Pháp Y Tần Minh - Quyển 4: Kẻ Dọn Rác

Chương 24: Vụ án thứ 6 - Hồn hoa dưới ánh trăng (3)

Mọi người không tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa. Đại Bảo im lặng tiến hành giải phẫu phần đầu của nạn nhân theo trình tự giải phẫu tiêu chuẩn. Triệu Vĩnh nói: “Chúng ta có cần lấy khớp mu bán động để làm bước đệm điều tra ra lai lịch của nạn nhân không?”

Tôi lắc đầu: “Không vội! Chúng ta còn chưa kiểm tra quần áo của nạn nhân, nên trước hết cố gắng để thi thể nạn nhân được toàn vẹn thì hơn. Dẫu sao lúc còn sống nạn nhân là cô gái yêu cái đẹp.”

Đại Bảo và Triệu Vĩnh đang phối hợp mở hộp sọ của người chết, còn tôi đến phòng vật chứng ở bên cạnh kiểm tra quần áo của nạn nhân.

Toàn bộ quần áo của nạn nhân được xếp theo hàng ngang, đặt trên bàn giám định vật chứng. Một chiếc giày thể thao, một chiếc qυầи ɭóŧ viền ren màu đen, một chiếc quần bò, một chiếc áσ ɭóŧ, một chiếc áo len lông cừu dài tay khá mỏng.

Quần áo của nạn nhân lành lặn nguyên vẹn. Điều đáng nói là ngay cả phần sau lưng của chiếc áo len cũng hoàn toàn lành lặn, không một vết rách. Quần áo nạn nhân trong trạng thái quăn tự nhiên, giống hệt như trạng thái do người mặc tự cởi ra. Túi quần trước của quần bò có dấu vết bị lộn ngược lại, trong túi quần sau có thẻ sinh viên.

Tôi giơ thẻ sinh viên ra, người trong ảnh cười tươi như hoa hé nụ.

“Ngưu Thanh Cương, sinh ngày 20 tháng 5 năm 1994, Đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản, sinh viên năm thứ nhất khoa Ngoại ngữ trường Đại học Đinh Đường.” Tôi lẩm nhẩm đọc theo thông tin ghi trên thẻ mà lòng chùng xuống. Tôi bỏ tất cả vật chứng vào trong túi, trở về khu vực giải phẫu.

“Cô gái đáng thương này…” Tôi nói, “… lại thiệt mạng vào đúng ngày sinh nhật tuổi mười tám của mình trong đêm trăng tròn.”

“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn tôi.

Tôi cầm túi đựng vật chứng chứa thẻ sinh viên của nạn nhân, nói tiếp: “Ở đây có giấy tờ tùy thân, hãy thông báo cho đội điều tra tiến hành điều tra vòng ngoài. Cô gái là sinh viên năm nhất khoa Ngoại ngữ, hôm qua là ngày sinh nhật thứ mười tám của cô ấy.”

Trong khoảnh khắc trái tim ai cũng cảm thấy trĩu nặng như có vật gì đè lên, cả phòng giải phẫu lặng ngắt như tờ.

Tôi nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra quần áo, tất cả đều trong trạng thái quăn lên một cách tự nhiên, giống như nạn nhân tự cởi ra vậy. Tuy nhiên lưng áo không hề có vết rách do bị dao đâm và cũng không có vết máu, nên có thể loại trừ trường hợp hung thủ xuống tay sát hại xong mới cởi y phục của nạn nhân, mà là nạn nhân tự cởi trang phục trước rồi mới bị hung thủ tấn công.”

“Sao cậu biết nạn nhân tự cởϊ qυầи áo của mình?” Triệu Vĩnh thắc mắc.

Tôi giải thích: “Thứ nhất, chúng ta đã mở cả bốn khớp chân tay của nạn nhân và không hề phát hiện thấy dấu hiệu bị uy hϊếp cưỡng ép gây bị thương hoặc dấu hiệu kháng cự. Thứ hai, quần áo đều trong trạng thái quăn lên một cách tự nhiên, không hề có bất kỳ vết xé rách nào. Thứ ba, trên quần áo không hề có vết tích bị vật nhọn làm rách. Anh nghĩ xem, hung thủ có dao, nếu không phải nạn nhân tự cởϊ qυầи áo của mình thì hung thủ chắc chắn sẽ cưỡng chế xé rách hoặc dùng dao cắt rách.”

Mọi người lại im phăng phắc, chỉ vọng âm thanh tiếng panh kẹp mũi kim phát ra lách cách khi Đại Bảo và Triệu Vĩnh khâu thi thể nạn nhân lại.

Tạm thời chúng tôi chưa đưa ra kết luận gì bởi vì ngoài phòng giải phẫu còn có thi thể nam đang chờ chúng tôi.

Kim đồng hồ đã chỉ đến số mười hai, chúng tôi vẫn chưa hề cảm thấy đói chút nào, bởi vậy chúng tôi quyết định tiến hành giải phẫu khám nghiệm tử thi đó luôn.

Người chết là nam giới, chừng mười tám, mười chín tuổi, y phục còn nguyên vẹn.

Trên người thi thể mặc một chiếc áo sơ mi, phía dưới mặc quần tây và qυầи ɭóŧ, đế đôi giày da mang ở chân dính đầy bùn đất.

Chúng tôi lần lượt cởi hết y phục của người chết. Khi Đại Bảo và Triệu Vĩnh tiến hành khám nghiệm bề ngoài thi thể thì tôi kiểm tra từng chiếc quần, chiếc áo của cậu ta. Tôi phát hiện trong túi quần tây có một ít bùn đất và tấm thẻ sinh viên, cùng bảy, tám mươi đồng.

“Cậu ta cũng là sinh viên.” Tôi đọc, “Lô Hoa, sinh ngày 1 tháng 12 năm 1992, đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản, sinh viên năm thứ hai khoa Trung văn trường Đại học Đinh Đường.”

“Ồ, không phải hai người này đang yêu nhau đấy chứ?” Lâm Đào tò mò, “Phen này thì đúng là bên hoa dưới nguyệt thật nhé!”

Tôi không nói gì, gia nhập vào đội ngũ khám nghiệm tử thi.

Tử thi đã co cứng ở mức độ cao nhất, xem ra độ cứng phải ngang ngửa với đá hoa cương. Thời gian hai người tử vong chắc cũng suýt soát nhau. Mặt người chết bị xây xát một mảng lớn, tất cả đều có phản ứng sống rất rõ rệt. Chạm vào xương sọ của người chết, tôi cảm thấy tiếng xương kêu lạo xạo.

“Có khả năng cậu ta bị tổn thương dẫn đến tử vong.” Đại Bảo đoán.

Tôi không đáp lời, mà nhìn chăm chú vào mấy lớp biểu bì vừa rạch ra theo hình bình hành ở phần cổ của Lô Hoa.

Đại Bảo và Triệu Vĩnh nhanh chóng khám nghiệm xong phần ngực bụng và nhận xét: “Phần ngực bụng không hề bị tổn thương, chân tay không bị gãy xương, duy lòng và mu bàn tay có vài vết xước.”

Tôi gật đầu, lật lớp da của người chết, khởi động cưa máy để mở hộp sọ.

“Vết thương chí mạng của thi thể đúng là ở phần đầu.” Tôi nói, “Thương tích do vật tày gây ra, trên trán có một vết rách nhỏ, dưới miệng vết rách là vết gãy xương lõm vào trong. Dưới vết gãy xương có mảng tụ máu rất lớn ở dưới màng cứng của não và mảng xuất huyết dưới màng nhện cũng khá lớn. Mô não bị tổn thương. Vết thương này nặng đấy!”

Tôi vừa nói vừa gắp tổ chức não của nạn nhân ra.

“Ồ! Tổ chức thùy chẩm não cũng bị tổn thương và xuất huyết chút ít.” Tôi lật da sau đầu rồi nói.

“Khi nãy tôi đã xem xét da sau đầu của thi thể, nhưng không thấy bị thương.” Đại Bảo nói, “Chắc chắn đây là vết thương đối trọng.”

Mọi người im lặng, nhưng trong lòng đều đang cố gắng kết nối các vết thương trên người hai thi thể, phân tích quá trình xảy ra vụ án có thể tồn tại.

“Tôi biết rồi!” Đại Bảo lên tiếng trước tiên, “Ngưu Thanh Cương bị đâm một nhát dao, Lô Hoa chỉ vô tình chạy ngang qua, sảy chân rơi xuống hầm phòng không và tử vong.”

“Tôi đồng ý với suy đoán của anh Đại Bảo.” Trần Thi Vũ nói, “Đầu tiên, ở lối ra của con đường nhỏ không có dấu chân, nói không chừng không hề có ai qua lại chỗ đó. Thứ đến, tối hôm đó trăng rất sáng, mà căn cứ vào độ dốc của hầm phòng không thì ánh sáng của mặt trăng chỉ chiếu được vị trí bậc thềm thứ mười mấy tính từ cửa hầm xuống, vết máu cũng bắt đầu xuất hiện từ bậc thềm đó, điều này chứng tỏ sau khi nạn nhân xuống hầm phòng không, thì ban đầu còn có ánh trăng chiếu sáng, sau đó thì không còn ánh sáng nên cậu ta bước hụt và ngã mất mạng.”

Triệu Vĩnh nói: “Phân tích như vậy nghe cũng hợp lý, vì trên người Lô Hoa không hề có vết thương, vết thương trên đầu là vết thương đối trọng, chứng tỏ khả năng cậu ta tự ngã và gây ra vết thương trên đầu là khá lớn. Còn một yếu tố nữa ủng hộ cho quan điểm này, đó là trên nền hầm phòng không không có dấu chân của người nào khác, bởi vậy có thể loại trừ khả năng anh ta bị người khác sát hại.”

Tôi hỏi: “Vậy vì sao Lô Hoa lại gϊếŧ Ngưu Thanh Cương? Vì cậu ta muốn cưỡng bức cô bé sao?”

“Không loại trừ khả năng đó.” Triệu Vĩnh nói, “Có khả năng cậu ta chỉ vô tình sát hại Ngưu Thanh Cương. Sau khi gϊếŧ người xong, cậu ta mới hoảng hốt, cuống cuồng chạy khỏi hiện trường gây án hơn trăm mét, cuối cùng thiệt mạng dưới đáy hầm.”

Mọi thứ trong đầu tôi chợt trở nên hỗn loạn, tôi không nói tiếp nữa.

“Mọi người làm nhanh lên, tôi đói rồi!” Trần Thi Vũ đột ngột lên tiếng. Có khả năng cô ấy cảm thấy vụ án này le lói tia hy vọng phá án, cũng có khả năng cô ấy nhận định rằng đây là vụ án tự sinh tự diệt nên mới thả lỏng tinh thần, mà tinh thần vừa thả lỏng thì cảm giác trước tiên ập đến chính là thấy đói. Vả lại chúng tôi ra ngoài làm việc từ sáng sớm, tính đến giờ cũng đã năm tiếng đồng hồ.

“Cô giỏi thật!” Lâm Đào thốt lên khen ngợi, “Nhìn thi thể bị giải phẫu mà vẫn có cảm giác đói được!”

“Anh đáng chết!” Trần Thi Vũ mắng lại.

Đại Bảo thấy kim đồng hồ treo tường đã chỉ sang số hai thì nhanh tay khâu nốt những mũi kim cuối cùng. Tôi cũng lặng lẽ phối hợp với các mũi khâu của Đại Bảo, sau đó đặt thi thể vào hòm đông lạnh, rồi cùng mọi người đi ăn bữa cơm giản tiện. Ăn cơm xong, mọi người đến thẳng trung tâm chỉ huy ở tầng thượng của Phòng Cảnh sát thành phố Đinh Đường. Tổ chuyên án được đặt ở đó.

Công tác điều tra dường như diễn ra rất thuận lợi, cảnh sát đang tường thuật với tổ chuyên án tình hình vụ án mà họ nắm được.

“Căn cứ vào thông tin lai lịch của nạn nhân lấy được từ chỗ pháp y, chúng tôi đã triển khai điều tra.” Một cảnh sát điều tra lên tiếng, “Thứ nhất, thông qua so sánh các bức ảnh, chúng tôi phán đoán hai nạn nhân là Ngưu Thanh Cương và Lô Hoa, cả hai đều là sinh viên của trường Đại học Đinh Đường. Qua điều tra được biết hai nạn nhân quen nhau sau cuộc thi hát ở trường. Lô Hoa giành giải nhất, còn Ngưu Thanh Cương giành giải ba. Theo phản ánh của bạn học cả hai thì sau lần hát đó, hai người họ bắt đầu gặp gỡ nhau rất thường xuyên. Bạn cùng phòng của Ngưu Thanh Cương còn cho biết Lô Hoa đang điên cuồng theo đuổi Ngưu Thanh Cương, còn Ngưu Thanh Cương mãi vẫn chưa xác định được quan hệ giữa hai người. Tối hôm qua, bạn cùng phòng còn chuẩn bị mọi thứ để chúc mừng sinh nhật Ngưu Thanh Cương, Ngưu Thanh Cương nói ra ngoài cùng Lô Hoa một lát. Hai người hẹn nhau ăn cơm ở nhà ăn của trường lúc năm rưỡi chiều, rồi cùng nhau đi dạo, kết quả cả đêm đó Ngưu Thanh Cương không về ký túc xá nữa. Sinh viên thời nay sống rất thoáng, bởi vậy bạn bè cùng phòng đều chẳng mấy bận tâm đến việc Ngưu Thanh Cương đi qua đêm. Đến tận sáng, cả hai sinh viên trên đều không đi học.”

“Căn cứ vào camera lắp ở cổng trường phía tây…” một viên cảnh sát điều tra khác bổ sung thêm, “thì khoảng sáu giờ tối ngày hôm qua, hai sinh viên đó đã ra khỏi trường đi về phía hiện trường nơi xảy ra án mạng. Hơn nữa, vì phía tây ở ngoài cổng trường chính là vườn hoa nên rất nhiều cặp sinh viên đang yêu nhau đều thích chọn nơi này để tâm sự. Bảo vệ gác cổng phía tây cho biết, các sinh viên bắt buộc phải trình thẻ sinh viên thì mới được phép đi vào cổng trường sau khi tan học và ra khỏi cổng trường. Bởi vậy cả hai nạn nhân đều mang thẻ sinh viên trên người.”

“Về phía pháp y…” tôi nhẹ giọng, “tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt… Vì vậy cứ trình bày mọi kết quả khám nghiệm một cách khách quan vậy. Căn cứ vào quá trình khám nghiệm tử hti và tái hiện hiện trường, nạn nhân Ngưu Thanh Cương tự mình cởi bỏ y phục ở phạm vi gần khu xếp nilon, sau đó bị đâm ở cách vườn hoa khoảng ngoài trăm mét. Nhát dao đó đâm từ phía sau nên nạn nhân không thể tự đâm mình được mà chắc chắn bị người khác sát hại. Nhát dao đâm thẳng vào tim, khiến tim ngừng đập đột ngột, nạn nhân không kịp giãy giụa mà chết ngay lập tức. Trước khi chết và sau khi chết, nạn nhân không có dấu hiệu bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©. Nạn nhân Lô Hoa bị thương chủ yếu ở phần đầu và xây xát ở cánh tay, nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não. Vết thương ở sọ não là vết thương đối trọng, kết hợp với tình hình tại hiện trường thì có lẽ sau khi bị rơi xuống hầm phòng không, do dưới hầm thiếu ánh sáng nên cậu ta bước hụt, ngã xuống hầm và tử vong. Quá trình này kết hợp với dấu chân giẫm lên vườn hoa phản ánh khi đó tinh thần của cậu ta rất hoảng loạn.”

“Điều này quá rõ ràng rồi!” Đội trưởng Niên thở phào nhẹ nhõm, “Hai nạn nhân đang tâm sự với nhau ở khu vực gần hiện trường, sau đó Ngưu Thanh Cương tự cởi y phục của mình. Trong quá trình hai người thân mật, không rõ xảy ra xung đột gì mà Lô Hoa nhất thời manh động sát hại Ngưu Thanh Cương. Vì quá hoảng sợ nên cậu ta không trở lại trường mà chạy theo hướng ngược lại, kết quả sảy chân rơi xuống hầm phòng không và tử nạn.”

Phòng họp thảo luận xôn xao.

Tôi thần người một lát rồi nói: “Chỉ sợ vụ án không đơn giản như vậy.”

Phòng họp vụt yên ắng trở lại, lắng nghe tôi phát biểu tiếp.

Tôi nói: “Có thể cách nghĩ của đội trưởng Niên cũng là cách nghĩ của đại đa số người, cách nghĩ đó cũng có thể giải thích những nguyên nhân tử vong khác nhau của hai nạn nhân. Nhưng trong cách nghĩ này còn tồn tại rất nhiều nghi vấn.”

“Hả?” Đội trưởng Niên ngạc nhiên.

Tôi nói tiếp: “Thứ nhất, Ngưu Thanh Cương vẫn còn là cô gái trong trắng, nên có lẽ không dễ gì cởi y phục trước bạn khác giới ở nơi đồng không mông quạnh, đúng không?” Làm như thế quá vô lý! Thứ hai, nếu hai người đang mặn nồng mà bên nữ đã cởi hết y phục, lẽ nào bên nam vẫn còn nguyên quần áo trên người? Điều này cũng rất vô lý. Thứ ba, Ngưu Thanh Cương chỉ đi một chiếc giày, tôi có cảm giác cô bé rất hoảng loạn trong quá trình cởϊ qυầи áo, chứ không giống như đang yêu đương với bạn trai. Thứ tư, nếu Lô Hoa gϊếŧ Ngưu Thanh Cương, thì hung khí của cậu ta ở đâu? Thứ năm, thông thường sau khi gϊếŧ người, dẫu chỉ là ngộ sát thì sau khoảnh khắc hoảng hốt, phản ứng đầu tiên của hung thủ là chạy trốn đến nơi mình quen thuộc nhất, làm gì có chuyện lại chạy ngược ra khu vực hoang vắng không hề quen thuộc?”

Đội trưởng Niên gật đầu ngầm công nhận: “Đúng vậy! Năm điểm anh phân tích đều rất hợp lý, đặc biệt là vấn đề hung khí, có lẽ đó là con dao găm lưỡi đơn bản rộng. Chẳng ai mang loại hung khí như vậy khi đi tâm tình với người yêu. Hơn nữa nó cũng không thể biến mất một cách vô duyên vô cớ thế được.”

“Vậy hiện trường vụ án này nói cho chúng ta biết điều gì?” Triệu Vĩnh trầm ngâm.

Tôi mở máy chiếu, chầm chậm giở các bức ảnh chụp tử thi, cuối cùng dừng lại ở bức chụp cổ của Lô Hoa, rồi nói: “Còn điểm này nữa, mọi người hãy nhìn kỹ vết thương này. Đây là vết thương mà tôi quan sát rất kỹ trước khi tiến hành giải phẫu tử thi. Vết thương này hợp thành từ bảy, tám vết cứa rất mảnh, phản ứng sống rất rõ rệt, dường như có liên quan với những vết xây xát trên mặt. Thoạt nhìn sẽ nghĩ vết thương này là phần kéo dài từ vết xây xát trên mặt. Nhưng có hai vấn đề: thứ nhất, đây là phần cổ, không được xương đỡ đệm, bởi vậy lẽ ra không thể hình thành vết xây xước theo quy tắc này mới phải. Thứ hai, viền xung quanh những vết thương này gọn gàng hơn những vết xây xước hình lược gây ra do bị ngã, mà là những vết rạch nhỏ bằng hung khí rất sắc và mảnh.”

“Ý cậu nói đây là những vết thương gây ra do bị uy hϊếp sao?” Triệu Vĩnh hỏi.

Tôi gật đầu: “Dựa vào nghi vấn này, cộng thêm những điểm đặc biệt xuất hiện ở hiện trường và trên quần áo nạn nhân, tôi nhất thời vẫn chưa nghĩ được nên tiến hành phân tích bước tiếp theo như thế nào.”

“Thế thì không làm khó mọi người nữa.” Đội trưởng Niên khoát tay, “Giờ là ba giờ chiều, các anh đi nghỉ một lát, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Chín giờ tối, chúng ta gặp nhau ở phòng họp của tổ chuyên án nhé!”

Vụ án này quá phức tạp đến nỗi tôi không còn tâm trạng nào mà nghỉ ngơi. Suốt buổi chiều, tôi ngồi giở lại từng bức ảnh chụp y phục của nạn nhân và quá trình giải phẫu tử thi, trong đầu cố gắng móc nối những hiện tượng kỳ lạ lại với nhau.

Sáu giờ tối, khi ôm tô mì tôm ngồi quan sát bức ảnh chụp áo sơ mi của Lô Hoa, tôi chợt ngừng nhai, phóng to bức ảnh lên, rồi đập bàn kêu lên: “Đi thôi! Chúng ta phải trở lại phòng giải phẫu!”