Pháp Y Tần Minh - Quyển 4: Kẻ Dọn Rác

Chương 12: Vụ án thứ 3 - Người khổng lồ màu xanh (3)

Không phát hiện thấy triệu chứng ngạt thở rõ rệt, trong dạ dày cũng không có dịch lỏng gây ngạt, bởi vậy dẫu cơ quan nội tạng trong cơ thể đều đã phân hủy nhưng vẫn có thể phán đoán nguyên nhân tử vong của nạn nhân không phải do ngạt nước. Điều đó cũng có nghĩa là chắc chắn anh ta bị vứt xuống sông sau khi đã chết. Kết hợp với các vết thương chằng chịt ở phần mặt và mô não xuất huyết, chúng tôi phán đoán nạn nhân bị vật tày đánh liên tiếp vào mặt, dẫn đến mô não bị tổn thương, xuất huyết và tử vong.

“Không thể tưởng tượng nổi!” Tôi nhỏ giọng, “Thông thường, những bệnh nhân tử vong do chấn thương sọ não đều là những chấn thương rất nặng ở hộp sọ, kèm theo gãy xương. Vậy mà hộp sọ của nạn nhân này không hề bị vỡ hay gãy. Khi nãy chúng ta suy đoán hung khí là vật tương đối nhẹ. Vậy thì chỉ còn một cách giải thích: Hung thủ cầm một vật nhẹ và không thuận tay, ra sức đánh thật mạnh và liên tiếp vào mặt của nạn nhân. Hắn phải đánh rất nhiều phát, có thể là chục, cũng có thể lên đến trăm phát.”

“Hành vi đó nói lên điều gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi lắc đầu.

Đại Bảo nói: “Oán nặng thù sâu ư? Hay hắn có âm mưu gây án từ trước?”

“Không thể có chuyện đó!” Trưởng phòng Chu nói, “Làm gì có ai vạch kế hoạch gϊếŧ người trước mà lại mang theo hung khí nhẹ không thuận tay?”

“Đúng vậy!” Tôi nghĩ thật lâu rồi mới nói. “Hung khí vừa nhẹ lại vừa vồng lên trơn nhẵn có thể là vật gì được nhỉ? Hung khí đó được hung thủ chuẩn bị từ trước hay là vật tùy thân của hung thủ?”

“Dẫu là vụ án gϊếŧ người do cơn giận bộc phát và hung thủ dùng vật tùy thân để ra tay thì hắn cũng không nên tấn công vào mặt của nạn nhân mới phải chứ?” Trưởng phòng Chu nói, “Đánh vào mặt bao nhiêu lần như thế mới đánh chết được nạn nhân, thật là phí sức! Nhặt đại một viên gạch ven đường đập vào đầu nạn nhân có phải nhanh gọn hơn không?”

“Đúng thế! Không hợp lý chút nào!” Tôi đồng tình, “Chúng ta vẫn chưa có manh mối gì. Giờ phải tìm ra đặc trưng trên cơ thể nạn nhân, sau đó tìm ra lai lịch của anh ta, mới bàn tiếp được.”

“Ừm! Rốt cuộc đây là vụ án vứt xác có khuynh hướng do người quen biết gây án.” Trưởng phòng Chu nói, “Trước tiên phải xác định được lai lịch của nạn nhân, nói không chừng xác định được lai lịch sẽ dễ dàng phá án hơn.”

“Đại Bảo, cậu tiến hành xét nghiệm sàng lọc thức ăn trong dạ dày nạn nhân, xem anh ta ăn gì trước khi chết.” Tôi nói, “Còn việc của chúng ta là phải phán đoán độ tuổi và đo chiều cao của nạn nhân.”

Công tác xét nghiệm sàng lọc thức ăn trong dạ dày là phần việc rất quan trọng. Vì sau khi thức ăn vào dạ dày và bị tiêu hóa thì nó sẽ biến thành một dịch lỏng giống như sữa. Dịch sữa dung hòa vào nhau khiến các bác sĩ pháp y không thể phán đoán hình thái của thức ăn. Bác sĩ pháp y thường đựng thức ăn trong dạ dày vào một màng lọc, rồi xối dưới nước sạch. Thức ăn dạng lỏng sẽ bị nước xối đi, chỉ để lại một số chất cellulose khó tiêu hóa, từ đó phán đoán thức ăn trong bữa ăn cuối cùng của nạn nhân. Có điều công việc này rất gian khổ, thức ăn lầy nhầy trong dạ dày người chết cùng mùi vị khó ngửi xộc lên mũi kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của các bác sĩ pháp y ghê gớm. Đặc biệt khi ăn cơm, bỗng nhớ lại mùi vị của thức ăn trong dạ dày người chết thì thực sự chẳng còn nuốt nổi nữa.

Vì vùng sinh dục của nạn nhân đã phân hủy hoàn toàn nên chúng tôi dễ dàng cưa phần liên hợp xương mu ra, đặt vào nồi nấu cho đến khi toàn bộ phần mô mềm bám trên xương trút hết xuống để lộ mặt đặc trưng của mảnh xương.

Khi quan sát đặc trưng của liên hợp xương mu, chúng tôi xác định người chết tầm năm mươi tuổi. Cùng lúc ấy, tôi thấy Đại Bảo một tay cầm màng lọc, một tay cầm thìa, ngẩn người nhìn bồn nước trước mặt.

“Sao thế? Đã tìm ra anh ta ăn gì chưa?” Tôi hỏi.

Đại Bảo quay đầu lại, vẻ mặt hoang mang: “Chưa! Tôi chẳng… chẳng lọc được gì cả.”

Thì ra thức ăn trong dạ dày nạn nhân bị nước xối sạch, Đại Bảo lọc suốt gần hai tiếng mà không lọc được bất kỳ vật gì có thể mang ra làm chứng cứ suy đoán.

“Có gì kỳ lạ đâu!” Tôi nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Đại Bảo cười nói, “Điều đó chứng tỏ nạn nhân chỉ ăn tinh bột, ví dụ như màn thầu, mì tôm, chứ không ăn rau quả hay thịt cá.”

“Có vẻ cuộc sống của anh ta vất vả quá nhỉ!” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu: “Điều đó nói cho chúng ta biết mức sống của nạn nhân ở mức thấp.”

Nói xong, tôi chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: “Quần áo của nạn nhân đã chắp vá xong chưa?”

Bộ quần áo mà bác sĩ Lưu xếp lại chỉnh tề được đặt trên bàn trong phòng giải phẫu. Những phần bị cắt rách giờ đã phục hồi nguyên dạng. Tôi bước đến trước bàn, nhìn một hồi rồi nói: “Nạn nhân mặc áo phông in hình quảng cáo khá cũ và quần vải cũng rất cũ. Quần sịp làm bằng vải buồm màu xanh nước biển. Căn cứ vào đây có thể phán đoán nạn nhân rất nghèo.”

Nói xong, tôi lộn túi quần của nạn nhân ra: “Trong túi còn hơn bốn mươi tệ, hơn nữa chắc chắn chưa bị ai lục túi.”

“Đúng vậy! Hung thủ liên tục đánh nhiều phát vào mặt của nạn nhân tạo ra các vết rách xuất huyết ở mặt, như thế chắc chắn tay của hung thủ phải dính máu. Lúc đó mà hắn lục túi quần của nạn nhân thì chắc chắn mặt trong của túi quần sẽ lưu lại vết máu.” Đại Bảo nhận xét.

Tôi nói: “Nạn nhân là một người đàn ông trung niên nghèo khổ, không có dấu vết bị cướp của, điều đó cho thấy đây đơn thuần là vụ gϊếŧ người. Có khả năng là vì thù hận, nhưng tôi nghiêng về khả năng gϊếŧ người do bộc phát tức giận hơn.”

“Tại hung khí dùng không thuận tay sao?” Trưởng phòng Chu hỏi.

Tôi gật đầu đáp: “Vì sao lại sử dụng hung khí nhẹ? Vì sao lại đánh vào mặt? Vì sao không vứt xác ở nơi đồng không mông quạnh mà lại vứt xác xuống dòng sông nhỏ ngay trước công xưởng gắn nhiều camera? Đó đều là những vấn đề mà nhất thời tôi chưa nghĩ ra được. Bây giờ đành phải gửi gắm hy vọng vào tổ điều tra, mong rằng họ sẽ nhanh chóng lần ra lai lịch của nạn nhân dựa vào điều kiện sống, đặc trưng hình thái cơ thể mà chúng ta cung cấp.”

“Tôi cảm thấy khả năng tìm ra lai lịch nạn nhân là rất lớn.” Trưởng phòng Chu nói, “Gần công xưởng có lác đác mấy hộ dân cư, nhưng gần đây họ được đền bù đất phá dỡ nên rất giàu. Ở khu vực này chỉ có vài người nhặt phế liệu là điều kiện sống còn cơ cực. Họ đều sống ở những căn phòng cũ rách nát. Nếu người chết là dân nhặt phế liệu thì chắc chắn cảnh sát sẽ tìm ra lai lịch nhanh thôi.”

Tôi gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng.

Khi chúng tôi nói chuyện thì Lâm Đào ra khỏi phòng giải phẫu, tháo mặt nạ phòng độc nghe điện thoại. Một lát sau, cậu ta quay lại nói: “Thành phố Vân Thái vừa xảy ra một vụ án mạng, giờ đang tiến hành khám nghiệm và điều tra bước đầu nhưng chưa có kết quả, cảnh sát địa phương đề nghị Sở Cảnh sát tiếp ứng.”

Tôi nhìn bàn giải phẫu trước mặt: “Chẳng phải chúng ta cũng đang bận túi bụi đây sao? Tổ pháp y của Tiêu Bính có rảnh không?”

Lâm Đào lắc đầu: “Tổ của bác sĩ Tiêu đi Dương Cung rồi, họ phải điều tra xác thực một vài chuyện theo đơn kiến nghị.”

Tôi nói: “Nhưng chúng ta có phân thân được đâu? Cũng không thể bỏ mặc vụ án ở Phong Lĩnh này đúng không?”

Lâm Đào nói: “Vụ án xảy ra ở thành phố Vân Thái là một người lang thang bị sát hại.”

Tôi thở dài: “Dạo này sao quái quỷ thế nhỉ? Người bị hại đều là những người yếu thế. Cậu xem, vụ án ‘Kẻ dọn rác’, hung thủ gϊếŧ hại một người thiểu năng trí tuệ, giờ lại đến vụ này, rất có khả năng nạn nhân là người nhặt phế liệu. Nghe cậu kể thì vụ án ở thành phố Vân Thái cũng có xu hướng tương tự như vậy.”

“Khụ khụ!” Lâm Đào lim dim mắt nói, “Vụ án ở Phong Lĩnh rõ ràng không liên quan nhiều lắm đến vụ ‘Kẻ dọn rác’, nhưng vụ án ở Vân Thái thì chắc chắn liên quan rất mật thiết đến vụ ‘Kẻ dọn rác’ đấy!”

“Hả?” Tôi lập tức lên tinh thần, “Liên quan thế nào?”

“Vì trong vụ án ở Vân Thái, hung thủ cũng viết ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ bằng máu nạn nhân lên tường.” Lâm Đào chỉ nói vắn tắt nhưng cũng đủ khiến tôi nhảy dựng lên.

Một vụ án vừa xảy ra cách đây nửa tháng còn chưa phá được, ngay một chút manh mối cũng không có khiến cảnh sát mất ăn mất ngủ. Thế mà bây giờ hung thủ lại cả gan gây thêm một vụ án nữa. Tuy nhiên, song song với việc tạo thêm áp lực cho chúng tôi, vụ án ở Vân Thái cũng mang đến tia sáng cho việc phá án ‘Kẻ dọn rác’. Bởi chắc chắn hung thủ phải để lại những dấu vết mới, đồng nghĩa với việc cung cấp thêm manh mối cho phía cảnh sát.

“Thu dọn đồ đạc, chúng ta lập tức khởi hành đến Vân Thái!” Tôi giục.

Thành phố Vân Thái cách thành phố Phong Lĩnh không xa lắm, chỉ chừng hơn sáu mươi kilomet.

“Chẳng phải khi nãy anh vừa nói chúng ta không thể phân thân, cũng không thể bỏ mặc vụ án ở Phong Lĩnh sao?” Lâm Đào trêu chọc.

Tôi tháo găng tay phẫu thuật, quay sang nhìn trưởng phòng Chu, ngại ngùng nói: “Vụ án này cần thời gian để tìm ra lai lịch của nạn nhân. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi muốn đến Vân Thái một chuyến, phải quán triệt tinh thần toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, phải không anh?”

Trưởng phòng Chu nghe tôi đùa liền bật cười: “Vậy các cậu mau đi đi! Công việc hậu kỳ cứ để anh em chúng tôi lo.”

Mùi xác thối ám vào người rất dai dẳng, nhất là mùa hè khi nó bốc hơi theo mồ hôi, tuy chúng tôi không ngửi thấy mùi trên cơ thể chính mình, nhưng người ngoài lại ngửi thấy rất rõ mùi hôi thối bốc ra từ người chúng tôi. Hàn Lượng không vào phòng giải phẫu, chúng tôi không muốn làm cậu ta ngất vì mùi tử thi nên cả bốn người trong tổ giải phẫu đều vội vàng về khách sạn tắm rửa thay quần áo, đựng quần áo bẩn vào trong túi nilon, buộc kín lại, rồi mới lên xe xuất phát.

Trong suốt quá trình giải phẫu, Trần Thi Vũ chỉ nôn khan hai lần. Biểu hiện của cô ấy khiến tôi thay đổi hẳn quan điểm kỳ thị giới tính trước đây, tôi cảm thấy hơi áy náy và tự trách.

Xe cảnh sát kéo còi inh ỏi, chẳng mấy chốc đã đến thành phố Vân Thái.

Tôi khá thông thạo nơi này, sau khi hỏi địa chỉ cụ thể của hiện trường vụ án, tôi chỉ đường cho Hàn Lượng lái xe thẳng đến góc của khu chợ khá hoang vắng ở thành phố Vân Thái.

Tôi biết khu chợ bán buôn này, ban ngày người qua kẻ lại đông đúc, tấp nập là thế, nhưng màn đêm vừa buông xuống lại vắng như chùa Bà Đanh. Ngoại trừ công nhân vệ sinh đến đây thu gom và quét dọn rác lúc bảy, tám giờ tối, thì hầu như chỉ từ năm giờ chiều là không thấy bóng người nữa rồi. Đương nhiên tôi không tính đến những người lang thang không nhà không cửa.

Tôi men theo những gian hàng, tưởng tượng khi trời sâm sẩm tối, các cửa hàng cửa hiệu đều đóng cửa, thì phía dưới các lán đúng là nơi trú mưa tránh gió rất an toàn.

Trưởng Công an thành phố Vân Thái họ Hoàng, vừa thấy chúng tôi, anh liền vội vàng bước đến, kéo tay tôi hỏi: “Này cậu Minh, nghe nói đây là chuỗi án mạng xuyên thành phố à?”

Tôi bất lực gật đầu, tôi biết trong một năm trở lại đây thì già nửa năm trưởng phòng Hoàng khổ sở bởi vụ án Vân Thái, vụ án khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên, ngay sau đó anh lại phải thụ lý “chuyên án 63” và luôn cảm thấy day dứt khôn nguôi vì vụ này. Bây giờ hễ nghe thấy chuỗi án lớn là anh lại thấy ngán.

“Vụ án trước là vụ án ở thành phố Long Phiên phải không?” Trưởng phòng Hoàng khẩn thiết hỏi.

Tôi gật đầu: “Anh đừng lo lắng quá, dần dần mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi. Đúng là vụ án thứ nhất xảy ra ở tỉnh thành, mà có thể quy vụ án này thuộc chuỗi huyết án kỳ bí kia không, căn cứ rất đơn giản, ba chữ kia đã nói lên tất cả.”

Tôi giơ điện thoại chụp dòng chữ trên tường lại, rồi gửi qua Wechat cho anh Ngô.

“Anh cả, giúp em so sánh xem ba chữ này có giống ba chữ lần trước không? Có phải do cùng một người viết không?”

“Sao thế? Lại có án mạng mới à?”

“Ừm!”

“Đợi chút nhé!”

Tôi quay sang nói với trưởng phòng Hoàng: “Ban đầu chúng tôi cũng không nghĩ đến trường hợp đây là chuỗi án liên hoàn xuyên thành phố, không những vậy khoảng cách giữa hai nơi gây án lại cách xa nhau như thế.”

“Hầy! Cậu xem, năm ngoái Long Phiên vừa xảy ra một chuỗi huyết án, năm nay lại thêm vụ nữa.” Trưởng phòng Hoàng lắc đầu nói, “Tôi thấy có khi trưởng phòng Hồ nhà các cậu phải lên núi Cửu Hoa mà thắp hương đi!”

“Năm kia ở chỗ các anh cũng xảy ra vụ huyết án, năm nay lại bị vụ này của Long Phiên cuốn vào chuỗi huyết án. Tôi thấy anh cũng cần đi thắp hương đấy!” Đại Bảo đứng bên cạnh tếu táo.

“Chú ý giữ gìn hình ảnh!” Tôi đưa mắt nhìn quanh đám đông ở xung quanh, rồi nghiêm mặt cảnh báo Đại Bảo.

“Thi thể được một chủ cửa hàng phát hiện ra.” Trưởng phòng Hoàng đeo lại găng tay, dẫn chúng tôi vào trong lán trước cửa một cửa hàng, rồi nói, “Sáu giờ sáng, chủ cửa hàng vừa mở cửa thì thấy có một người nằm dưới lán trước. Hôm nay thời tiết âm u nên trời khá tối, vì quanh khu vực này thường có người lang thang lai vãng nên ông ta không để ý, ông ta vòng qua chỗ người đó nằm và ra mở cửa. Nhưng ông ta ngửi thấy mùi máu tanh nên ghé lại gần người đó xem, thấy xung quanh người đó toàn là máu, ông ta sợ quá liền hét to.”

“Sau đó mọi người xung quanh cửa hàng đều chạy cả đến, giẫm nát tươm hiện trường phải không?” Lâm Đào cau mày nhìn những dấu chân máu hỗn loạn trên mặt đất.

“Đúng vậy!” Trưởng phòng Hoàng nói, “Trên hiện trường có rất nhiều dấu chân máu khác nhau, có lẽ đều là người xung quanh đây giẫm lên máu rồi lại giẫm lên mặt đất, bởi vậy việc giám định dấu chân không còn giá trị nữa. Hầy! Xem phim điều tra hình sự bao nhiêu như thế mà dân ta vẫn không nuôi dưỡng được ý thức bảo quản hiện trường.”

Ở một góc tường có một tấm chăn bị lật ra, rõ ràng đó là nơi nạn nhân ngủ. Vách tường phía trên tấm chăn có mấy vệt máu phun tứ tung, trên mặt đất có vũng máu lớn, chiếc chăn cũng ướt sũng máu.

“Thi thể đã được chuyển đi rồi.” Trưởng phòng Hoàng nói, “Chúng tôi phát hiện ba chữ ‘Kẻ dọn rác’ viết trên tường, liền cảm thấy vụ án này rất đặc biệt nên lập tức báo với Sở Cảnh sát. Lúc đó mới hay nửa tháng trước các cậu vừa xử lý một vụ án tương tự như thế, hung thủ cũng để lại ba chữ ‘Kẻ dọn rác’. Điều quan trọng hơn là các cậu chưa phá giải được vụ án đó.”

“Hầy!” Tôi thở dài, “Nếu phá được vụ đó rồi thì đâu thể xảy ra vụ này được. Trong vụ án đó, động tác của hung thủ rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ hiệu quả và tàn độc, chỉ một nhát dao là lấy mạng nạn nhân. Vì hung thủ đeo găng tay và bọc giày nên không có bất kỳ vật chứng nào lưu lại hiện trường cả.”

“Trong vụ án này, hung thủ cũng đeo găng tay cao su đấy!” Đại Bảo ngồi xổm trước ba chữ viết bằng máu ở trên tường, nói vọng ra.

Căn cứ vào vụ án Tứ “đần” bị sát hại, chúng tôi quy nạp đặc điểm đặc trưng của hung thủ là đeo găng tay cao su viết ba chữ bằng máu lên tường, bởi vậy sau khi quan sát kỹ lưỡng, Đại Bảo liền đoán hung thủ của vụ án mạng này cũng đeo găng tay cao su.

“Hả? Sao cậu nhìn ra hung thủ đeo găng tay cao su?” Trưởng phòng Hoàng châu đầu lại nhìn.

Đại Bảo chỉ tay vào ba chữ viết trên tường, chậm rãi giảng giải cho trưởng phòng Hoàng hiểu, anh liên tục gật đầu tán đồng.

Tôi tháo găng tay, móc điện thoại di động trong túi ra, anh Ngô đã trả lời tin nhắn của tôi qua Wechat.

“Sau khi đối chiếu, tôi xác định chữ viết lần này và chữ viết lần trước có cùng một thói quen viết chữ, nên có lẽ là do một người viết.”

“Có thể kết hợp với chữ viết để lại hiện trường của hai vụ án để tìm ra thói quen viết chữ mang tính đặc trưng của hung thủ không?”

Thói quen viết chữ mang tính đặc trưng là thói quen viết khác nhau của mỗi người, có người thích viết liền các nét trong một chữ, có người thích viết ngược nét, cũng có người thường viết sai chính tả. Nói tóm lại chỉ cần tìm ra thói quen viết chữ mang tính đặc trưng là có thể so sánh với nét chữ của nghi phạm, từ đó nhận diện hung thủ.

“Có chút cảm giác lạ, nhưng chưa chắc chắn. Để tôi xem lại đã, khi nào các cậu về bàn chi tiết sau.”

Ý của anh Ngô là dường như việc giám định chữ viết có bước đột phá mới. Nhưng điều đó không làm chúng tôi thấy hưng phấn, vì tuy giám định nét chữ là căn cứ để phân biệt nghi phạm, nhưng nó lại không thể làm chứng cứ để loại trừ phạm vi đối tượng. Nếu chúng tôi không thể thu nhỏ phạm vi điều tra thì không thể kiểm tra nét chữ từng người trong một tỉnh có số dân lên đến bảy mươi triệu người này.

Tuy hiện trường dày đặc các dấu chân máu hỗn loạn, nhưng Lâm Đào vẫn kiên trì không từ bỏ công việc kiểm tra hiện trường. Cậu ta ngồi xổm, tỉ mẩn quan sát từng dấu chân một, dường như cậu ta muốn tìm ra dấu chân khác biệt với những dấu chân còn lại. Người phụ trách giám định dấu vết ở thành phố Vân Thái là một nữ nhân viên tên là Trương Yên, cô ấy ngồi xuống cạnh Lâm Đào và chụp từng dấu chân theo tay Lâm Đào chỉ. Trông cô lúng túng như cô bé mới lớn. Không biết vì bị ảnh hưởng bởi vẻ ngoài đẹp trai của Lâm Đào hay bởi mùi tử thi vẫn chưa bay hết trên người chúng tôi. Lúc ấy chúng tôi nghĩ vậy.

Vì tử thi đã được mang đi, hiện trường trung tâm cũng đã kiểm tra kỹ càng nên nhất thời tôi không biết mình còn ở lại đây làm gì. Tôi vào lán ngó nghiêng trái phải.

Đột nhiên tôi thấy ở một góc chăn tại hiện trường trung tâm trong góc tường có một chiếc mũ bảo hộ lao động. Tôi vội vàng đến gần, cầm chiếc mũ lật đi lật lại xem xét.

Trưởng phòng Hoàng thấy tôi có hứng thú với chiếc mũ bảo hộ lao động, anh liền đến bên giới thiệu: “Nạn nhân là một người lang thang, năm mươi tuổi, dân địa phương, tâm thần lúc bình thường lúc phát bệnh, người dân xung quanh đều gọi ông ta là Lý “hói”. Vì ông ta bị hói đầu nên lúc còn sống ông ta thường đội mũ bảo hộ lao động mỗi khi ra ngoài. Tôi đoán lúc ngủ ông ta để nó ở bên cạnh. Cô Trương Yên, giám định viên của chúng tôi đã xem qua chiếc mũ đó rồi, trên đỉnh mũ có vết máu bắn li ti, điều đó cho thấy lúc hung thủ ra tay sát hại thì chiếc mũ ở ngay cạnh nạn nhân. Trên chiếc mũ không có dấu vân tay mới, cũng không có các vật chứng dấu vết có giá trị cho điều tra.”

“Vậy à?” Tôi gật đầu, vẻ mặt tràn đầy phấn khích, “Cho dù nó không có ý nghĩa đối với việc phá án thì tôi vẫn rất sung sướиɠ.”

“Vì sao?” Trần Thi Vũ lơ ngơ không hiểu.

“Bí mật! Ha ha!” Tôi vòng vo, cố tình tỏ ra thần bí, rồi nói, “Chí ít ông Lý ‘hói’ này không chết vô nghĩa, chết rồi, cũng coi như là đã làm một việc tốt.”

“Mau lại đây mà xem!” Lâm Đào đột nhiên kêu lên, cậu ta kêu lớn đến nỗi làm Trương Yên đang ngẩn người ngồi bên cạnh phải giật mình.

Tôi không đoái hoài đến thắc mắc của Trần Thi Vũ, vội vàng chạy đến chỗ Lâm Đào hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tiên sư nó! Tên hung thủ này cũng đi bọc giày.” Lâm Đào nói.

Lâm Đào chỉ khuôn hình dấu máu in trên mặt đất, tôi thấy dấu vết đó đã ngả sang màu đen, rõ ràng nó khô hơn hẳn những dấu chân máu khác, mà phần giữa của khuôn hình này không hề có họa tiết hoa văn, đây chính là dấu vết của vết bọc giày mà cảnh sát vẫn thường sử dụng khi tiến hành kiểm tra hiện trường.

“Dấu vết này… không phải do chúng tôi để lại lúc kiểm tra hiện trường chứ?” Trương Yên hỏi, “Trong hiện trường các vụ án mạng, chúng tôi thường xuyên nhìn thấy dấu vết như thế này, đó đều là dấu vết của các bác sĩ pháp y và các chuyên gia giám định dấu vết để lại khi họ kiểm tra hiện trường.”

“Không phải!” Lâm Đào nói, “Xung quanh dấu vết này có rất nhiều dấu chân máu, đều do những người xung quanh để lại. Chúng ta so sánh sẽ thấy, màu sắc của dấu vết này thẫm hơn hẳn những dấu chân máu xung quanh, sở dĩ như vậy là bởi nó khô sớm hơn, điều đó chứng tỏ rất có thể dấu vết đó do hung thủ để lại.”

“Anh suy luận giỏi thật đấy!” Trương Yên nhướn đôi mày, “Mỗi nhiêu đó thôi mà suy ra nhiều tình tiết thế!”

“Bình thường thôi mà!” Tôi thản nhiên nói, “Hai vụ án này đều do một người làm, anh Ngô đã xác nhận điều đó. Mà đã do một người gây ra thì đương nhiên thủ đoạn gây án phải giống nhau, găng tay cao su giống nhau, bọc giày giống nhau, nét chữ giống nhau.”

Trưởng phòng Hoàng ngạc nhiên không thốt nên lời, tôi biết trong lòng anh nhất định có nhiều điều lo lắng. Cùng lúc đó, Đại Bảo không ngừng hít mũi ngửi ngửi, thậm chí cậu ta còn gí sát tấm chăn nhuốm máu của nạn nhân vào mũi mà ngửi.

“Chẳng còn gì để xem nữa, chúng ta đến nhà xác thôi!” Vẫn không phát hiện thấy manh mối có giá trị nào tại hiện trường, tôi ủ rũ, chán nản, dù trong lòng vẫn âm thầm hy vọng có thể phát hiện được gì đó khi trực tiếp giải phẫu thi thể nạn nhân.