Sáng hôm sau, khi đi học, tôi chưa kịp làm gì thì cậu bạn Gluto chạy như bay phi tới:
- Nuber!!! Lớn chuyện rồi!!
- Cái ... cái gì thế?
- Marili ... cô ấy ..
- Cô ấy làm sao !?
- Công khai có tình cảm với cậu kìa !!!
- Thì ... tớ với cô ấy thành cặp rồi mà ..
- Thật à ...
- Ừ
-Nhưng vấn đề không nằm ở đó.
- ?
- Có cả đống bọn crush Marili đang tính sổ cậu kìa !!!
- Chết .... tớ quên mất .....
Tôi đi vào trường với một nỗi lo chơm chớm trong lòng. Marili nhìn thấy tôi, cô ấy chạy lại, hôn vào má tôi. Tôi đỏ mặt quay đi, cô ấy cười và nói với những người bạn của cổ:
- Chúng mày nhìn nè, đây là bạn gái tao đó nha.
- Nó nhìn cứ lạ lạ sao ý, hình như không học khối mình.
- A! Tao biết nó mày ạ!
- Ai thế, mày biết à !?
- Tao biết chứ, nó là cái thằng tâm thần đi viện về mấy hôm trước.
- Eo ơi ..... khϊếp quá! Nó bị tâm thần thật à mày!
- Đúng rồi, Marili gu mày mặn thật đấy!
- Bị tâm thần thì ở trại mà chữa đi học làm gi.
- Hình như nó khỏi bệnh rồi nên mới được về chứ bộ.
Tổn thương thật đấy .... Tôi gần như không đứng nổi nữa. Marili cúi xuống nhìn tôi, rồi cãi lại họ làm cả cái sân trường bị ô nhiễm tiếng ồn. Tôi kéo tay Marili ra:
- Thôi anh* đừng cãi nhau với bon họ nữa ..
- Nhưng ... họ làm em tổn thương ... anh không nỡ nhìn ...
- Em ổn, tất cả đều ổn, anh không phải lo ..
Tôi biết cô ấy nhận ra tôi đang nói dối nên tôi cố nở một nụ cười và rời đi. Tôi biết có rất nhiều người ghét tôi, họ lấy lý do là tôi là một đứa kinh tởm, máu lạnh và điên dại nhưng sự thật đâu chỉ như vậy, họ chỉ đánh giá tôi vì căn bệnh tâm lý của tôi, họ đâu có nhận ra và công nhận mặt tốt trong tôi cơ chứ. Tôi phải làm sao để thoát khỏi sự kì thị này đây hả trời. Có lẽ tôi đã thật sự bất lực và không muốn đòi hỏi gì thêm từ những con người đó chăng.
...
Chiều hôm đó, tôi về sớm hơn mọi khi. Đang tản bộ thì tôi gặp Sunty, cậu ta cũng nhìn thấy tôi và sát lại gần tôi:
- Chào nhé nhóc lùn~
- Ờ
- Marili đâu ?
- Tan muộn, tôi về trước, mà tôi muốn hỏi cậu cái này ....
- Gì, cứ hỏi đi
- Cậu mà biết tôi bị bệnh thì cậu có kì thị tôi không ?
- Bệnh gì cơ, nhóc có thể nói rõ ràng hơn không ?
- Tâm thần ... liệu cậu có ..
- Cái gì !!!? Nhóc bị tâm thần á !!?
Tôi gật đầu, có lẽ tôi đã đủ cam đảm để nhận lấy thái độ kinh tởm của cậu ta.
- Nhóc có ổn không ?
Câu trả lời của cậu ta làm tôi bất ngờ, cậu ta ... lo lắng cho tôi à:
- Tôi ổn, tôi cũng khỏi rồi
- Vậy thì tôi không phải lo nữa.
Cậu ta cúi xuống hôn vào má tôi, tôi giật nảy mình:
- CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY !!!!?
- Con trai với nhau mà~ Sao tôi phải ngại~
- Cậu ... cậu ....
- Nom nhóc kìa, cưng ghê~
- CƯNG CÁI ĐẦU CẬU!!!
Rồi ... một luồng gió lạnh thổi qua, là Marili .... cô ấy đứng đó nãy giờ à ....
- Giỏi qua nhỉ ~lôi nhau ra đây làm gì đấy.
( * Phân loại xưng hô của nhân vật theo tính cách, cụ thể là :
- Nuber gọi Marili là anh và ngược lại. )