Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 44: Vũ Diệp

“Nàng ở viện của tà, có chuyện gì sao?" Một giọng nói trầm thấp vang lên khiến mọi người phải quay lại nhìn.

Nha hoàn mắng Oanh Nhi nhìn thấy Hoàng Ngọc Nhi nhíu mày nói: "Người là ai?" Giọng điệu của nàng ta có chút kênh kiệu.

Hoàng Ngọc Nhi không để ý nàng ta lại hỏi Oanh Nhi: “Muôi có sao không? Đã xảy ra chuyện gì?" "Tỷ tỷ, trên đường về ta chạy hơi nhanh nên dụng trúng vị tỷ tỷ kia, tỷ ấy nói đồ ăn này là cho vương gia và khách nhân, muội đã xin lỗi rồi nhưng... Oanh Nhi có chút hoảng sợ nói, giọng nói nghẹn ngào.

Nàng nhìn đô ăn vương vãi trên đất lại nhìn hai nha hoàn trước mặt nói: "Các người có thời gian mang người tại sao không xuống nhà bếp chuẩn bị món moi." "Hừ, người có biết đồ ăn này là lấy từ Tuyết Vũ Lâu hay không, nhà bếp cũng không làm được." Nha hoàn kia bĩu môi, khinh thường nói. "Vậy người cũng có thể đến Tuyết Vũ Lâu mua lại, ở đây trách mắng người khác thì có ích gì?" "Sắp đến giờ dùng bữa rồi, khách nhân và vương gia đang chờ, người nghĩ đến Tuyết Vũ Lâu có kịp hay không." Nha hoàn kia cảng tức giận hơn.

Hoàng Ngọc Nhi nhìn sắc trời cau mày, “Được rồi, người đặt món gì?" "Sườn xào chua ngọt, gà hấp, đậu phụ sốt cua, tôm rang muối... Nha hoàn kia liệt kê một loạt món ăn.

Nàng trầm tư một chút rồi nói: "Chỉ có vậy thôi đúng không theo ta xuống bếp "Theo người xuống bếp làm gì?" Nha hoàn kia không hiểu phản bác. "Không muốn chậm trễ giờ ăn của vương gia và khách nhân thì mau theo ta. Hoàng Ngọc Nhi nói xong cũng không thèm quan tâm nàng ta có đi hay không, nàng liền lôi kéo Oanh Nhĩ đi.

Hai nha hoàn kia nghi hoặc nhìn nhau nhưng cũng đi theo, bọn họ mới vào vương phủ không muốn bị trách phạt hay bị đuổi đi, chỉ có thể đi theo Hoàng

Ngọc Nhi.

Phòng bếp lúc này có chút bận rộn, thấy nàng tới mọi người ở phòng bếp tươi cười chào đón, "Vương phí, ngài lại tới nấu ăn sao?"

Trủ nướng tươi cười hỏi, thỉnh thoảng vương phi sẽ xuống bếp làm vài món lạ, sau đó sẽ chỉ dạy lại cho nàng, điều này khiến nàng vô cùng vui sướиɠ, máy món vương phi làm hầu như rất ngon, trong phủ al cũng thích, đặc biệt là vương gia, không kén ăn như trước nữa.

Hai nha hoàn kia nghe trù nương gọi nàng là vương phi có chút hoảng sợ, từ lúc bước vào phòng bếp không dám hó hé gì.

Nàng nhìn một lượt phòng bếp chỉ thị hai nha hoàn kia lấy đồ mình cần, sau đó để các nàng xử lý sơ qua rồi bắt tay vào làm, năng đưa gói thuốc cho một nha hoàn trong phòng bếp nhờ năng sắc hộ, Oanh Nhi ở một bên phụ nàng nấu ăn.

Mùi thơm lan tỏa phòng bếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của mọi người, ai nấy trố mắt nhìn vương phi làm từ món này sang món khác, tổng cộng năng làm năm món, bốn mặn một canh sau đó đưa cho hai nha hoàn kia. “Được rồi, mang đến chỗ vương gia đi.

Đúng lúc này thuốc cũng được sắc xong, nàng kêu Oanh Nhi bưng đi rồi rời khỏi nhà bếp.

Hai nha hoàn kia không dám chậm trễ nhanh chóng mang món ăn đến chỗ Mạc Thanh Hàn, lúc bày món ăn lên bàn nữ nhân đối diện Mạc Thanh Hàn hô lên. “A, Tuyết Vũ Lâu làm món ăn càng ngày càng hấp dân, nhìn thôi đã muốn ăn "

Nói rồi nàng ta nhìn Mạc Thanh Hàn hỏi: "Sư huynh, là ăn nhét "Ăn đi." Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói, sau đó cũng cầm đũa lên ăn.

Nữ nhân kia nếm thử miếng thịt xong lại nghiền ngầm, hai nha hoàn bên cạnh nhìn sắc mặt Vũ tiểu thư nơm nớp lo sợ, mồ hôi chảy ròng ròng, Vũ tiểu thư đã yêu cầu phải là món ăn của Tuyết Vũ Lâu mà các nàng lại đưa món ăn của vương phi lên, có khi nào Vũ tiểu thư phát hiện ra cái gì không.

Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, đúng lúc này Vũ Diệp lên tiếng: "Sư huynh, hình như không phải vị của Tuyết Vũ Lâu" "Đúng vậy." Mạc Thanh Hàn cũng đồng ý.

Vũ Diệp lại đưa mắt nhìn hai nha hoàn hỏi. "Đồ ăn này có phải của Tuyết Vũ Lâu không?"

Vũ Diệp chỉ hòi nhẹ nhàng lại khiến cho hai nha hoàn xanh mặt, cả hai cùng quỳ xuống: "Vương gia thứ tôi, Vũ tiểu thư thứ tội, mấy món ăn này không phải là của Tuyết Vũ Lâu"

Nghe nha hoàn nói vậy Vũ Diệp lại nổi lên hứng thú, theo nàng biết ở kinh thành chỉ có Tuyết Vũ Lâu là ngon nhất còn có chỗ nào ngon hơn Tuyết Vũ Lâu, vừa nãy nếm thử miếng thịt, nàng cảm thấy mềm dai vô cùng ngon, hương vị lại khác lạ, có vẻ đậm đà hơn, cũng nhờ vào hương vị nàng mới phát hiện đồ án này không phải Tuyết Vũ Lâu. "Vậy các người mua những món này ở đâu?" Vũ Diệp tò mò hỏi, "hà, là vương phi làm.” Nha hoàn kia ấp ủng nói.

Vũ Diệp kinh ngạc, Mạc Thanh Hàn cũng sửng sốt, Vũ Diệp lại hỏi: "Người khẳng định là vương phi làm Sao?"

Hai nha hoàn gật đầu, Vũ Diệp đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạc Thanh Hàn sau đó mìm cười hỏi: "Đại sư huynh, không ngờ vương phi của huynh cũng thật có tài, xem trình độ nấu ăn này còn hơn Tuyết tỷ tỷ một bậc."

Nhưng mà không phải vương phi này của sư huynh chỉ là thùng rỗng kêu to thôi sao, nàng ở xa nhưng cũng nghe Ủy Thiên nói về danh tiếng của nàng ta, trong thâm tâm nàng cũng không thừa nhận vị đại sư tàu này, đại sư huynh của nàng ưu tú như vậy phải xứng đáng với một người cũng ưu tử không kém, nàng ta xấu xa như vậy thật không xứng với đại sư huynh.

Vũ Diệp hỏi nhưng Mạc Thanh Hàn lại trầm tư không nói gì, tài nấu nướng của nàng hắn đã thưởng thức qua, đúng là không thể chê, món ăn của nàng lại rất độc đáo, mỗi lần đều là món mới nhưng nàng cũng chỉ làm qua điểm tâm, hắn chỉ nghĩ nàng chỉ biết làm điểm tâm thôi nhưng mấy món này nàng cũng biết làm. “Tiểu Diệp, một người thay đổi tính cách đột ngột, người nghĩ nguyên nhân là gì?" Mạc Thanh Hàn đột nhiên hỏi.

Vũ Diệp mới đầu ngơ ngác, đang hỏi về vương phi của đại sư huynh mà, sao lại thay đổi chủ đề rồi nhưng nàng vẫn trả lời: "Cha ta nói con người muốn thay đổi tính cách phải qua một quá trình, phải được cảm hóa không có người nào lại đột ngột thay đổi, trừ phi "Trừ phi cái gì?" “Trừ phi người đó không còn là chính hắn nữa."

Không còn là chính mình nữa sao, vậy có phải nói Hoàng Ngọc Nhi đã không còn là nàng nữa phải không, vậy nàng là ai? "Đúng rồi đại sư huynh, sao huynh hỏi cái này?" Vũ Diệp thắc mắc hỏi, nàng cảm thấy đại sư huynh có cho nào đó kỳ lạ, nàng không nhìn ra được "Không có gì, bồn vương chỉ hỏi vậy thôi” Tin tức Quận Vương hoãng đã loan truyền khắp kinh thành nhưng người ta cũng chỉ biết Quân Vương bị sát hại cũng không biết bị sát hại như thế nào.

Lúc này Quận vương phủ, bá quan văn võ trong triều ra ra vào vào viếng thăm Quận Vương, Quân vương phi từ khi tỉnh dậy cả người xơ xác tiêu điều, phu quân mất, Quận vương phi lại không có một hài tử nào, từ giờ phải sống cô độc một mình trong phủ, nghe nói tình cảm của phu thê quận vương rất tốt, giờ Quận vương mất, Quận vương phi đau buồn đến mức độ này cũng là điều dễ hiểu. "Quận vương phi, người hãy bớt đau lòng, trầm nhất đình sẽ tìm ra hung thủ báo thù cho Quận Vương" Hoàng Thượng nghẹn giọng nói.

Quân vương phi mặc dù đau lòng nhưng vẫn phải đáp lời Hoàng Thượng: "Thần thϊếp tạ hoàng thượng"

Quận vương phi cũng chỉ đáp cho có lệ, nàng không quan tâm có tìm thấy hung thủ hay không, người đã chết có tìm ra hung thủ cũng không làm Quận Vương sống lại, phần đời còn lại nàng phải sống cô độc một mình, nàng phải làm sao, nghĩ tới đây Quận vương phí không khỏi rơi lệ.