Những hình ảnh chỉ xuất hiện trong phim kinh dị giờ hiển hiện ngay trước mắt chúng tôi. Lật mí mắt của nạn nhân ra chỉ thấy một hố mắt đen ngòm, không thấy kết mạc màu trắng.
———-
Rất nhiều người ngưỡng mộ cán bộ công nhân viên chức được nghỉ phép năm, nhưng điều đó lại rất ít xảy ra với những cán bộ làm công tác trong ngành công an. Trước đây, cảnh sát dân sự gần như không biết họ được quyền nghỉ phép năm căn cứ theo thâm niên công tác. Những năm gần đây, hệ thống công nhân viên chức, đặc biệt là đội ngũ công an, cảnh sát thường xuyên xảy ra các trường hợp tử vong do làm việc quá sức. Tuy lãnh đạo không trực tiếp cảm nhận được nỗi thống khổ khi nhìn xác đồng chí của mình sờ sờ trước mặt như khi các bác sĩ pháp y hành nghề, nhưng lãnh đạo vẫn có thể hiểu được tính quan trọng của việc đảm bảo thời gian nghỉ phép năm cho cảnh sát dân sự. Vậy mà dù cấp trên đã năm lần bảy lượt hết ra lệnh lại khuyến cáo, nhưng lãnh đạo cấp cơ sở vẫn không thể giải quyết mâu thuẫn cực đoan người ít việc nhiều. Bởi thế họ thường từ chối đơn xin nghỉ phép năm của cảnh sát dân sự với lý do “Dạo này nhiều việc quá, hay cậu lùi phép năm lại một thời gian nữa rồi nghỉ nhé?”. Đương nhiên, đa số trường hợp, cảnh sát dân sự tự ý thức được mình không thể rời bỏ vị trí công tác, càng không thể dồn thêm gánh nặng lên vai đồng đội nên họ chủ động từ bỏ nghỉ phép.
Đại Bảo xin phép nghỉ ba ngày để chuẩn bị đi chụp ảnh cưới. Tuy một năm có năm ngày phép, nhưng Đại Bảo chỉ xin nghỉ ba ngày, ấy vậy cậu ta còn dành ra nửa ngày để áy náy và dằn vặt lương tâm khi giao lại công việc cho chúng tôi.
“Đây là tài liệu giám định thương tật của thành phố Thanh Hương. Nhân viên giám định là tôi và trưởng khoa Tiêu.” Đại Bảo đưa cho tôi một tập tài liệu rồi trình bày, “Đối tượng cần giám định thương tật là một cậu bé bị rạn xương sọ. Căn cứ vào bảng tiêu chuẩn, Phòng Pháp y thành phố Thanh Hương đánh giá đây là thương tích nhẹ. Nhưng trong quá trình bị bệnh, bố mẹ cậu bé phát hiện cậu bé bị co giật hai lần, nên cho rằng con mình bị động kinh do tổn thương não, lẽ ra bác sĩ phải đánh giá cậu bé bị thương nặng mới đúng. Vì thế họ gõ cửa khắp các cơ quan có thẩm quyền tố cáo bác sĩ pháp y thành phố Thanh Hương. Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương Đảng điều tra đi điều tra lại mấy lần liền. Liên tục bị cấp trên điều tra một cách vô duyên vô cớ khiến các bác sĩ pháp y địa phương cảm thấy rất oan ức và bất lực, họ mong chúng ta vào cuộc giúp họ thẩm định lại kết quả giám định.”
“Động kinh do chấn thương não sao?” Tôi hỏi, “Có cơ sở bệnh lý không?”
“Không có!” Đại Bảo nói, “Tổ chức não không hề bị tổn thương.”
“Còn các triệu chứng thực thể chủ quan hay khách quan thì sao?” Tôi hỏi.
Đại Bảo nói: “Ngoại trừ gia đình bệnh nhân ra thì không ai phản ánh bệnh nhân có triệu chứng động kinh, máy đo não đồ theo dõi suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ nhưng không thấy hiện tượng gì bất thường.”
“Thế chẳng phải cố tình khai thương tích không đúng sự thật sao? Trường hợp này còn cần chúng ta đi giám định sao?” Tôi hỏi.
Đại Bảo lắc đầu không nói.
Rất nhiều đương sự xảy ra tranh chấp đều sợ bác sĩ pháp y mắc lừa vết thương ngụy tạo của đối phương. Ngụy tạo thương tích và tạo ra thương tích là hai hành vi khác nhau. Tạo ra thương tích là hành vi chỉ đương sự tự mình tạo ra thương tích cho bản thân để vu oan đối phương. Còn ngụy tạo thương tích là hành vi chỉ đương sự không có thương tích nhưng cố tình ngụy trang thành có thương tích. Thực ra bác sĩ pháp y muốn xác định thương tích của bệnh nhân trước hết phải căn cứ vào cơ sở bệnh lý, sau đó phân tích mối liên quan giữa cơ sở bệnh lý và các triệu chứng thực thể chủ quan cũng như triệu chứng thực thể khách quan, cuối cùng căn cứ vào các triệu chứng thực thể đó để ra kết luận giám định.
“À, ở khoa tai mũi họng của bệnh viện tỉnh, ngoài lão Tôn ra, anh còn quen lão nào khác nữa không?” Đại Bảo hỏi.
Tôi vừa xem tập tài liệu mà Đại Bảo đưa cho vừa đáp: “Có chứ! Còn quen Sa Tăng.”
“Anh luyên thuyên gì thế?” Đại Bảo không hiểu câu nói đùa của tôi, cậu ta nhăn mày, “Ở đó có một vụ cần chuyên gia đến hội chẩn.”
“Thế thì cậu bảo anh Tôn giới thiệu cho vài chuyên gia đi!” Tôi nói.
Đại Bảo lắc đầu: “Nếu tôi liên lạc được với lão ấy thì việc gì phải hỏi anh. Chẳng hiểu lão Tôn biến đi đâu rồi.”
Tôi mủm mỉm: “Chắc bị yêu quái bắt đi rồi.”
(Đọc tới đây có bạn nào vẫn chưa hiểu lời nói đùa của bác sĩ Tần không? :3)
“Anh nghiêm túc cho tôi nhờ.” Đại Bảo càu nhàu, “Đang nói chuyện quan trọng đấy!”
Tôi “à há!” một tiếng rồi nói: “Chuyện đó cậu đừng quan tâm nữa, cứ giao cho tôi đi, Bát Giới! Tôi sẽ đi tìm Phật Tổ Như Lai.”
Trần Thi Vũ phì cười, bắn cả nước bọt vào màn hình máy tính, cô vội vàng tìm khăn giấy lau sạch, nói: “Các anh thật đáng ghét!”
*
Ba ngày Đại Bảo nghỉ không hề yên ổn chút nào. Chúng tôi nhận được một đống giám định lần hai, lần ba, lại còn tổ chức hai lần chuyên gia hội chẩn. Bác sĩ pháp y chẳng khác nào bác sĩ đa khoa, bắt buộc phải nắm vững kiến thức cơ sở chuyên ngành của bất kỳ khoa nào, nhưng rất khó có một bác sĩ tinh thông chuyên ngành y học lâm sàng. Bởi vậy hễ gặp ca giám định thương tật khó nhằn, cách phổ thông nhất mà các bác sĩ pháp y thường sử dụng là tổ chức các chuyên gia thuộc các chuyên ngành có liên quan trong bệnh viện tiến hành hội chẩn. Như vậy các bác sĩ có thể thông qua cuộc hội chẩn học thêm được nhiều kiến thức chuyên ngành của các khoa khác nhau, không những vậy còn có thể bảo đảm tính khách quan và chính xác cho các kết luận giám định.
Ngoài công việc giám định thương tật, chúng tôi còn phải nhận xử lý các vụ “án mạng.”
Sáng sớm hôm đó, người ta phát hiện một cỗ thi thể tại bãi cát công trường xây dựng X thuộc thành phố Long Phiên. Thi thể bị vùi giữa đống cát. Vì đây là vụ án vùi thây nên Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên đã mời chúng tôi đến giám định. Chúng tôi vội vàng tới hiện trường để xử lý.
Lân Đào là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của hiện trường. Chúng tôi kiểm tra bãi cát thật cẩn thận, ngoại trừ dấu chân của hai công nhân vận chuyển cát và dấu chân của bản thân nạn nhân ra thì không phát hiện thấy dấu chân của kẻ thứ tư bước chân vào hiện trường. Nhưng khi hai công nhân nọ bị cảnh sát hình sự dẫn về đồn với tư cách nghi phạm, họ kêu trời gọi đất rằng mình oan uổng.
Sau đó bác sĩ pháp y tiến hành khám nghiệm tử thi và phát hiện trong thực quản và khí quản của nạn nhân toàn là cát. Từ đó có thể khẳng định nạn nhân bị chôn sống trong đống cát. Vậy thì kẻ nào đã lựa chọn phương thức dã man này để gϊếŧ người? Kẻ nào đã sử dụng phương pháp vô cùng khó thao tác này để hạ sát một người đàn ông cao to lực lưỡng, trai tráng khỏe mạnh dường này?
May mà tổ điều tra qua camera đã lần ra manh mối. Để đề phòng kẻ trộm xâm nhập nên công trường đã lắp một máy camera giám sát ở ngay cổng lớn, mà góc quay của ống kính camera lại vừa vặn chiếu vào vị trí đống cát, chân tướng vụ án đột nhiên trở nên sáng tỏ. Thì ra sau khi uống rượu say, nạn nhân lang thang bước vào công trường, rồi tiểu tiện ngay cạnh đống cát. Anh ta không hề để ý lúc đó có chiếc xe tải đang đổ cát, người lái xe cũng ngàn vạn lần không thể ngờ nổi phía đuôi xe lại có người đang đứng. Thế là một xe cát ầm ầm trút xuống chôn sống nạn nhân trong đống cát.
“Nếu không có camera quay lại thì tôi không thể nào tưởng tượng ra được kết quả này.” Lâm Đào xem đi xem lại đoạn hình ảnh được quay bằng camera rồi nói.
Tôi gật đầu tán đồng: “Trên đời này không gì là không thể. Chuyện này nhắc nhở chúng ta từ nay về sau phải mở rộng tư duy phân tích các vụ án hơn nữa, nếu không chẳng phải sẽ xử oan hai công nhân chở cát kia sao?”
*
Khoa chúng tôi gồm toàn những người mê bóng đá thứ thiệt, bởi vậy đêm hôm diễn ra trận khai mạc giải bóng đá Euro vào thứ sáu, chúng tôi đương nhiên không thể bỏ qua. Sau khi hứa sẽ đưa Linh Đan đi mua sắm đồ sơ sinh cho em bé sắp chào đời vào sáng thứ bảy, tôi dễ dàng được vợ “cho phép” đi chơi tối. Mấy thành viên tổ giám định và khám nghiệm chúng tôi gọi thêm Trần Thi Vũ đến, rồi cả nhóm ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, vừa uống bia vừa ăn tôm và vừa ngồi khen chê các cầu thủ bóng đá trong ti vi.
“Ô, hôm nay là ngày mùng 9 tháng 6, Đại Bảo đi chụp ảnh cưới vào hôm nay phải không nhỉ?” Lâm Đào chợt hỏi.
“Ừm!” Tôi trả lời, rồi tỏ vẻ từng trải bảo, “Thế nên cậu ta mới không tham gia tụ tập với chúng ta được. Cậu ta phải dậy sớm và bị hành xác suốt ngày hôm nay cho xem.”
“Đúng là đồ gà mờ, sao lại chọn ngày hôm nay đi chụp ảnh cưới cơ chứ? Lại còn ngay mùng 9 tháng 6 nữa chứ!” Vẻ mặt Hàn Lượng nhìn rất thiếu đứng đắn.
“Anh nói vậy là ý gì? Sao không nên chọn ngày hôm nay đi chụp ảnh cưới?” Trần Thi Vũ vừa cầm khăn giấy lau khóe miệng vừa quay sang hỏi Hàn Lượng.
Lâm Đào thấy vậy thả một câu: “Đồ lưu manh!”
Tụ tập đến tận khuya chúng tôi mới ai về nhà nấy, có lẽ người nào về đến nhà cũng lập tức lăn ra ngủ say như chết. Tận sáng hôm sau tôi mới bừng tỉnh vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Tôi vươn vai ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn thì thấy người gọi đến là Đại Bảo.
“Mãi mới đến thứ bảy vĩ đại, cậu ta không chuyên tâm chụp ảnh cưới cho tốt đi còn gọi điện thoại cho mình làm gì chẳng biết.” Tôi vừa càm ràm vừa nhấn nút nghe.
“Thôi xong rồi! Vợ tôi chạy rồi, cô ấy không muốn cưới tôi nữa rồi!” Tôi nghe thấy tiếng Đại Bảo méo đi như sắp khóc.
Tôi không hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, chưa kịp hỏi tường tận thì thấy thầy gọi điện thoại đến dồn dập như muốn tấn công tôi.
“Cậu đừng cuống, chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện rõ hơn nhé!” Tôi an ủi Đại Bảo qua loa rồi chuyển sang nghe điện thoại của thầy.
“Trong hồ uyên ương giữa công viên thành phố Long Phiên có một tử thi nữ, nghi rằng đây là vụ án mạng.” Thầy nói địa điểm, thời gian và đối tượng vô cùng ngắn gọn, “Các cậu lập tức lên đường trợ giúp cho cảnh sát địa phương đi!”
Nghe có án mạng, tôi vội vàng mặc quần áo, một mặt an ủi Linh Đan với tất cả sự áy náy vì lại lỡ hẹn với vợ, một mặt nhấn điện thoại gọi Hàn Lượng, Lâm Đào và Trần Thi Vũ.
Lúc đó, tôi quên khuấy tin xấu động trời mà Đại Bảo vừa báo như chưa bao giờ từng nghe.
*
Mấy người chúng tôi trong trạng thái lờ đờ thiếu ngủ, suốt dọc đường hú còi cảnh sát ầm ĩ, vội vàng đến công viên thành phố Long Phiên.
Đây là công viên có kết cấu dạng mở, được xây dựng ở khu mới mở sau khi tái kiến thiết thành phố Long Phiên. Công viên này thiết kế theo mô hình ốc đảo, không có tường bao quanh, cảnh sắc rất nên thơ, cư dân có thể tự do lái xe ra vào, cũng có thể đỗ xe và đi dạo quanh khu thắng cảnh. Đương nhiên mảnh đất vàng này cũng là địa điểm lý tưởng cho các cụ già đi bộ, tập thể dục.
Trung tâm công viên là hồ nhân tạo, diện tích không lớn lắm nhưng cảnh sắc xung quanh rất hữu tình. Hiện trường trung tâm chính là nơi này. Chúng tôi lái thẳng xe đến cạnh hồ, khu vực này đã được căng dây cảnh báo, cảnh sát dân sự đang làm bút lục cho một nhóm người.
Tôi nhảy xuống xe, thấy Đại Bảo đang nghệt mặt ngồi trên ghế đá phía ngoài đường dây cảnh báo.
“Ơ? Sao cậu đến đây?” Tôi kinh ngạc cười hỏi, “Vừa trải qua cú sốc tình cảm đã khôi phục tinh thần tập trung vào công việc nhanh vậy cơ à? Cậu không muốn bị trị thì lúc này đến hiện trường là đúng sách đấy!”
“Đúng rồi, khi nãy tôi còn bảo hiện trường hay thế này sao không gọi Đại Bảo đến? Anh ấy sao vậy?” Hàn Lượng ngồi xuống cạnh Đại Bảo.
“Cậu hỏi cậu ta ấy!” Tôi chỉ vào Đại Bảo rồi hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi phát hiện thấy một thi thể, sau đó Mộng Hàm bỏ chạy, cô ấy bảo không muốn kết hôn với tôi nữa.” Vẻ mặt Đại Bảo đầy vẻ oan ức.
Vợ sắp cưới của Đại Bảo tên là Triệu Mộng Hàm, cô ấy rất tự hào về cái tên nghe rất “tây” của mình. Từ khi tên của cô ấy bị chúng tôi phế truất và thay thế bằng biệt hiệu đậm chất quê mùa một cục là “chị Bảo” thì cô ấy thường xuyên trách móc Đại Bảo rằng Đại Bảo khiến cô ấy bị liên lụy.
“Vòng vo một hồi hóa ra cậu chính là người báo cảnh sát vụ này à?” Tôi nói, “Tôi còn tự hỏi sao bỗng dưng cô ấy lại bỏ chạy.”
“Anh là bác sĩ pháp y, cô ấy biết rồi còn gì, anh phát hiện ra một cỗ xác thì đã làm sao?” Lâm Đào ngạc nhiên hỏi, “Chuyện này với anh hết sức bình thường mà.”
“Đừng vội! Nghe Đại Bảo kể lại đầu đuôi câu chuyện đã.” Tôi nói.
Đại Bảo nuốt nước bọt nói: “Công ty tổ chức hôn lễ chết tiệt này cứ nhất quyết lôi chúng tôi đi chụp ảnh cưới vào lúc tinh mơ mờ mắt, họ nói chụp ảnh cưới ở thắng cảnh mới sẽ khiến hiệu ứng ảnh trông đẹp hơn.”
“Chị Bảo mới làm hiệu ứng ảnh đẹp hơn được, chứ anh ấy à, chụp kiểu gì cũng thế thôi.” Hàn Lượng tếu táo.
Đại Bảo lườm Hàn Lượng rồi kể tiếp: “Muốn đến đây chụp thì đến, cũng chẳng sao, nhưng còn bắt chúng tôi đến ven hồ. Tôi sợ nhất nước ở những khu thắng cảnh, vì chúng ta rất hay phát hiện thấy thi thể dưới những hồ nước kiểu này mà. Bởi vậy hôm nay tôi đã có dự cảm không lành ngay từ đầu.”
“Chẳng ngờ dự cảm của cậu thành sự thật chứ gì?” Tôi hỏi.
Đại Bảo gật đầu, chỉ về phía cậu thanh niên đậm chất nghệ sĩ với mái tóc dài đang làm bút lục ở đằng xa, nói: “Gã chụp ảnh chết tiệt kia cứ nhất quyết bắt tôi quỳ xuống gần hồ nước, lại còn bắt tôi phải vớt nước lên. Ừ thì vớt nước, nhưng mà gã đó cứ bắt tôi vớt đi vớt lại, vớt mãi vớt mãi, cuối cùng tôi vớt được một cánh tay người.”
Đại Bảo ngừng một lát, tôi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Đại Bảo đảo mắt, “Sau đó tôi phát hiện thấy một xác chết phù thũng ở dưới nước, lúc ấy Mộng Hàm nói không cần chụp ảnh cưới nữa, mà chúng tôi cũng khỏi cần kết hôn luôn, rồi cô ấy mặc nguyên váy cưới vẫy taxi đi mất.”
“Chắc chắn cậu còn điều gì giấu tôi!” Tôi nói, “Cô ấy mặc váy cưới còn có thể chạy đi đâu? Sao cậu không chặn cô ấy lại dỗ dành cô ấy vài câu là xong?”
Đại Bảo lại nuốt nước bọt: “Điểm then chốt là tôi còn phải bảo vệ hiện trường, lúc tôi nghe thấy cô ấy nói câu ấy thì cô ấy đã chạy xa rồi.”
“Tôi đã nói mà!” Tôi nói, “Chắc chắn sự việc không thể đơn giản như cậu vừa kể.”
“Thực ra cũng chẳng có gì.” Đại Bảo nói, “Khi ấy tôi cảm thấy trong nước có vật gì đó nên ra sức vớt lên thì thấy một cánh tay người chết, rồi tôi không nói gì, chụp lấy ống tay áo lôi cả cỗ tử thi lên.”
“Hả? Khi đó chị Bảo ở ngay cạnh anh à?” Hàn Lượng hỏi.
Đại Bảo lại lườm Hàn Lượng đáp chỏng lỏn: “Chẳng nhớ!”
Mọi người cùng lắc đầu thở dài.
Đại Bảo nói tiếp: “Tôi kéo tử thi lên thì thấy đó là xác chết nữ, rồi tôi nghe xung quanh toàn tiếng hét thất thanh, tôi sợ mọi người làm hỏng hiện trường nên một mặt bảo thợ chụp ảnh và thợ trang điểm đừng có chạy loạn lên, cứ ngồi đợi ở đây chờ cảnh sát đến ghi bút lục, mặt khác tôi lo liệu mọi công tác bảo vệ hiện trường.”
“Nếu là tôi thì tôi cũng bỏ chạy. Trong mắt anh, xác chết đó quan trọng hơn vợ, bởi thế đừng nói Mộng Hàm, bất kể ai ở vị trí của chị ấy cũng bỏ chạy cả thôi.” Trần Thi Vũ nói.
“Mặc dù cậu là bác sĩ pháp y, nhưng trong vụ án này, cậu chỉ là một người dân bình thường, phản ứng đầu tiên của cậu đáng lẽ phải là bảo vệ và an ủi vợ sắp cưới của cậu.” Tôi cũng lo lắng thay cho cậu ta, “Người không biết linh hoạt thay đổi vai trò của mình như cậu, sống độc thân suốt đời cũng đáng.”
Đại Bảo ủ rũ cúi đầu: “Tôi biết mình sai rồi!”
“Vậy tiếp theo cậu định làm gì?” Thấy Đại Bảo buồn thiu, tôi cũng không nỡ lòng trách móc, bởi từ chuyện này cho thấy cậu ta yêu nghề đến mức nào.
“Tôi phải nghĩ cách đón vợ về.” Đại Bảo nói.
Trần Thi Vũ sửa lời: “Đón bạn gái cũ chứ!”
Đại Bảo lại ủ rũ cúi đầu.
Tôi huơ tay ra hiệu cho Trần Thi Vũ bớt lời, rồi nói: “Thế này vậy, cậu đừng quan tâm đến vụ án này nữa, cứ an tâm giao cho chúng tôi. Chưa biết chừng đây chỉ là vụ tự sát đơn thuần.”
“Không phải đâu!” Đại Bảo phản bác, “Cổ nạn nhân có vết thương.”
“Chịu cậu luôn!” Tôi dừng lại một lát không biết nói gì mới phải, “Rốt cuộc cậu đến đây để chụp ảnh cưới hay đến đây khám nghiệm tử thi thế hả? Chớ để công việc của cậu chiếm lĩnh cuộc sống của cậu, ok?”
“Lẽ nào công việc của chúng ta không chiếm lĩnh cuộc sống của chúng ta sao?” Lâm Đào ngậm ngùi, khẽ đưa mắt nhìn Trần Thi Vũ, “Những người làm nghề như chúng ta chỉ có thể kết đôi với những đối tượng cùng ngành thôi.”
Tôi nói: “Bất kể thế nào, cậu cứ để vụ án này cho chúng tôi xử lý, cậu mau về dỗ dành chị Bảo đi, tôi hiểu tâm trạng của chị ấy lúc này. Cậu đột ngột lôi một cỗ tử thi đến ngay cạnh chị ấy mà không hề báo trước tiếng nào, sau đó lại không đoái hoài đến cảm xúc của chị ấy, thản nhiên bỏ đi làm việc, kinh ngạc quá độ sẽ dẫn đến thất vọng quá độ, phen này cậu phải bỏ nhiều công sức và tâm ý vào chị ấy hơn mới được.”
“Anh đừng giở giọng phân tích tâm lý tội phạm ra phân tích tâm lý vợ tôi được không hả?” Đại Bảo nói.
“Bạn gái cũ chứ!” Trần Thi Vũ đổ dầu vào lửa.
Lần đầu tiên tôi phát hiện cô gái trẻ kiêu ngạo này ăn nói cũng rất cay nghiệt.
Đại Bảo hạ mi, nói: “Tôi muốn ở lại cùng mọi người xử lý vụ án, tôi nhất định phải tóm cổ tên khốn khϊếp nào khiến tình yêu của tôi ra nông nỗi này. Phá án xong, các anh cùng tôi đi dỗ cô ấy được không?”
Tôi nhìn Đại Bảo, trong lòng thầm nghĩ đúng là tổ khám nghiệm chúng tôi không thể thiếu trợ thủ hài hước như cậu ta nên nói: “Thôi được rồi!”