Nương Tử Ngốc Nghếch (Nhị Hóa Nương Tử)

Chương 48

"Ách xì!"

Lúc mở cửa ra, một trận gió Bắc lạnh như băng kèm theo bông tuyết ập vào mặt, làm mũi của Như Thúy cô nương bị không khí lạnh lẽo kia hoa lệ mà hắc hơi một cái.

Phía sau Thanh Y cầm theo đèn l*иg có chút lo lắng mà nhìn nàng, nói: "Phu nhân, người thật sự không cần nô tỳ giúp người qua đó sao?"

Như Thúy cô nương quấn chặt áo choàng trên người, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: "Không cần, không phải ta không quen biết đường, ngươi tiếp tục đi ngủ đi."

Khóe miệng Thanh Y co rút, trong lòng có chút bất an, trong thời điểm này, nàng sao có thể ngủ được?

Tối nay là Thanh Y gác đêm, nàng vốn ngủ ở gian ngoài trong căn phòng nhỏ, lúc lần đầu tiên nghe được tiếng mở cửa, tưởng chính mình ngủ mớ, không có phản ứng quá nhiều, chờ thêm một khoảng thời gian, lại nghe được một trận âm thanh, bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng xoay người rời giường đi xem kỹ, liền nhìn thấy một cái bóng đen đi ra từ trong phòng.

Thanh Y rất nhanh liền biết chuyện Ôn đại nhân hơn nửa đêm còn đi thư phòng, trong lòng có chút sầu muộn, trực giác cho biết là hai vợ chồng này bởi vì chuyện đi tham gia sinh thần của Trấn Quốc Công nên cãi nhau. Thanh Y là nha hoàn có tâm tư tỉ mỉ, lúc trước được Túc Vương Phi chọn làm một nha hoàn hồi môn riêng, mục đích chính là giúp đỡ cái người thiếu hiểu biết nào đó một chút, ở thời điểm mấu chốt nhắc nhở nàng. Lúc biết mình hầu hạ cho cô nương sẽ gả cho Ôn Lương - con trai của Trấn Quốc Công, ngầm nghiên cứu rất nhiều, cũng phỏng đoán qua tính tình của Ôn Lương, đối với tính tình lớn đó của Ôn Lương có hiểu biết một chút, cho nên hôm nay khi nghe được phu nhân ngốc nghếch nhà mình sảng khoái mà đáp ứng Tôn ma ma sẽ trở về tham gia sinh thần của Trấn Quốc Công, trong lòng liền có cảm giác chẳng lành.

Chỉ đáng giận người nào đó bộ dáng hoàn toàn đương nhiên, quả nhiên là vô tâm không phế, mà các nha hoàn lại gánh lo lắng, sợ Ôn đại nhân tức giận. Hầu hạ bọn họ đã lâu rồi, cũng biết Ôn đại nhân dường như không có thiện cảm với người của Trấn Quốc Công phủ, mỗi lần nói đến Trấn Quốc Công phủ là cặp mắt đào hoa kia trở nên lãnh đạm làm người ta không dám lại gần.

Được rồi, hiện tại ác mộng trở thành sự thật, Ôn đại nhân thật sự tức giận đến mức chạy tới thư phòng, làm người nào đó ở một mình trong phòng......

"Được rồi Thanh Y, đừng suy nghĩ bậy bạ, ta đi gọi Ôn đại nhân trở về." Như Thúy cô nương tiếp nhận chiếc đèn l*иg trên tay Thanh Y, lẩm bẩm nói: "Thật là, Ôn đại nhân chẳng lẽ không biết thân thể của chính mình rất mềm yếu sao? Mùa đông ên ngoài rất lạnh, sinh bệnh rồi làm sao bây giờ?"

"......"

Thanh Y ngây ngốc mà nhìn thân ảnh của nàng vừa lẩm bẩm vừa hoàn toàn đi vào bóng đêm, sau một lúc lâu liền nghiêng đầu qua một bên, nước mắt yên lặng chảy thành dòng sông, trong lòng thầm nghĩ: Ôn đại nhân có mềm yếu thì cũng là một nam nhân, xin người đừng làm bại hoại hình tượng của Ôn đại nhân, được chứ?

Đêm gió tuyết, một đường đi tới chỉ cảm thấy tay chân đều bị đông cứng, thân thể vốn được che chở ấm áp cũng bắt đầu cảm nhận được rét lạnh, ở trong gió lạnh co rúm lại. Rõ ràng trước đây cảm thấy lộ trình đi từ phòng ngủ đến thư phòng thời gian không tới nửa khắc, nhưng không biết vì sao đêm nay có cảm giác cực kỳ khó đi.

"A......"

Tiếng gió gào thét trong tuyết che dấu tiếng kêu thảm thiết.

Đến lúc Như Thúy cô nương rốt cuộc cũng mò được đến thư phòng, cảm giác mình đã bị đông lạnh thành que kem.

Thư phòng đốt một chiếc đèn, bóng người cao dài phản chiếu ngược lại trên cửa sổ.

Khi âm thanh gõ cửa vang lên, nam tử đang đang đứng trước cửa sổ không biết nghĩ gì mà nhíu mày, cho rằng mình nghe lầm, là do gió tuyết đánh vào cánh cửa nên phát ra âm thanh, chờ thêm một lát, âm thanh kia vẫn liên tục vang lên, hơi do dự, đem khối ngộc bội đang vê trong tay đặt xuống, đi mở cửa.

Sau cánh cửa, một người toàn thân đều là tuyết tiến vào, Ôn Lương theo bản năng mà ôm lấy, ngơ ra mà nhìn người đang run run liều mạng kêu lạnh quá, rất lạnh.

"Nha đầu?"

Như Thúy cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, đem tóc rối trên mặt vén ra, khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch lộ ra một nụ cười xán lạn: "Ôn đại nhân, ta tới đón chàng."

"......"

Ôn Lương nhìn nàng ngã đến bầm tím khuôn mặt, trên tóc còn vài bông tuyết chưa tan hết, trong lòng vừa chua xót lại vừa chát, còn có loại phẫn nộ không tên, nhưng lời trách cứ đã đến yết hầu thế nào cũng nói không ra được, chỉ giơ tay đem nàng ôm vào lòng ngực, dùng chân đóng cửa lại, đem gió tuyết lạnh băng kia ngăn cản ở bên ngoài.

Sau đó không lâu, Thượng Khê bưng nước ấm cùng khăn lông sạch sẽ tiến vào, lại pha trà nóng cho bọn họ, sau đó mới thi lễ rời đi, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn người nào đó đang bị nam nhân ôm chặt trong lòng.

Ngược lại là Như Thúy cô nương cảm thấy tư thế này quá mắc cỡ, có chút đứng ngồi không yên.

"Ngồi yên, không cho phép nhúc nhích!" Ôn Lương nghiêm túc nói.

Trộm nhìn hắn một cái, gương mặt nam tử này vốn khi cười lên rất tuấn mỹ nhưng giờ thoạt nhìn lại có chút lạnh lùng, làm nàng có cảm giác như khi đối mặt với Túc Vương, đầu óc trống rỗng, nói không được một câu nào, ngoan ngoãn để hắn ôm lên giường bên trong căn phòng nhỏ ở thư phòng .

"Nàng có ý định gì?" Ôn Lương hỏi.

"Ai?" Như Thúy cô nương chớp chớp mắt, không biết hắn đang nói cái gì.

Sau khi Ôn Lương hỏi câu này, liền không hề mở miệng, lấy khăn lông nóng sạch sẽ lau mặt cho nàng, lúc lau đến vết bầm tím ở nửa bên mặt của nàng, phát ra một âm thanh đau đớn, khuôn mặt nhăn thành cái bánh bao. Theo bản năng sức lực trên tay Ôn Lương nhẹ đi rất nhiều, sau đó lại đem tay phải của nàng cầm lên, nhìn thấy lòng bàn tay cũng bị tróc da, máu đã khô lại, nhưng cũng có thể tưởng tượng được lúc ấy nàng ngã thảm bao nhiêu, may mà nàng còn có thể tự mình sờ soạng mà tìm được tới đây.

Nhìn nàng một thân chật vật xuất hiện, Ôn Lương không biết nên bực chính mình nhiều một chút, hay là bực nàng ngốc nhiều một chút.

Trên tay Như Thúy cô nương bưng tách trà nóng, ngoan ngoãn ngồi trước giường, ở trong cảm nhận của nàng, nam tử vô cùng mềm yếu tự mình rửa sạch vết thương cho mình, sạch sẽ sửa sang lại một thân chật vật của bản thân, trong lòng không được tự nhiên cho lắm, muốn ngăn cản hắn, lại bị một ánh mắt của hắn ngăn lại, trong lòng thập phần dày vò, đột nhiên nhớ tới thời điểm imấy năm trước ở Đồng Thành, sau khi tiểu thư nhà mình bị thương từng nói qua một câu: Nam thần trong lòng mình tự ngồi xổm xuống trước mặt hầu hạ mình, loại cảm giác này thật là một lời khó nói hết, chỉ cảm thấy toàn thân đều xù lông.

Nếu nói Vương gia là nam thần trong cảm nhận của tiểu thư, như vậy Ôn đại nhân chính là nam thần trong cảm nhận của nàng, không cho xâm phạm!

Cho nên hiện tại Nhị Thúy cô nương không chỉ không cảm thấy cảm động, ngược lại có cảm giác toàn thân nổi da gà, lông tơ đều dựng thẳng lên.

Trong tay Ôn Lương cầm một lọ thuốc mỡ tiêu sưng, âm thanh thanh đạm: "Còn bị thương ở chỗ khác không?"

Như Thúy cô nương lắc đầu nói: "Những chỗ khác có quần áo chống đỡ, té không nghiêm trọng."

"Tại sao lại té ngã? Nàng có ngốc như vậy sao?" Trong lòng Ôn đại nhân, nương tử nhà hắn là một cô nàng ngốc nghếch cực kì may mắn, làm sao sẽ bị thương được? Cho nên lúc ấy nhìn thấy nàng xuất hiện, tức khắc trong đầu một mảnh trống rỗng.

"Tuyết quá lớn thôi, nhất thời không nhìn rõ." Như Thúy cô nương thực nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn hắn, tán thưởng nói: "Vẫn là Ôn đại nhân tương đối lợi hại, không có đèn cũng có thể bình an đến thư phòng."

"......"

Nghe được lời này, Ôn Lương thiếu chút nữa đứt hơi, nha đầu này xác định không phải là đang châm chọc hắn? Người thiếu hiểu biết cũng có trình độ này sao? Không thấy hắn đang tức giận sao?

Chờ sau khi xử lý sạch sẽ cho nàng rồi, buồn bực trong lòng Ôn Lương mới vơi đi vài phần, sau đó ngồi ở trước mặt nàng cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau một lúc lâu, vẫn là Như Thúy cô nương bị cặp mắt đào hoa kia nhìn đến mức trái tim không khống chế được mà đập nhanh hơn, mở miệng, "Ôn đại nhân, thư phòng lạnh như vậy, lại không có đốt than củi, trong phòng chúng ta vẫn ấm hơn một chút, ngủ cũng an ổn, đúng không?" Nói, hướng hắn cười lấy lòng.

Ôn Lương mặt không biểu tình mà nhìn nàng.

"Nàng không ngủ lại tới nơi này làm gì?" Hắn mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn, "Ta không phải nói nàng ngủ trước sao?"

Như Thúy cô nương nhất thời khó khăn, cẩn thận hỏi: "Chàng muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?"

Giữa mày Ôn Lương nhảy dựng, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, trực giác nói rằng cho dù là nói thật hay nói dối đều sẽ làm hắn nóng tính vô cùng, nha đầu này sinh ra là để làm người ta giận.

"Nói thật nói dối đều nói đi." Ôn Lương rót một ly trà nóng cho bản thân, chậm rãi uống, hơi nước mờ ảo bốc lên che khuất khuôn mặt của hắn.

"Lời nói dối sao, chính là lo lắng Ôn đại nhân chàng tức giận, nhưng ta không nghĩ chàng tức giận; nói thật...... Ôn đại nhân chàng mềm yếu như vậy, ta sẽ đau lòng."

Quả nhiên, Như Thúy cô nương vừa nói ra, đã bị người trực tiếp đè lên trên giường, nam nhân trực tiếp ngồi quỳ ở trên eo nàng, đôi tay ấn bả vai yếu ớt của nàng, đâm nàng thiếu chút nữa thở không ra hơi.

"Ôn, Ôn, Ôn đại nhân, quá thô lỗ, cùng hình tượng của chàng không hợp a." Như Thúy cô nương nhanh chóng khuyên nhủ.

"......"

Trong nháy mắt, Ôn Lương có loại xúc động muốn đem nha đầu này cắn gϊếŧ, quá nghẹn khuất người.

Cuối cùng, chỉ có thể nhéo cằm nàng, hung hăng mà ngăn chặn miệng nàng, làm nàng an phận.

Bị cô nương ngốc nghếch nào đó ngắt lời như vậy, trong nháy mắt cảm xúc tiêu cực của Ôn Lương hóa thành hư vô, hắn ôm nàng nằm trên giường, đem chăn kéo qua che lại thân thể của hai người.

"Xin lỗi, đêm nay ta mất khống chế." Hắn nhẹ nhàng nói, hôn xuống cái trán của nàng, trong lòng có chút tức tối khó chịu. Nếu không phải hắn rời đi, đoán chừng nàng cũng sẽ không vì tới tìm hắn mà ngã làm bản thân bị thương đi? Tuy khó chịu rất nhiều, nhưng lại có loại cảm giác thỏa mãn không nói nên lời.

Có lẽ trên thế giới này còn có rất nhiều người giống nàng nguyện ý vì bản thân mà làm việc ngốc này, thế nhưng nằm xoài trên người nàng lại làm hắn cao hứng cực kỳ. Nàng ngốc như vậy làm hắn có cảm giác ái mộ, tâm địa hắn quá ương ngạnh, rất khó tiếp thu người khác, nếu không có biện pháp tạo cơ hội làm cho hắn cảm động, mơ mới có thể làm hắn động tâm.

Nhưng nếu là động tâm, hắn sẽ tùy hứng đến mức mặc kệ có phải thiên lý hay không, đều phải đem người nọ kéo vào thế giới của mình.

"...... Từ sau khi mẫu thân chết, ta liền không muốn lại trở lại cái nhà kia. Nương ta chính là bị...... Hắn tức chết, ta chán ghét hắn, nếu là có thể, cuộc đời này của ta đều không muốn gặp lại hắn! Ngày sinh của hắn thì tính cái gì, ít nhất hắn sống đến năm mươi tuổi vẫn còn rất tốt, nhưng nương ta lại ra đi rất sớm...... Ta biết, mỗi năm vào ngày sinh của hắn, hắn đều mượn cớ muốn cho ta về nhà. Nhưng mà ta không vui, trở về làm gì? Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng chính trực kia của hắn sau đó lại nghĩ đến nương ta chính là bị khuôn mặt chính trực kia tức chết? Cho nên những năm gần đây, nếu là ở kinh thành, ta đều sẽ tạo ra các loại chuyện ngoài ý muốn, không đặt chân tới nơi đó một bước......"

Âm thanh của hắn càng ngày càng thấp, tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng thần sắc giấu trong bóng đêm lại khổ sở tựa như đang khóc.

Hắn có lẽ ở trong lòng rơi lệ đi.

Nàng duỗi tay ôm chặt hắn, đầu chui vào cổ hắn, bất chấp khuôn mặt bị thương bị ép tới đau đớn, nàng vẫn an tĩnh không tiếng động mà ôm hắn, để hắn phát tiết khổ sở cùng hận ý trong lòng.

Trong bóng đêm, hai người tựa như hai con thú nhỏ lâm vào trong khốn cảnh, liếʍ láp vết thương cho nhau, an ủi lẫn nhau.