Nương Tử Ngốc Nghếch (Nhị Hóa Nương Tử)

Chương 35

Sau khi nghi thức tế tổ kết thúc, kế tiếp là tế thủy quan hạ nguyên, cầu nguyện tiêu tan khốn khó, để sinh hoạt được thư thái, thuận ý hơn.

Chờ sau khi nghi thức kết thúc, hai phu thê Ôn Lương và Như Thúy cũng không rời đi, Ôn Lương bị đại ca của hắn gọi lại, thuận tiện cũng gọi mấy huynh đệ khác ở trong phủ, đến cái đình trong hoa viên tụ tập lại hóng gió, Ôn Duẫn dùng lí do là, mười mấy năm nay, mấy huynh đệ khó có được cơ hội tụ tập bên nhau, nên bồi dưỡng một chút tình cảm huynh đệ. Bọn họ đều là huynh đệ, về sau gia tộc này còn cần bọn họ, giữa huynh đệ với nhau nên bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút.

"Được a, ta còn chưa cùng tam ca cùng nhau trò chuyện thật tốt đâu." Ngũ đệ Ôn Sách nhỏ tuổi nhất lập tức gật đầu đáp ứng, hắn năm nay vừa tròn chín tuổi, đúng tuổi hoạt bát hiếu động, là tuổi thích sùng bái anh hùng, đối với tam ca vẫn luôn chưa từng về nhà, mỗi lần về nhà đều vội vàng cũng không làm sự tò mò vô tận của hắn dừng lại. Lúc nghe nói Ôn Lương hiến kế phá tan vương đình Bắc Việt, sùng bái đối với Ôn Lương sớm đã vượt qua cả phụ thân Trấn Quốc Công. Ôn Sách cho rằng, nhân vật bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm là quân sư có thể lợi hại hơn những đại thần ở trên triều rất nhiều, tam ca quả thực chính là thần tượng anh hùng của hắn.

Ôn An là người có tính tình ôn hòa, đối với đồ vật không thuộc về mình chưa từng có dã tâm. Lúc này huynh trưởng lên tiếng, tất nhiên là không ý kiến, thấy tiểu đệ quá mức ầm ĩ, mới lôi kéo hắn nói: "Tiểu Sách đừng nháo."

Thần sắc của Ôn Duẫn khó có được mà mang theo nhu hòa, dẫu vậy sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, nói với tiểu shota: "Đệ còn quá nhỏ, một lát cũng không thể đòi muốn cùng uống rượu với chúng ta, cũng không cho phép trộm uống rượu! Nếu không ta sẽ để ma ma đưa đệ trở về phòng nghỉ ngơi."

Trẻ con đều đặc biệt ghét người khác nói hắn còn nhỏ, Ôn Sách cũng không ngoại lệ, lập tức lớn tiếng phản bác nói: "Đại ca, đệ đã chín tuổi, không còn nhỏ! Đã có thể cùng tam ca uống rượu luận binh pháp, tam ca, đúng không?" Nói xong vòng đến chỗ Ôn Lương, lôi kéo ống tay áo của hắn nhìn hắn cười không ngừng.

Ôn Duẫn bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói với Ôn Lương: "Tiểu đệ nhà chúng ta không biết giống ai, tính tình này cũng quá mức đặc biệt"

Ôn Lương nhợt nhạt cười, bộ dáng phong thái quân tử nhẹ nhàng, tỏ vẻ chính mình cũng không biết tính tình như vậy của tiểu đệ là giống ai.

—— còn không phải giống mỗ vị quân sư nào đó khi còn nhỏ sao? Chẳng qua là so với mỗ vị quân sư thì thuần lương hơn nhiều.

Trấn Quốc Công thấy mấy huynh đệ hòa thuận như vậy, trong lòng rất vừa lòng lại cao hứng, tuy rằng cũng muốn cùng mấy đứa con trai cùng nhau uống vài ly rượu bồi dưỡng phương diện tình cảm phụ tử thật tốt, nhưng mới bước ra một bước thì thấy con thứ ba thờ ơ mà liếc mắt qua một cái, chân còn lại như thế nào cũng bước không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy đứa con trai hướng ông cáo lui, sau đó cầm tay rời đi.

"Lão gia......" Trấn Quốc Công phu nhân cẩn thận mà gọi một tiếng, sợ trượng phu bị mấy đứa con trai vứt bỏ mà tức giận.

Khuôn mặt Trấn Quốc Công nghiêm túc nhìn bà một cái, không hiểu sao tầm mắt lại chuyển đến trên người Như Thúy cô nương, khi nhìn Như Thúy ở đằng kia theo thói quen lộ ra một gương mặt tươi cười đang muốn đi lại đây thỉnh an, lập tức nghiêm mặt nói một tiếng đi thư phòng liền rời đi.

Mọi người nhìn ông rời đi, đều im lặng như ve sầu mùa đông, cho dù là Ôn Uyển tiểu cô nương lá gan lớn cũng ngoan ngoãn đến mức không thể tưởng tượng được, chỉ có Như Thúy cô nương trắng mắt hỏi: "Nương, có phải cha muốn cùng đi uống rượu nói chuyện với mấy huynh đệ phu quân cùng đại ca, nhưng bởi vì phu quân không lên tiếng nên ngượng ngùng không đi hay không?"

Trấn Quốc Công phu nhân không nói nên lời mà nhìn nàng một cái, thầm nghĩ chuyện này rõ ràng đừng nói ra, ngươi muốn tìm mắng cũng đừng kéo các nàng theo! Nhưng lời này nếu truyền tới trong tai lão gia, con dâu thứ ba này có thể càng không được ưa thích.

Như Thúy cô nương hiểu rõ, cười nói: "Điểm nhỏ này thật ra cha cùng phu quân rất giống nhau." Ở thời điểm nào đó thật đúng là mất tự nhiên đến đáng yêu.

"......"

Người có mắt đều có thể nhìn thấy từ bề ngoài đến tính tình của hai cha con đều không có chút nào giống nhau, nha, sai rồi, đại khái đều kiêu ngạo muốn chết, đến chết cũng không chịu buông, về phương diện này thì có chút giống. Đám người Trấn Quốc Công phu nhân cảm thấy lời này của Như Thúy cô nương là đang lấy lòng cha chồng, trong lòng không khỏi cười nhạo, hiện tại mới đi lấy lòng không cảm thấy đã quá muộn rồi sao.

Các nam nhân đi uống rượu nói chuyện phiếm, nữ nhân cũng tụ tập bên nhau nói chuyện phiếm, Như Thúy cô nương rất bình tĩnh mà ngồi giữa đám nữ nhân, đối với ám chỉ trào phúng của đám người Trấn Quốc Công phu nhân cùng Tần thị làm như không nghe thấy, mỗi khi đem lời muốn nói nuốt xuống cổ họng, không ngoài ý muốn nghẹn đến lòng người khó chịu.

Chờ tới rồi buổi trưa, sau khi dùng xong cơm trưa, Ôn Lương cùng Như Thúy ở một phòng nữ quyến vui vẻ đưa tiễn rời đi.

Ôn Lương có đều suy tư hỏi: "Ở chung cùng các nàng được chứ?"

Như Thúy cô nương vui sướиɠ đáp: "Rất tốt, thật không tồi, ta đã cố gắng hiếu thuận với mẹ chồng, yêu thương chị em dâu." Và ra vẻ mình là người tốt. Ôn Lương liền yên tâm, chỉ cần nha đầu ngốc nghếch nhà hắn không chịu thiệt là được.

Rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, xe ngựa chậm rì rì mà đi trên đường, bởi vì người đi đường quá nhiều, xe ngựa chỉ có thể lấy tốc độ rùa bò mà đi, lấy loại tốc độ này không biết khi nào mới có thể về đến nhà.

Như Thúy cô nương mở màn xe lên một chút, nhìn xung quanh trên đường phố, tựa hồ rất hứng thú với cảnh người người chen chúc với nhau, xem cực kì vui vẻ.

Hôm nay là ngày mười lăm tháng mười là tết Hạ Nguyên, trên đường người rất nhiều, mọi người đều ăn mặc những bộ y phục có màu tối, hoặc là mời các bằng hữu cùng nhau tham gia những hoạt động tổ chức hiến tế ở trên đường, hoặc là đi xem lễ tế ở đạo quán. Đạo quán hôm nay rất náo nhiệt, các đạo sĩ phải vì dân chúng giải trừ tai ách, dân chúng cũng ở trong đạo quán bái tế thủy thần dưới sông cùng tổ tiên.

Ôn Lương dựa lưng vào vách tường của xe, khuôn mặt ửng đỏ, ngày hôm nay sau khi hắn rời nhà hơn mười năm, lần đầu tiên cùng các huynh đệ ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, tuy rằng mới đầu không biết nên nói gì, nhưng mọi người đều có ý định bồi dưỡng tình cảm, nên vẫn có thể thả lỏng mà uống mấy chén, tuy rằng chưa say nhưng đã hơi choáng váng.

Nhìn một lát, Như Thúy cô nương đột nhiên lên tiếng nói: “Ôn đại nhân, là Tiếu Tiếu biểu muội, hình như nàng có chuyện phiền toái.”

Ôn Lương còn chưa kịp phản ứng lại thì Như Thúy cô nương đã cho người ngừng xe ngựa ở ven đường, sau đó nhanh nhẹn mà nhảy xuống xe ngựa, xoay người thấy Ôn Lương vẫn như cũ lười biếng ngồi trên xe, không khỏi kêu lên: “Ôn đại nhân, nhanh lên nào còn không mau xuống đây, Tiếu Tiếu biểu muội gặp phiền toái.”

Ôn Lương bị nàng dùng loại giọng điệu hờn dỗi này làm cho trong lòng liền nhũn ra, cười cười, liền để nàng lôi kéo mình xuống xe ngựa.

Như Thúy cô nương lôi kéo Ôn Lương chạy tới chạy lui ở trong đám người, động tác rất là linh hoạt, sau đó đi vào một cái ngõ nhỏ mà trước đó đã thấy, nơi đó đang vây quanh bởi một đám người, bên trong đó là mấy cậu ấm ăn mặc sang trọng đưa lưng về phía bọn họ chắn ngay đầu hẻm.

Như Thúy cô nương nhón chân lên nhìn nhìn, nhưng vẫn không thấy rõ ràng tình hình bên trong, chớp mắt, không đợi người hầu ở phía sau tự động đi mở đường nàng đã trực tiếp xách làn váy lên nhấc chân hướng về phía trước đá vào mông người đứng phía trước.

“Ngao ——” người nọ kêu một tiếng đau đớn rồi quỳ gục trên mặt đất.

“Tránh ra, đừng chắn đường!” Như Thúy cô nương rất có khí thế mà một bên đá người một bên la lớn, thật hung tàn mà đá văng ra một con đường trống.

Những người đó đứng đưa lưng về phía bọn họ, cho nên trong lúc nhất thời bị Như Thúy cô nương dễ dàng mà gạt ngã sang một bên, trừ bỏ hai người lúc trước đã bị gạt ngã trên mặt đất, những người khác bị đồng bạn bên cạnh ôm lấy mới miễn cưỡng té ngã.

Vẻ mặt Ôn Lương đờ đẫn, Thượng Khê cùng hai thị vệ đi theo phía sau mặt vô biểu tình mà cúi thấp đầu, lúc này chính là thời điểm khảo nghiệm năng lực phản ứng của thuộc hạ bọn họ, chết cũng không được làm ra biểu tình dư thừa nào.

Tôn Tiếu Tiếu bị ngăn ở trong ngõ nhỏ nhìn thấy Như Thúy cô nương xuất hiện cực kì dũng mãnh như thế liền vừa mừng vừa sợ, nhảy tới trực tiếp kéo lấy tay Như Thúy từ tay Ôn Lương, vui mừng nói: “Biểu tẩu, nhìn thấy tẩu thật sự là quá tốt!” Nói rồi bổ nhào vào ngực Như Thúy cô nương cọ cọ một phen, lấy hành động này thể hiện sự vui mừng.

Như Thúy cô nương cười tủm tỉm sờ sờ đầu nàng, nói: “Ta thấy ngươi cũng rất cao hứng. Nhưng hôm nay là tết Hạ Nguyên trên đường nhiều người, tại sao khi ra cửa lại không mang theo nhiều người một chút?”

Tôn Tiếu Tiếu chu miệng lên, thở dài, nói “Biểu tẩu, nơi này người thật nhiều, chúng ta bị ngăn cản.”

Ôn Lương đứng một nhìn nhìn chằm chằm tiểu biểu muội ôm nương tử của hắn, đôi mắt hơi híp lại, sau đó tầm mắt chuyển đến trên người mười mấy thiếu niên kia, tuổi nhìn đều không lớn, tuổi tác đều khoảng mười mấy tuổi, tính trẻ con trên mặt còn chưa biến mất, nhưng lại là một thân phú quý. Lại nhìn y phục của bọn họ, vật liệu may mặc đều vô cùng tốt, vừa nhìn thấy liền biết là thiếu gia của gia tộc có tiền có quyền.

Trong thời gian ngắn Ôn Lương đã quan sát kỹ tình hình hiện trường đến không sai biệt lắm, hơn nữa cũng đem này mười mấy thiếu niên công tử hiểu biết đến không sai biệt lắm, nhưng thật ra trong lòng lại đối với mục đích bọn họ xuất hiện ở chỗ này có chút tò mò, hắn muốn nhìn một cái bọn họ muốn làm gì.

Hai nữ hài tử cao hứng mà nói chuyện, nhưng những cậu ấm bị Như Thúy cô nương bưu hãn mà gạt ngã lại không vui, trong lòng rất tức giận, thật vất vả mới phát hiện ra một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu lạc đường, khi đang chuẩn bị mời nàng cùng đi lên thuyền du ngoạn trên sông, lại xuất hiện ra một Trình Giảo Kim! Nữ nhân này là từ đâu lại chạy ra quấy rối? Còn dám lớn mật mà lấy chân đá vào mông bọn họ, ngay cả cha mẹ bọn họ cũng chưa từng đánh qua đâu.

“Xú nữ nhân kia, ngươi……”

Lời còn chưa kịp dứt, Như Thúy cô nương đã xoay chuyển ánh mắt, xụ mặt nổi giận nói: “Các ngươi đều là đại nam nhân, đứng ở chỗ này khi dễ một tiểu cô nương yếu đuối không cảm thấy hổ hẹn hay sao? Nhìn tuổi của các ngươi, hẳn là còn đi học ở thư viện đi? Tuổi còn nhỏ không lo học cho tốt lại đi khắp nơi đùa giỡn cô nương nhà người ta, không cảm thấy làm thất vọng công của cha mẹ ở nhà vất vả nuôi dưỡng giáo dục mình sao? Không cảm thấy làm thất vọng sự kì vọng của Hoàng Thượng đối với các ngươi sao?”

“Ngươi ——”

Trong đó có một thiếu niên có diện mạo văn nhã tuấn tú lúc trước bị Như Thúy đá vào một bên chân, lúc này bị nói thế sắc mặt rất khó coi, biểu tình như muốn gϊếŧ người, cả giận nói: “Ngươi nữ nhân này nói hươu nói vượn cái gì! Chúng ta là thấy nàng một người một mình, đang muốn mời nàng cùng đi du ngoạn bằng thuyền trên sông đâu! Chúng ta là người đứng đắn mới sẽ không làm ra mấy việc như khinh nhục nữ nhân .”

Như Thúy cô nương còn chưa kịp phản bác lại, vẻ mặt Tôn Tiếu Tiếu không cao hứng mà nói: “Ngươi gạt người, các ngươi lúc trước nói cho dùng phải dùng vũ lực cũng muốn đem ta cột lên thuyền!”

“Hắc, tiểu cô nương, ngươi không thể bôi nhọ Vệ thiếu gia của chúng ta như vậy.” Trong đó có một thiếu niên gượng mặt tròn tròn mập mạp lên tiếng.

“Đúng vậy, Vệ công tử của chúng ta là một mảnh hảo tâm, luyến tiếc mỹ nhân một mình khổ sở mới mời ngươi.”

“Không phải sao, hôm nay là tết Hạ Nguyên, mọi người đều lên thuyền du ngoạn trên sông, chúng ta cũng chỉ là muốn mời ngươi lên thuyền đi cùng thôi, cũng sẽ không làm ra chuyện gì.”

“Tiểu cô nương này quá không biết tốt xấu, so với những nữ nhân trong học viện còn muốn khó hơn……”

“Không không không, trong học viện những nữ nhân đó đều là thiên kim quý nữ của các đại gia tộc, các nàng đều tự phụ, khinh thường cùng chúng ta cùng đi du hồ đâu, nhưng đã đáp ứng đi cùng Đại hoàng tử bọn họ.”

“Cho nên Vệ công tử mới không để ý đến những quý nữ mắt cao hơn đầu đó, nên nghĩ đến trói một người trên đường cùng đi chung đi?”

“Ngu ngốc, ngươi như thế nào lại có thể nói loại lời nói này, cho dù đó là sự thật cũng không thể nói ra a!”

“……”

Ôn Lương mặt đầy hắc tuyến mà nhìn đám này thảo luận đến náo nhiệt, có phải là đã quên mất còn có người đứng ở đây xem a? Hiện tại học sinh trong thư viện học sinh đều là …… ngu ngốc như vậy sao? Ôn Lương đột nhiên cảm thấy tương lai của hắn sẽ rất vất vả, bản thân còn đang tính nếu có rảnh thì đáp ứng lời mời của Sơn trưởng Thanh Sơn Thư Viện đến thư viện dạy thay, hiện tại xem ra…… Vẫn nên khéo léo từ chối đi.

“Các ngươi đều câm miệng cho bổn thiếu gia!” Vệ thiếu gia kia đanh mặt quát, đám ngu ngốc này, chẳng trách không có cách mời nhóm quý nữ trong thư viện đến, liên lụy đến hắn cũng thật mất mặt.

Các thiếu niên rốt cuộc cũng câm miệng, nhưng ánh mắt vẫn trông mong mà nhìn Vệ thiếu gia, muốn hắn nhanh đem tiểu cô nương kia cột lên du thuyền, nếu không trên thuyền của Đại hoàng tử đều là cảnh xuân tươi đẹp, mà trên thuyền bọn họ đều là xú nam nhân, nghĩ thế nào cũng đều làm cho bọn họ cảm thấy mình thấp hơn một bậc a.

Vệ thiếu gia đối với quyền uy của mình vẫn rất vừa lòng, khi đang muốn mở miệng nói chuyện, thiếu niên mặt bánh bao giống như con chuột chạy tới, tự cho là âm thanh rất nhỏ, nhỏ giọng nói: “Vệ thiếu, cô nương này tuy rằng có chút già, nhưng cũng có thể góp mặt được, không bằng chúng ta đều mời hai người đi cùng đi.”

Vệ thiếu gia trực tiếp tát hắn một cái mắng: “Đồ ngu, một nữ nhân già như vậy ngươi muốn cho Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử bọn họ chê cười chúng ta đem một hạ nhân tới góp mặt sao?” Nói sắc mặt lại càng khó coi hơn: “Hoàng tử hoàng gia thì thế nào, đừng tưởng rằng cha bọn họ là Hoàng đế, ở nơi nào chúng ta đều phải nhường bọn họ! Hừ, bổn thiếu gia cũng không tin không mời được người lên thuyền…… A!”

Vệ thiếu gia đang nói vô cùng hăng say thì bị người nào đó đá bay dán trên tường làm bức tranh.

Mọi người vô thức mà quay đầu lại, lại thấy "Lão bà" trong miệng bọn họ đang thả làn váy xuống, nhìn bọn họ lộ ra khuôn mặt vui vẻ mà tươi cười, khóe môi cong lên lộ hai chiếc răng nanh lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Mà đằng sau cô nương kia, một mỹ nam tử nhan sắc ngời ngời đang đứng, một đôi mắt đào hoa câu nhân híp lại nhìn kỹ bọn họ, hơi nháy mắt, câu hồn nhϊếp phách, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Không biết như thế nào mà khi bị cặp mắt đào hoa kia quét tới, mặt các thiếu niên ở đây tức khắc đỏ bừng, trong lòng lại không tại sao mà dâng lên một cổ hàn ý lạnh lẽo.