Gần đây Như Thúy có chút thích ngủ, ngủ một giấc thật dài mới dậy, cũng không cảm thấy tinh thần sảng khoái, mà ngược lại có chút uể oải.
"Ôn đại nhân?"
Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ miễn cưỡng mở ra, khi nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh, bất giác gọi một tiếng, lại thấy tuấn mỹ nam tử nhìn mình mỉm cười, duỗi tay sờ sờ đầu nàng, nói: "Nếu còn muốn ngủ, thì ngủ tiếp đi."
"Không được, ngủ quá nhiều không vận động sẽ không tốt cho hài tử." Nàng nỗ lực nói rất nghiêm túc, đáng tiếc đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ lại hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Ôn Lương một mảnh tình yêu đột nhiên không biết nên thể hiện như thế nào, chỉ có thể buồn bực mà ngậm miệng lại. Tuy rằng những ngày gần đây hắn đã rất nỗ lực mà bổ sung kiến thức về thai phụ, vì thế còn đi làm phiền Túc Vương —— năm đó khi Túc Vương Phi hoài thai, Túc Vương cũng từng nóng nảy qua, Ôn Lương tất nhiên là đi làm phiền hắn, còn hậu quả sao, từ vài lần hắn bị đá ra khỏi Túc Vương phủ liền biết Túc Vương cũng bị hắn làm phiền đến nóng nảy —— nhưng so với nữ nhân, vẫn còn không phù hợp một chút, mỗi khi đều biết phải làm như thế nào, nhưng thấy nàng vất vả, lời muốn nói vẫn không nói được, khi nói ra miệng cũng thay đổi ít nhiều, may mắn Như Thúy cô nương cũng là một mẫu thân tốt, làm hết phận sự của mình, biết làm thế nào để có lợi cho thai nhi, cho nên mặc dù có đôi khi nàng khó chịu muốn chết, cũng muốn nghiêm túc hoàn thành.
Sau khi lau mặt bằng khăn lông ấm do nha hoàn đem lên, cuối cùng có chút tinh thần, sau đó Như Thúy cô nương nhớ tới "Chuyện tốt" mà mình làm, không khỏi xoắn khăn, biểu tình áy náy, nói: "Ôn đại nhân, thật xin lỗi, có khả năng ta chọc tới phiền toái cho chàng rồi. Ta không cẩn thận cho người ném Trần ma ma xuống ao...... Ôn đại nhân, là ta không tốt, không biết tại sao, gần đây tính tình có chút không chịu khống chế, dễ dàng nóng nảy......"
Ôn Lương khóe mắt có chút run rẩy, hôm nay khi nàng phát uy có bao nhiêu uy phong a, hiện tại lại bày ra bộ dáng nhỏ áy náy này thực không hợp a. Có điều vẫn lôi kéo tay nàng cười nói: "Không có việc gì, Hồ gia gia nói, tính tình của thai phụ rất cổ quái, đây là bình thường. Về sau ai lại chọc nàng tức giận, không cần khách khí, cứ tiếp tục làm như vậy, bản đại nhân chống lưng cho nàng."
Như Thúy cô nương tức khắc cười tươi như hoa, sau đó nháy nháy mắt với Thanh Y thần sắc bất đắc dĩ phía sau Ôn Lương.
Thanh Y ở trong lòng mắt trợn trắng, mặc dù biết Ôn đại nhân của bọn họ đối với Như Thúy cô nương rất không có nguyên tắc, nhưng hiện tại phát hiện ra, căn bản là hoàn toàn không có nguyên tắc, có thể thấy được Ôn đại nhân có bao nhiêu sủng nàng. Đương nhiên, làm hạ nhân như các nàng cũng rất cao hứng.
"Chuyện này...còn cha mẹ bên kia......"
Ôn Lương cẩn thận đỡ nàng đứng dậy, ra khỏi phòng, ngồi vào bàn bát tiên đặt bên ngoài phòng, trên bàn đã dọn sẵn điểm tâm cùng các loại trái cây mà NNhư Thúy cô nương thích ăn, đặt một chén canh quả mơ vào trong tay nàng, sau khi tận mắt nhìn thấy nàng ăn xong, mới nói: "Nàng không cần để ý tới, ngày mai ta sẽ hồi phủ một chuyến, tự mình nói chuyện với cha."
Như Thúy gật đầu, nhưng mà vẫn có chút lo lắng nói: "Chàng và cha có thể cãi nhau, nhưng đừng động thủ, nếu cha tức giận muốn đánh chàng, ngươi nhất định phải trốn ra thật xa, chàng trẻ hơn cha, ta tin nhất định chàng sẽ chạy trốn nhanh hơn cha, ngàn vạn lần không thể ngốc ngốc mà đứng yên cho cha đánh a."
Ôn Lương 囧, lời nói này làm con dâu hẳn là không nên nói đâu? Quên đi, dù sao nàng cũng là quan tâm đến mình, xem ra là lần bị thương năm trước dẫn đến sinh bệnh đã khiến cho nàng sợ hãi.
Nghĩ vậy, Ôn Lương liền ôn hòa đáp lại, ôm nàng ôm vào trong lòng ngực tùy ý mà hôn, hôn đến khi nàng đột nhiên bị thai nghén, chỉ có thể đờ đẫn mà buông nàng ra, trong lòng có chút bi thương, chẳng lẽ sau khi nha đầu mang thai, ngay cả thân thiết với hắn cũng cảm thấy ghê tởm sao?
Nếu Ôn Lương đã nói hắn sẽ giải quyết, Như Thúy cũng không để trong lòng nữa, quả nhiên qua ngày thứ hai người của Trấn Quốc Công phủ không tìm tới cửa nữa, cũng không phái người tới chất vấn, xem ra Ôn Lương đã giải quyết xong. Như Thúy rất yên tâm, lại nhịn không được tò mò mà chạy tới hỏi Ôn Lương xem hắn đã làm cách nào.
Thời điểm Như Thúy đi hỏi Ôn Lương, thời gian đã chậm rãi tiến vào tháng tư, Ôn Lương ở thư phòng đang viết 《 Đồng Thành binh pháp 》, Như Thúy cho người hầu đặt một cái ghế bành ngồi ở trước bàn đọc sách, ôm một đĩa bánh anh đào chậm rãi ăn.
"Rất muốn biết sao?" Sau khi Ôn Lương buông bút lông sói xuống, liếc mắt nhìn nàng một cái.
Như Thúy mạnh mẽ gật đầu, đúng tình hợp lý mà nói: "Ta là thai phụ mà, lòng hiếu kỳ tương đối lớn, nhưng thật ra là hài tử trong bụng muốn biết."
Thấy nàng lấy hài tử ra làm cớ, Ôn Lương không nhịn được mà bật cười, nha đầu này từ sau khi mang thai, tính tình rất hay thay đổi, Ôn Lương cảm thấy đầu óc của bản thân có đôi khi cũng theo không kịp biến hóa của nàng, sau khi lãnh giáo qua Hồ thái y là phụ khoa thánh thủ, bị lão nhân gia mắng cho một trận, mắng hắn không có việc gì làm, tất cả thai phụ đều là như vậy, nếu không hắn rốt cuộc muốn quậy kiểu gì?
Được rồi, thật ra ở trong mắt của lão nhân gia, chỉ cần hài tử trong bụng Như Thúy cô nương bình an, Như Thúy cô nương muốn làm khổ hắn như thế nào ông cũng không có ý kiến.
Ôn Lương thong thả ung dung mà bưng chén trà trên lên uống một ngụm, chậm rãi nói: "Ta nói với cha, nếu còn đưa nữ nhân tới đây, ta sẽ để cho hài tử sau này không nhận ông ấy là gia gia, hơn nữa còn sẽ đem đám nữ nhân được đưa tới đây nhét lại vào trong phòng hầu hạ ông ấy, vì thế cái gì cha cũng không nói."
"Phốc ——" Như Thúy cô nương phun ra.
Ôn Lương bị hù nhảy dựng, nhanh chóng chạy qua vỗ ngực giúp nàng, hồn nhiên không thèm để ý đến nàng phun ra khắp nơi, ngược lại có chút oán giận chính mình, có lẽ là hắn nên nói ôn hòa thêm chút nữa.
Như Thúy không có bị sặc, chỉ là bị tác phong lớn mật hoang đường của Ôn đại nhân nhà nàng làm cho kinh ngạc, sau đó sờ sờ ngực, nhìn hắn.
"Nhìn ta làm cái gì?" Ôn Lương lại bưng chén nước lên đút nàng uống, thấy nàng hai mắt trừng lớn đến tròn xoe, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có cảm giác ngứa ngáy khó nhịn, cảm thấy nha đầu này rất đáng yêu, thật muốn ôm vào trong lòng xoa nắn một phen, có điều khi tầm mắt chạm đến bụng của nàng, chỉ có thể đè nén tâm tư kia xuống.
"Khụ, Ôn đại nhân, chàng......" Gãi gãi mặt, Như Thúy cô nương khó có được mà có chút ngượng ngùng hỏi: "Chàng thật sự chỉ thích mình ta, về sau cũng sẽ không ôm nữ nhân khác sao?"
Sau một lúc lâu không nghe thấy âm thanh trả lời, Như Thúy cô nương bất chấp ngượng ngùng, lập tức quay mặt lại nhìn hắn, lại thấy nam nhân đang cười khanh khách mà nhìn mình, gương mặt tuấn mỹ vô đối kia cho dù là không cố tình dụ hoặc, nhưng cũng làm cho người ta quên hết tất cả, rơi vào trong nam sắc không thể thoát ra. Cho nên trong nháy mắt, Như Thúy cô nương lại có chút đỏ mặt ngượng ngùng.
"Trước đây không phải ta đã nói rồi sao, có nàng là đủ rồi." Âm thanh của hắn ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng được, giống như sợ chính mình lại lớn tiếng một chút thì sẽ dọa nàng sợ.
Như Thúy cô nương lại không tự tin như vậy "Tất nhiên là ta tin chàng nói, nhưng mà có rất nhiều người đều muốn đưa nữ nhân tới chỗ chàng, hơn nữa ta cũng biết có rất nhiều cô nương rất thích chàng, có những lúc cũng khó lòng mà phòng bị hết được." Gả cho một vị phu quân vạn người mê, nếu không phải tính tình của Như Thúy cô nương đơn giản, đã sớm không khống chế được chính mình muốn phát điên.
"Đây là chuyện của ta, có quan hệ gì với người ngoài sao?" Ôn Lương ngạo nghễ nói: "Túc vương quyền cao chức trọng, cũng có thể giữ vững bản thân một lòng một dạ chỉ cưới một thê, ta Ôn Tử Tu ta vì sao không thể?"
Tuy rằng Túc Vương chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng rốt cuộc hắn cũng là lớn lên bên người Túc Vương, lời nói cùng việc làm của Túc Vương có sức ảnh hưởng đối với Ôn Lương còn lớn hơn so với cha mẹ thân sinh rất nhiều, trong bất tri bất giác, làm việc gì cũng xuất hiện bóng dáng của Túc Vương. Người đời đều cho rằng Túc Vương là ngại với mệnh cách của mình nên chỉ có thể cưới một thê, nhưng tình nghĩa trong đó lại mấy ai biết được?
Nếu một người cường đại như Túc Vương cũng có thể chỉ có một thê, vì sao hắn không thể?
Lần trước trở về Trấn Quốc Công phủ, Ôn Lương khó có được mà không cãi nhau với phụ thân, có khả năng cũng vì bây giờ Như Thúy đang mang thai, hai nam nhân đều rất coi trọng, cho nên cũng không nghĩ tới sẽ đấu khẩu cãi nhau, sợ dọa Tống Tử nương nương bỏ chạy, thay vào đó hai cha con có thể tâm bình khí hòa mà ngồi xuống nói chuyện.
Cả hai khó có được mà thu liễm tính tình, cho nên lúc này Ôn Lương có thể cảm nhận được phụ thân quan tâm tới mình, mặc dù biết, nhưng lại chỉ cảm thấy đã muộn rồi, hắn đã trưởng thành, không còn thống khổ bất lực giống lúc còn nhỏ khi huynh trưởng cùng mẫu thân lần lượt chết đi, lúc ấy phụ thân một lòng chỉ muốn giữ được Trấn Quốc Công phủ, tác phong làm việc tuy chính trực, nhưng lại lãnh khốc không có tình cảm, khiến hắn phải trải qua những thống khổ khó mà tưởng tượng được, còn có lần hận không thể khiến phụ thân chết đi mới tốt. Mặc dù hiện tại cảm thấy phụ thân quan tâm hắn đã quá muộn, nhưng nếu ông muốn quan tâm, Ôn Lương cũng không ngăn cản, chỉ là nói rõ cho ông biết, hắn đã có thê tử, đừng vì những nữ nhân tùy tùy tiện tiện nữ nhân đó mà khiến cho hài tử sắp sinh ra oán trách người gia gia như ông.
Một câu này làm sắc mặt của Trấn Quốc Công xanh đỏ đan xen, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nóng nảy lật bàn, trong lòng nghẹn một cổ tức giận thật là khó chịu. Tất nhiên là ông đau đứa con vợ cả duy nhất này, muốn bồi đắp cho hắn, nhưng nếu thật sự bồi đắp như vậy, thì sẽ đắc tội với mẫu thân của cháu trai —— mặc dù Trấn Quốc Công thật sự không hiểu nam nhân tam thê tứ thϊếp có cái gì không đúng, tại sao sẽ đắc tội với con dâu thứ ba —— nghĩ vậy nhưng cũng không muốn sau này khi cháu trai đã hiểu chuyện thì hận ông.
Cho nên Trấn Quốc Công không còn cách nào khác.
Như Thúy dùng khăn che mặt ho khan một tiếng, khi hắn khẩn trương mà nhìn lại, cười đến mức mặt mày đều cong, vươn tay về phía hắn.
Ôn Lương cười bế nàng lên để nàng ngồi trên hai chân của mình, đôi tay vòng qua eo nàng, đặt lên bụng nhỏ của nàng, cúi đầu cọ cọ gương mặt đang ngẩng lên của nàng, cảm xúc tốt đẹp kia làm hắn nhịn không được than thở ra tiếng. Có lẽ là khi còn nhỏ đã phải trải qua nhiều chuyện quá thống khổ, cho nên có đôi khi hắn cũng không có cảm giác an toàn, thời điểm như này cũng biểu hiện trong lúc ôm ôm ấp ấp nàng, cực kỳ thích thời gian cùng nàng thân mật ở bên nhau.
"Ôn đại nhân, chàng đối với ta thật tốt!" Như Thúy cười híp mắt mà hôn một cái lên mặt hắn, sau đó cảm thấy không đủ lại hôn lên bờ môi của hắn, đôi môi đỏ xinh đẹp bị nàng liếʍ đến hồng nhuận, cực kỳ giống trái đào ngọt chín mọng, hại nàng thật muốn trực tiếp cắn xuống một cái, nghĩ như thế, chờ sau nghe thấy hắn hô đau lên một tiếng, mới phát hiện ra chính mình vậy mà thật sự cắn xuống, hương vị giống như rỉ sắt lan tỏa trong miệng, sau đó lại bắt đầu bị thai nghén nôn mửa.
Ôn Lương bất chấp chính mình bị cắn đau, vội vàng lấy ống nhổ ở một bên đưa tới trước mặt nàng, thở dài nói: "Nếu là nàng muốn cắn ta, cũng nên chờ sau khi hết thai nghén rồi hãy cắn, ta sẽ không chạy đâu."
Như Thúy cô nương có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể ôm ống nhổ nôn mửa.
Lúc này Ôn Ngạn Bình vừa vặn tiến vào, nhìn thấy Như Thúy cô nương đang nôn mửa, lập tức khẩn trương mà nhảy tới, hỏi: "Nương, có phải người đã làm chuyện gì không nên làm rồi hay không hả?"
Sắc mặt Ôn Lương khẽ biến, lỗ tai có chút đỏ lên, trực giác cho biết vừa rồi tiểu Ngạn Bình đã nhìn thấy hai người bọn họ thân thiết, nỗ lực xụ mặt xuống nói: "Nói bậy bạ gì đó."
Ôn Ngạn Bình lại không sợ hắn, cười hì hì nói: "Chẳng lẽ cha không biết sao, thai nghén này của nương cũng có lựa chọn, ăn phải đồ vật gì không hợp tâm ý, hay làm chuyện gì không hợp tâm ý, liền sẽ bị thai nghén. Nương, vừa rồi người làm chuyện gì không hợp tâm ý sao?"
Nghe vậy, Ôn Lương lập tức đen mặt, trừng mắt nhìn nghĩa nữ, cảm thấy đứa nhỏ này chính là do trời cao phái xuống khắc mình, sau đó có chút nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Như Thúy cô nương, chẳng lẽ nàng hôn hắn cũng là không hợp tâm ý của nàng sao?
Như Thúy cô nương có khổ mà không thể nói, chỉ có thể đem đồ vật vừa mới ăn vào đều phun ra sạch sẽ, sau đó suy yếu mà nằm ở trong lòng ngực của Ôn Lương, lẩm bẩm nói: "Sau này ta sẽ không thân thiết với chàng nữa......"
Ôn Ngạn Bình vốn dĩ là muốn tới tìm Ôn Lương mượn mấy bảng chữ mẫu để luyện chữ, lúc này nhìn thấy thần sắc của Ôn Lương không đúng, mẫu thân ngốc nghếch kia của mình còn vô tri vô giác không biết gì, nhanh chóng chạy đi, tránh cho chính mình trở thành bia đỡ đạn.
*********************
Như Thúy tĩnh dưỡng tròn một tháng, một tháng sau Hồ thái y nói đã ổn định, mọi người mới không nhìn nàng chằm chằm như trước, có điều vẫn là đi theo một tấc cũng không rời.
Mặc dù Ôn phủ có chuyện vui, nhưng vì để Như Thúy cô nương dưỡng thai, cho nên mấy ngày này Ôn phủ đều đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ bạn bè thân thích có quan hệ tương đối gần gũi, những người khác tới bái phỏng đều bị ngăn lại, cho nên Như Thúy cô nương cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang trông mong chờ sau khi nàng an thai xong bắt đầu gặp khách, sau đó lại phát hiện ra Như Thúy cô nương căn bản là không có ý muốn gặp khách, đều là sốt ruột sốt gan lên, gấp đến độ không được, chỉ còn có thể đi tìm cách khác.
Mà mấy ngày này, quản sự ở thôn trang cùng cửa hàng của Ôn phủ đột nhiên liên tiếp tìm tới cửa, cho dù bây giờ Như Thúy đã giao vụ sự trong phủ cho quản gia Minh thúc quản lý, cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả.
"Hiện tại không phải lúc báo cáo thu hoạch của thôn trang mỗi năm một lần, những quản sự đó sao đột nhiên lại lần lượt đưa tới cửa vậy?" Như Thúy hỏi.
Thanh Y đang xoa bóp hai chân cho nàng, nghe vậy nhịn không được vui lên, nói: "Phu nhân, người cũng biết những quản sự đó đều là hai mươi mấy tuổi, còn chưa thành thân đúng không?" Thấy Như Thúy kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Nghe nói mỗi lần khi Minh quản gia nói chuyện với những quản sự đó, Ngọc ma ma đều ngồi ở phía sau bình phong."
Ám chỉ như vậy cuối cùng Như Thúy cũng rõ ràng, mở to hai mắt nhìn "Đây là muốn tìm nhà chồng cho Ngọc Sanh sao? Có phải có chút muộn rồi hay không? Là ý tứ của Ôn đại nhân sao?"
"Vâng, xác thật là do đại nhân an bài." Thanh Y mím môi, nhịn không được nói: "Phu nhân, đại nhân đối xử với Ngọc Sanh như vậy vẫn còn tính là rộng lượng, dựa vào việc Ngọc Sanh tự tiện làm chủ làm ra những chuyện đó, người bình thường tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng ta, đây được coi như là qua mặt chủ tử." Sau đó lại nhìn Như Thúy, cẩn thận nói: "Vẫn là phu nhân hiểu rõ ràng nhất, lúc trước người biết rõ cách làm của Ngọc Sanh, nhưng lại không nhúng tay vào, việc này để đại nhân ra mặt tương đối thích hợp hơn, người khác cũng không nói gì về người được."
Như Thúy lại cảm thấy không có gì "Suy cho cùng thì nàng ấy cũng là người của Trấn Quốc Công phủ, phân lượng trong lòng Ôn đại nhân không giống nhau, chỉ cần không động đến ta, ta cũng mặc kệ nàng ấy. Lúc trước ta thấy nàng ấy lui tới với Trấn Quốc Công phủ rất chặt chẽ, biết trong lòng nàng ấy coi trọng nhất vẫn là Ôn đại nhân, sẽ không làm ra chuyện gì bất lợi với chàng, cho nên mới không để ý đến thôi."
"Là do phu nhân tốt tính không thích so đo thôi, nhưng mà có một số việc Ngọc Sanh làm đã vượt qua điểm mấu chốt của đại nhân, phu nhân cũng biết mỗi tháng Ngọc Sanh sẽ trở về Trấn Quốc Công phủ một chuyến, chủ yếu là tới chỗ của lão phu nhân mà phải không? Mặc dù Ngọc Sanh một lòng hướng về Ôn đại nhân, nhưng cách làm của nàng ấy lại là nhằm vào phu nhân, chuyện của thượng phòng, Ngọc Sanh cũng tiết lộ một ít cho lão phu nhân biết, khiến cho Ôn đại nhân tức giận."
Như Thúy như đang suy tư gì đó, chẳng trách khi nàng trở về Trấn Quốc Công phủ, Trấn Quốc Công phu nhân ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng như vậy, trước kia còn cảm thấy là mình nghĩ nhiều nhưng xem ra là không phải vậy.
"Như thế cũng rất tốt, Ôn đại nhân quyết định gả nàng ấy ra ngoài, xem nàng ấy về sau còn dám bày ra sắc mặt của người bên cạnh đại nhân ra nói chuyện hay không. Nghe nói mấy ngày nay thân thể của Ngọc Sanh không tốt, thường nằm trên giường nghỉ ngơi." Trên mặt Thanh Y có chút châm chọc.
Như Thúy vỗ vỗ tay nàng, nói: "Nếu không thoải mái, liền mời đại phu tới xem bệnh cho nàng ấy một chút."
"Làm sao mà không có mời chứ? Đại phu nói nàng ta là vì trong lòng có khúc mắc, chỉ có thể chờ nàng ta tự mình nghĩ thông."
Nghe thế, Như Thúy cũng không nói chuyện nữa. Nàng cùng Ngọc Sanh không quen thuộc, cũng không để Ngọc Sanh hầu hạ ở trước mặt, trong lòng nàng cũng tự rõ ràng, Ngọc Sanh không có ý tốt, còn không bằng đưa nàng ấy cách xa mình ra, Ôn phủ nuôi thêm mấy người rảnh rỗi hoàn toàn không thành vấn đề.