Trên đường đến Đông Thành, Trần Thi Vũ nhận được điện thoại của thầy, chắc thầy hỏi tình hình liên quan đến vụ án, đồng thời cũng hỏi cảm xúc của Trần Thi Vũ khi lần đầu tiên chứng kiến cảnh giải phẫu. Nhưng Trần Thi Vũ lại đáp nhát gừng như thể cô không mấy để ý đến sự quan tâm của thầy, khi trả lời về cảm xúc của mình, cô càng nói đơn giản, ngắn gọn hơn. Nhưng tôi thì lại hơi để bụng, chẳng ngờ thầy gọi cho cô ấy mà không gọi cho tôi. Lẽ nào thầy muốn thăm dò chúng tôi? Xem đám người ban đầu ra sức phản đối cô ấy gia nhập tổ khám nghiệm, giờ có bắt nạt cô ấy không? Thầy quả là tận tâm với cô ấy!
Đến Đông Thành, đường sá trở nên hẹp dần, nhà cửa san sát như nêm, nom chẳng có vẻ gì giống một thành phố trực thuộc tỉnh cả. Trên con đường nhỏ trong khu dân cư có vài chiếc xe cảnh sát đang đỗ ở đó, mấy chục cảnh sát chia thành các tổ lần lấy lời khai người dân xung quanh.
“Tôi cảm thấy nhà ông tổng giám đốc Miêu ở phía đối diện đó có gì không ổn lắm.” Một phụ nữ trung niên tựa vào tường nói với viên cảnh sát dân sự đang lấy lời khai. Bà ta mặc bộ quần áo ngủ, nom vẻ mặt như vẫn chưa hoàn hồn.
“Cô Trương đừng sợ! Chắc chắn chúng tôi sẽ phá được vụ án này!” Viên cảnh sát dân sự trấn an.
“Bà ấy run thung thúc ra kìa!” Đại Bảo thì thầm với tôi, “Chắc chắn sợ đến nỗi hồn bay phách lạc mất rồi!”
Đêm đầu xuân không nóng cũng không lạnh. Có án mạng mới xảy ra, chúng tôi cố gắng rũ hết mệt mỏi, tập trung vào cuộc chiến mới. Chúng tôi vây quanh bà Trương, nghe bà ta tường thuật lại quá trình đi báo án.
Nửa tiếng trước, nhà bà Trương vừa ăn cơm xong, bà thoải mái nằm trên ghế sofa xem ti vi. Lúc đó bà vô thức liếc sang cửa sổ tầng hai ở ban công nhà đối diện, bà thấy hình như có điều gì đó bất thường.
Đây là khu vực ngoại ô vẫn chưa phát triển hoàn toàn, chỉ có vài ngôi nhà hai tầng của dân tập trung lại thành một cụm. Nhưng vì người ta sắp xây ga tàu cao tốc gần đây nên nơi này mới đột nhiên trở thành khu tấc đất tấc vàng, nhờ thế mà người dân bỗng chốc giàu xổi. Sau khi nhận được tiền đền bù, họ đua nhau trang hoàng cho ngôi nhà cũ của mình trông thật sang trọng và tinh tế, rồi xây một vài căn nhà mái bằng tạm thời trong vườn. Nhìn từ xa, dãy nhà liền kề dày đặc đến nỗi không phân biệt được nhà nào vào nhà nào.
Người ở thành phố đều biết, dải đất này ngọa hổ tàng long. Một vài người có tầm nhìn xa chẳng rõ thăm dò được thông tin sẽ quy hoạch và phát triển tàu cao tốc ở đâu mà vài năm trước đã mua hết các căn hộ quanh đây, rồi ngồi đợi đất lên giá khi phá dỡ hòng kiếm món tiền lớn.
Bà Trương là dân gốc nên ít nhiều quen thuộc tình hình của từng hộ ở đây, đặc biệt là nhà của tổng giám đốc Miêu phía đối diện. Thông thường cách ban công vẫn có thể nhìn rõ động tĩnh nhà đối diện, vì vậy bà Trương hiểu tình hình của gia đình bốn người này rõ như lòng bàn tay. Thỉnh thoảng, đèn ngủ trong phòng ngủ nhà tổng giám đốc Miêu phản chiếu bóng hai vợ chồng âu yếm, quấn quýt nhau, bà Trương lại ngưỡng mộ chỉ cho chồng mình xem. Nhà đó lúc nào cũng nói cười vui vẻ và yêu thương nhau, rõ ràng là hình mẫu lý tưởng cho xã hội hài hòa. Nhưng bà Trương phát hiện tối nay lại hơi khác thường.
Cũng giống như thường ngày, đèn phòng ngủ nhà tổng giám đốc Miêu luôn bật sáng tôn lên màu trắng mờ ảo như sương khói của rèm cửa sổ. Nhưng trên tấm rèm trắng như tuyết đó thấp thoáng ẩn hiện cái bóng lấm tấm thành một vệt kẻ xiên, nó bất động, không hề thay đổi hình dạng. Bà Trương sinh nghi, vội vàng đến gần ban công, vừa nhìn bà liền phát hiện thì ra những vết lấm tấm đó là vết máu đỏ thẫm.
Trong lúc kinh sợ, bà Trương vội kéo chồng mình vòng qua cửa nhà tổng giám đốc Miêu xem sao. Vừa mới đẩy cánh cửa khép hờ, hai cỗ thi thể nằm sõng soài và một vũng máu lớn ở phòng khách đã đập vào mắt họ. Bà Trương sợ hãi ngồi phệt xuống đất, há miệng mà không thốt ra được câu nào. Chồng bà lập cập rút điện thoại hốt hoảng gọi cảnh sát.
“Một gia đình đang yên đang lành sao bỗng nhiên chết hết cả vậy? Tên sát nhân gϊếŧ ai không gϊếŧ sao lại gϊếŧ họ? Trong thời đại chúng ta, gia đình họ xứng đáng được gọi là gia đình kiểu mẫu.” Bà Trương buồn rầu kể tiếp, “Người ta đều nói mẹ chồng nàng dâu thường khó sống với nhau nhưng mẹ chồng nhà này còn thương yêu con dâu hơn cả mẹ đẻ. Ngày nào họ cũng khoác tay nhau đi trên đường, vừa chuyện trò vừa cười đùa vui vẻ. Lần nào gặp Lợi Lệ, cô ấy cũng bảo mình có phước mới gặp được người mẹ chồng thương yêu mình. Thích thế không biết! Bao nhiêu người ngưỡng mộ cô ấy, thế mà giờ cả nhà đều không còn. Đúng rồi, đồng chí cảnh sát, gia đình họ còn ai sống sót không?”
Viên cảnh sát đưa mắt nhìn xuống lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Cô và chồng cô có vào hiện trường không?”
Đây là câu hỏi bắt buộc đối với mỗi người đến báo án, có tác dụng xem xét và phân biệt vết tích trên hiện trường.
“Không!” Bà Trương đáp.
“Giờ mọi người có thể vào rồi.” Lâm Đào mặc trang phục khám nghiệm bước ra khỏi hiện trường, “Đường vào thông rồi đấy, khi đi vào đừng giẫm lên khu vực kẻ phấn trắng là được.”
“Mấy cỗ?” Đại Bảo luôn hỏi câu ấy.
Lâm Đào đáp: “Khá thảm! Năm cỗ!”
“Có vết tích nào làm vật chứng được không?” Tôi hỏi.
Lâm Đào gật đầu nói: “Có vết giày vấy máu nhưng không điển hình lắm. Mặc dù không thể dùng làm vật chứng để tiến hành kiểm tra loại trừ, nhưng hoàn toàn có thể dùng làm chứng cứ để xác định hung thủ.”
“Đó cũng là phát hiện quan trọng.” Tôi thấy yên tâm hơn một chút. “Cậu nhìn nhận thế nào về tính chất vụ án này?”
“Chưa thể xác định chính xác!” Lâm Đào nói. “Có điều đồ đạc tại hiện trường bị lục lọi nên không loại trừ khả năng đây là vụ gϊếŧ người cướp của.”
“Được rồi!” Tôi vừa mặc đồng phục khám nghiệm vừa gọi Đại Bảo và Trần Thi Vũ ngồi một bên đang chăm chú nghe cảnh sát dân sự tường thuật lại tình hình lúc trước, rồi chúng tôi cũng tiến vào hiện trường.
Hiện trường là một ngôi nhà nhỏ hai tầng chỉ có một cửa ra vào duy nhất, tầng một là phòng khách và phòng ăn, tầng hai là phòng ngủ và nhà vệ sinh. Phía ngoài ngôi nhà có dãy nhà cấp bốn dùng làm nhà bếp và chái nhà. Căn nhà chính được trang hoàng rất tinh tế, phù hợp với phong cách của một vị lãnh đạo doanh nghiệp thuộc tầng lớp trung lưu. Nghe bà Trương luôn miệng gọi chủ nhà là tổng giám đốc Miêu thì xem ra chủ nhân ngôi nhà này hẳn phải làm đến chức tổng giám đốc của một công ty nào đó.
Hai tử thi nữ nằm ngửa ở phòng khách, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt đẫm máu đến nỗi không thể nhìn rõ ngũ quan được nữa. Căn cứ vào tình hình đã biết có thể xác định hai thi thể này là của bà Vương Tú Lê – mẹ đẻ của hộ chủ Miêu Chính và Tề Truyền Chi – giúp việc của gia đình. Thi thể của Miêu Chính cùng vợ anh ta và đứa con trai bảy tuổi đều ở trong phòng ngủ ở tầng hai.
Miêu Chính gục ngã ngay trước cửa phòng ngủ, vợ anh ta là Du Lợi Lệ và cậu con trai Miêu Miêu nằm nghiêng hai bên mép giường.
Sau khi xem vị trí đại khái của các tử thi, tôi và Đại Bảo quay trở xuống hiện trường dưới tầng một và bắt đầu tiến hành khám nghiệm bước đầu cho từng tử thi. Tuy đối mặt với hiện trường đầy máu me với năm cỗ tử thi nhưng Trần Thi Vũ vẫn không để lộ vẻ sợ sệt, cô lẳng lặng nâng ống kính máy chụp ảnh lên liên tục bấm “Tách! Tách!”.
“Người giúp việc nằm ở vị trí gần cửa nhất, vết thương ở đỉnh đầu.” Tôi thận trọng vạch tóc của bà giúp việc ra, chỉ thấy gần miệng vết thương đều sũng máu, “Bờ vết thương không rõ ràng, không giống như bị vật sắc tấn công.”
“Vết thương của Vương Tú Lê cũng ở phần đầu, chủ yếu nằm ở gáy.” Đại Bảo tiếp lời, “Phần lớn đều bị nhuốm máu, cũng không phân biệt được hình thái vết thương.”
Đã không thể nhận diện được hình thái vết thương tại hiện trường thì chúng tôi cũng không tiếp tục xem xét thi thể thêm nữa để tránh phá hỏng trạng thái nguyên dạng của thi thể. Khi nào vận chuyển thi thể đến phòng giải phẫu, chúng tôi còn nhiều thời gian để quan sát và nghiên cứu cẩn thận.
Tôi đến gần thi thể của Vương Tú Lê, thấy hình như nền đá hoa cạnh chân bà ấy có vài vết tích gì đó. Tôi cầm đèn giám định, quan sát nhờ ánh sáng hắt lên. Tôi thấy phía trên nền đá hoa có một vệt giống như bị kéo lê. Phần đuôi của vết đó có họa tiết đế dép, họa tiết này đồng nhất với họa tiết của chiếc dép lê mà người chết đang mang. Đây là vết xước hình thành do kéo lê.
“Hình thù của vết xước này rất thú vị.” Tôi ngồi xổm xuống nhìn, rồi nói, “Có một vết dài và vài vết ngắn, hình dạng bên trong của vết xước này nom giống như họa tiết mặt dưới của dép lê. Lâm Đào, cậu thấy thế nào?”
Lâm Đào lim dim mắt nói: “Tôi thấy người chết trượt ngã khi bị thương, sau đó gót chân lê xuống đất hình thành nên vết thương này.”
“Đồng ý!” Tôi nói, “Vết thương của người chết tập trung ở phần gáy, khi sờ vào tôi cảm giác vết thương rất dày đặc. Mật độ vết thương dày đặc chứng tỏ nạn nhân bị tấn công ở cùng một vị trí tương đối cố định. Bởi vậy chắc chắn không phải bà ấy bị tấn công khi đang đứng, bởi vì khi đứng, cơ thể sẽ dịch chuyển tự do, không thể cố định được. Có thể bà ấy bị đánh khi đang bò trên nền nhà, như vậy có thể giải thích dấu vết kéo lê kia. Khi bị tấn công, hai chân nạn nhân chà trên sàn nhà và hình thành vết xước thế này.”
“Phân tích đó có ý nghĩa gì?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Đương nhiên là phải có ý nghĩa. Điều đó chứng tỏ sau khi gϊếŧ người xong, hung thủ lật xác nạn nhân lại.” Tôi thấy Trần Thi Vũ khiêm tốn và ham học nên đáp lại bằng giọng thân mật, “Khi chúng ta phát hiện thi thể nằm nghiêng trên sàn nhà, điều này hoàn toàn không phù hợp với phân tích của chúng ta khi nãy là bà ấy đang bò trên sàn nhà thì bị tấn công đến chết.”
“Vì sao hung thủ phải lật thi thể lại?” Trần Thi Vũ lại hỏi tiếp.
Tôi lắc đầu đáp: “Phần đầu thi thể toàn vết máu nên tôi không dám đưa ra bất kỳ kết luận gì, đợi khám nghiệm tử thi xong mới biết được.” Nói xong tôi đi một vòng men theo mấy chục vết chân dính máu tại hiện trường. Vết chân xuất hiện rất dày đặc, phương hướng không đồng nhất, nhưng có thể nhận ra chỉ có một loại họa tiết đế giày.”
“Một họa tiết đế giày thì không thể xác định chỉ có một hung thủ phải không?” Tôi nói, “Liệu có hai hoặc hơn hai hung thủ mua cùng một loại giày đi gây án chăng?”
Lâm Đào lắc đầu nói: “Chỉ có một hung thủ! Tôi đã xem những dấu giày này, chúng có một đặc trưng hoàn toàn đồng nhất, đó là đế giày đều bị mài mòn. Hung thủ không thể ngụy trang hoặc tạo ra đặc trưng này. Hơn nữa, hiện trường có nhiều máu thế này, nếu có hai người thì khẳng định kẻ còn lại cũng phải để lại dấu chân.”
Tôi gật đầu thừa nhận.
Nhìn kỹ lại tôi thấy vết máu bắt nguồn từ vũng máu trên đầu người giúp việc kéo dài đến cạnh phần đầu của thi thể bà Vương Tú Lê, sau đó tạo thành một vũng hướng lên phía cầu thang.
“Mọi người xem, bước chân của tên này rất dài rộng.” Lâm Đào giẫm một chân cạnh vết máu, chân còn lại cố gắng bước thật dài về phía trước, “Tôi xoạc chân rộng như vậy mới hoàn thành được một bước chân bình thường của hắn.”
“Chẳng lẽ kẻ tấn công là người khổng lồ sao?” Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Điều này chứng tỏ hai vấn đề.” Lâm Đào liếc nhìn Đại Bảo rồi đáp, “Thứ nhất, hung thủ gϊếŧ bà Vương Tú Lê xong, hắn chạy lên cầu thang. Thứ hai, có lẽ hắn rất cao.”
“Chắc chắn hắn rất cao.” Tôi nói thêm vào, “Tôi có căn cứ để khẳng định điều đó.”
“Hả?” Đại Bảo cướp lời hỏi, “Căn cứ gì vậy?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Đại Bảo, vẫy tay gọi mọi người lên tầng hai lần nữa.
Vết máu trên tầng hai hỗn loạn hơn dưới tầng một, nhưng vẫn có thể phân biệt được. Đó là những vết máu hình thành do cùng một loại đế giày giẫm lên máu. Những dấu chân máu này bắt đầu trở nên chồng chéo và bị phá hỏng từ cửa phòng ngủ ở tầng hai, điều đó chứng tỏ hung thủ, điều đó chứng tỏ hung thủ và người bị hại từng xảy ra quá trình vật lộn tại đó. Nhưng cuộc vật lộn kết thúc khi người đàn ông tay không tấc sắt là Miêu Chính ngã xuống sàn.
Xem hình thái dấu chân có thể thấy sau khi hung thủ gϊếŧ chết Miêu Chính, hắn vào thẳng trong phòng ngủ, ép hai mẹ con Du Lợi Lệ vào góc tường, rồi lần lượt gϊếŧ hại. Trong quá trình đẩy hai mẹ con nạn nhân lùi về sau, hai mẹ con họ đều có động tác ngồi xuống. Sau khi bị thương ở đầu, vết máu men theo đầu, cổ chảy xuống đùi, rồi xuống bắp chân của họ. Hướng vết máu chảy cho thấy khi đó hai mẹ con đã bị tấn công khi họ đang ngồi, vả lại cả hai mẹ con họ đều không có bất kỳ dấu hiệu phản kháng nào.
Đặc biệt trên mặt của Du Lợi Lệ, ngoại trừ vết máu chảy khắp mặt ra thì thấp thoáng còn nhìn thấy vệt nước mắt.
Nhờ sàn nhà bóng loáng, sạch sẽ và dày đặc dấu chân máu nên chúng tôi sẽ dễ dàng tái hiện lại hiện trường gây án. Chúng tôi có thể men theo hướng dấu chân máu để phán đoán tuyến đường hung thủ di chuyển sau khi hắn thực hiện xong hành vi gϊếŧ người, từ đó phán đoán ra mục đích và ý nghĩa của hành vi gϊếŧ người này.
Lâm Đào lần theo dấu chân trên sàn nhà, nói: “Sau khi gϊếŧ người xong, hắn bắt đầu lục lọi đồ đạc trong phòng.”
Tủ quần áo trong phòng ngủ của chủ nhà và tủ quần áo ở một phòng ngủ khác đều bị lục tung, hơn nữa còn lục lọi một cách hung bạo, hầu như tất cả đồ đạc trong tủ đều bị hung thủ lôi hết ra, rồi vứt lả tả xuống đất. Trên cánh tủ còn in dấu găng tay cao su nhuốm máu, điều đó chứng tỏ hung thủ đã đi găng tay khi xâm nhập hiện trường. Mọi vật dụng trong tủ quần áo đều vấy máu, từ đó cho thấy hung thủ lập tức tiến hành lục lọi tủ quần áo ngay sau khi hắn gϊếŧ người xong.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ chính, dấu chân bắt đầu di chuyển về hướng phòng ngủ phụ, hung thủ cũng lục tung đồ đạc trong tủ quần áo giống lần trước. Ra khỏi phòng ngủ phụ, hung thủ liền bước vào phòng vệ sinh, sau đó chúng tôi không tìm thấy dấu chân bước ra nữa.
“Từ hiện tượng dấu chân có thể cho thấy hung thủ vào phòng vệ sinh để rửa sạch vết máu trên cơ thể.” Lâm Đào nói, “Hơn nữa hắn còn rửa rất sạch sẽ.”
“Tất nhiên rồi! Khi hung thủ thực hiện tội ác, có thể trời còn chưa tối hẳn, mà hung thủ không thể nghênh ngang diễu phố với thân thể dính đầy máu như thế.” Đại Bảo có thể lý giải động tác này của hung thủ.
“Hung thủ chỉ lục lọi tủ quần áo của gia đình nạn nhân thôi sao?” Tôi kéo cánh hộc tủ ở đầu giường ra, mọi vật dụng trong đồ vẫn rất gọn gàng.
“Đúng vậy!” Đại Bảo đáp, “Cả kệ ti vi, bàn trang điểm đều không hề có dấu vết bị lục lọi.”
“Chính xác là thế!” Lâm Đào gật đầu tán thành, sau đó lại ra sức lắc đầu, “Không, không, không! Không chỉ có hai tủ quần áo bị lục lọi, mà tủ lạnh ở tầng một cũng bị lục lọi.”
“Lục tủ lạnh sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Lâm Đào nói: “Khi xuống tầng một, các anh không để ý sao? Ở góc phòng ăn có một chiếc tủ lạnh, trong đó có một ít sủi cảo, bánh bao, thịt đông lạnh, tất cả đều bị mang ra ngoài, điều đó chứng tỏ chắc chắn mọi thứ trong tủ lạnh từng bị lục lọi.”
Khi xem xét tầng một, vì quá chú ý đến các dấu chân trên sàn nhà nên tôi không chú ý đến chiếc tủ lạnh ở góc bếp, càng không để ý mọi thứ trong tủ lạnh đều bị mang ra ngoài.
“Động tác này thú vị đấy!” Tôi cúi đầu trầm ngâm.
“Mà xung quanh tủ lạnh không hề có dấu chân máu.” Lâm Đào nói, “Có lẽ hung thủ rửa tay trong phòng vệ sinh xong mới xuống tầng một và lục lọi tủ lạnh.”
“Xem ra trong vụ án này, công tác giám định của phòng giám định dấu vết các cậu thuận lợi đây!” Tôi nói, “Chí ít chúng ta đã hoàn thành quá trình tái hiện hiện trường. Bây giờ đã bảy, tám giờ tối rồi, đợi đồng chí trong nhà tang lễ đến vận chuyển xác đi là xong. Chúng ta đến chỗ tổ chuyên án nghe phân tích tình hình rồi đi khám nghiệm tử thi sau.”
Đồn cảnh sát thành phố Long Phiên trưng dụng một ngôi nhà dựng tạm của người dân ở gần hiện trường làm bộ chỉ huy tạm thời của ban chuyên án. Trong bộ chỉ huy, ngoại trừ tổ trưởng tổ chuyên án và vài đồng chí trinh sát đang nghiên cứu các biện pháp trinh sát ra thì mọi người đều bị điều đi điều tra và lấy lời khai hết cả.
Đồng chí tổ trưởng tổ trinh sát biết chúng tôi đến là vì muốn biết tình hình điều tra trước đó, thế là cậu ta liền trình bày luôn: “Nạn nhân Miêu Chính ba mươi tám tuổi, tốt nghiệp một trường Đại học danh tiếng, là quản lý phòng Kỹ thuật của Công ty Khoa học Công nghệ Quốc Lâm, anh ta thuộc tầng quản lý nòng cốt của công ty. Khi nãy thông qua mạng Internet nội bộ của ngành, chúng tôi tìm hiểu được mấy ngày trước Miêu Chính bị Đội Cảnh sát kinh tế của Sở Cảnh sát điều tra vì mắc mớ đến tội danh cố tình tiết lộ bí mật doanh nghiệp, nhưng vì chưa có chứng cứ rõ ràng nên cảnh sát vẫn chưa thể phát lệnh bắt anh ta.”
“Tiết lộ bí mật doanh nghiệp ư?” Tôi sờ cằm.
“Đúng vậy!” Tổ trưởng tổ trinh sát nói, “Có người tố cáo anh ta bí mật bán tin tình báo thương mại của công ty, bởi vậy mới tiến hành điều tra theo quy định. Mẹ của Miêu Chính là bà Vương Tú Lê, năm nay sáu mươi sáu tuổi, vốn là cục phó Cục Dân chính chính quyền thành phố, đã nghỉ hưu được hơn chục năm nay, là người hiền hòa lương thiện. Quần chúng phản ánh quan hệ giữa bà và cô con dâu tên là Du Lợi Lệ rất tốt đẹp, chẳng khác nào mẹ đẻ và con gái. Du Lợi Lệ năm nay ba mươi mốt tuổi, mở shop thời trang bán hàng qua mạng, ngoại trừ lúc ra ngoài nhập hàng, cô ta chỉ ra ngoài khi dạo phố cùng mẹ chồng, những thời gian còn lại đều ở nhà. Trong nhà còn có một người giúp việc mới thuê được một tháng, bà ấy năm mươi hai tuổi. Thành viên cuối cùng là đứa bé trai mới bảy tuổi. Còn tình hình bên các anh thế nào?”
Lâm Đào nói: “Điều kiện hiện trường rất tốt, chúng tôi không chỉ lấy được vật chứng mà còn dựng lại được hiện trường. Có lẽ hung thủ gõ cửa vào nhà, vì trên cánh cửa không có dấu vết nạy khóa méo móp, cũng không có vết tích phá hoại, cửa sổ cũng nguyên lành. Sau khi vào phòng, hung thủ tấn công người giúp việc và bà Vương Tú Lê trước. Có khả năng vì hai người đó kêu cứu làm kinh động đến ba người còn lại đang ở trên tầng hai, nên hung thủ vội chạy vọt từ tầng một lên tầng hai, lập tức tấn công Miêu Chính ngay tại cửa phòng ngủ, hai người xảy ra cuộc vật lộn ngắn, nhưng vì hung thủ có thể lực tốt cộng thêm có vũ khí nên chiếm ưu thế hơn hẳn, Miêu Chính nhanh chóng bị đánh bại và gϊếŧ hại. Sau đó hung thủ ép hai mẹ con Du Lợi Lệ vào góc tường, cùng lúc đoạt mạng hai người. Sau khi gϊếŧ người xong, hung thủ lục lọi tủ quần áo ở cả hai phòng ngủ chính phụ, rồi vào phòng vệ sinh rửa sạch vết máu, cuối cùng trở xuống tầng một lục lọi tủ lạnh và rời khỏi hiện trường.”
“Hắn ta gϊếŧ người để cướp của sao?” Tổ trưởng tổ trinh sát hỏi.
Tôi lắc đầu: “Vị trí hung thủ lục lọi tương đối kỳ lạ, tủ quần áo, tủ lạnh, đó không phải là nơi người ta thường cất giấu tiền bạc, của cải. Một vụ cướp của thông thường chắc chắn phải lựa chọn lục tìm hộc tủ đầu giường hoặc bàn trang điểm trước tiên. Nhưng hung thủ lại không hề lục lọi hai nơi đó.”
“Ý anh là hung thủ lục lọi chỉ để ngụy tạo hiện trường và làm lệch hướng điều tra của cảnh sát thôi sao?” Tổ trưởng trinh sát hỏi.
Tôi đáp: “Không loại trừ khả năng đó!”
“Được rồi!” Tổ trưởng tổ trinh sát nói, “Chúng tôi cũng cảm thấy thời gian hung thủ dừng lại tại hiện trường quá ngắn ngủi, không giống như những vụ án cướp của khác, mà giống như vụ án báo thù. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra các mối quan hệ xã hội của Miêu Chính và đặc biệt với người đã tố cáo anh ta.”
“Ừm!” Tôi gật đầu, “Chúng tôi cũng phải đi khám nghiệm tử thi đây!”