Pháp Y Tần Minh - Quyển 4: Kẻ Dọn Rác

Chương 41: Vụ án thứ 10 - Vong hồn phía đuôi xe (3)

“Không sợ!” Tôi đẩy đám đông bước vào sân, cao giọng nói, “Chúng tôi làm việc khách quan, công bằng, tuân theo khoa học. Chúng tôi không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì tại sao phải sợ ác quỷ gõ cửa?”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tôi, thậm chí tôi còn thấy mấy gã đàn ông to cao nhìn mình chằm chằm với ánh mắt hung tợn.

Mấy viên cảnh sát giao thông đứng vây quanh tôi trong tư thế sẵn sàng bảo vệ. Một đồng chí cảnh sát giao thông ghé tai nói nhỏ: “Họ là người nhà của nạn nhân, kéo đến đây gây chuyện đấy!”

“Sao nào?” Giọng người đàn bà khi nãy lại vang lên the thé, “Đừng giở giọng quan cách ra đây với tôi! Các người vì ả MC nổi tiếng Hắc Mễ chứ gì? Các người muốn bao che cho cô ta chứ gì? Không có cửa đâu! Mau gọi Hắc Mễ ra đây cho tôi!”

Tôi hỏi nhỏ nhân viên cảnh sát giao thông đứng cạnh: “Cô ta là ai? Hắc Mễ đâu rồi?”

Viên cảnh sát giao thông đáp: “Cô ta là vợ của nạn nhân Tiêu Lâm, tên là Tiết Tề, biên đạo của đài phát thanh. Sau khi các anh tìm thấy chứng minh nhân dân của nạn nhân, chúng tôi liền thông báo cho Tiết Tề biết. Khi nãy nhận được điện thoại của trưởng khoa Lâm, chúng tôi đang định để Hắc Mễ về nhà nghỉ ngơi thì Tiết Tề dẫn một đám người hùng hổ kéo đến, cô ta nói cái gì mà muốn kêu oan cho chồng.”

“Chồng cô ta mất tích bao lâu như thế mà cô ta không báo án sao?” Tôi hỏi.

Viên cảnh sát giao thông đáp: “Khi nãy tôi nghe các đồng chí bên tổ hình sự nói rằng Tiết Tề và Tiêu Lâm đã ly thân lâu rồi nhưng vì vấn đề phân chia tài sản nên đến giờ vẫn chưa ly hôn.”

“Hà hà! Giờ người chết rồi, cô ta bắt đầu nhảy dựng lên đây!” Đại Bảo lầm bầm trong miệng, “Tất cả cũng chẳng phải vì cô ta muốn tiền bồi thường sao?”

“Đúng vậy!” Viên cảnh sát giao thông gật đầu, “Chuyện này chúng tôi cũng chẳng lạ lẫm gì. Khi nãy tôi cử mấy đồng chí đi bảo vệ Hắc Mễ ở phòng nghỉ rồi.”

“Có điều chuyện này cũng trùng hợp thật đấy!” Tôi nói, “Chẳng ngờ Tiết Tề và Hắc Mễ lại làm cùng cơ quan, mà chồng của cô ta lại mắc ngay dưới gầm xe của Hắc Mễ. Tôi chỉ e trong chuyện này còn có uẩn khúc gì mà chúng ta chưa biết thôi.”

“Nghe nói lúc thường quan hệ giữa Tiết Tề và Hắc Mễ vốn đã không tốt đẹp.” Viên cảnh sát giao thông nói, “Giờ lại xảy ra chuyện này nên chẳng còn tình cảm đồng nghiệp gì nữa.”

“Chồng của Tiết Tề và Hắc Mễ liệu có…” Tôi thấy hơi lo lắng trong lòng liền vô thức buột miệng nói ra.

“Không có chuyện đó đâu!” Viên cảnh sát giao thông nói, “Các đồng chí bên tổ hình sự đã điều tra rồi, lại còn yêu cầu bên bưu chính cung cấp nhật ký cuộc gọi của cả hai bên nhưng họ hoàn toàn không dây dưa gì với nhau.”

“Vậy thì tôi yên tâm!” Tôi nói.

“Lại còn thì thầm thì thào với nhau!” Tiết Tề hét lên, “Lãnh đạo của các người đâu? Ai có thể bước ra giải thích cho tôi chuyện này?”

Tôi hắng giọng rồi nói dõng dạc: “Tôi sẽ giải thích cho cô.”

“Lời của ông thì có tác dụng gì?” Một gã thanh niên bước lên trước nói, “Anh rể tôi là cán bộ cao cấp của một công ty tiếng tăm lẫy lừng, là người có vai có vế trong xã hội đấy! Còn chị tôi làm ở đài phát thanh thành phố, nói ra các người lại hết hồn, tất cả những ông to bà lớn trong giới truyền thông của tỉnh, chị tôi đều quen biết hết. Các người có tin mọi chuyện các người làm sẽ bị truyền thông phanh phui hết không? Có sợ chúng tôi lột sạch tấm da chó của các người không?”

Lâm Đào đặt hòm dụng cụ giám định xuống, siết chặt tay thành nấm đấm định lao vào gã thanh niên nọ nhưng bị tôi cản lại.

Tôi mỉm cười nói từ tốn với gã thanh niên: “Cậu bé, cậu đừng có kiểu não chưa nghĩ miệng đã phun lung tung. Cảnh phục của chúng tôi là do quốc gia trao cho, chứ không phải do giới truyền thông các cậu trao cho. Tôi làm việc chính trực, ngay thẳng thì dễ ai lột được cảnh phục của tôi ra. Mà ngược lại, giờ cậu đang phạm tội gây rối trật tự nơi công cộng, tôi có thể thông báo cho Đội Cảnh sát cơ động đến bắt các cậu bất cứ lúc nào.”

Gã thanh niên cũng hơi chột dạ, há miệng ra nhưng không thốt được tiếng nào.

Tiết Tề đành xuống nước: “Vậy được! Anh nói đi! Chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Tôi “hừ” nhẹ một tiếng rồi nói: “Chúng tôi vẫn chưa thể xác định nguyên nhân tử vong của nạn nhân, cần vài ngày nữa mới giám định ra được. Trước lúc ấy, tôi khuyên cô không nên manh động, gây rối trật tự trị an.”

“Lại còn phải giám định nguyên nhân tử vong sao?” Sắc mặt Tiết Tề lúc trắng lúc đỏ, cô ta cao giọng, “Chính Hắc Mễ đã đâm chết chồng tôi! Các anh muốn bảo vệ cô ta trốn tội phải không?”

“Bất kể nguyên nhân tử vong của nạn nhân có rõ ràng hay không thì việc giám định vẫn phải tiến hành theo đúng thủ tục pháp luật. Trước khi giám định ra nguyên nhân tử vong, nếu có bất kỳ hành động nào thì đều là phạm pháp. Tôi lấy nhân cách mình ra đảm bảo.” Tôi nói, “Tôi đảm bảo sẽ chí công vô tư. Nếu đây là trách nhiệm của cô Hắc Mễ, thì cô Hắc Mễ buộc phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng nếu không phải trách nhiệm của Hắc Mễ, thì không kẻ nào có thể chụp mũ được cho cô ấy.”

“Thôi tất cả về đi! Về đi!” Mấy viên cảnh sát giao thông khuyên đám đông giải tán.

Tiết Tề còn muốn nói điều gì nữa nhưng không tìm ra lý do tốt hơn nên ra hiệu bằng mắt cho nhóm người đi cùng lục tục rời khỏi cổng trụ sở Cảnh sát.

“Các anh mát tính thật đấy! Tôi thực sự muốn đấm cho hắn một quả vào mặt.” Lâm Đào nói.

“Nếu cậu đấm cậu ta thì bộ cảnh phục này sẽ bị lột ra khỏi người cậu thật đấy!” Tôi vỗ vai Lâm Đào, “Làm cảnh sát, chúng ta buộc phải kiên nhẫn, vững vàng, chịu được ấm ức và gánh được mọi lời phê bình, chỉ trích.”

Chắc chắn Hắc Mễ đã biết kết luận bước đầu của chúng tôi nên lúc này gặp lại cô ấy, tôi thấy sắc mặt cô ấy đã hồng nhuận hơn rất nhiều, chỉ có điều bị màn kêu oan cho chồng khi nãy của Tiết Tề dọa hết hồn nên giờ môi vẫn còn tái nhợt.

“Hắc Mễ, cô dẫn chúng tôi đi xem hiện trường được không?” Để giúp tinh thần cô ấy bớt căng thẳng, tôi cố gắng dùng lời lẽ hòa hoãn nhất có thể.

“Lại… lại phải đến đó sao?” Hắc Mễ vẫn sợ.

Tôi mỉm cười: “Có bao nhiêu đàn ông trai tráng đi theo làm vệ sĩ, hơn nữa giờ là ban ngày ban mặt, cô còn sợ gì?”

Hắc Mễ gật đầu đồng ý, chúng tôi lên xe thẳng tiến về phía đài phát thanh.

Xe càng lúc càng đi vào khu vực vắng vẻ, mãi tới khi đến khúc quanh có hai bên toàn vành đai xanh thì Hắc Mễ kêu lên: “Chính là ở đây!” Cô vừa nói vừa chỉ vào vạch vàng ở giữa con đường trải nhựa vừa mới sửa lại.

Tôi gật đầu, bước xuống xe.

Đây là khúc cua gấp với góc 80°.

Hắc Mễ xuống xe theo chúng tôi và nói: “Tối qua, à không, có lẽ là sáng sớm ngày hôm nay, khi tôi lái xe qua đoạn đường này thì hình như cảm thấy có một bóng đen lướt qua, xe tôi bị rung lên một lát, tôi cứ ngỡ mình cán phải vật gì đó.”

“Dẫu sao cô không hề cán phải ai, nên cứ yên tâm đi!” Tôi an ủi.

Hắc Mễ ra sức gật đầu.

Tôi vẫy tay gọi Lâm Đào, dẫn cậu ta men theo vạch vàng của con đường, bước chậm rãi về phía đài phát thanh.

“Các anh đi đâu đấy?” Hắc Mễ thấy chúng tôi càng lúc càng đi xa khỏi hiện trường nên không biết nên đi theo chúng tôi hay nên ở lại xe. Cô lúng túng đứng đó.

Tôi nói vọng lại: “Cô cứ ở trên xe chờ chúng tôi, ngồi đó cho mát, mà trên xe còn có cậu đẹp trai tên là Hàn Lượng, cậu ta cũng là fan hâm mộ của cô đấy!”

Tôi và Lâm Đào đi khoảng ba trăm mét thì tôi đột ngột dừng bước, chỉ vào mảnh vải vụn ở ven đường, nói: “Lâm Đào, cậu xem kìa! Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tôi. Mau chụp ảnh đi!”

Đây là một mảnh vụn quần bò, thậm chí nó còn dính ít vết máu.

“Mảnh vụn này giống chất liệu quần bò mà nạn nhân mặc trên người.” Lâm Đào hưng phấn chụp ảnh, rồi cầm mảnh vụn lên nói, “Sao anh biết chỗ này có mảnh vụn quần bò?”

“Cậu nghĩ mà xem.” Tôi nói, “Nếu nạn nhân bắt đầu bị kéo lê ở khúc cua thì vết máu và các mảnh vụn cơ thể phải tập trung ở đó nhiều nhất mới phải. Thế nhưng ở đó hầu như không thấy vết máu hay mảnh vụn cơ thể. Điều đó chứng tỏ khi xe kéo thi thể đến khúc cua thì vết máu trên bề mặt vết thương đã chảy hết, hơn nữa bề mặt vết thương đã bị đốt cháy.

“Điều đó cũng có nghĩa là không phải thi thể bị mắc vào gầm xe ở đoạn khúc cua.” Lâm Đào nói.

Tôi gật đầu: “Mảnh vụn quần áo xuất hiện ở đây, vậy thì chúng ta tiếp tục đi về phía đài phát thanh chắc chắn sẽ thấy nhiều mảnh vụn và vết máu hơn nữa. Tất nhiên, nếu phán đoán của tôi không sai.”

Đây là nơi rất ít người qua lại, mà hôm nay lại là ngày đài phát thanh chuyển từ địa điểm cũ sang địa điểm mới. Tất cả nhân viên của nhà đài đều phải đến tòa nhà cũ để tham gia hoạt động, bởi thế nơi này vốn đã thưa người nay lại càng vắng tanh vắng ngắt. Chính vì thế những chứng cứ dấu vết mới chưa bị phá hoại.

Lâm Đào và tôi đi bộ chừng hai cây số dọc theo đường lớn, cuối cùng cũng đến lối vào tầng hầm gửi xe ở mặt cạnh của đài phát thanh. Suốt dọc đường, càng lúc tôi lại càng phát hiện ra nhiều mảnh vụn quần áo, tổ chức cơ thể người và vết máu hơn.

Sàn nhà của tầng hầm gửi xe đài phát thanh là nền nhựa mài mờ màu đỏ sậm. Tuy không thể nhận ra sàn nhà có nhiều máu hay không nhưng chúng tôi biết chắc chắn đây là nơi có nhiều vết máu nhất.

May mà trong hòm dụng cụ giám định của chúng tôi có chất thử máu tetramethylbenzidine, cứ cách vài mét chúng tôi lại tiến hành thí nghiệm một lần, kết quả thí nghiệm luôn duy trì dương tính cho đến vị trí trung tâm một ô trống để xe trong nhà gửi xe.

Tôi gọi điện thoại cho Hàn Lượng bảo cậu ta mau lái xe đến đây.

Một lát sau, Hàn Lượng, Hắc Mễ và Đại Bảo đã đến.

“Cô có nhớ tối qua cô đỗ xe ở ô số bao nhiêu không?” Tôi hỏi.

“Ô A-023!” Hắc Mễ nói rất chắc chắn, “Đó là vị trí đỗ xe cố định của tôi.”

Vị trí đỗ xe mà khi nãy chúng tôi làm thí nghiệm thấy vết máu quả nhiên chính là A-023. Tôi và Lâm Đào nhìn nhau cười.

Hắc Mễ ngơ ngác hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Đại Bảo cũng nhìn chúng tôi với ánh mắt chứa đầy nghi vấn.

Tôi nói: “Chúng tôi lần theo dấu vết của các mảnh vụn quần áo, mẩu vụn tổ chức cơ thể và vết máu đồng nhất với nạn nhân cho đến tầng hầm gửi xe này. Nói chính xác hơn là lần đến vị trí ô gửi xe của cô.”

“Hả? Tôi bị oan thật mà!” Hắc Mễ chưa hiểu ý tôi nên vội vàng kêu lên, “Tôi thực sự không hề hay biết dưới gầm xe mình lại có một người! Tôi không biết thật mà!”

Tôi cười lớn rồi đáp: “Phát hiện này của chúng tôi vừa khéo có thể chứng minh sự trong sạch cho cô. Khi lên xe có phải cô không hề để ý dưới gầm xe?”

“Vì sao tôi phải để ý đến gầm xe?” Hắc Mễ nói, “Tầng hầm gửi xe lúc nào trông cũng âm u khiến tôi sởn gai ốc nên tôi trèo lên xe đi luôn.”

Đại Bảo vuốt cằm: “Cô Hắc Mễ, phát hiện này của trưởng khoa Tần chứng tỏ khi cô lên xe, thi thể đã bị treo dưới gầm xe. Cô không hề đâm vào hay cán lên người anh ta. Cô không hề hay biết sự việc đó nên không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

“Cám ơn! Cám ơn các anh nhiều lắm!” Đôi mắt Hắc Mễ long lanh ngấn nước.

“Được rồi! Nhiệm vụ đã hoàn thành.” Tôi nói, “Giờ chúng ta trở về đợi kết quả xét nghiệm độc tố và kết quả kiểm tra mô bệnh của nạn nhân thôi!”

“Nhưng anh vẫn chưa giải thích vì sao tôi nhìn thấy bóng đen ở khúc cua? Vì sao tôi lại cảm thấy xe hơi rung lên một chút?” Sắc mặt Hắc Mễ đột nhiên tràn ngập vẻ sợ sệt, “Lẽ nào tôi gặp ma sao? Liệu có phải người chết đó đã biến thành ma trở về đòi mạng tôi không?”

“Ha ha!” Tôi không nhịn được cười khi nhìn vẻ mặt của Hắc Mễ, “Cô yên tâm, nếu anh ta biến thành ma thật thì kẻ anh ta muốn đòi mạng cũng không phải cô. Cô hãy nhớ rằng mình là người vô tội.”

“Có điều Hắc Mễ nói cũng đúng, vì sao cô ấy lại nảy sinh ảo giác một cách trùng hợp như vậy?” Đại Bảo hỏi.

Tôi đáp: “Đó không phải ảo giác, cảm giác của cô ấy hoàn toàn tồn tại thật sự.”

“Hả?” Đại Bảo trợn mắt nhìn tôi còn Hắc Mễ vô thức trốn sau lưng Hàn Lượng.

Tôi rút bao thuốc lá và bật lửa ra, coi bao thuốc là chiếc xe, còn bật lửa là thi thể, rồi giơ tay mô tả: “Trước khi Hắc Mễ lái xe, thi thể đã bị móc ở dưới gầm. Tôi và Lâm Đào từng đi qua đó, đoạn đường từ đây đến khúc cua là đường thẳng, bởi vậy Hắc Mễ không hề phát hiện thấy gì. Khi cô ấy vòng vào khúc cua, vì chiếc xe đột ngột vòng lại nên thi thể dưới gầm xe cũng chuyển động theo lực quán tính và hơi rời khỏi vị trí song song với gầm xe như lúc ban đầu. Một phần của thi thể lộ ra khỏi đuôi ô tô. Lúc này Hắc Mễ đang lái xe, cô ấy nhìn thấy một bóng đen lay động từ gương chiếu hậu. Vì sợ nên Hắc Mễ phanh gấp, lúc này bánh xe chạm vào thi thể đang văng đến theo quán tính. Thi thể va phải bánh xe nên văng ngược lại và trở về vị trí song song với gầm xe như lúc ban đầu. Vì bánh xe chạm vào thi thể nên Hắc Mễ mới có cảm giác xe hơi rung một chút. Điều đó cũng giải thích cho hiện tượng vì sao ở phần lưng và vai của thi thể có vết lốp xe nhưng lại không có dấu vết bị xe cán lên.”

“Rất hợp lý!” Đại Bảo gật gù, “Đúng là không còn cách lý giải nào khác có thể giải thích được tất cả mọi việc một cách khoa học như thế này.”

“Nhưng vì sao xác chết đó lại móc vào gầm xe của tôi?” Hắc Mễ vẫn sợ sệt.

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Khả năng lớn nhất là anh ta đang chui dưới gầm xe của cô thì đột nhiên phát bệnh và đột ngột tử vong. Khi cô lái xe đi thì gầm xe vừa vặn móc vào dây thắt lưng của anh ta.”

“Vì sao anh ta lại chui xuống gầm xe của tôi?” Hắc Mễ hỏi, “Liệu có phải anh ta bị ai đó sát hại không?”

Tôi lắc đầu: “Chúng tôi đã loại trừ khả năng thi thể bị thương nặng, ngạt thở dẫn đến tử vong. Khi nãy phòng thí nghiệm độc tố vừa gọi điện thông báo rằng có thể loại trừ khả năng anh ta tử vong do trúng độc. Có lẽ không phải bị sát hại mà chỉ là tai nạn ngẫu nhiên thôi! Còn vì sao anh ta chui xuống gầm xe của cô thì tôi đang phân vân không biết có phải anh ta muốn trốn ai đó không?”

Hắc Mễ nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Sau này tôi không bao giờ đỗ xe dưới tầng hầm nữa.”

“Chẳng phải tầng hầm gửi xe của các cô có lắp camera giám sát sao?” Tôi chỉ vào ống kính ở góc tường và hỏi Hắc Mễ.

Hắc Mễ lắc đầu đáp: “Việc lắp camera giám sát ở tầng hầm gửi xe vấp phải vấn đề nghi ngờ phía nhà thầu nên mãi không thông qua nghiệm thu, bởi vậy hệ thống camera vẫn chưa được bật lên. Nhiều người đã đề đạt ý kiến với lãnh đạo rằng không lắp camera thì xe bị cào xước cũng chẳng biết thủ phạm là ai mà tóm cổ. Nhưng lãnh đạo vẫn chưa có cách giải quyết.”

“Ồ! Vậy à?” Tôi trầm ngâm, “Chúng ta về thôi! Cô cần nghỉ ngơi, còn chúng tôi cần thời gian để đợi kết quả mô bệnh học.”