[PVZ] Nhật Ký Cuộc Đời Của Nuber

Chương 13

Tôi dần dần chìm vào vô thức và không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa .....

...

Tôi tỉnh lại ở trong một căn phòng màu trắng quen thuộc ... bệnh viện mà tôi từng ở. Anh tôi ngồi cạnh, tôi vục dậy, nhưng có một cơn đau cản tôi lại làm tôi ngã xuống giường. Tôi thấy phần thân giữa của tôi bị băng lại khá dày, anh tôi hoảng sợ nhìn xuống:

- Em dậy rồi à !?

- Em đau ....

- À ... thôi để anh đưa em lên giường

- Dạ ...

- Em làm gì mà ra nông nỗi này vậy .

- ....

Đúng lúc tôi đang định nói thì Marili và Gluto chạy vào ôm lấy tôi, tôi định ôm lại thì nhớ lại bức ảnh đó, mặt tối sầm lại, tôi đẩy cô ấy. Cô ấy vô cùng ngạc nhiên

- Em sao vậy !?

- Cút khỏi cuộc đời tôi, thứ phản bội.

Cả ba đứng hình :

- Nuber, em nói linh tinh cái gì vậy !!?

- Ba người đi đi.

- Nhưng ...

- Tôi muốn riêng tư.

- Thôi được rồi ... chúng ta ra ngoài thôi.

Tôi nằm im trên giường, nhìn ra cửa sổ. Tôi muốn hỏi trời là tại sao ... tôi có gây nghiệp gì đâu ... hay kiếp trước tôi ăn ở không tốt ... mà tôi phải chịu nhiều thiệt thòi tới vậy. Cả việc hành hạ thể xác cho tới tinh thần đều để lại sẹo ... tôi biết ... không lớn thì nhỏ ... Kí ức của tôi ùa về ...

Từ lúc sinh ra tôi đã không may mắn bị cận bẩm sinh, mẹ tôi cũng mất ngay sau khi tôi ra đời. Tôi phải chịu cảnh mồ côi mẹ và sống với cái kính dày cộp từ khi chào đời. Cho đến năm tôi 12 tuổi, bố tôi lấy vợ mới. Tính ra thì mẹ kế của tôi rất tốt, coi tôi như con đẻ, nhưng hồi mới về nhà, anh Sazu - con riêng của mẹ kế tôi là một cơn ác mộng với tôi. Cục cằn, thô lỗ, nóng tính và ghét tôi. Đôi khi anh còn đánh tôi, nhưng tính cam chịu nên tôi không nói gì. Trên lớp thì bị bạn bè bắt nạt, ghẻ lạnh, về nhà thì có quả bom nổ chậm Sazu - thật là một cơn ác mộng. Tôi vẫn nhớ ... cái hồi mà bố mẹ tôi ra nước ngoài làm ăn, tôi phải ở cùng anh chưa được lâu thì có một tai nạn xảy ra, tôi vì cứu anh mà suýt mù một bên mắt và gãy cả hai chân. Hồi đó anh tôi phải chăm tôi tới hơn ba tháng, cộng với việc anh mang ơn tôi cứu mạng nên có lẽ tình anh em từ cái bát mẻ mới thành ra lành lặn.

Đang chìm vào suy nghĩ thì Marili bước vào, nắm tay tôi, tôi giật mình, bật ra khỏi giường nhưng lại loạng choạng ngã xuống đất:

- Nuber .. em sao vậy ?

- Mau đi đi !!! Đừng lại gần tôi !!! Tôi đã quá tổn thương và tuyệt vọng rồi !!! Đừng cố gieo rắc bất kì sự tổn thương nào nữa !!!! Đồ phản bội !!!! TÔI-GHÉT-CÔ !!!!

- Nuber !? em nói lảm nhảm cái gì vậy !?