Nương Tử Ngốc Nghếch (Nhị Hóa Nương Tử)

Chương 10

Sau khi ăn cơm trưa xong, mọi người từng người đều rời đi.

Trưởng tức Tần thị của Trấn Quốc Công phủ cùng tứ tiểu thư đỡ Trấn Quốc Công phu nhân chậm rãi mà đi trở về phòng, ven đường đi mọi người đều không nói chuyện, phía sau có các nha hoàn ma ma không rên một tiếng mà đi theo sau chủ tử.

[1]Trưởng tức: con dâu cả

Vào phòng chính, Tần thị đỡ Trấn Quốc Công phu nhân ngồi xuống, nha hoàn dâng lên trà bánh tinh xảo sau đó liền hành lễ lui xuống.

Trấn Quốc Công phu nhân cầm lên chén trà do con dâu dâng lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhi vẻ mặt không cao hứng mà ngồi cách đó không xa, thiếu nữ mười hai mười ba tuổi đúng là thời điểm phát triển thân thể, dáng người cao lên rất nhiều, mơ hồ có thể thấy được một ít dáng vẻ uyển chuyển của nữ tử, bộ dáng vẫn còn có chút giống trẻ con, mềm mại đáng yêu lại rất thông minh, nhưng không có toan tính.

Trấn Quốc Công phu nhân thở dài, tuy rằng nữ nhi này là đích nữ duy nhất của Trấn Quốc Công phủ thân phận hơn người, nhưng rốt cuộc vẫn là một nữ nhi, tương lai phải gả đi làm vợ của người ta, như thế nào cũng không được như nhi tử. Hơn nữa nữ nhi Ôn Uyển tính tình có chút hoạt bát, vui buồn đều thể hiện trên mặt, nếu không cẩn thận một chút, sẽ bị người khác lợi dụng cũng không biết. Lúc đầu vì thân phận của nàng là đích nữ Trấn Quốc Công, mọi người cũng nhiều ít gì cũng cho chút mặt mũi, nhưng về

lâu dài sẽ không được như bây giờ, tương lai nhất định sẽ thiệt thòi lớn.

“Nương, người làm sao vậy?” Tần thị cười hỏi, “Bởi vì sáng sớm hôm nay nên mệt sao?”

Nghe ra nàng có ý tứ dò hỏi, Trấn Quốc Công phu nhân chỉ nhàn nhạt nói: “Hôm nay là ngày thê tử của Lương nhi đi chào hỏi, làm sao có thể nói mệt cho được? Ta là nhìn bộ dáng này của Uyển Uyển, thật làm ta lo lắng.”

Tần thị nhìn thoáng qua, che miệng cười nói: “Nương lời này có thể đã sai rồi, Uyển Uyển của chúng ta là đích nữ Trấn Quốc Công phủ, vô luận bộ dáng của nàng như thế nào, đều không sao cả.”

Tiểu cô nương Ôn Uyển nghe được hai người đang nói đến mình, cũng bất chấp trong lòng không cao hứng, lập tức đi lại đây, ôm lấy một cánh tay của Trấn Quốc Công phu nhân, hờn dỗi nói: “Nương, ta như vậy thì có gì là không tốt?”

Trấn Quốc Công phu nhân vỗ về nàng, nói: “Là ta sai, lúc trước ta cho rằng lấy tính tình của Lương ca nhi, hẳn là sẽ không lại trở lại trong phủ này, cho nên liền phóng khoáng với Uyển Nhi không trói buộc nàng, muốn cho nàng sống được tự tại một chút, ai ngờ……”

Ôn Uyển nghe không rõ, vì sao mẫu thân lại nói đến chuyện này, nhưng Tần thị xưa nay là một người khôn khéo, lại hầu hạ bên cạnh Trấn Quốc Công phu nhân, cũng hiểu được vài phần ý tứ của bà, chần chờ nói: “Ý của nương là, tam đệ cưới tam đệ muội không ổn?”

Trấn Quốc Công phu nhân không tỏ ý kiến gì, chỉ nói: “Tuy rằng lão gia cùng Lương ca nhi náo loạn mười mấy năm, nhưng rốt cuộc vẫn là cha con với nhau, làm sao sinh thù hận được chứ? Ở trong lòng lão gia vẫn là Lương ca nhi quan trọng nhất. Uyển Uyển, tam ca này của con xưa nay luôn tự cho mình là hơn người, hắn coi trọng tức phụ của mình như vậy, cho dù trong lòng con có để bụng, về sau cũng không được biểu hiện ra ngoài.”

Nghe được lời này, Tần thị cũng hiểu được lo lắng của bà. Cũng không đúng sao, thời điểm Ôn Uyển được sinh ra, Ôn Lương đã rời khỏi nhà ra bên ngoài sống không biết ở đâu, khiến cho nàng lập tức trở thành cô nương có xuất thân cao nhất trong phủ, đến mức huynh đệ tỷ muội cùng hạ nhân đều chiều chuộng nàng, ngay cả người nghiêm khắc như Trấn Quốc Công cũng rất ít khi tức giận với nàng, khiến cho nàng mau chóng trở thành tiểu bá vương trong phủ, tuy là một cô nương, nhưng hành sự so với mấy vị huynh trưởng còn muốn làm càn kiêu ngạo hơn.

Tuy rằng Ôn Uyển có điểm kiêu ngạo, nhưng rốt cuộc là một cô nương, có Trấn Quốc Công phu nhân dạy dỗ cũng không làm ra chuyện gì khiến người ta phê bình. Nhưng nàng tựa hồ rất thích Ôn Lương vị huynh trưởng cùng cha khác mẹ này, đối với chuyện xuất thân của thê tử mà Ôn Lương cưới rất khó chịu, từ khi thánh chỉ kia được ban xuống, trong lòng nàng cũng nghẹn một cổ tức giận.

Ôn Uyển bĩu môi, không để bụng mà nói: “Nương, nếu không phải Hạ thị kia ở Đồng Thành cứu tam ca một mạng, tam ca cũng sẽ không vì báo ân mà cưới nàng.”

Tần thị nghe được trong lòng vừa động.

Trấn Quốc Công phu nhân lại lắc đầu: “Nếu Lương ca nhi chỉ vì báo ân mà cưới nàng, với thân phận của nàng, Lương ca nhi hoàn toàn có thể cho nàng làm thϊếp, đường đường là công tử của Trấn Quốc Công cho nàng làm thị thϊếp cũng phù hợp với xuất thân của nàng, nhưng Lương ca nhi lại muốn nàng làm chính thê, có thể thấy được là coi trọng nàng. Hai người các ngươi, về sau đối với thê tử của Lương ca nhi, đều thông minh một chút cho ta.”

Tần thị lên tiếng, Ôn Uyển chu lên miệng, vẻ mặt không cao hứng, rõ ràng không đem lời mẫu thân nói để ở trong lòng.

Trấn Quốc Công phu nhân thở dài: “Không nói đến suy nghĩ của bản thân Lương nhi bỏ qua một bên đi, đằng sau Hạ thị này còn có Túc Vương chống lưng, mặc kệ như thế nào, chúng ta cũng phải nhường nàng vài phần. Các ngươi chớ có cho là Túc Vương chỉ bởi vì Lương ca nhi mới thu Hạ thị làm nghĩa muội, tháng trước khi của hồi môn vào cửa, các ngươi cũng nhìn thấy không nói đến đội ngũ kia từng vòng từng vòng hoàng tráng, riêng số của hồi môn kia của nàng, làm cho người ta giật mình, của hồi môn của Hạ thị còn phong phú hơn của hồi môn năm đó của mẫu thân Lương ca nhi khi gả đến Trấn Quốc Công phủ.”

Nghe vậy, Tần thị lắp bắp kinh hãi, mắt lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Ôn Uyển đối với khái niệm này không có khắc sâu như Tần thị, nhưng trong lòng cũng có chút rối rắm thái độ của mẫu thân, nàng cũng không ngu ngốc, mẫu thân nói nhiều như vậy, chính là đang phân tích tình huống cho nàng, muốn nàng không cần chỉ vì thống khoái nhất thời mà đi chọc Hạ thị kia. Chính là Ôn Uyển cảm thấy, tam ca là một nam tử xuất sắc như vậy, làm sao có thể xứng với một nữ tử thân phận thấp kém, phẩm mạo xấu xí như vậy? Ngẫm lại đều rất đau lòng cho tam ca.

Tuy rằng Ôn Uyển và Ôn Lương gặp mặt không nhiều lắm, nhưng nhờ vào mỹ danh bên ngoài của Ôn Lương, nhóm quý nữ trong kinh ai cũng hâm mộ nàng có một huynh trưởng tài mạo song toàn, không người nào có thể so sánh. Mỗi khi các phu nhân tiểu thư tụ hội, những quý nữ đó đều nhiệt tình quay quanh bên người nàng, muốn cùng nàng kéo gần quan hệ, lưu lại cho nàng một ấn tượng tốt, để nàng ở trước mặt tam ca nói vài câu lời hay, dính một chút quan hệ. Những quý nữ đó vì cái gì mà đánh chủ ý lên người nàng đương nhiên nàng biết rõ, cũng rất có tự giác vì ca ca mà trấn giữ cửa ải chọn tẩu tử, ở trong lòng bắt bẻ những quý nữ đó, muốn vì tam ca chọn một danh môn quý nữ tài mạo song toàn lại có tính tình tốt làm tẩu tử.

Nhiều năm như vậy, mặc dù số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng Ôn Uyển lại chân chân chính chính mà đem tam ca Ôn Lương này đặt ở trong lòng, đặc biệt là mỗi khi nhìn thấy tam ca, Ôn Uyển đã sớm bị tài hoa cùng tướng mạo hoàn mỹ không tì vết của hắn thuyết phục, trong lòng đối với hắn là vừa kính trọng vừa ái mộ, đem hắn trở thành huynh trưởng quan trọng nhất mà đối đãi.

Cho nên, nàng sao có thể tiếp thu một nữ nhân có xuất thân thấp kém mà tài mạo cũng không được làm tam tẩu nàng chứ?

Thấy nữ nhi ngoài mặt thì đáp lời, nhưng cặp mắt kia có thể thấy được nàng không phục, Trấn Quốc Công phu nhân trong lúc nhất thời cũng không muốn bức nàng quá mức, trong lòng chỉ oán chính mình vì sao gả vào đã nhiều năm như vậy, lại chỉ sinh được một nữ nhi?

Bởi vì có cô dâu mới vào cửa, khiến cho Trấn Quốc Công phu nhân lại bắt đầu vì chính mình trong những năm gần đây lại không làm được cái gì mà lâm vào sầu não lo lắng, trong lòng khổ sở khó mà nói hết với người khác.

Bất quá thật mau bà cũng không cần lại sầu não lo lắng chuyện đó, còn có khác chuyện khác làm cho bà phiền não.

Buổi tối, Trấn Quốc Công vào phòng nghỉ ngơi, Trấn Quốc Công phu nhân nói với hắn một ít chuyện trong phủ, Trấn Quốc Công mí mắt rủ xuống, tùy ý mà nghe.

Chờ hai phu thê rửa mặt xong sau đó nằm trên giường, khi Trấn Quốc Công phu nhân đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ, đột nhiên nghe được âm thanh của trượng phu, sau khi nghe được nội dung rõ ràng, Trấn Quốc Công phu nhân giật mình một cái tỉnh lại, buồn ngủ gì đó đều biến mất.

“Về sau bà cùng thê tử của tam nhi ở cùng một chỗ, chỉ giáo nàng một chút, đừng để nàng học theo tấm gương hư của Túc Vương Phi!”

Nếu lời này của trượng phu truyền ra ngoài, cho dù hắn trong triều có là danh vọng lão thần, phỏng chừng khi ở trên triều Túc Vương cũng dám phóng khí lạnh lên người hắn. Trấn Quốc Công phu nhân trầm mặc một lát, uyển chuyển mà nói: “Lão gia, lời này ngài nói không quá thỏa đáng, con dâu thứ ba mới vừa gả vào đây, nếu có chỗ nào không đúng, thϊếp thân tự nhiên sẽ chỉ giáo nàng, ngài yên tâm đi.”

Lão Trấn Quốc Công lúc này lại không có nghe ra ý tứ nhắc nhở của phu nhân nhà mình, trong lòng chỉ cảm thấy hôm nay phu nhân có chút trì độn, sau một lúc lâu, vẫn là da mặt dày nói: “Tam nhi rốt cuộc cũng cưới vợ, tuy rằng thân phận này của con dâu ta không hài lòng, nhưng là…… Ai, ngàn vạn lần nàng đừng học theo Túc Vương Phi, khụ khụ khụ…… Đến lúc đó bà làm sao thì làm đi, nếu tam nhi tức phụ có dấu hiệu kia, bà đi nói một chút, ngàn vạn đừng để tam nhi bị nàng gây khó dễ, nam nhi sinh ra đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể để một phụ nhân mê hoặc mình được”

“……”

Trấn Quốc Công phu nhân yên lặng thầm nghĩ: Lão gia, ngài vì con thứ ba mà không để ý đến mặt già của mình mà dẫm đạp dưới chân sao?