Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 42: Quận Vương bị Ꮆiết

Hoàng Ngọc Nhi phát hiện nàng đang chìm đắm trong vẻ đẹp của hắn muốn rời đi lại bị hắn kéo lại, đôi môi đỏ mọng cảm nhận được thứ gì đó mềm mại, nàng ngỡ ngàng nhận ra Mạc Thanh Hàn đang hôn nàng. không biết qua bao lâu bên ngoài nghe thấy tiếng động Mạc Thanh Hàn mới bừng tỉnh rời khỏi mỗi nàng, hắn đang làm gì? Tại sao lại hôn nàng? Lúc này giọng của Ủy Long vang lên: “Vương gia xảy ra chuyện rồi?"

Mạc Thanh Hàn khàn giọng hỏi: "Chuyện gì?" "Quận vương gia bị sát hại." Ủy Long bầm báo.

Mạc Thanh Hàn đến phủ Quận Vương, trong phủ không khí ảm đạm, người thì run sợ người không nhịn được khóc nức nở, lúc này người của Hình bộ đang kiểm tra thi thể của Quân Vương, lúc Mạc Thanh Hàn nhìn thấy thi thể mày bỗng nhiên nhíu chặt lại. Thi thể vẫn còn nguyên vẹn chỉ duy nhất trái tim ở ngực đã bị khoét một khối lấy đi, ngoài ra không có gì lạ thường, nhìn thi thể Mạc Thanh Hàn liền biết ai đã làm chuyện này, sắc mặt càng thêm âm trầm. "Chuyện xảy ra lúc nào?" Mạc Thanh Hàn lên tiếng hỏi. “Hồi vương gia, nghe nha hoàn bên cạnh Quận vương phi khai, lúc chiều tối Quận vương phi mang đồ ăn tới, phát hiện Quận Vương gục trên bàn, Quận vương phi mới đến kiểm tra nào ngờ phát hiện Quận Vương bị khoét tim liền hoảng sợ ngất xỉu." Ủy Long một bên tường thuật lại sự việc. "Lúc đó bên ngoài thư phòng có ai?" Mạc Thanh Hằn lai hoi. "Chỉ có hai thị vệ canh bên ngoài, thuộc hạ đã tra hỏi, bọn họ nói từ lúc Quận vương gia vào thư phòng đến lúc Quận vương phi đến thì bên trong thư phòng không có động tĩnh gì.” “Một chút âm thanh cũng không có sao?"

Ủy Long lắc đầu.

Mạc Thanh Hàn ngửi thấy một mùi hương nhàn nhàn ở trong phòng, hắn đi đến lư hương kiểm tra, quả nhiên mùi hương phát ra từ đây, hắn đưa cho Ủy Long nói: "Mạng đi kiểm tra. Nếu hàn đoán không lầm bên trong có chứa mê dược, Quận Vương hẳn là bị hôn mê trước khi bị sát hại nên bên trong không có thành âm phát ra. “Vương gia, đã kiểm tra xung quanh không phát hiện được gì." Một thị vệ chạy vào bầm bảo. “Bồn vương đã biết, xử lý chỗ này đi, bồn vương vào cung một chuyến." Nói rồi Mạc Thanh Hàn rời đi, chuyện này phải bẩm bảo với phụ hoàng, dù sao người chết cũng là người hoàng gia.

Hoàng Thượng đang ở thư phòng phê duyệt tấu chương thì thái giám tổng quan lại báo Ngũ vương gia có chuyện gấp cần cầu kiến.

Mạc Thanh Hàn bầm bảo xong Hoàng Thượng không tin vào tại mình hỏi lại: “Cái gì, Quận Vương bị gϊếŧ, tại sao lại như vậy, Hàn Nhi, có thật vậy không? Người nói cho trầm biết ai đã ra tay sát hại Quân Vương. "Phụ hoàng nhi thần còn đang điều tra nhưng theo suy đoán của nhi thần chuyện này sợ là có liên quan đến Thiện Điện." Mạc Thanh Hàn nói. "Lại là Thiên Điện, cũng tại trầm năm đó quá nhân từ." Hoàng Thượng vừa giận dữ vừa tự trách. “Phụ hoàng chuyện năm đó cũng không phải lỗi của người." Mạc Thanh Hàn lành lạnh nói, "Hàn Nhi người đừng nói nữa, cuối cùng vẫn là trẫm sai, ngôi vị Hoàng để vốn dĩ trẫm không nên ngồi nếu không cũng không khiến nhiều người vì trẫm mà hy sinh như vậy, trước là Liêm Nhi, hiện tại lại là Quận vương Mạc Thanh Hàn nhìn phụ hoàng nhíu máy, “Phụ hoàng cho dù người không làm để người kia lên làm sợ là không được quốc thái dân an như hiện tại. Người kia tâm tính dã man, lại độc ác thành tính, nếu để hẳn lên làm vua sợ là dân chúng cũng sẽ khốn khổ, Mạc Thanh Hàn biết phụ hoàng luôn vì chuyện này canh cánh trong lòng.

Hoàng Thượng nghe Mạc Thanh Hàn nói xong lại cười khổ: "Ngươi nói đúng, chính vì thế Thái Thượng Hoàng mới đưa trầm lên ngôi vị hoàng đế, năm đó nếu không có sự trợ giúp của Quận Vương trầm cũng sẽ không đấu được với người kia, hiện tại đã gây ra nhiều nỗi oán hận trong lòng người kia, hắn đây là dạng trả thủ trăm Mạc Thanh Hàn trầm mặc không nói gì, người kia sợ rằng sẽ không dừng ở đây, đối phó với hắn và thất để không được hắn lại tìm đối tượng khác, chết tiệt. Bên kia trong cung điện hoa lệ nam nhân nhìn trái tim đặt trên đĩa hỏi: “Đây đúng là tim của Quận Vương sao?" "Vâng, thưa điện chủ." Thiên Pháp chắc chắn nói.

Nam nhân vô cùng hài lòng cười lớn: "Hahaha, Thiên Pháp, lần này người làm rất tốt, bồn điện sẽ không trách phạt người nữa." “Tạ ơn điện chủ." Thiên Pháp quỳ xuống, giọng nói có phần run rẩy. “Quận vương năm đó dám cùng cầu hoàng để hãm hại bồn điện, hiện tại trái tim hắn lại nằm trong tay bổn diện, hừ, dám đầu với bốn điện, kết quả chỉ có một, chết." Nói rồi hắn cầm trái tim lên mơn trớn, rồi lè lưỡi ra liếʍ một cái, mấy thị nữ phục vụ gần hắn run sợ không dám nhìn mà Thiên Pháp đang quỷ dủ đã nhìn thấy cảnh đó nhiều lần cũng không khỏi run một cái. "Mang xuống, bảo quản tốt cho bồn điện, bảy bảy bốn chín ngày sau bồn điện có thể hoàn thành tâm nguyện rồi." Nam nhân lên tiếng phân phó, trong giọng không kim nén được kích động.

Một tên áo đỏ đứng đầy mặt không đổi sắc bê cái đĩa xuống, lúc này nam nhân lại nhìn Thiên Pháp. “Trong vòng bốn chín ngày sắp tới bồn điện sẽ tinh tu, Thiên Pháp, người cần phải chăm nom tốt cung điện này cho bắn điện "Thuộc hạ tuần mệnh."

Mạc Thanh Hàn về đến phủ đã là đêm khuya, hắn đi thẳng vào thư phòng. “Vương gia." Phi Hồ, Ủy Long và Ủy Thiên cùng hành lễ. "Thế nào rồi?" “Bẩm vương gia, trong lư hương quả nhiên có mê dược, người đốt hương là quản gia nhưng hắn nói hắn đốt trầm hương không phải mê hồn hương, hắn cũng không biết ai đã đối mê hồn hương." Ủy Long bẩm báo, chuyện này là do hắn điều tra.

Mạc Thanh Hàn sắc mặt âm trầm, "Có điều tra thêm được gì không?"

Ủy Long lắc đầu, lúc này Mạc Thanh Hàn mới nói, “Chuyện này bổn vương cũng đã biết là ai làm, bên Trần Minh đã có tin tức gì chưa?" "Vẫn chưa, tả hộ pháp mỗi lần tìm ra lối vào thì chưa đến nửa khắc lại bị người phá rối, lối vào vô cùng khó tìm, tả hộ pháp đang nghĩ biện pháp" Ủy Thiên nói, hắn nhận lệnh hỗ trợ tả hộ pháp.

Trận pháp này đúng là có chỗ quái dị, Trần Minh không tìm ra cũng có thể dễ hiểu, xem ra hắn cần phải đi xem một chuyển. "Chuyện lần trước Bồn Vượng bảo người điều tra thể nào rồi?" Mạc Thanh Hàn nhìn Phi Hổ lại hỏi. "Hỏi vương gia, vùng ngoại ô kinh thành phát hiện một nơi có tình trạng tương tự như lắng Vô Ưu, nhưng lần này có một nam nhân tới dẫn hơn bốn mươi nam nhân đi, cũng bảo là giúp họ kiếm bạc, mỗi tháng họ cũng nhận được mười lượng bạc nhưng tháng này lại chậm trễ không thấy." Phi Hồ bầm báo. “Người canh chừng chỗ đó cho bổn vương, kêu thêm người ân Lâu Các đến đó canh giữ, tuyệt đối không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra." Mạc Thanh Hàn âm trầm nói. “Được rồi, các người lui đi." Đợi bọn họ đi hết Mạc Thanh Hàn mệt mỏi dựa lưng vào ghế, Thiên Điện càng ngày càng tác quai tác quái, hắn lại chưa tìm ra hang ổ của bọn chúng, chỉ sợ nếu còn không tìm ra e là dân chúng sẽ gặp thảm họa.

Nguyễn một đêm Hoàng Ngọc Nhi không ngủ được, một phần là vì nụ hôn bất ngờ của Mạc Thanh Hàn, một phần là vì Tiểu Mai.

Tối qua lúc Mạc Thanh Hàn đi, nàng cũng đi tìm Tiểu Mai, nàng ấy trốn trong phòng ngồi khóc, nàng phải vào khuyên nhủ một hồi, Tiểu Mai nói cái tên Phi Hồ kia không nhận nàng ấy, kiên quyết bảo mình không phải là A Lực.

Hoàng Ngọc Nhi không quan tâm tên Phi Hổ đó có phải là A Lực hay không, dám làm Tiểu Mai đau khổ nàng không bỏ qua cho hắn, nàng tin tưởng Tiểu Mai sẽ không nhận nhầm người, người mà nàng ấy luôn luôn ghi tạc trong lòng sao có thể nhận sai được, vẫn đề vẫn là nằm ở chỗ tên Phi Hổ kia.