìn xem, theo hiện trường mà tôi dựng lại, sau khi Ngưu Kiến Quốc bị đánh đã ngã thẳng xuống đất. Sau khi ngã, đầu lại bị va đập nên mới có vết trầy ở đầu, mới bị xuất huyết. Tuy sau đó nạn nhân có thể đứng lên, nhưng xung quanh vũng máu có nhiều giọt máu vung vãi thì rất đáng ngờ. Nhưng, giờ kết quả giám định đã chứng thực suy đoán của tôi. Những giọt máu vung vãi đó đa số là của hung thủ.”

“Tình hình bây giờ đã rõ rồi chứ?” Chi đội trưởng Lưu nghiêm nghị nói với những điều tra viên, “Các đồng chí Đội Giao thông có thể thu quân, các đồng chí Đội Hình sự dựa theo ý chính trong cuộc họp này, nhanh chóng tìm ra kẻ tình nghi phù hợp với mô tả, sau đó sẽ tiến hành sàng lọc theo ADN.”

“Giờ kẻ tình nghi có thêm một đặc điểm nữa.” Tôi nói, “Bị thương, chảy máu, các anh biết đấy.”

Mọi người gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Họp xong rồi à?” Khi mọi người bắt đầu thu dọn sổ ghi chép chuẩn bị làm việc của mình, Hàn Lượng ló đầu vào hỏi.

“Sao vậy?” Tôi có một dự cảm không lành, tên nhóc Hàn Lượng gần đây trở thành quạ đen rồi, hễ mở miệng là không có chuyện gì tốt.

“Xong rồi thì chúng ta chuẩn bị về thôi.” Hàn Lượng nói.

“Nhớ đám bạn gái của cậu rồi hả?” Lâm Đào cố ý trêu chọc, nhấn mạnh chữ “đám”.

“Không có.” Vẻ mặt Hàn Lượng rất nghiêm túc, “Phòng họp của các anh sao đều chặn tín hiệu vậy? Thầy nói, lại xảy ra vụ án ở Long Phiên rồi.”

“Đúng là mùa thu lắm việc.” Tôi nói.

Giờ cách Tết Trung thu chỉ có mười ngày.

“Các anh vất vả rồi.” Chi đội trưởng Lưu tỏ vẻ đồng tình, “Mau trở về đi, bên tôi không có vấn đề gì, nói không chừng khi các anh về đến Long Phiên thì đã phá án xong rồi.”