Tôi nói vậy thôi chứ tưởng sắp chết tới nơi. Hôm sau được ở nhà tôi dậy rất sớm ôn cho thật kĩ để chuẩn bị đi thi. Tôi mà thi trượt phát này là bao nhiêu công sức tôi bỏ ra sẽ là công cốc. Nguyên cả ngày hôm đó tôi ngồi trong nhà, cắm mặt vào đống sách vở, ôn cật lực. Tôi chả thiết ăn uống gì cả, nên làm anh tôi sốt ruột, cứ giục tôi ăn cái bánh hay hộp sữa cũng được, nhưng rồi anh cũng bỏ cuộc.
....
Tối hôm trước ngày thi, anh nhất quyết bắt tôi ngủ sớm :
- Nuber, tối nay phải ngủ đấy, không được thức khuya đâu, mày không ngủ mai lấy đâu sức mà đi thi.
Nghe có vẻ có lí nên tôi ôn " tới khoảng 11 giờ " rồi mới đi ngủ. Tới lúc lên giường tôi mới nhận ra: MÌNH BỊ MẤT NGỦ MÀ !! Ha ha ... mình vui tính thật. Đêm hôm đó, tôi nằm ngủ mà nghe cứ có các âm thanh văng vẳng trong khoảng không, nó là những tiếng như nguyền rủa, chửi bới, nghe ghê lắm. Tôi sợ hãi, nhà tôi có ma à. Tôi muốn xuống nhà ngủ cùng anh, nhưng tự nhiên lại không muốn nữa. Những âm thanh đó ngày một to lên làm tôi hoảng hốt, trùm chăn kín đầu. Cố lắm tôi mới ngủ được một tý thì lại tỉnh dậy, rồi không ngủ được nữa. Tôi lại bật điện, dậy kiểm tra quanh phòng, không có ai cả. Do không ngủ được nữa nên tôi quyết định dậy ôn bài, tôi cứ ngồi đó cho tới sáng, vừa để cố quên đi âm thanh đó, vừa để bổ sung thêm kiến thức. Rồi sáng sớm, có tiếng mở cửa, anh tôi vào gọi tôi đấy. Anh giật mình khi tôi không ở trên giường mà ngồi đờ đẫn trên bàn học. Anh lay tôi rồi hoang mang hỏi :
- Nuber, nguyên tối hôm qua mày ngồi ở đây à ?!
- Dạ ... vâng - Tôi lạnh lùng trả lời
- Tao đã bảo mày đi ngủ sớm mà mày không nghe ?! Trời ơi, lờ đà lờ đờ thế này sao mà thi cử được !!!??
- Em thi được mà ....
- Thôi, xuống nhà ăn sáng đi, anh bảo Gluto chở đi !? Nhanh lên !
Tôi cầm cái bàn chải, tẻ nhạt, khỏi vệ sinh cá nhân. Đúng năm phút sau, anh chàng Gluto tới trước cửa gọi tôi. Trước khi ra khỏi nhà, anh tôi đưa cho tôi một cái vòng hình cỏ bốn lá, rồi anh vỗ vai tôi;
- Thi tốt nhé!
- Dạ, vâng
Tôi lên xe ngồi, Gluto nhìn tôi và nói tôi như cái xác đội mồ chui lên vậy, tôi chỉ cười nhẹ.
Trớ trêu thay. cái người ngồi cạnh tôi lại là Marili, cô ấy nhìn thấy tôi, tôi thấy thoán qua sự hoang mang trong mắt cô ấy :
- Trời đất, Nuber, là mày hả ...
- Ừm
- Sao nhìn mày chả có tý sức sống nào hết vậy.
Trong giờ thi, tôi làm bài xong đầu tiên, ngồi nhìn các thí sinh khác nhăn mặt, vò đầu bứt tai vì đề khá khó. Tôi nắm chặt cái bùa hộ mệnh anh cho, thì tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu, run lên, rồi ôm mặt khóc, cả phòng thi nhìn tôi, tôi được đề nghị ra khỏi phòng để không làm ảnh hưởng tới người khác, nhưng sau đó tôi lại im bặt. Chả hiểu tại sao nữa, sau một lúc tôi lại phá lên cười, cười điên dại. Marili bực mình tát tôi một phát trời giáng vào mặt:
- Có im cho người ta làm bài không !!? Đồ dồ !!!
Tôi vẫn cười, cười rồi ho sặc sụa.
...
Lúc tôi nhận thức lại được, tôi đang ở trong một căn phòng lạ hoắc, tôi đang bối rối không biết phải làm sao thì anh tôi bước vào. Nhìn thấy tôi đã tỉnh lại, anh lại gần tôi, thở dài, có vẻ có điều gì khó nói. Tôi hỏi anh xem mình đang ở đâu, anh tôi buồn bã nói:
- Bệnh viện
- Bệnh viện !!?
- Ừ
- Sao em lại ở đây !?
- Anh không muốn em sốc nhưng...
- Sao, anh nói rõ xem nào !
- Nuber .... em bị bệnh rồi ....
- Thế thôi mà anh cũng khó nói
- Tâm thần ... em bị tâm thần rồi đấy