chương 52
Trăng nấp sau mây đen, gió đêm gào thét, thế giới là một mảnh hắc ám âm trầm.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ bị cái nóng làm tỉnh, phát hiện kẻ đầu sỏ gây tội là người đang ôm mình, trên người hắn tỏa ra một loại nhiệt độ không thể tưởng tượng được, duỗi một tay ra sờ, người nọ da thịt nóng đến mức làm thần trí nàng lập tức thanh tỉnh.
Bị một người ôm chặt muốn chết, dường như nàng trở đã thành cây gỗ di động chuyên cứu mạng người, eo đều bị véo đến đau đớn. Nhưng nàng lại bất chấp sự đau đớn này, Như Thúy cô nương để mặt sát vào cổ của nam nhân, âm thanh mới vừa tỉnh ngủ còn có chút khàn khàn, kêu to: “Ôn đại nhân, chàng sinh bệnh rồi, mau thả ta ra……”
Người bên cạnh ngủ cực kỳ không an ổn, cảm giác người đang bị mình ôm không an phận để sưởi ấm, càng thêm buộc chặt tay, làm nàng thiếu chút nữa không thở nổi. Đại khái là nàng giãy giụa quá lợi hại làm hắn phiền, bàn tay vỗ xuống mông nàng, mơ hồ mà nói: “…… Đừng nháo.”
Như Thúy cô nương trầm mặt, thông cảm cho hắn hiện tại là người bệnh, thanh thanh giọng nói, khách khí mà nói: “Ôn đại nhân, người thật phiền toái, mau buông ta ra, ta muốn đi vệ sinh!”
“……”
Như Thúy cô nương luống cuống xoay người xuống giường, lục lọi đôi giày mang vào rồi đi thắp sáng đèn trên bàn, nhờ ánh đèn mà xem xét nam nhân đang nằm trên giường, dưới ngọn đèn dầu màu cam, khuôn mặt ngọc ửng đỏ lộ ra một loại cảm giác yêu diễm, khác với ngày thường cao hoa ưu nhã phong lưu, làm trái tim người ta không khỏi rung động. Nhưng hiển nhiên lúc này Như Thúy cô nương không có tâm tình đi thưởng thức yêu nam đang bị bệnh, trong lòng lo lắng sốt ruột, vội vàng đem màn giường buông xuống ngăn cản không khí lạnh lẽo bên ngoài, chạy ra ngoài.
“Thanh Y, Thanh Y, Ôn đại nhân sinh bệnh, mau giúp ta gọi thái y tới đây.”
Nam chủ nhân trong phủ sinh bệnh, toàn bộ người của Ôn phủ đều ầm ĩ rộn ràng lên.
Quản gia Minh thúc khoác quần áo vội vàng đến, đứng ở cửa nội thất cầu kiến, được cho phép mới cẩn thận đi tới, nhìn thấy nữ tử đang ngồi trước giường đắp khăn ướt cho người đang bệnh ở trên giường , dồn dập hỏi: “Phu nhân, thiếu gia thế nào rồi?”
“Sốt cao không giảm.” Như Thúy cô nương hé môi nói, giữa mày có một chút u sầu.
Nghe vậy Minh thúc càng nôn nóng, “Phu nhân, gọi thái y tới sao?”
Như Thúy nhìn hắn một cái, trong lòng biết quản gia gấp đến hồ đồ, nhẫn nại nói: “Hiện tại hoàng cung đã khóa cửa, không có cách nào tiến cung gọi thái y. Nhờ người đi tìm đại phu trong thành.”
Thanh Y đang rửa sạch khăn lông đứng một bên nhìn nàng một cái, vừa rồi người nào đó cũng là gấp đến hồ đồ.
Nam tủ trên giường ngủ cực kì không an ổn, mày nhăn chặt lại, thường thường mở ra nửa m đôi mắt, đôi mắt hoàn toàn không có tiêu cự. Lúc này Như Thúy cô nương quay đầu nhìn hắn mỉm cười, nhu hòa mà gọi hắn, chờ khi hắn phát hiện người trước giường là ai, sẽ lộ ra tươi cười có chút tính trẻ con, lôi kéo tay nàng tiếp tục nhắm mắt lại.
Minh quản gia không hiểu sao lại có chút chua xót.
Đại phu tới rất mau, thị vệ đi thỉnh đại phu cơ hồ là đem lão đại phu khiêng tới. Vị đại phu kia bị lăn lộn đến thập phần khó chịu, nguyên bản là muốn tức giận, nhưng khi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại bị người khác đẩy tới trước giường một phen, một giọng nữ dồn dập nói: “Đại phu ngài đừng kéo dài thời gian, mau mau xem thử phu quân nhà ta là bị gì.”
Lão đại phu nhìn thoáng qua, âm thanh không tốt lắm nói: “Chỉ là nhiễm phong hàn thôi, có gì phải khẩn trương như thế.”
Như Thúy cô nương lại không yên tâm, “Đại phu, bệnh nhẹ nếu không cẩn thận cũng sẽ thành bệnh nặng! Cho dù chỉ là cảm nhiễm phong hàn nhưng đối với phu quân nhà ta mà nói cũng rất nghiêm trọng, chàng không thể so với những nam nhân nữ nhân tùy tiện nào đó, từ nhỏ đã cao quý, bị thương một chút cũng là đại sự a, chẳng lẽ đại phu ngươi không cho là như vậy sao.” Rốt cuộc Ôn đại nhân nhà nàng chính là rất mềm yếu. “Ai, đại phu, hôm nay chúng ta còn đến dược đường của ngươi băng bó miệng vết thương đó, khi đó rõ ràng ngươi nói không có trở ngại gì, vì sao lại cảm nhiễm phong hàn a?”
Đại phu có chút ngốc khi bị nàng liên tiếp hỏi chuyện, lúc này mới nhìn rõ dung mạo của người trên giường, không phải là nam nhân hôm nay vừa xuất hiện liền khiến cho dược đường của hắn thiếu chút nữa bị các cô nương trẻ tuổi chen phá hư cửa sao? Nam nhân sinh ra đã đẹp đến như vậy thật đúng là tội nghiệp, mặc dù đã cưới thê tử vẫn còn tai họa, làm hại dược đường của hắn loạn thành một đoàn, những tiểu cô nương gặp được bọn họ ở trên đường đều mặt dày mà chen lấn đến dược đường, không có bệnh cũng mua thuốc lung tung, chỉ vì muốn có thêm thời gian để nam nhân này liếc mắt một cái. Mà nam nhân này hôm nay đem cái trán thương tới cửa, trên làn da trắng nõn như ngọc lộ ra miệng vết thương tuy rằng không phá hư mỹ cảm của hắn, nhưng vẫn làm các tiểu cô nương phẫn nộ không thôi, bắt đầu mắng người nào dám làm hắn bị thương, lúc ấy đại phu nghe được chỉ có thể lắc đầu thở dài không thôi.
“Tiểu phu nhân đừng nóng vội, trước tiên để lão phu nhìn một cái.”
Trước tiên đại phu chỉ có thể an ủi cô nương đang gấp đến độ muốn dắt quần áo của hắn lớn tiếng chất vấn, sau đó đi xem bệnh người kia.
Xác thật chỉ là cảm nhiễm phong hàn, lại vì phong hàn nên khiến cho sốt cao, chỉ cần xuống hắn giảm nhiệt liền tốt.
“Các ngươi chú ý đừng làm cho người bệnh sốt cao hơn, lúc làm cho hắn giảm nhiệt cũng phải chú ý không thể để hắn bị gió thổi, đừng để sốt cao hơn mà không thể giảm. Hiện tại trước tiên ta khai phương thuốc để cho bệnh nhân uống xong, rồi mới xem lại tình huống.”
Đại phu vừa nói vừa khai thuốc, Như Thúy cô nương nghiêm túc mà nghe những việc cần chú ý, bởi vì trong phủ không có phòng thuốc đầy đủ, chỉ có thể để thị vệ đi theo đại phu về dược đường bốc thuốc.
“Đại phu a, ta thực lo lắng cho phu quân nhà ta, hôm nay ngài ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ kêu người đưa ngài trở về. Nói như vậy là đồng ý rồi, đại phu ngài đi nhanh về nhanh a.”
“……”
Lão đại phu khóe miệng run rẩy mà nhìn người nào đó tự mình nói, sau đó lại vội vội vàng vàng mà bổ nhào vào người đang bệnh ở trên giường mà đổi khăn ướt đắp đầu cho hắn, tự tay làm lấy cũng không nhờ nha hoàn tiếp nhận. Lão đại phu bất đắc dĩ, chỉ có thể im lặng đi theo thị vệ lúc trước khiêng mình cùng nhau về dược đường đi bốc thuốc.
“Thật là, người trẻ tuổi làm việc đúng là hấp tấp bộp chộp, một cái phong hàn căn bản không cần khẩn trương như vậy……” Lão đại phu lẩm bẩm lầm bầm.
Thị vệ nghe thấy ão đại phu oán giận, vội vàng vì phu nhân của mình mà làm sáng tỏ một chút chuyện, nói: “Đại phu, phu nhân nhà ta ngày thường đối đãi với mọi người rất tốt, chỉ là lúc có chuyện liên quan đến đại nhân thì sẽ nóng nảy chút. Đây cũng là biểu hiện phu nhân nhà ta kính trọng đại nhân. Hơn nữa đại nhân thật sự không thể sinh bệnh, bằng không……” Thái Hậu, hoàng đế, Túc Vương, Trấn Quốc Công đều sẽ vội vội vàng vàng…… Nhân vật lớn này tùy tiện lấy ra một người đều có thể áp người chết a.
Đại phu hoảng sợ, híp mắt lão hỏi: “Đại nhân nhà các người là ai?” Lúc trước khi thị vệ tới mời người, chỉ nói đại nhân nhà bọn họ sinh bệnh, cũng không có nói là ai. Bởi vì trời tối, lại bị thị vệ trực tiếp xách lên tiến vào Ôn phủ, đại phu này cũng không có chú ý tới chính mình đã tới nơi nào rồi, tự nhiên cũng không biết thân phận của người sinh bệnh, còn tưởng rằng là thiếu gia của gia tộc quyền quý linh tinh nào đó, hơn nữa nhìn bộ dáng trẻ tuổi như vậy, trong lòng suy đoán có lẽ là tiểu quan viên mới nhậm chức không lâu.
Thị vệ nhìn đại phu cười, trên mặt lộ ra biểu tình kiêu ngạo, “Đại nhân nhà ta chính là Thái Sư đương triều Ôn Lương Ôn đại nhân, cũng là quân sư được Hoàng Thượng quân sư."
*****************
Như Thúy cô nương theo lời đại phu phân chăm sóc Ôn Lương, nhìn thần sắc khi hắn ngủ không được an ổn, trong lòng nổi lên một loại đau đớn tê dại.
Nàng cảm thấy, Ôn Lương bị cảm nhiễm phong hàn đều là do Trấn Quốc Công sai, nếu không phải hôm nay ông lấy chén trà đặp Ôn Lương, hại quần áo hắn ướt nhẹp, cũng sẽ không bởi vì không kịp thời thay quần áo mà cảm lạnh. Mà Trấn Quốc Công lại là cha ruột của phu quân nhà mình, nàng cũng muốn hiếu thuận với cha chồng, lại không thể biểu hiện ra bất mãn cùng việc giận chó đánh mèo, bằng không sẽ bị người ta nói là bất hiếu.
Nhưng thật sự nàng cảm thấy hiện tại Ôn đại nhân ngủ không được an ổn như thế, tuyệt đối là do hôm nay hai cha con cãi nhau. Hay là hai người bọn họ vì mình nên cãi nhau? Nhưng nàng rộng lượng như vậy, cũng không có cách nào chấp nhận chuyện cha chồng muốn phu quân hưu mình.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên mấy cái tiếng bước chân dồn dập, Ngọc Sanh chỉ mặc một kiện áo ngoài đơn bạc ngoài đỡ một lão phụ nhân tới đây, hai người đều nôn nóng mà dò hỏi chuyện, Thanh Y thay nàng nhất nhất đáp.
“Được rồi, Tam thiếu gia tại sao lại sinh bệnh?” Lão phụ nhân thương tâm lau nước mắt hỏi. Lão phụ nhân là Ngọc ma ma trong phủ của Trấn Quốc Công, là mẹ ruột của Ngọc Sanh, bà nguyên là người bên người mẫu thân của Ôn Lương, sau khi Ôn Lương sinh ra, trùng hợp bà cũng sinh hài tử, liền được Trấn Quốc Công phu nhân an bài làm bà vυ' cho Ôn Lương, nên Ôn Lương thập phần kính trọng nàng, xem bà như bối của mình. Sau khi Ôn Lương thành thân, liền đem Ngọc ma ma tới phủ của mình chiếu cố bà.
Như Thúy cô nương trả lời nói, “Ngọc ma ma, có thể là do hôm nay khi phu quân bị thương, lại bị tạt ướt quần áo, sau đó lại ra cửa khi gió trở lạnh, cho nên mới sinh bệnh. Đều do ta, không chú ý tới phu quân sinh bệnh.” Trong âm thanh cũng có vài phần tự trách.
Ban ngày, bọn họ không tham gia tịch yến của Trấn Quốc Công phủ liền rời đi, Như Thúy cô nương lúc ấy không yên tâm, liền kéo hắn đến một gian dược đường để đại phu xem vết thương, đại phu nói chỉ là bị thương ngoài da không nghiêm trọng lắm, hơn nữa Ôn Lương cũng không để ý, thẳng đến buổi tối khi đi ngủ đều rất tốt, nhưng ai biết ngủ đến nửa đêm lại sốt cao.
Việc Ôn Lương ở Trấn Quốc Công phủ bị thương chỉ có quản gia là biết, Ngọc ma ma cùng Ngọc Sanh lại không rõ ràng việc này lắm, lúc này nghe được nàng tường thuật, liền biết thiếu gia nhà mình phỏng chừng lại cùng Trấn Quốc Công gây gỗ, mà lần này Trấn Quốc Công thế nhưng trực tiếp động thủ làm nhi tử của mình bị thương, làm các nàng đều có chút giật mình, tuy rằng Ôn Lương khi còn nhỏ không tốt, Trấn Quốc Công cũng từng động đến gia pháp, nhưng từ sau khi Ôn Lương đi biên cảnh rất ít xảy ra chuyện gì.
Ngọc ma ma càng khóc to, nghẹn ngào nói: “Lão gia tại sao có thể làm như vậy…… Tam thiếu gia là hài tử của hắn a…… Ô ô ô…… Phu nhân, ngài sai rồi, ngài chết rồi Tam thiếu gia càng đáng thương……” Nói xong che miệng khóc nức nở, tựa hồ là nghĩ tới Trấn Quốc Công phu nhân tiền nhiệm đã chết, trong lòng càng bi thương.
Nghe tiếng khóc của Ngọc ma ma trong lòng mọi người ở đây đều không dễ chịu, Như Thúy cô nương sợ nàng tuổi lớn lại khóc làm ảnh hưởng đến thân thể, vội vàng an ủi.
“Vì sao tam thiếu gia lại bị thương? Tam Thiếu phu nhân, lúc ấy vì sao ngài không ngăn cản bọn họ?” Ngọc Sanh đỏ mắt, nhịn không được hỏi.
Ngọc ma ma hoảng sợ, lạnh lùng nói: “Ngọc Sanh!”
Ngọc Sanh lại không để ý tới, hai mắt trừng Như Thúy, không còn là người ổn trọng dịu dàng như thường ngày, phẫn hận bất bình, trong mắt còn có dày đặc thương cảm bi thống.
Như Thúy không chú ý tới nàng ta, đem khăn ướt đã nóng đang đắp trên đầu Ôn Lương lấy xuống, không chút để ý nói: “Ngươi đang chất vấn ta?”
“Ta không có ý chất vấn phu nhân.” Ngọc Sanh đè nén âm thanh nói: “Chỉ là…… Ta biết trong lòng tam thiếu gia rất khổ sở, lão gia là cha ruột của tam thiếu gia, trong lòng tam thiếu gia cũng kính trọng hắn, chỉ là có một chút chuyện làm cho phụ tử bọn họ hết cách tâm bình khí hòa mà ngồi xuống nói chuyện thôi. Ngài làm thê tử của tam thiếu gia, lúc ấy ngài hẳn là nên khuyên tam thiếu gia, chớ để hắn cùng lão gia giằng co, không có lợi với tam thiếu gia……”
Như Thúy đem khăn lông ướt ném cho Thanh Y, ngẩng đầu nhìn nàng ta, bình tĩnh nói: “Vì sao bọn họ cãi nhau ngươi cũng không biết, lại nói ta nên khuyên phu quân? Ngọc Sanh, đừng quên thân phận của bản thân!”
Sắc mặt Ngọc Sanh cứng đờ, trừng mắt nhìn nàng hốc mắt có chút vết nứt, trong lòng oán hận nói: Chính vì ta biết thân phận của mình, mười mấy năm qua mới có thể an an phận phận mà ngốc ở Trấn Quốc Công phủ thầm xử lý chuyện của tam thiếu gia! Mà không phải giống ngươi làm một nha hoàn lại không tuân thủ quy củ, câu dẫn thiếu gia nhà ta, tiện đà trở thành nữ chủ nhân trong phủ!!! Thiếu gia nhà ta phải nên xứng đôi với những cô nương tốt hơn, chứ không phải là một nữ nhân cis xuất thân thấp kém!!!
“Ta……”
“Ngọc Sanh, con có thể nói chuyện với phu nhân như thế sao?!” Ngọc ma ma kinh giận nói.
Sắc mặt Ngọc Sanh càng thêm cứng đờ, sau một lúc lâu, rốt cuộc mới rũ xuống mi mắt, che lại cảm xúc bên trong, giọng nói khàn khàn: “Tam Thiếu phu nhân, là nô tỳ sai rồi.” Nói xong, Ngọc Sanh quỳ xuống, thấp giọng nói: “Chỉ là nô tỳ thật sự lo lắng cho tam thiếu gia, những năm gần đây tam thiếu gia đã quá khổ rồi, nô tỳ…… Chỉ hy vọng tam thiếu gia sẽ tốt hơn. Lão gia dù gì cũng là cha ruột của tam thiếu gia, phụ tử thì không nên thù hằn nhau, chỉ hy vọng sau này tam Thiếu phu nhân khuyên tam thiếu gia nhiều hơn.”
Như Thúy không phản ứng, nghiêm túc lau mồ hôi lạnh trên mặt cho người trên giường, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đào hoa đang mở ra không khỏi sửng sốt, lại thấy hắn nhìn mình lộ ra một tươi cười nhu hòa, không hiểu sao trong lòng tràn đầy vui mừng.
Hắn bắt tay nàng đặt trên trán của mình, đặt lên bên môi cọ, khuôn mặt trắng nõn lộ ra bệnh trạng đỏ ửng, nhưng ánh mắt thật trong trẻo, tươi cười bên môi vẫn chưa tan.
Như Thúy nỗ lực đè nén xuống vui mừng trong lòng, lãnh đạm nói: “Ngọc Sanh, ta phải làm như thế nào không cần người khác chỉ bảo! Ngươi làm tốt chuyện của chính mình là được. Lần này xem như ngươi là thật tình thật lòng mà quan tâm phu quân, lần sau nếu cũng quá phân như thế, đừng trách ta không nể tình cảm.”
Nghe tiếng cảnh cáo như vậy, Minh quản gia thức thời mà đứng ở một bên không lên tiếng, mà Ngọc ma ma bị dọa sợ, hoảng sợ mà nói: “Phu nhân, Ngọc Sanh chỉ là nhất thời hồ đồ, về sau tuyệt đối sẽ không phạm vào! Ngọc Sanh, còn không cảm ơn phu nhân khoan dung đại lượng?”
Ngọc Sanh im lặng, cắn môi không nói lời nào.
Lúc này, một đạo thanh âm khàn khàn vang lên: “Các ngươi đều lui ra đi, để phu nhân ở chỗ này hầu hạ ta là được.”
Nghe âm thanh nói thế, mọi người vui sướиɠ không thôi, ngẩng đầu nhìn bên trong giường. Lúc này Ôn Lương cũng được Như Thúy đỡ ngồi dậy, mái tóc dài đen như mực rũ xuống ở trước ngực, khuôn mặt vì bệnh mà tái nhợt lại yêu mỹ đến kinh tâm động phách, làm người không dám nhìn thẳng.
Ngọc Sanh nhìn nam tử ngồi ở trên giường, bị bệnh như vậy không biết đã bao nhiêu năm trước, có lẽ là khi phu nhân qua đời năm ấy, hắn khóc đến xỉu trong linh đường, sau khi tỉnh lại sinh bệnh nặng, cơ hồ gầy đi trở nên mảnh khảnh, trong lòng dâng lên một trận đau khổ đau đớn, chậm rãi cúi đầu.
“Ta đã khá hơn nhiều, để các ngươi lo lắng rồi. Minh quản gia, Ngọc ma ma, các ngươi đi nghỉ tạm trước đi, đừng vì ta mà để thân thể kiệt sức.” Thanh âm có chút suyễn, có lẽ là nói những lời này là cố hết sức, sau đó lại nói: “Ngọc Sanh, chuyện vừa rồi, ta không hy vọng sẽ tiếp diễn.”
Sắc mặt Ngọc Sanh nháy mắt tái nhợt giống như hoa tuyết bên ngoài, sau một lúc lâu mới cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng.