Sau giờ ngọ, Ôn Lương hạ triều hồi phủ.
Vừa vào cửa, hạ nhân cửa Ôn phủ liền nhìn thấy Ôn đại nhân trăng thanh gió mát, hào hoa phong nhã của bọn họ lúc này giống như một phụ thân ngoài đường trên tay xách bao lớn bao nhỏ, phía sau gã sai vặt Thượng Khê đang ôm trong ngực một đống đồ vật, tất cả nha hoàn trong phòng khi nhìn thấy đều có chút ngây ra.
Ôn Lương đem toàn bộ đồ vật trong ngực chất lên bàn, xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nói với Lam Y mới vào tới: " Phu nhân đâu?" Khi ghe Lam Y trả lời Như Thúy đang ngủ trưa. Không cho người đi quấy rầy, chỉ vào đống đồ vật trên bàn nói:" Đây là một ít đồ ăn với đồ chơi ta vừa mới mua trên phố cho phu nhân, các người xem xem có cái nào cần kiêng kị hay không, nếu có thì bỏ ra."
Lam Y cười khanh khách đáp một tiếng, trong lòng cân nhắc, hiện tại xem ra tâm tình của đại nhân nhà bọn họ rất tốt, lát nữa nói với hắn chuyện hôm nay có lẽ sẽ không tức giận đâu. Là nha hoàn hầu hạ Như Thúy, đương nhiên các nàng hy vọng tình cảm của tiểu thư nhà mình với cô gia luôn tốt, đối với đám nha hoàn các nàng cũng có chỗ lợi.
“Đại nhân, trong phòng bếp có nấu canh quả mơ, ngài chờ một lát, nô tỳ đi lấy cho ngài.” Lam Y thấy hắn mồ hôi đầy mặt, liền nói.
Ôn Lương đang chuẩn bị vào phòng đổi bộ quần áo, sau khi nghe xong liền cười gật đầu, đồng thời cũng cho Thượng Khê đi theo hắn một buổi sáng đi nghỉ đi, hôm nay không cần hắn ta hầu hạ nữa.
Sau khi Lam Y và Thượng Khê lui ra, Lam Y nhìn nhìn, gọi Thượng Khê đang chuẩn bị rời đi lại, đến phòng bếp cũng múc cho hắn một chén canh quả mơ, cười nói: “Đây là phu nhân phân phó đầu bếp nhiều làm một chút, thưởng cho ngươi.”
“Vậy đa tạ phu nhân cùng Lam Y cô nương.” Thượng Khê vội vàng cảm tạ, tức khắc cũng không từ chối. Hắn biết phu nhân rất thông cảm với đám hạ nhân như bọn họ, đại khái cũng có quan hệ tới việc trước đây nàng từng làm nha hoàn, ra tay cực kỳ hào phóng, rất được hạ nhân trong phủ kính trọng yêu thích. Có chủ mẫu tốt, làm hạ nhân cũng đỡ khổ hơn, ai không thích chứ.
Lam Y đặt chén canh quả mơ đã được chuẩn bị tốt kia vào một cái giỏ đựng thức ăn, nói với Thượng Khê mấy câu, sau đó hỏi: “Thượng Khê, hôm nay tâm tình của đại nhân có lẽ là rất tốt đúng không?”
Thượng Khê vừa vặn uống xong chén canh quả mơ, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn nàng, tâm tư hơi đổi, liền biết Lam Y hỏi như thế hẳn là có nguyên nhân.
Lam Y và Thanh Y là hai nha hoàn hầu hạ bên người Như Thúy, rất được Như Thúy coi trọng, Ôn Lương đối đãi với các nàng ấy cũng khách khí vài phần, Thượng Khê cũng biết nhìn mặt đoán ý, đối với các nàng cũng chưa bao giờ dám chậm trễ, thường xuyên qua lại, thật ra quan hệ của hắn cùng với các nha hoàn của thượng phòng không tồi. Từ khi mười tuổi hắn đã bắt đầu đi theo Ôn Lương, tính đến nay cũng được mười năm rồi, có thể nói là người hiểu rõ tâm tư của Ôn Lương nhất. Từ sau khi đại nhân lấy thê tử, cực chú trọng đến phu nhân, Thượng Khê đều thấy ở trong mắt, dù phu nhân làm chuyện gì, đại nhân đều sẽ không so đo. Tuy rằng ngẫu nhiên phu nhân làm vài chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Lúc này thấy hành vi của Lam Y có ý muốn thăm dò, Thượng Khê liền cười nói : " Hôm nay không có chuyện gì, tâm tình của đại nhân tất nhiên không tồi." Thấy bộ dạng thở dài nhẹ nhõm một hơi của Lam Y, lại nói: " Lam Y cô nương yên tâm đi, tính tình của đại nhân chúng ta là tốt nhất, bây giờ phu nhân lại đang mang thai. Hiện tại mỗi ngày tâm tình của đại nhân đều không tồi."
Nghe hiểu rõ ám chỉ của hắn, Lam Y hơi hơi mỉm cười, nói:" Ân, đại nhân chúng ta phẩm mạo xuất chúng, tính tình cũng tốt, chẳng trách mọi người đều hâm mộ. Nhưng mà, hiện tại phu nhân đang mang thai, mà thai phụ thì không chịu nỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, người nói đúng không?"
".......Đúng vậy." Thượng Khê đờ đẫn mà trả lời, kỳ thật ta nói các người không cần quá lo lắng, đại nhân lớn lên quá đẹp, bên ngoài làm gì có nữ nhân nào so được với dung mạo của đại nhân, đại nhân tất nhiên sẽ không phản ứng một người mà lớn lên không đẹp bằng mình rồi. Cho nên thật sự không cần lo lắng có người sẽ tiếp cận đại nhân khi phu nhân mang thai đâu.....
Đạt được ý mình muốn, Lam Y cười khanh khách mà xách giỏ đựng đồ ăn rời đi.
Lúc này Ôn Lương đã thay một thân áo bào màu xanh lá, sau khi thắt xong đai lưng, đầu tiên là trở về nội thất cẩn thận đi xem thai phụ đang nghỉ trưa, thấy nàng ngủ ngon lành, hai má đỏ ửng khỏe mạnh, không khỏi nhếch môi mỉm cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiếp nhận chén canh quả mơ mà Lam Y đem tới đưa lên miệng uống, Ôn Lương theo lệ thường hỏi thăm thân thể của Như Thúy như thế nào, lại hỏi nàng hôm nay có chuyện gì không, những điều này mỗi khi trở về hắn đều hỏi qua, thứ nhất là quan tâm, thứ hai là muốn hiểu biết thêm một chút về thai phụ, mới có thể ứng phó với một số tình huống đột ngột.
Những chuyện này chẳng qua chỉ là những chuyện bình thường, nhưng ở trong mắt người khác, liền thành biểu hiện Ôn đại nhân quan tâm đếnn phu nhân, những người hầu hạ bên người Như Thúy tất nhiên rất cao hứng, nói cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ.
Trong lòng Lam Y vẫn có chút thấp thỏm, nhìn hắn một cái, liền đem chuyện hôm nay Trấn Quốc Công phu nhân phái Trần ma ma tới phủ nói qua một lần, chờ đến khi nói đến Trần ma ma theo lời của Trấn Quốc Công tìm tiểu thϊếp cho hắn, biểu tình của Ôn Lương rất lạnh nhạt, nhìn không ra hỉ nộ, thẳng đến khi Lam Y nói đến chuyện Như Thúy phát uy, cho người đem Trần ma ma đang kích động ném xuống ao cho thanh tỉnh đầu óc, liền nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa kia đầy ý cười, mới yên lòng.
“Đại nhân, nói thế nào thì Trần ma ma cũng là ma ma bên người của lão phu nhân, nếu là nàng ấy trở về nói lung tung một trận, lão gia lại sẽ tức giận, đến lúc đó nếu trách tội xuống dưới……” Lam Y lo lắng nói.
Ôn Lương giơ tay ngăn lại lời nàng nói, cười nói: “Ta lại cảm thấy phu nhân làm vậy rất tốt.” Thấy nàng trừng lớn đôi mắt, biểu tình kinh ngạc, trong lòng cảm thấy nha hoàn bên người Như Thúy không thể bình tĩnh được như nàng, nhưng vẫn nói: “Phu nhân không phải đã nói rồi sao, Trần ma ma nói năng lỗ mãng, làm nàng khó chịu, thân mình không thoải mái, cho nên trừng phạt nàng ta là đúng.”
“……” Lam Y cứng họng, đột nhiên cảm thấy hai người này không hổ là phu thê, bản lĩnh đổi trắng thay đen này thật cường hãn, nàng lĩnh giáo.
Như thế, cũng có thể nhìn đại nhân cùng với phu nhân của bọn họ là cùng đứng trong một trận chiến tuyến, hơn nữa đại nhân bọn họ đối với chuyện Trấn Quốc Công tìm người hầu hạ trong phòng cũng không thích, nghĩ như thế, Lam Y liền cảm thấy an tâm.
Giống như các phụ nhân mang thai khác, hầu hết các cặp phu thê đều phân phòng ngủ, thê tử không thể hầu hạ trượng phu, cho nên loại thời điểm này chính là thiên hạ cho những nha hoàn thông phòng cùng tiểu thϊếp. Mà hiện tại bên người Ôn Lương không nói đến tiểu thϊếp, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có một người, làm cha nên đau lòng cho nhi tử vì bên người không có người săn sóc hầu hạ, lại nghĩ tới chuyện thê tử trước đã mất, thê tử hiện tại quản chuyện này thì không tốt lắm, cho nên ông mới nhiệt tình mà nói với thê tử hiện tại chọn người săn sóc cho nhi tử. Loại ý nghĩ này của Trấn Quốc Công rất bình thường, nhưng lại chạm trúng điểm mấu chốt của Ôn Lương.
Khi bắt đầu Lam Y cũng rất lo lắng, có đều là mấy ngày nay tới giờ, thấy mỗi đêm Ôn Lương vẫn chung một giường với Như Thúy, một số nha hoàn trong phủ có muốn ngo ngoe rục rịch cũng không tìm được cơ hội, hiện tại thấy thái độ chán ghét của Ôn Lương đối với sự an bài của Trấn Quốc Công phủ, trong lòng tức khắc liền an tâm.
Sau khi Lam Y lui ra, Ôn Lương ngồi một mình trong phòng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về quạt xếp trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Rất nhanh, Ôn Ngạn Bình cũng mang theo một thân mồ hôi đi đến, nhìn thấy Ôn Lương cũng ở đây, tức khắc cao hứng tiến lên thỉnh an, sau khi uống xong canh quả mơ mà nha hoàn bưng tới, bắt đầu ríu rít mà nói chuyện xảy ra sang hôm nay với Ôn Lương, phần lớn là bôi đen Trần ma ma nhiều, cuối cùng nắm nắm tay tổng kết nói: “Những người đó thật là quá đáng giận, vậy mà lại muốn đưa nữ nhân tới chỗ của cha, đây là dấu hiệu muốn chèn ép nương, cha người nhất định phải giữ vững chính mình nha! Ngàn vạn lần đừng ngủ với người khác ngoài nương, con cũng sẽ không giành nương đâu.”
Ôn Lương mỉm cười lắng nghe, cuối cùng sau khi nghe thấy tiểu hài lo lắng sốt ruột nói, không khỏi có chút 囧, nhưng vẫn bảo đảm nói: "Yên tâm, trừ nương con ra, sẽ không có người khác."
Đạt được bảo đảm mình muốn, Ôn Ngạn Bình cảm thấy rất mỹ mãn, tiếp tục đi đứng tấn.
Chờ sau khi Ôn Ngạn Bình rời đi, Ôn Lương lại vào phòng nhìn thai phụ còn đang ngủ, mặc dù có chút lo lắng gần đây nàng quá thích ngủ, có điều cũng không đành lòng đánh thức nàng lúc này, vén tóc trên trán nàng ra, khom lưng hôn lên cái trán trơn bóng của nàng một cái, ánh mắt nhu tình như nước.
Lại nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng, phân phó nha hoàn đang chờ bên ngoài hầu hạ phu nhân cho tốt, liền đi đến thư phòng.
"Đi gọi Ngọc Sanh tới."
Nha hoàn bị Ôn Lương gọi lại
rất cẩn thận mà nhìn hắn, phát hiện trên mặt hắn mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại mang theo một chút thâm thúy bất thường, cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nàng ấy bị dọa sợ đến mức vội vàng nhỏ giọng đáp lời, sau đó vội vàng đi tìm Ngọc Sanh.
Lúc Ngọc Sanh được nha hoàn thông báo là Ôn Lương gọi nàng đến thư phòng, trong lòng vui mừng, cảm thấy có khả năng là Ôn Lương đang vì chuyện của Trần ma ma mà tức giận, trong lòng cảm thấy đó là một cơ hội tốt, mình nhất định phải lên kế hoạch một phen, cũng không thể để cho phu nhân không hiếu thuận như vậy đuọc, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Ôn Lương.
Trên thực tế chuyện Trần ma ma bị ném xuống ao mọi người trong Ôn phủ đều biết, lúc Ngọc Sanh nghe nói, quả thực không dám tin Như Thúy vậy mà lại lớn mật như vậy, ngay cả Trần ma ma bên người Trấn Quốc công phu nhân cũng có thể đối đãi không khách khí như vậy. Có điều khi nghĩ đến tính tình của nàng, dám cả gan làm loạn, loại chuyện như ném Trần ma ma xuống ao cho thanh tỉnh đầu óc cũng làm được, chỉ là nàng làm như vậy nhưng lại không nghĩ đến hậu quả, chưa từng nghĩ sẽ mang đến phiền phức cho tam thiếu gia hay sao? Vì thế, trong lòng Ngọc Sanh có chút không vui, nàng không dám lỗ mãng trực tiếp đi chỉ trích Như Thúy, liền đem hi vọng đặt lên trên người của Ôn Lương, hi vọng Ôn Lương là một người sáng suốt.
Quả nhiên, sau khi Ôn Lương trở về, liền cho người đi gọi nàng ta đến, xem ra cũng rất coi trọng chuyện này.
Mang theo tâm tình vui sướиɠ, Ngọc Sanh sửa sang lại y phục trên người, liền đi đến thư phòng. Thư phòng là nơi trọng địa của Ôn phủ, người bình thường không thể tùy ý tới đây, Ngọc Sênh cũng biết đến cả phu nhân không có việc gì cũng sẽ không tới đây, tránh cho quấy rầy đến Ôn Lương làm việc, bây giờ Ôn Lương lại cho nàng ta đến thư phòng, theo nàng ta nghĩ, là coi trọng nàng ta, trong lòng càng cao hứng.
Nhìn thấy Ngọc Sanh đã tới, canh giữ ở trước cửa thư phòng không xa là Thượng Hà cười đi tới vấn an, mặc dù Ngọc Sanh không hầu hạ ở phòng chính, nhưng riêng chuyện nàng là tỳ nữ cùng lớn lên với Ôn Lương, phân lượng có chút bất đồng, hơn nữa còn xem như là người bên cạnh mẫu thân thân sinh của Ôn Lương, phần tình cảm này không so được với người ngoài. Cho nên người trong Ôn phủ khi nhìn thấy Ngọc Sanh, điều tương đối tôn trọng.
Lúc này tâm tình của Ngọc Sanh vô cùng tốt, nhìn Thượng Hà gật đầu thăm hỏi, sau đó hỏi Thượng Hà mấy câu.
Thượng Hà cũng là một người lanh lợi, nói chuyện mấy câu liền hiểu được tâm tình lúc này của Ngọc Sanh, trong lòng không khỏi lắc đầu thở dài. Nếu không phải đại nhân cảm thấy ở trong phòng hỏi tội làm ầm ĩ đến phu nhân nghỉ ngơi, làm sao sẽ gọi người vào thư phòng? Vừa rồi thấy thần sắc của đại nhân hắn còn không hiểu, dự đoán có lẽ là tâm tình không tốt lắm, cho nên lúc này gọi Ngọc Sanh đến tất nhiên là không có chuyện tốt, vốn là nghĩ muốn nhắc nhở Ngọc Sanh mấy câu, có điều Ngọc Sanh không dám chậm trễ thời gian khiến cho Ôn Lương tức giận, Thượng Hà chỉ có thể thôi.
Sau khi được người trong thư phòng cho phép, Ngọc Sanh cẩn thận đi vào, liền nhìn thấy một nam tử ngồi trước cửa sổ gần bàn sách, mặc y phục màu xanh khói, tay cầm bút lông sói đang viết cái gì đó.
Ngọc Sanh đứng nửa khắc đồng hồ, mới thấy hắn thu bút, thả bút lông sói lên ống đựng bút, trên bàn dính một ít mực, đang muốn tiến lên lau sạch sẽ, lại nghe hắn nói.
"Ngọc Sanh, đây là một lần cuối cùng."
Ngọc Sanh có chút mơ hồ, không hiểu nhìn nam tử trước mặt. Thấy hắn bưng chén trà nguội trên bàn trà lên nhấp một ngụm nhỏ, rất muốn mở miệng nói trà đã lạnh rồi, không tốt cho dạ dày, nhưng mà cổ họng cực kỳ khô khốc, mở miệng ra lại không biết nói gì.
"Ngươi là nữ nhi của Ngọc ma ma, mẫu thân cũng cực kỳ coi trọng ngươi, ý tứ năm đó của mẫu thân, vốn là nghĩ chờ sau khi ngươi lớn lên, để ta thu ngươi vào hầu hạ trong phòng, để ta có một người tri kỷ." Ôn Lương nhàn nhạt nói.
Ngọc Sanh không vì lời nói này mà cao hứng, ngược lại cảm thấy rất kinh hoàng. Nàng biết mẫu thân của mình là vốn dĩ là nha hoàn bên người của Trấn Quốc công phu nhân quá cố, cũng là bà vυ' của tam thiếu gia, tình cảm tự nhiên có khác biệt, tam thiếu gia cũng cực kỳ kính trọng mẫu thân của nàng ta, cho nên có thể địa vị của mình trong lòng tam thiếu gia cũng khác với người khác. Nếu là trước đây, tam thiếu gia nói rõ với nàng những lời này, nàng nhất định sẽ rất cao hứng, thậm chí còn ra vọng tưởng. Nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi.
Ngọc Sênh là một người thông minh, những năm gần đây dựa theo hành động của tam thiếu gia, nàng biết chính mình chỉ có thể làm một nha hoàn trung thành, vì hắn mà xử lý tốt chuyện của hậu viện, giúp đỡ phu nhân làm việc, để hắn yên tâm. Có lẽ trong một lúc nào đó, trong lòng cũng từng có oán khí, oán giận hắn vì sao không chịu trở lại, oán trách hắn không nghĩ đến mình, vì sao vẫn không chịu thu mình vào phòng. Có điều theo tuổi ngày càng lớn, cuối cùng đến khi nàng đã qua tuổi tìm hôn phối, liền hiểu được tính toán của hắn, biết hắn chưa từng có ý tứ kia, lại càng không làm theo đề nghị của như phu nhân năm đó đem nàng ta thu vào phòng hầu hạ.
Điều này nàng hiểu, cho nên trong lòng đã bình tĩnh lại, biết mình không thể nào. Cho nên hiện tại khi nghe hắn nói rõ ra như vậy, nàng lại cảm thấy sợ hãi, nàng biết hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà nhắc tới chuyện này.
"Mấy năm nay, là ta khiến ngươi bị chậm trễ, bây giờ ngươi cũng chỉ mới có hai mươi hai tuổi, tuổi cũng không tính là lớn lắm, mấy vị quản sự của thôn trang..."
"Tam thiếu gia!" Ngọc Sanh cắt ngang lời của hắn, quỳ xuống khẩn cầu nói: "Tam thiếu gia, nô tỳ không lấy chồng, nô tỳ nguyện ở bên cạnh hầu hạ người cả một đời, đây là điều năm đó nô tỳ đã đáp ứng với lão phu nhân. Đợi khi tam thiếu phu nhân sinh hạ tiểu thiếu gia, nô tỳ cũng sẽ bảo vệ tiểu thiếu gia ."
Ôn Lương nhìn nàng, cặp mắt đào hoa đen như mực kia bình tĩnh đến mức làm nàng kinh hãi, dũng khí cũng chậm rãi biến thành khϊếp đảm, không khỏi cúi đầu.
"Ta hiểu lòng trung thành của ngươi, cũng biết ngươi làm tất cả điều là vì muốn tốt cho ta. Có đều, ta lại không cần một nha hoàn lớn mật muốn vọng trắc tâm ý của chủ tử." Nói xong, trên mặt Ôn Lương lại lộ ra ý cười, vẻ mặt ôn hòa nói, "Mấy ngày nữa khi thân thể của phu nhân tốt hơn, ta sẽ gọi mấy vị quản sự thôn trang tuổi tác thích hợp chưa thành thân đến phủ, cũng để cho Ngọc ma ma âm thầm xem qua một chút, chọn cho ngươi một vị phu quân hợp ý, ta tin Ngọc ma ma cũng sẽ cao hứng cho ngươi. Được rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Ngọc Sanh há miệng, vẻ mặt kinh hoàng, thì ra, những gì nàng làm, hắn đều biết hết, trước đây chỉ là không để ý đến, cho nên mới không nói mà thôi. Mà bây giờ, hắn để ý, cho nên những chuyện mình làm vì tốt cho hắn, hắn đều không thể chịu đựng được.
Đây là, muốn cách nàng thật xa sao? Còn cách trừng phạt nào tàn khốc hơn chuyện này chứ? Biết rõ nàng đã thề với lão phu nhân đã qua đời, cả đời nàng đều sẽ làm bạn bên cạnh hắn, không bỏ không rời!