Edit: Naughtycat
Tống Tùng kiên trì ở lại Huyền Thiên môn đảm nhiệm chức Chưởng môn, Lâm Thành ở ngoài thì cho hắn mặt mũi, nhưng lại lén lút phân phó tất cả mọi người dày vò hắn gấp đôi.
Hắn thân là Chưởng môn nhưng lại không có thực quyền gì. Linh thạch linh thảo được lĩnh còn ít hơn cả đệ tử bình thường, quần áo mặc trên người đều may chỗ này vá chỗ kia. Cũng may thiên phú của hắn vô cùng tốt, dù là như thế vẫn không ngừng tinh tiến như cũ. Ngay từ đầu hắn còn có thể nổi lên xung đột với Lâm Thành, người Huyền Thành để lại cho hắn đều ám chỉ hắn phải nhịn, lấy thiên tư của hắn một ngày nào đó có thể vượt qua Lâm Thành.
Hắn một mực không thành hôn với Tống Thiến, bởi vì Lâm Thành nói tư chất của Tống Thiến không xứng với Chưởng môn như hắn.
Lâm Thành bắt Tống Thiến làm tạp dịch, mỗi ngày quét dọn Huyền Thiên môn. Tống Tùng muốn đi tranh luận với Lâm Thành, mọi người đều kéo hắn lại, nói cho hắn biết, nhịn, phải nhịn.
Nhịn một lần là hai mươi năm, hắn cho rằng mình sẽ càng ngày càng đau khổ, nhưng điều quái dị là, ranh giới cuối cùng của hắn dường như càng ngày càng hạ xuống.
Ngay từ đầu Lâm Thành bắt hắn quỳ xuống cọ sàn nhà cho hắn ta, hắn muốn rút kiếm, nhưng mà đã nhịn hai mươi năm, nếu Lâm Thành để hắn liếʍ giày cho hắn ta, hắn cũng cảm thấy, có lẽ cũng không phải là không thể nhịn được?
Hắn bị Lâm Thành nhục nhã, bị Lâm Thành đánh đập, sau khi đánh đập xong lại cung kính để hắn làm Chưởng môn, đánh một gậy lại cho một viên kẹo ngọt, hắn chỉ cần nghe lời là mọi chuyện vẫn tốt thôi.
Thế là dường như tất cả đã thành thói quen.
Tống Thiến khóc hỏi hắn, vì sao không rút kiếm, vì sao lại muốn nhịn. Hắn liền nắm tay Tống Thiến, tựa như nói với chính bản thân mình, phải nhịn.
Nhịn đến khi hắn mạnh hơn hắn ta, nhịn đến lúc hắn có thể gϊếŧ hắn ta.
Nhìn Tống Tùng càng ngày càng lặng lẽ, càng ngày càng mất đi nhuệ khí trong quá khứ, Tô Thanh Y và Tần Tử Thực đều nhíu mày.
“Kiếm tu không có chữ ‘Nhịn’ này,” Trong mắt Tần Tử Thực có lo lắng: “Lâm Thành làm vậy để hủy đạo tâm của hắn.”
Đạo tâm của một Kiếm tu chính là học được rút kiếm, Lâm Thành từng chút từng chút mài mòn nhuệ khí của Tống Tùng, một năm, mười năm, một trăm năm, Tống Tùng nhịn lại nhịn, một ngày nào đó, hắn sẽ phát hiện, nhịn là một chuyện quá quen thuộc rồi.
“Vậy nếu là ngươi thì sao?” Tô Thanh Y quay đầu nhìn hắn, không khỏi cười nói: “Nếu Phong chủ ở vị trí của hắn thì có rút kiếm không?”
Tần Tử Thực yên lặng không nói, lúc Tô Thanh Y nghĩ hắn không trả lời thì hắn đột nhiên mở miệng: “Rút kiếm.”
Tô Thanh Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tần Tử Thực lạnh lùng nói: “Năm mươi năm trước, ta cho là ta có thể không rút kiếm. Nhưng sau này ta đã biết, con đường của Kiếm tu, trừ việc rút kiếm thì không có đường nào khác để đi cả. Đã tu đạo, sao còn phải lo lắng chuyện sinh tử?”
“Đạo tâm của ta chỉ có rút kiếm mới có một phần khả năng đột phá. Nếu không rút kiếm, chẳng qua chỉ là nước ấm nấu ếch[1], mấy năm về sau vẫn chỉ có thể chết. Lại còn chết một cách chật vật không chịu nổi.”
[1] Nước ấm nấu ếch: Là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… Chết từ từ. Ngụ ý: Con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.
“Đúng là như thế.” Tô Thanh Y gật đầu, Tần Tử Thực nhìn lên trời cao, cau mày nói: “Rốt cuộc thì khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”
“Ngươi sốt ruột à?” Tô Thanh Y cười ngẩng đầu lên, Tần Tử Thực hơi bất ngờ, ở vào hoàn cảnh như vậy, sao người này vẫn không nóng nảy không vội vã gì thế? Hắn không khỏi trầm mặc một lát: “Ngươi nói thật với ta đi,” Hắn nghiêm túc nói: “Rốt cuộc ngươi có trình độ gì đối với Phù tu?”
Trình độ của Phù tu Kiếm tu không thể đơn giản nhìn vào tu vi mà ra được, nghe Tần Tử Thực hỏi, sắc mặt Tô Thanh Y cứng đờ, sau đó nháy nháy mắt nói: “Ngươi đoán xem?”
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là nàng có kỳ ngộ không thể nói cho người khác biết rồi.
Thế là hắn nhíu mày: “Rốt cuộc ngươi đến Thiên Kiếm tông với mục đích gì?”
Tô Thanh Y không trả lời được, nàng giận tái mặt, lạnh lùng nói: “Phong chủ, mỗi người đều có một bí mật riêng, dù sao ta không hại đến Thiên Kiếm tông là được.”
Tần Tử Thực gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, quay đầu nói: “Tại sao chúng ta vẫn bị vây ở đây? Ta lại chém một kiếm nữa nhé?”
“Chém không ra.” Tô Thanh Y cười lạnh nói: “Đây là Tống Tùng dùng mạng của hắn bày ra Hồi Âm trận, hắn dùng mạng bày trận pháp, một kiếm của ngươi chém ra được thì thật có lỗi với sự hi sinh của người ta đấy?”
“Hồi Âm trận?”
“Một trận pháp rất đơn giản,” Sắc mặt Tô Thanh Y lạnh lùng: “Giao đấu với người khác thì không có thương tổn gì, chỉ bao vây người ta trong trận pháp, xem hết hồi ức đối phương muốn để ngươi nhìn thấy là có thể đi. Một năm trong trận tương đương với nửa khắc bên ngoài, hắn không có ác ý gì, chỉ muốn vây khốn để ta xem thôi.”
Tần Tử Thực không nói gì, Tống Tùng ngồi trong phòng tu luyện, nhưng mà bất kể như thế nào, hắn cũng không thể đi lên thêm một bước qua Kim Đan được.
Chưa được bao lâu đã có đệ tử vội vàng tiến vào, lo lắng nói: “Chưởng môn, không xong rồi,” Tống Tùng mở to mắt, nhìn đệ tử đang run rẩy quỳ trên đất: “Tống Thiến sư tỷ... Bị đưa đi Chấp Pháp đường rồi!”
Tống Tùng đứng bật dậy, chạy về phía Chấp Pháp đường.
Lúc hắn đi vào Chấp Pháp đường, toàn bộ đệ tử trên núi đều đứng trước cửa Chấp Pháp đường, Tống Thiến bị người đè quỳ dưới đất, y phục của nàng đã bị người ta xé nát, lộ ra bờ vai trắng nõn cùng với nửa bộ ngực sữa, toàn thân vết thương chồng chất, nhưng vẫn không ngăn được nàng chửi rủa như cũ: “Lão thất phu Lâm Thành nhà ngươi, ngươi làm nhục ta không thành còn muốn hãm hại ta...”
Lâm Thành ngồi ở phía trên cao đường, mỉm cười: “Ta làm ngục ngươi? Ngươi cũng không nhìn lại tư sắc của mình đi, chỉ bằng dạng như ngươi, còn không xứng làm đỉnh lô cho bản tọa đấy!”
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Tống Tùng đang đứng ở cửa, mỉm cười nói: “Tống hiền chất đến rồi à, nếu đã đến thì đi quản chuyện này đi. Nói đến chuyện này, bản tọa cũng cảm thấy mất mặt đấy. Vị hôn thê này... Của ngươi,” hắn ta gằn từng tiếng, cắn chặt ba chữ kia: “Nàng ta có ý đồ câu dẫn bản tọa, còn bỏ dược cho bản tọa, việc bỉ ổi như thế, nói vậy Tống hiền chất sẽ không mặc kệ chứ?”
“Ta không làm! Không làm!” Tống Thiền hét ầm lên, Tống Tùng không dám nói chuyện, Lâm Thành mỉm cười nói: “Nếu Tống hiền chất không nói gì, thế bản tọa liền hỗ trợ hiền chất trừng phạt nhé. Mỗi người đang ngồi đâm một kiếm, đừng làm bị thương gân cốt, coi như cho tiện nhân này một bài học.”
Không một người nào dám động, Tống Thiến vẫn chửi rủa, kiếm từ trong tay Lâm Thành bay ra, mạnh mẽ cắt lên da thịt Tống Thiến. Tống Thiến hơi sững sờ, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay sau đó lập tức có âm thanh của nữ tử kêu la: “Mọi người sợ cái gì, không phải chỉ là một tiện nhân thôi à? Rõ ràng là được thu dưỡng lại còn dám dụ dỗ chưởng môn, còn làm bộ thanh cao cái gì!”
“Tốt,” Lâm Thành gật đầu khen ngợi, một viên đan dược lập tức được ném tới tay nàng ta: “Hài tử thật thà, bản tọa rất thích.”
Thấy cục diện như vậy, tất cả mọi người đều hiểu được hướng gió. Kiếm từ trong tay các đệ từ ào ào bay ra, mọi người đều chửi mắng, càng mắng càng thấy oán hận, giống như nữ tử ở giữa là người vô cùng đáng hận, một kiếm lại một kiếm bay ra, cắt lên làn da nàng, máu thịt của nàng, Tống Thiến quỳ gối tại chỗ, không tới một lát đã trở nên máu thịt lẫn lộn.
Cả người nàng giống như bị chìm trong máu, Tống Tùng ngơ ngác nhìn, kiếm của hắn liều mạng rêи ɾỉ, thiếu nữ trước mắt cứ như vậy bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt đều là cầu xin.
Rút kiếm...
Rút kiếm...
Rút kiếm!!!
Dường như trong mắt thiếu nữ đang có gì đó gào thét, nhưng mà hắn lại không dám động đậy, hắn liều mạng nghĩ, hắn phải nhịn, phải nhịn. Trên thân kiếm của tất cả mọi người đều nhiễm máu, Tống Thiến không chịu được ngã trên mặt đất, Lâm Thành giương mắt nhìn Tống Tùng, mỉm cười nói: “Sao thế, Tống hiền chất, không nỡ à?”
Tống Tùng há hốc mồm, cái gì hắn cũng không nói ra được. Huyết y thiếu nữ trên đất giãy dụa đứng lên, trong lúc tất cả mọi người trầm mặc, cố gắng đứng thẳng lên.
Khắp người nàng máu me be bét, nhìn không ra khuôn mặt lúc đầu, gian nan từng bước từng bước đi về phía Tống Tùng, dường như là dục hỏa trùng sinh trong biển máu.
Mỗi bước của nàng đều nện vào lòng Tống Tùng, cả người Tống Tùng run rẩy, thiếu nữ đi đến trước mắt hắn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, tay đặt lên bàn tay đang nắm chặt kiếm của hắn, khàn khàn nói: “Rút kiếm.”
“A Thiến...” Trong lòng Tống Tùng tràn đầy sợ hãi, Tống Thiến đột nhiên hét to: “Ngươi học kiếm làm gì! Đạo của ngươi là gì! Không phải ngươi yêu ta, ngươi nói muốn bảo vệ ta, ngươi nói muốn bảo vệ Huyền Thiên môn do phụ thân ngươi để lại, hôm nay ngươi ngay cả rút kiếm cũng không làm được à?! Rút kiếm! Ta bắt ngươi rút kiếm!”
“Tống hiền chất,” Lâm Thành nhấp một ngụm trà: “Nếu ngươi không rút kiếm, ta sẽ ra tay.”
Con ngươi trong mắt Tống Tùng co lại, trước khi Lâm Thành ra tay, rốt cuộc hắn cũng rút kiếm ra.
“Thật xin lỗi...” Hắn run rẩy nói, dùng kiếm cắt qua cánh tay nàng.
(Naughtycat: Xin lỗi mọi người ức chế quá xin cho chửi một câu. Mẹ thằng hèn!)
Một kiếm nhẹ như vậy, lại làm cho Tống Thiến lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Ngươi không phải ca ca của ta...” Nàng mỉm cười nói: “Tống Tùng, đạo của ngươi bị hủy rồi.”
Có gì đó ở nội tâm hắn ầm ầm sụp đổ, hắn run rẩy nhắm mắt lại, cao giọng nói: “Hôm nay ngươi phạm phải lỗi lớn như thế vẫn còn không biết hối cải. Tống Thiến, ngươi đi Tư Quá Nhai chịu phạt đi!”
Nói xong, hắn quỳ gối trước mắt Lâm Thành, thành khẩn nói: “Lâm trưởng lão, tuổi A Thiến vẫn còn nhỏ, có chỗ nào đắc tội mong trưởng lão nhìn ở mặt mũi của Tống Tùng mà bỏ qua cho.”
Lâm Thành cười không nói, phất phất tay, xem như để mọi người giải tán. Có đệ tử tiến lên kéo Tống Thiến đi. Trước khi đi, Tống Thiến nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt Tống Thiến trước khi đi giày vò hắn, hắn muốn nhốt Tống Thiến ở Tư Quá Nhai, chắc Lâm Thành sẽ bỏ qua cho nàng. Vì thế hắn vẫn co đầu rụt cổ ở trong phòng mình, từ đầu đến cuối vẫn không đi đến Tư Quá Nhai. Một tháng, hai tháng, tới một năm kia, khi tuyết đầu mùa rơi xuống, hắn nghe được tiếng có người gõ cửa sổ.
Hắn mở cửa sổ ra, nhìn thấy Tống Thiến. Trên người nàng hiện ra ánh sáng, dịu dàng nhìn hắn, giống như lúc còn bé gọi hắn: “Ca ca.”
Hắn ngẩn người, một nỗi sợ hãi to lớn đánh vào nội tâm của hắn, tiểu cô nương vươn tay về phía hắn, đặt ở trên má hắn: “Ca ca,” Nàng nói: “Một mình ngươi phải tự chăm sóc thật tốt đấy. Ta đi đây.”
Nói xong, hồn phách của nàng đột nhiên vỡ vụn, tứ tán vào trong tuyết. Hắn gọi tên của nàng, sau đó giống như điên vọt tới Tư Quá Nhai.
Ở Tư Quá Nhai gió tuyết đầy trời, không có bóng dáng của nàng. Hắn tìm nàng bốn phía, một tấc lại một tấc tìm kiếm, ngày đó gió tuyết lớn như vậy, rơi đầy đầu vai hắn, cuối cùng hắn cũng tìm thấy nàng ở trong một sơn động, quần áo trên người nàng đều bị xé rách, toàn thân đều có vết tích bị ngược đãi, hắn run rẩy ôm lấy thi thể nàng, trong đầu đều là hình dáng nàng máu me be bét khắp người đi về phía hắn.
Rút kiếm, rút kiếm, rút kiếm!
Sợ sống làm gì, sợ chết làm gì, chờ hắn có thực lực làm gì, nói phải nhịn làm gì!
Cái gì hắn cũng không cần, cái gì cũng không để ý nữa, hắn chỉ cần một chuyện, gϊếŧ Lâm Thành, gϊếŧ tất cả người đã lăng nhục nàng!
Kim quang tràn ra từ người hắn, cuối cùng sau hai mươi năm, hắn cũng Kết Anh.
Tiểu kịch trường:
Có một ngày, Tô Thanh Y đi xem Tần Tử Thực huấn luyện đệ tử.
Trong Luyện Võ trường, Tần Tử Thực hô lên với các đệ tử: “Hô cùng ta nào, rút kiếm, rút kiếm, rút kiếm!”
Các đệ tử hô theo, âm thanh rung động đất trời.
Tần Tử Thực trở về, Tô Thanh Y liền hỏi, vì sao phải hô rút kiếm.
Tần Tử Thực: “Căn cứ nhiều năm ta đọc truyện tranh, tiểu thuyết cùng các loại kinh nghiệm thực chiến đúc kết cái khẩu hiệu này có tác dụng thăng cấp. Hô hào hô hào, nói chung liền thăng cấp...”
Tô Thanh Y: “Có phải ngươi đối với chuyện Tống Tùng Kết Anh có bóng ma không thế?”
Tần Tử Thực: “...”
Tô Thanh Y: “Chính xác, loại người đó có thể Kết Anh vô cùng cần có vận khí.”
Vừa dứt lời, cuồng phong gào thét, một đầu Cự Long ở bên cửa sổ nhìn chằm chằm Tô Thanh Y quát khẽ: “Không cho nói xấu ca ca ta!”
Tô Thanh Y lập tức nhìn Tần Tử Thực: “Đóng cửa, cắn nàng!”
Lôi đình từ trên trời giáng xuống, đầu ngón tay của Tần Tử Thực tỏa ra một đám tiểu thiểm điện: “Ồ.”
Phù Hoa, Lạp Lí, Băng Kỳ Lân cùng quần chúng chờ ăn dưa lập tức trả lời: “Phong chủ, Tạ Hàn Đàm lại thả thính ở đỉnh núi!”
Cho sét đánh.