Vương Gia Đã Bị Ta Thu Phục

Chương 23: Chăm sóc

“Bên tử ca chồng sắp xếp thế nào, ta nghe nói Ủy Long cũng bị thương nặng." Vương Thiên Tuyết chơi lên tiếng hỏi, nàng vẫn có chút lo lắng cho tử ca, hiện tại bên cạnh hắn ngoài Ủy Long đã bị thương ra cũng không có ai

Biết nương tử lo lắng cái gì Mạc Thanh Vũ an ủi, "Ta đã báo tin cho Phi Hổ, Song Miêu và Ủy Thiên quay về bảo vệ tử ca rồi, nàng không cần lo lắng."

Vương Thiên Tuyết nghe vậy ôm lấy Mạc Thanh Vũ, "Hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết

Thiên Điền."

Thiên Điện còn tồn tại ngày nào bọn họ sẽ lo lắng ngày đó.

Hai ngày sau Mạc Thành Hàn tỉnh lại, phát hiện bên cạnh tay mình có một cái đầu nhỏ nhỏ, hạn sửng sốt xẻ dịch cánh tay.

Hoàng Ngọc Nhi đang ngủ ngon bị quấy nhiễu thì mở màng tỉnh dậy, đến khi mở mắt ra lại đối diện tầm mắt của Mạc Thanh Hàn.

Nàng có chút ngơ ngác, sau đó định thần lại mới hội lên: "Vương gia, ngài tỉnh rồi sao, may quá ngài hôm mê suốt hai ngày làm ta lo lắng muốn chết, ngài có thấy chỗ nào không khỏe không?"

Mạc Thanh Hàn vẫn chưa nói gì, chỉ chăm chăm nhìn nàng, Hoàng Ngọc Nhi không biết trên mặt mình có dinh gì không, sao Mạc Thanh Hàn lại nhìn mình như vậy, đang tính hỏi thì hắn lên tiếng: “Ta muốn uống nước" Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy mới thở ra một hơi, may quá hắn không bị gì, nàng còn tưởng hắn biến ngốc luôn rồi chứ. Hoàng Ngọc Nhi đứng dậy đến bản rót cho hắn cốc nước sau đó chạy lại bên giường, Mạc Thanh Hàn khó khăn chống một bên tay muốn ngồi dậy liền bị Hoàng Ngọc Nhi cản lại: “Vương gia, ngài đang bị thương đừng cử động lung tung, ngài cứ nằm xuống để ta giúp ngài."

Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói vậy cũng không động đậy nữa nằm yên để cho nàng bón từng ngụm nước. “Ta được đưa về vương phủ như thế nào? Còn nữa Ủy

Long không sao chứ?" Hắn khó khăn mở lời.

Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy tường thuật lại sự việc cho hắn rồi nói: “Ủy Long bây giờ đang được Tiểu Mai chăm sóc, còn ta ở đây chăm sóc ngài."

Nghe nàng nói hắn chợt nhíu mày, "Người đến Thất vương phủ cầu cứu sao?" “Là ta đến phủ Thất vương gia bảo tin, dù sao ta cũng không thể bỏ mặc ngài, ở lại thì không giúp được gì nên mới đi tìm cứu viện." Hoàng Ngọc Nhi trả lời, dù sao lúc gặp nguy hiểm hắn đã để nàng chạy trước, cũng không thể để bỏ mặc hắn lại, mặc dù hắn tự tin nhưng ai biết có địch nổi hai tên kia hay không. Cũng may nàng cơ trí, nhìn hắn bây giờ mà xem, thương tật đầy mình, vậy mà lúc đó hắn còn dám mạnh miệng nói cơ đấy. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Mạc Thanh Hàn không biết suy nghĩ của nàng lại hỏi: "Máy ngày nay người vẫn luôn túc trực bên người bồn vương sao?"

Mạc Thanh Hàn không ngờ nàng không có chạy về mà đi tìm viện trợ giúp hắn, hành động của nàng khiến hắn không khỏi có chút động tâm. “Cũng là nghĩa vụ ta nên làm thôi, hơn nữa lúc nguy cấp vương gia đã cứu ta." Hoàng Ngọc Nhi uể oải trả lời, hai đêm này nàng cứ phải canh chừng hắn sợ hắn phát sốt nên giấc ngủ chập chờn, lúc này có chút mệt mỏi. “Chỉ là nghĩa vụ thôi sao?" Không hiểu sao nghe nàng nói vậy hắn lại có chút tức giận không nói nên loi.

Nàng không để ý đến giọng nói khác thường của hắn chỉ gật đầu, nói: "Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng là phu thể ta chăm sóc cho ngài cũng là lẽ thường

Mạc Thanh Hàn cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, cảm xúc có chút phập phồng khó tả, hắn chỉ biết hắn không muốn nghe nàng nói vậy.

Từ ngày tỉnh lại nàng giống như không còn để ý hắn như trước nữa, cũng không điên cuồng theo đuổi, thỉnh thoảng muốn cái gì đó nàng chỉ nịnh nọt hàn một chút, cũng không thừa cơ hội làm cản. Nàng bây giờ khiến hắn không hiểu lại khiến hắn không kim lòng được sự tò mò.

Từ ngày Mạc Thanh Hàn tỉnh lại, Hoàng Ngọc Nhi muốn để hai nha hoàn tới chăm sóc hẳn nhưng hàn lại không chịu, cuối cùng nàng lại phải chăm sóc hắn, để thuận tiện cho việc chăm sóc nàng hàn nàng Mạc Thanh Hàn không quyết định ngủ ở đây luôn.

Mạc Thanh Hàn không nói gì, nàng lấy chăn gối trong tủ ra trải xuống đất chuẩn bị đi ngủ, nàng không thể ngủ chung giường với hắn nên chỉ có thể năm đất.

Mạc Thanh Hàn nhìn một loạt động tác của nàng muốn nói lại thôi, đang khi nàng chuẩn bị ngủ thì lại nghe hắn gọi, "Người qua đây." "Vương gia, ngài gọi ta có chuyện gì?" Giọng nói của

Hoàng Ngọc Nhi có chút ấm ức, nàng hiện tại rất muốn ngủ nha, hắn ngủ hai ngày hai đêm rồi cũng phải cho nàng ngủ chứ. “Bổn vương không ngủ được, người hát một khúc cho bổn vương nghe." Lần trước nghe nàng hát vô cùng ấm áp, da diết khiến hắn này sinh ý định muốn nghe lại giọng hát của nàng. "Ngài muốn nghe cái gì?” Hoàng Ngọc Nhi dò hỏi, nàng cũng không biết hắn thích nghe cái gì. “Tùy tiện, người hát bài hôm nọ cũng được." Mạc Thanh Hàn tùy ý nói, hắn chỉ là muốn nghe giọng hát của nàng thôi, nàng hát gì hắn không để ý.

Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một chút rồi giảo hoạt nhìn hắn cất giọng hát: “Ai ơi ngủ đi đêm đã khuya rồi để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên anh

Ai ơi ngủ ngoan trong tiếng ru hời, vầng trăng đợi anh cùng bay vào giấc mơ À di, à di, à à di

Vương gia chúc ngài ngủ ngon."

Nói xong câu cuối Hoàng Ngọc Nhi chui vào chăn ngủ không quan tâm người nào đó đang run rẩy khỏe miệng.

Thấy nàng mệt mỏi Mạc Thanh Hàn cũng không lý nàng, mấy bữa nay nàng cũng đã bận rộn vì hắn rồi.

Không hiểu sao mấy bữa nay cùng nàng trong một phòng hắn lại cảm thấy rất ấm áp, yên lòng, không nhớ thương về người mà cả đời này hắn cũng không giống lúc trước chỉ ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn, nỗi được ở bên.

Hôm sau lúc mang đồ ăn tới, Hoàng Ngọc Nhi chợt phát hiện trước phòng Mạc Thanh Hàn có hai người mặc đồ đen "Người là ai?" "Các người là ai?"

Hai bên cùng đồng thanh hỏi. “Ta hỏi trước, người phải trả lời ta trước. Ủy Thiên khoanh tay trước ngực có chút cầu kinh nói.

Hoàng Ngọc Nhi nhìn Ủy Thiên một lúc đang muốn nói thì hắn lại dành nói trước: “A, ta biết rồi, người là nha hoàn chăm sóc vương gia phải không, đến, đưa khay đồ ăn cho ta, từ giờ bạn ta sẽ chăm sóc vương gia, người có thể lui xuống rồi” Vừa nói Ủy Thiên vừa nhắc khay đồ ăn khỏi tay Hoàng Ngọc Nhi. trêu chọc, “Vị tiểu ca này, người cũng có mắt nhìn người đó nha, từ đâu mà nhìn ra ta là nha hoàn" "Cái này quá đơn giản, người không phải là nha hoàn thì có thể là ai?" Ủy Thiên hếch mặt nói như thể rất tự tin vào suy đoán của hắn.

Hoàng Ngọc Nhi nhìn hắn lắc đầu, vỗ vai hắn, “Tiểu ca này, người không biết trong vương phủ còn vương phi sao?" "Đương nhiên ta biết nhưng nàng không đáng nhắc tới, vương gia không công nhận nàng là vương phi, chúng ta cũng coi như không có một vương phi như

Ủy Thiên vừa dứt lời cửa phòng cũng được mở ra, hai người kia cũng nghe động tĩnh quay lại quỳ xuống hành lễ

Tham kiến vương gia "