Bóng đêm mông lung, nến long phượng trên bàn đã cháy hơn một nửa, rơi xuống giá cắm nến loang lổ vài giọt nến. Ngoài cửa sổ, gió đêm mùa thu thanh lãnh thổi qua, tiếng ve kêu to trên cành cây cao khiến cho không gian xung quanh hơi ồn ào.
Tương phản với tiếng ve kêu chính là tân phòng đỏ rực tràn đầy không khí hoà thuận vui vẻ. Vì nghe những lời nói đó thường sẽ đả kích lòng tự trọng nam nhân, Ôn Lương cũng bị đả kích không nhẹ đơn giản lấp kín miệng của người nào đó, nỗ lực vùi đầu vào làm việc. Nhưng mà mỗ vị ngốc nghếch nào đó lại không chịu làm, ô ô mà kêu lên, đôi tay quơ loạn xạ, quấy nhiễu động tác của hắn. Hai thân thể càng thêm cọ xát vào nhau, trong người hắn lại tăng thêm một ngọn lửa, làm cho đôi mắt thâm thúy của hắn càng thêm âm trầm đến mức không nhìn thấy một chút ánh sáng nào trong mắt hắn, khiến cho dung nhan tuấn tú không tì vết của hắn có thêm vài phần hơi thở bức người, giống như một con mãnh thú đang săn mồi.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi môi lưỡi của hắn, sau đó Như Thúy hít vào một hơi thật sâu, bộ ngực kịch liệt phập phồng, mặt đẹp hơi ửng hồng, khóe mắt nhiễm hơi nước, thở hổn hển có chút oán trách mà nói: “Ôn đại nhân, không cần hung tàn như vậy, ngài không muốn nghe ta nói chuyện, ta câm miệng là được rồi……” Còn tỏ vẻ ủy khuất, biểu tình như muốn nói đối phương vô tình lãnh khốc vô cớ gây rối cho nàng.
Ôn Lương câm nín, chẳng lẽ là hắn sai rồi sao? Vừa rồi là ai nói “Đồ vật” của hắn xấu? Cái này thật sự làm tổn thương lòng tự trọng của nam nhân có được không? Quả nhiên không thể đối với một người ngốc nghếch ôm quá nhiều chờ mong. Hoặc là nói, hắn vừa rồi không nên bởi vì giận dỗi Túc Vương Phi, không cho nàng xem Tránh hỏa đồ để thêm hiểu biết, bằng không cũng sẽ không ngây ngô mà nói ra chuyện này.
Nhưng mà Ôn Lương cũng có chút keo kiệt, cho dù là tránh hỏa đồ, hắn cũng không vui khi nha đầu này đi nhìn thân thể của nam nhân khác, còn không bằng để nàng xem thân thể của chính mình.
“Một khi đã như vậy, kế tiếp nàng không được nói cái gì chọc giận ta như lúc nãy!” Ôn Lương nghiêm túc nói.
Như Thúy trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc nói: “Ôn đại nhân, ta chọc tức ngài sao? Đây không phải sự thật đâu? Không cần phải tức giận đâu? Ta sẽ không ghét bỏ ngài!” Nàng một bộ dáng biểu tình bao dung vô hạn nói: “Ôn đại nhân yên tâm đi, nếu ta đã gả cho ngài làm vợ, mặc kệ ngài tốt xấu như thế nào ta đều sẽ không ghét bỏ!”
“…… Thật là cảm ơn a!” Ôn Lương nghiến răng nghiến lợi, thật sự là không nhịn được nữa, đột nhiên cúi đầu ở trên xương quai xanh của nàng cắn xuống một cái.
Như Thúy trầm mặc, có chút quan tâm nói: “Ôn đại nhân, ngài vừa rồi còn chưa ăn no sao? Ở đầu giường có táo đỏ đậu phộng long nhãn bách hợp, ngài có muốn ăn hay không?” Táo đỏ đậu phộng long nhãn bách hợp là vật mà lúc trước hỉ nương ném tới tân giường để lấy chút cát tường, sau đó lại bị Thanh Y cùng Lam Y thu hồi bỏ vào trong hộp, để ở trên đầu giường.
“Câm miệng!”
Nghe ra âm thanh của bắn có chút không đúng, lo lắng đêm động phòng hoa chúc mà hôn phu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Như Thúy rốt cuộc như hắn mong muốn mà nhắm mắt ngậm miệng lại.
Tuy rằng đã nhắm mắt và ngậm miệng lại, nhưng mà cảm giác của thân thể lại càng thêm nhạy bén. Như Thúy lặng lẽ siết chặt đệm chăn dưới thân, ngậm miệng thật chặt không cho chính mình phát ra âm thanh mắc cỡ. Chỉ là hơi thở của nam nhân đang đè trên người ngày càng khác thường, có khi động tác nóng nảy trúc trắc lại có chút thô lỗ, làm cho nàng có chút đau, tay hắn đang dao động trên thân thể trần trụi của nàng, làm nàng theo bản năng muốn động thân thể trốn tránh ma trảo của hắn.
Cảm giác này thật sự kì lạ.
Ôn Lương tuy rằng đang trầm mê hưởng thụ cảm giác xa lạ thăm dò lung lung, nhưng cũng sẽ phân tâm chú ý tới phản ứng của nàng, thấy nàng mím chặt môi lại, mi mắt hơi run rẩy, trong lòng có chút thương tiếc, cũng sợ chính mình làm không được tốt, làm nàng có ấn tượng xấu, so với chuyện bị nàng chê lúc nãy càng làm bầm tím lòng tự tôn nam nhân của hắn. Cái này làm cho Ôn Lương ít nhiều cũng có chút hối hận trước kia ở trong quân doanh, cự tuyệt đồng liêu muốn dẫn hắn cùng đi quân kỹ học hỏi kiến thức, nếu khi đó có chút tò mò đi quan sát một chút, tin tưởng hiện tại cũng sẽ không đến mức làm không xong như vậy.
Bất quá khi đó ở biên cảnh, bá tánh ở đây rất bưu hãn, nữ nhân vì sinh tồn phần lớn cũng cường hãn không kém nam nhi. Hắn tôn trọng các nàng, tự nhiên sẽ không đi trêu chọc các nàng, cũng không nghĩ tới ở loại địa phương này muốn tìm một nữ tử hầu hạ cuộc sống hàng ngày của mình. Trong đó gặp được rất nhiều nữ tử tính tình ôn hòa diện mạo xinh đẹp, nhưng đối phương lại quá để ý đến hiệu quả và lợi ích, quá mức chú trọng vào dung mạo của hắn, ôm mục đích tiếp cận, làm cho hắn không thích, trực tiếp cự tuyệt. Cho nên ở biên cảnh ngây người gần bảy tám năm, hắn vẫn giữ mình trong sạch đến mức không thể tưởng tượng được, đã từng bị những đồng lêu trong quân doanh nghi ngờ hắn có vấn đề linh tinh. Mặc dù cuối cùng những người nói xấu hắn đều bị hắn ác chỉnh, nhưng loại lời đồn bái quái này lại trở thành lạc thú duy nhất trong sinh hoạt của những tướng sĩ ở đây.
Trên trán Ôn Lương rịn ra một tầng mồ hôi, duỗi tay sờ sờ vòng eo mềm dẻo mảnh khảnh của nàng, cực thích loại cảm giác này, tâm thần có chút nhộn nhạo. Cúi người ở môi nàng nhẹ nhàng cọ xát vài cái, âm thanh từ tính ôn nhu trước đây trở nên khàn khàn nói: “Nha đầu, nếu khó chịu thì kêu ra.”
Như Thúy lắc đầu, biểu tình có chút không được tự nhiên, đem mặt nghiêng qua một bên.
Sửng sốt một chút, Ôn Lương mới biết nàng đang thẹn thùng, thật là làm hắn chấn động. Giật mình đi qua, trong lòng lại ngăn không được vui mừng. Đang thẹn thùng chứng minh nha đầu này đối với hắn không phải không cảm tình, cũng không phải vì lúc trước hắn tìm mọi cách dụ dỗ mới chịu đáp ứng gả cho hắn, như thế rất tốt.
Lúc này trong lòng Ôn Lương tràn đầy nhu tình mật ý, hận không thể đem nàng tiến sâu vào trong lòng ngực vĩnh viễn không xa rời nhau, nâng vòng eo nàng lên, làm thân thể hai người càng thêm thân mật giao triền với nhau, thẳng đến lúc đã trúc trắc chuẩn bị không sai biệt lắm sau, tách hai chân nàng ra.
Tuy rằng thật thẹn thùng, nhưng mà mỗ vị cô nương thần kinh này phản xạ bất đồng với những cô nương tầm thường khác, nếu là nữ tử bình thường ở thời điểm này đã sớm xấu hổ đến mức nhắm mắt lại từ từ đón nhận, nhưng nàng thì ngược lại, cảm giác được nơi tư mật bị thứ gì đó đâm vào, liền mở to hai mắt cúi đầu xuống nhìn xem……
Thị giác quả thật bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đặc biệt là phối hợp với thân thể bị xỏ xuyên qua cảm giác đau đớn khi bị xé rách, làm nàng kêu đau một tiếng, nước mắt lập tức chảy ra,
“Ôn đại nhân…… Ngươi, ngươi……” Khuôn mặt nàng cực kì nhăn nhó, đau đến mức không nói nên lời.
Ôn Lương cứng đờ mà đem chính mình ngừng lại bất động trong cơ thể nàng, quan tâm trấn an nàng bởi vì đau đớn mà căng chặt thân thể, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, chỉ có một lần, về sau sẽ không đau nữa……”
Như Thúy thật sự rất đau ủy khuất, hít hít khí, nức nở nói: “Ngài như thế nào biết được? Gậy gộc thô to như vậy, sao có thể không đau?”
“…… Ta nghe người ta nói, chắc là sẽ không.” Ôn Lương cũng có chút không xác định, đầu óc mơ hồ nhớ lại những nam nhân trong quân doanh khi tụ lại ở bên nhau có nói qua chuyện thô tục này, nhưng mà khi đó không có để trong lòng. “Ách, yên tâm đi, làm thêm vài lần sẽ không đau.” Ôn Lương chỉ có thể an ủi như vậy, trong lòng cũng luyến tiếc nha đầu này bị đau.
Nghe được hắn nói, Như Thúy mở to hai mắt nhìn, giật mình mà nói: “Còn muốn làm thêm vài lần sao? Mỗi lần đều phải bị gậy gộc xấu xí thô to như vậy thọc sao? Ôn đại nhân có phải ngài nghĩ sai rồi hay không? Ta sẽ chết đó?” Nói xong sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, trong lòng âm thầm hối hận, nếu biết sẽ bị như vậy nàng nên tỏ lòng trung thành với Vương phi, cả đời không gả chồng hầu hạ tiểu chủ tử so với bị người ta thọc tương đối tốt hơn.
Ôn Lương trong lúc nhất thời…… Thật sự là không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt. Đả kích là có thật, nhưng mấy năm đã trải qua sự độc hại của nha đầu này, năng lực chịu đả kích của hắn cũng cường đại hơn bình thường, cho nên thật bình tĩnh mà đem lời nàng nói làm lơ xem như không nghe thấy, tiếp tục làm chuyện đang dang dở của mình.
Một lát sau, phát hiện tinh thần nàng lại bắt đầu dư thừa, Ôn Lương hơi hơi mỉm cười, cúi xuống hôn miệng nàng phòng ngừa nàng lại nói lời phá hỏng không khí, bắt đầu nhẹ nhàng luật động lên xuống, theo động tác càng ngày càng kịch liệt, hai người rốt cuộc cũng không có tâm trạng mà nói chuyện, đều cùng nhau triền miên bên trong phòng.
=================
Sau khi kết thúc, trong không khí tỏa đầy mùi vị ám muội, làm người ta mặt đỏ tim đập.
Ôn Lương đem tóc đen chảy xuống trước ngực vén ra sau tai tùy ý hợp lại ở sau lưng, liền quan tâm mà nhìn nữ tử dưới thân. Lúc này da thịt hắn hồng nhuận, môi đỏ bừng, mặt mày đầy xuân ý, mắt đào hoa hơi lóe sáng, một gương mặt tuấn tú tinh xảo không tì vết vẻ mặt rất bắt mắt, làm người ta không có biện pháp mà muốn tới gần.
Mà Như Thúy lúc này cũng không có loại tâm tư này đi thưởng thức mỹ nam.
Nàng nằm im trên giường, chỉ cảm thấy nơi tư mật vẫn còn đau đớn, có lẽ là sưng lên rồi, hiển nhiên vừa rồi * cũng không phải tốt đẹp như vậy, gần tới cuối cùng, động tác của hắn càng thêm thô lỗ mặc dù làm nàng động tình, nhưng sau khi kết thúc hiệu quả ngược lại. Khó chịu muốn chết!
“Nha đầu, nàng không sao chứ?” Ôn Lương ôn nhu hỏi nói, mắt đào hoa nhìn da thịt lộ ra bên ngoài chăn của nàng kiểm tra tới lui.
Như Thúy ngước mắt nhìn hắn, mếu máo, âm thanh hơi khàn khàn mà nói: “Ôn đại nhân, ta khát nước.”
Ôn Lương cong môi cười, khoác thêm một kiện áo ngoài liền xuống giường vì nàng rót một ly nước trong đem lại, cho nàng uống nước xong. Lại lên giường đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về trước ngực nàng trong lúc vô tình bị hắn cắn đến đỏ lên hiện lên vài dấu răng, tuy rằng có chút ảo não, nhưng lại sinh ra một loại cảm giác tự hào.
Cho dù rất mệt, nhưng Như Thúy lại ngủ không được, đánh bay tay hắn nói: “Ôn đại nhân, trên người dính dính, ta muốn đi tắm một chút.” Nói xong, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, chính mình có phải quá sai sử hắn rồi hay không?
Sau khi nghe xong, Ôn Lương chỉ có thể thở dài đem tay thu hồi, biết vừa rồi là lăn lộn đến quá sức, phỏng chừng một lát nữa hắn lại muốn đè nàng làm một hồi không được rồi.
Ôn Lương đứng dậy đi qua bức bình phong, chỉ chốc lát sau bưng một cái thau đồng trở về, tự mình vắt khô một cái khăn lụa mềm mại lau thân thể cho nàng. Lúc đầu Như Thúy nghĩ muốn tự mình làm, nhưng Ôn Lương kiên trì muốn làm, nàng cũng không cùng hắn so đo.
Sau khi trên người được lau khô thoải mái hơn một chút, mí mắt bắt đầu nheo lại, từng đợt buồn ngủ đánh úp xuống, muốn ngủ.
Ôn Lương mắt nhìn nữ tử trên giường mơ mơ màng màng sắp ngủ, tầm mắt bị cái khăn trắng dính máu trên giường hấp dẫn, tự nhiên hiểu được đó là cái gì, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, nhanh chóng cầm nó lên, đem tới bỏ vào một cái tráp đã được chuẩn bị sẵn. Làm xong việc này, khi xoay người lại, lại thấy người bây giờ nên nhắm mắt ngủ lại trợn tròn mắt lên nhìn hắn.
“Như thế nào còn không ngủ đi?” Ôn Lương ôn nhu hỏi, duỗi tay đem tóc ở trên trán nàng vén ra sau tai, lộ ra cái trán nhu hòa trắng tinh.
Đôi mắt Như Thúy đảo một vòng quanh cái tráp trên ngăn tủ sau đó quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Đồ vật kia, phải cho trưởng bối xem sao?”
“…… Đúng.”
Ôn Lương gật đầu, Như Thúy thở dài nói: “Hóa ra đây là nguyên nhân ngài làm ta chảy máu sao? Ôn đại nhân, ta trách oan ngài rồi, ngài vẫn thật tốt.”
“……”
Ôn Lương thầm hô trong lòng: Không, hắn thật không tốt chút nào, hiện tại hắn muốn đè nha đầu này xuống tiếp tục làm đến khi nào nàng khóc thút thít xin tha mới thôi!