“ Các ngươi cứ mở mồm là cán cân quyền lực, mở mồm là trật tự học viện, nhưng, nếu như có thêm một đại ma đầu như ta xuất hiện, các ngươi liệu có lao vào tranh giành ??
Nói là bảo vệ, nhưng các ngươi có vừa lòng với vị trí hiện tại, có kẻ nào không muốn vươn lên cơ chứ ??
Nhục nhã, không dám nói thật ấy chính là nhục nhã, không dám đổi mới cũng là nhục nhã, các ngươi không thể nào cứ ngồi lảm nhảm mấy thứ như vậy rồi cầu mong cho bang hội của mình được yên ổn, ta biết trong lòng các ngươi đều có dã tâm, đều muốn một bước tiến lên thành mạnh nhất bang hội !!
Nói cho cùng, chính cái mà các ngươi đang bảo vệ đã kìm hãm các ngươi, thứ các ngươi giữ gìn không phải là trật tự, mà là gông cùm cho chính các ngươi, cho chính học viên, thứ các ngươi mang trên vai đồng dạng không phải là trách nhiệm của kẻ đứng đầu hay của người lãnh đạo, đó đơn thuần là một vật nặng đè khả năng phát triển xuống !!
Hỏi xem, hội viên của các ngươi, có kẻ nào không muốn vươn lên cơ chứ, vì sao bọn hắn dám nói ra như vậy, chính bởi bọn hắn không tự kìm chặt mình như các ngươi, chính vì bọn hắn không có cái mà các ngươi gọi là cán cân !!
Nhân loại là như vậy, tuy rằng ai cũng đều muốn vươn lên, nhưng cái cán cân rẻ rách này đã đè lẫn nhau xuống, kéo lẫn nhau xuống, càng lúc càng đi lùi !!
Nhìn đi, xung quanh các ngươi khi còn đang ở đây nói nhảm, không biết bao nhiêu Hưu Thạch Học Viện học viên đã bị đào thải, từ bí cảnh đi ra trong tủi nhục, không kiếm được thứ gì là điều thứ nhất khiến bọn hắn nhục nhã, tự thấy bản thân không có đường để vươn lên là điều thứ hai khiến bọn hắn nhục nhã !!
Qua hai tháng vừa qua, nhân số của Hưng Tích Hội đã lên đến 5 ngàn người, đã là áp đảo ba cái bang hội còn lại, mà ta nói thẳng luôn, đấy chẳng liên quan gì đến Ngô Hoành Văn năng lực cả, đều là do ta và các hội viên làm nên, nói cách khác, chỉ cần cố điều hành bang hội thôi, các ngươi ngay lập tức có thể tạo ra sự khác biệt.
Cán cân mà các ngươi nói tới, ta dĩ nhiên hiểu, nó là biểu tượng của sự lười biếng và cổ hủ, rõ ràng các ngươi không phải đầu tư trí lực gì cho việc điều hành bang hội cũng có thể làm hội trưởng, cũng có thể lảm nhảm mấy câu như Tứ Hoàng, chung quy trong mắt ta đều không đáng nhắc đến !”
Lưu Phàm một hơi dài thuyết giáo, tất cả bốn cái hội trưởng ở đây đều sững người lại, căn bản là như ứ nghẹn ở cổ thứ gì.
Vẹo nó Lưu Phàm nói thực có tính thuyết phục !!
“ Thay vì ở đấy và ngốc trệ ra như các ngươi đã làm suốt 1 năm qua, hãy bước ra đây, Lưu Phàm ta sẽ tiếp cả bốn kẻ coi là mạnh nhất học viện, nếu các ngươi thắng, ta sẽ rời học viện, nếu các ngươi thua, tự đập bỏ bảng hiệu bang hội, coi như nó là chưa từng tồn tại, tất cả sẽ về dưới trướng của một cái hội duy nhất và thống nhất, Nam Tích Hội !!!” Lưu Phàm bá đạo quát.
“ Nói lời giữ lời ??” Bạch Mỹ Ly ngước mắt hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“ Thề độc dưới trời, nếu ta thua tự rời học viện...” Lưu Phàm nói ra.
“ Ba vị, hôm nay ta muốn liên thủ...” Hồ Anh lộ ra sát khí, nói.
“ Ngô Hoành Văn, chúng ta sẽ không đối với ngươi truy cứu nữa, chỉ cần lúc này chung tay.” Huyền Lượng đứng dậy, hướng Ngô Hoành Văn nói ra.
Lưu Phàm nhướng lông mày, không biết Ngô Hoành Văn vốn đã thành hắn người bên dưới tín ngưỡng sẽ thế nào.
“ Ta không thể theo các ngươi được, Lưu sư đệ nói chính là hợp tình hợp lý, Hưng Tích Hội bên trong ta biết ta cũng chỉ là bù nhìn rơm, nói chung là ta theo hắn !!” Ngô Hoành Văn trên thân khí phách lộ ra, kiên cường mà tráng lệ đến cực điểm.
“ Hảo !!” Lưu Phàm hào hứng hô lên.
-Xoạc !!!-
“ Tầm thường vô vị, ngươi đúng là thấp kém !” Huyền Lượng trên tay đại chùy trực tiếp đánh bay Ngô Hoành Văn, một mực chí mạng đến nỗi hắn còn không có khả năng đứng dậy.
Lưu Phàm thở dài, phen này lại phải cân ba, có chút là mệt mỏi...
“ Ngô sư huynh, ngươi trước hết nuốt viên này...” Lưu Phàm nói ra, ném đến nơi một viên đan dược.
Huyền Lượng, Hồ Anh, Bạch Mỹ Ly không chút nào do dự, trong đầu bắt đầu nhẩm tính về thế cục cuộc chiến này, làm sao để toàn lực có thể tung ra, căn bản đối với Lưu Phàm là không có ý khinh thường.
“ Thế trận ba người cổ điển, một đỡ đòn, một pháp sư, một đấu sĩ, lẫn nhau hỗ trợ được chứ ??” Hồ Anh nói ra.
“ Ta nhận đấu sĩ.” Huyền Lượng không chút nào do dự nói. — QUẢNG CÁO —
“ Ta nhận đỡ đòn.” Hồ Anh tiếp lời.
“ Nếu vậy ta là pháp sư.” Bạch Mỹ Ly nói ra.
Lưu Phàm sắc mặt ngưng trọng về ngưng trọng, xiết chặt Cốt Kiếp Cung, hắn lúc này cũng là muốn toàn bộ xuất ra lực lượng, trong đầu đang diễn giải hướng đi cuộc chiến này.
“ Mộc hệ là có khả năng nhất, chỗ này là rừng cây dồi dào Mộc Nguyên Tố, Ám hệ cũng không tệ, căn bản là sẽ không bị đám kia tranh giành mất Nguyên Tố, Thủy hệ dễ bị khắc chế, lực tấn công cũng không quá mức vượt trội, tốt nhất là không sờ đến đỡ tốn linh lực, Thổ hệ có thể sử dụng để chia cắt đội hình đối phương, hợp lý trong những pha giao tranh mà ta có thể tách chúng ra để bắt lẻ, Lôi hệ cũng không tính là cái gì xa lạ, đối với bọn chúng là ta không thể tạo ra đòn đánh bất ngờ hay gì...” Lưu Phàm điểm qua một hồi.
Rút lại, ưu tiên sử dụng là, Mộc hệ > Ám hệ > Thổ hệ > Lôi hệ !!
“ Mộc Khiển !!” Lưu Phàm thi triển ra chiêu thức, âm thầm thả vào lòng đất hạt giống dây leo, chỉ chờ thời điểm bạo lên.
“ Ngươi đúng là quá xem thường người khác rồi, một đường rõ ràng Mộc Nguyên Tố thế này cũng muốn lừa bọn ta !!” Huyền Lượng lên tiếng trào phúng.
Lưu Phàm đen mặt, xác thực đối xử như thế này bẫy có chút là coi thường đối phương.
“ Đâm lao thì phải theo lao, lên 100 lần !!” Lưu Phàm gẩy cái tay, ngay lập tức từ dưới mặt đất xuất hiện 100 đạo dây leo, nhiều đến mức bức mắt người nhìn, ngay lập tức để ba tên kia cảm thấy rối loạn.
Đỡ đòn trách nhiệm là của Hồ Anh, ngay lập tức trên tay Phong Thạch thi triển Phong Biên liên tiếp mấy đạo, ngay sau đấy tay còn lại có Thủy Thạch cũng thi triển ra Thủy Đao đến cắt đứt dây leo.
Lưu Phàm bắt đầu xác định, Huyền Lượng có một viên Công Tu Thổ Thạch, Hồ Anh một viên Công Tu Thủy Thạch, một viên Thủ Tu Phong Thạch, tạm thời chưa rõ Bạch Mỹ Ly tình huống là gì.
“ Thổ Tiễn !!!” Lưu Phàm nã đạn xuống đất, chỉ qua mấy giây liền thấy mọc lên một bức tường lớn, sừng sững như không tài nào đánh đổ.
— QUẢNG CÁO —
Tường đất thành công chia Ngô đội ba người thành ba ngả khác nhau, Lưu Phàm bật lên Ám Du, nhanh chóng thuấn tức đến Hồ Anh vị trí, căn bản vì đối phương lúc này đã hiển lộ nhiều nhất.
“ Ám Đao – thi triển 100 lần !!” Hắn vươn tay lên, nháy mắt đẩy ra nhiều không kể xiết đạo Ám Đao.
Ám Đao là có ăn mòn và thôn phệ năng lực, phần nào có thể giảm đi đối phương phòng ngự.
“ Nguyên thức – Bàn Phong Long !!” Hồ Anh hét lên.
Ngay lập tức thấy cuốn lên một lớp gió xoáy hình tròn, to lớn và vô cùng dày đặc, Ám Đao mỏng manh tiến vào ngay lập tức bị xé nát !
“ Hừ, Ám vốn không có hình dạng, kì thực bị Phong khắc chế !!” Lưu Phàm ho nhẹ một tiếng.
Hắn lúc này không có gì đối với Phong là hơn, ví dụ như Hỏa thế có thể nương theo Phong mà đi lên, tự phản lại chủ, Lưu Phàm không có cái gì khiến Bàn Phong Long lâm vào cảnh như vậy.
“ Băng Khống !!!” Nháy mắt Hồ Anh hiện ra một viên Cao giai bậc 3 Băng Thạch trên tay, phóng ra Trung Cấp Khiển Tu chiêu thức.
Lưu Phàm chỉ kịp nhìn thấy trước mắt có một đoàn Băng Nguyên Tố liền đã cảm thấy chân tay cứng đờ, bị Băng Khống bao lấy, trói chặt mình lại.
Băng Khống còn dày hơn Băng Khiển bội phần, Lưu Phàm lại không giống như Lỗ Viêm loại này có thể uy dũng phá băng, hoàn toàn là không biết làm gì tiếp theo.
“ Có chút khó quá, dính khống chế nặng thế này, khả năng tiếp theo là ăn nhiều hành đây...” Lưu Phàm thở dài, cực điểm chán nản nói ra.