Tuân Mệnh

Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim (tứ)

"Luận tài bắn cung, Lĩnh Nam Vương thế tử Lý Mạt, có thể nói là thiên hạ đệ nhị."

Chương 20: Ngựa ngũ hoa, cầu thiên kim ( tứ)

Ảnh Thất nhìn thế tử điện hạ đi xa, mày nhíu lại, nhẹ giọng tự hỏi: "Điện hạ làm sao vậy?"

Ảnh Ngũ xua tay: "Điện hạ vẫn luôn như vậy mà."

Ảnh Thất cúi đầu ngẩn ngơ trong giây lát, hỏi Ảnh Ngũ: "Có phải ta làm điện hạ mất hứng không."

Ảnh Ngũ thở dài: "Điện hạ có mất hứng hay không thì ta không biết, nhưng mà ngươi đã chọc giận Lương tam thiếu gia, đừng để hắn thấy ngươi nữa, nếu không ngươi sẽ không dễ chịu đâu, tiểu bá vương Việt Châu, có thể tuỳ tiện trêu vào à!"

Ảnh Thất chỉ quan tâm điện hạ như thế nào, những kẻ khác không liên quan đến mình.

Ba vị quý công tử kia lên lâu thuyền Lương gia, Ảnh Thất Ảnh Ngũ theo sau.

Lâu thuyền này không phải là kiểu thuyền hoa tầm thường, cao tận mấy trượng, tầng tầng lớp lớp, đứng dưới thuyền nhìn lên, tựa như con kiến vọng lên núi cao hùng vĩ, thỉnh thoảng trên sông có gió lớn, bè gỗ nối bằng dây thừng, hàng ngàn sợi đan xen chằng chịt, cuồng phong cũng không lay động được.

Lương gia giàu có, đến mức Tề Vương phủ cũng cam bái hạ phong -- sòng bạc lớn nhất Việt Châu "Mãn Đình Hoan" chính là của nhà bọn họ, ngoài cái sòng bạc nhỏ tiếng tăm lừng lẫy này ra còn có Sương Bạc Phường ở Tuân Châu, Hướng Mộ Lâu ở Lâm Châu, đều là sản nghiệp của Lương gia.

Ảnh Thất Ảnh Ngũ đi vào lâu thuyền, nơi này thật rộng lớn, có rất nhiều gian, nhưng mà dưới xà nhà lại có mái bằng chạm trổ hình thuỵ thú*, ảnh vệ không lên được, chỉ có thể chờ chủ tử ở gian ngoài.

*Thuỵ thú: những con thú mang tới điềm lành.

Bên trong lâu thuyền như một cái phường thu nhỏ, có ông lão đứng sau lò than nướng cá tươi đánh bắt được trên sông, có xiếc kéo mì, cũng có kỹ nữ xinh đẹp, cầm nữ đàn hát, sênh ca đong đưa, tay áo phớt nhẹ, đắm mình trong chốn đào nguyên tiên cảnh quên cả đất trời, say tuý luý trong mùi hương dịu dàng.

Thế tử điện hạ bước lên cầu thang gỗ, ba người tiến vào gian phòng trong tầng gác nhỏ, Ảnh Thất Ảnh Ngũ không thể đi lên, chỉ có thể tìm một gian trà nhỏ ở phía dưới, gọi ấm trà, im lặng chờ chủ tử.

Ảnh Thất tình cờ nhìn sang, thấy một đám tì nữ yểu điệu bưng quỳnh tương ngọc dịch, chậm rãi tiến vào nhã gian của điện hạ.

Ánh mắt Ảnh Thất tối sầm, cúi đầu uống trà. Trong đầu lại không nhịn được mà tưởng tượng, cảnh thế tử điện hạ tay ôm phải ấp mỹ nhân trong ngực, trong lòng có chút mất mát.

Nhã gian bài trí thanh lịch chu đáo, phẩm vị độc đáo hào phóng, bốn góc phòng bày hoa lan xanh biếc.

Lương Tiêu nằm ườn lên tấm thảm lông dê ấm áp: "Ngồi đi, đừng khách khí, muốn ăn muốn chơi gì cứ gọi thoải mái."

"Ngôn Tỉ, đã hết giận chưa? Ngươi thích ăn ngọt đúng không? Ta bảo bọn họ làm cho ngươi." Lương Tiêu đối xử với Khổng Ngôn Tỉ không tồi, hai nhà vốn dĩ gần sát nhau, Khổng Ngôn Tỉ không thích cảm giác bị ghét bỏ ở nhà, từ nhỏ đã dính với Lương Tiêu, đáng thương vô cùng, dính chặt như keo từ bé đến lớn.

Sau này Lý Uyển theo lão Vương gia từ kinh thành tới Việt Châu, người đầu tiên hắn kết giao là Lương tam thiếu gia, tiện thể quen biết Khổng Ngôn Tỉ, ít năm chơi chung, hai người theo bản năng che chở tiểu mỹ nhân này, tất nhiên bọn họ khi dễ hắn thì được, đổi lại người khác, không được.

Khổng Ngôn Tỉ sửa sang lại cái đầu rối bời, nhỏ giọng nói: "Đa tạ Lương huynh." Giọng nói cũng mềm mại, giống nữ hài tử.

Mấy tiểu tì nữ má phấn môi hồng lả lướt bước vào, hành lễ với ba vị công tử, ngồi vây quanh bên cạnh ba người, ân cần rót rượu.

Lương Tiêu ôm một cô nương dáng người quyến rũ trong đó, nhéo cái eo thon nhỏ của người ta hai cái, phân phó người đi sau xuống bếp thúc giục, sao đồ ăn còn chưa lên, dứt lời lại nói với Lý Uyển: "Dật Nhàn, nơi này của ta mới thu một vài người đặc biệt, eo nhỏ mông nhỏ, còn đẹp hơn nữ hài tử, ngươi muốn mấy người, ta gọi lên cho ngươi hết."

Lý Uyển dựa vào cửa sổ, chống cằm cười cười: "Không được, gần đây ăn không vô."

Lương Tiêu đặc biệt kinh ngạc: "Thật hay giả đấy? Ta không lừa ngươi, đẹp như Khổng Ngôn Tỉ vậy, ngoài nơi này không chỗ nào có nữa đâu."

Khổng Ngôn Tỉ nâng một ly rượu hoa quế thanh đạm lên, chớp chớp đôi mắt, lời nói nhỏ nhẹ: "Dật Nhàn huynh đã có người trong lòng, không thích kẻ khác đâu."

Lương Tiêu quan sát Lý Uyển, bỗng nhiên vỗ đùi: "Là tiểu ảnh vệ kia à?"

Lý Uyển không tỏ ý kiến, gõ gõ quạt xếp nhìn ra ngoài cửa: "Sao đồ ăn còn chưa dâng lên, Lương Tiêu ngươi đi thúc giục đi chứ."

Lương Tiêu đè lại cây quạt Lý Uyển, nhếch miệng chất vấn: "Là y thật à." Dứt lời bĩu môi, "Tiểu ảnh vệ này xem ra khá lợi hại, nhìn cái khí chất cao lãnh của y kìa, còn dám quản cả ngươi nữa."

Lý Uyển liếʍ môi cười, ngoắc ngoắc ngón tay, gọi bọn họ đến nghe, cười nói: "Ngại quá, ngại quá, phải dỗ dành một chút mới được."

Lương Tiêu huýt sáo: "Vậy ngươi định làm thế nào? Khi nào sủng hạnh người ta, phải chia sẻ cho chúng ta biết mùi vị thao ảnh vệ ra sao chứ, ta rất muốn biết cái loại tính tình lãnh ngạo như thế này, lúc rên sẽ như thế nào ha."

Lý Uyển hừ cười: "Dựa vào đâu ta phải nói cho ngươi biết."

Lương Tiêu hừ một tiếng, quay đầu lại trêu Khổng Ngôn Tỉ, nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của hắn: "Ngôn Tỉ thích kiểu như thế nào, nam nhân hay nữ nhân? Ngươi cũng mười tám rồi, đừng có mãi giống như tiểu hài tử nữa được không."

Khổng Ngôn Tỉ sợ hãi thối lui, che cái mông nhỏ của mình lại: "Ta, ta không cần......"

Lương Tiêu như nghĩ nghĩ điều gì, vuốt cằm nói: "Xem bộ dạng này chắc là muốn tìm nam nhân, bỏ đi, ta sợ đệ đệ ngươi tìm tới cửa đánh gãy chân ta mất."

Lý Uyển phụt cười ra tiếng: "Đúng vậy, xác thực đệ đệ hắn dám làm đó. Lần trước nếu không phải Ảnh Ngũ chống đỡ cho ta, suýt nữa đệ đệ hắn đã đập ta banh xác, chỉ vì ta nhéo mặt của Ngôn Tỉ, không thể trách ta được, cái mặt trắng nõn này ai mà không muốn nhéo chứ."

Lương Tiêu hơi hơi kiêng dè, buông cái tay đang nhéo má Khổng Ngôn Tỉ ra.

Khổng Ngôn Tỉ cẩn thận xin lỗi: "Đệ đệ hắn...... Rất tốt, chỉ là, tính tình, không tốt...... Xin lỗi...... Việc hôm nay, ngàn vạn, ngàn vạn đừng để đệ đệ biết...... Hắn sẽ......"

Nhị thiếu gia Khổng gia, có tiếng không dễ chọc, công tử thế gia thấy hắn đều trốn đi, chỉ có ôn thần Tề Vương thế tử Lý Uyển mới có thể sánh vai cùng hắn.

Lý Uyển lắc đầu, nâng chén rượu lên: "Không sao, tương lai hắn sẽ là một nhân tài, chúng ta chiếu cố ca ca hắn cho tốt, nói không chừng về sau còn có thể thơm lây."

Lúc này cua béo đã được dâng lên.

Trong lúc nói chuyên, người hầu hai tay bưng lên mấy mâm cua rang đỏ au, mùi thơm tràn ngập khắp gian phòng.

Không thêm muối dấm, ngũ vị đầy đủ, thân cua mập mạp, càng to như quyền. Mở cái mai cua đỏ tươi ra, chất mỡ căng tràn, trong suốt như pha lê điểm mấy vụn màu hổ phách.

Dùng cam ủ cua, vừa thơm vừa ngon, ăn kèm với cơm trắng, tráng miệng bằng trà Lan Tuyết. Phẩm vị Lương tam công tử tao nhã tinh tế, sắp xếp tất cả mọi thứ đều rất dụng tâm.

Vài tiểu tì nữ xinh đẹp tách vỏ cua cho mấy vị công tử, ân cần đút miệng.

Lý Uyển bảo gã sai vặt bưng lên ba bình bạch mai nhưỡng tuyết lấy từ chỗ Ảnh Ngũ, mấy người trên bàn tâm tình phong nguyệt, không được tự nhiên cho lắm.

Không biết ai dẫn đến câu chuyện của Lĩnh Nam Vương thế tử, Lý Uyển thở dài: "Tiểu tử Lý Mạt kia, dạo này hỗn trướng quá."

Lương Tiêu tán đồng, cùng Lý Uyển chạm ly, "Hắn tự xưng là tài bắn cung đệ nhất thiên hạ, ngạo khí bức người không ai bì nổi, năm đó Loan Khâu Nam Việt chiến loạn, Lý Mạt dưới trướng Sở Uy tướng quân, vốn dĩ chỉ là đi rèn luyện một chút, lại không ngờ rằng hắn xin ra trận xuất chiến, là một người giữ ải dũng mãnh, vạn quân khó vào, giữa thiên quân vạn mã bắn thủng mắt trái tướng địch, lục tiễn đồ Phật, kinh diễm tam quân. Đó là kỳ tài ngút trời."

Lý Uyển tựa vào song cửa sổ thưởng thức rượu, tóc dài xoã vai, mắt phượng híp lại, nâng chén cười nói: "Luận tài bắn cung, Lĩnh Nam Vương thế tử Lý Mạt, có thể nói là thiên hạ đệ nhị."

Lương Tiêu khó hiểu: "Nếu tài bắn cung của hắn thiên hạ đệ nhị, ai dám xưng thiên hạ đệ nhất chứ."

Lý Uyển không tỏ ý kiến, khóe môi khẽ nhếch: "Ếch ngồi đáy giếng, không thể cho rằng thiên hạ cũng thế." Hắn ngửa đầu uống một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tĩnh mịch.

Rượu quá ba tuần, Lương Tiêu có chút men say, ra ngoài hóng gió sông. Tựa người vào cầu thang gỗ ở tầng hai nghỉ ngơi.

Lương tam công tử ở nhà nhỏ nhất, kể ra đứng hàng chót, đại ca nhị ca hắn lăn lộn giang hồ, buôn bán ngầm ở Đông Lăng, sát thủ dưới trướng đông đảo, cũng không muốn Lương Tiêu dây vào mấy chuyện dơ bẩn đó, sớm bảo với hắn, ở nhà đọc sách cho tốt, tương lai đi đường làm quan, đừng giống bọn họ có tiền có quyền, nhưng vẫn không dám bước ra ánh sáng.

Hôm qua bất quá chỉ là tiểu nương tử Khổng Ngôn Tỉ bị khi dễ thôi, nếu kẻ bị kéo đi làm nhục là Lương Tiêu, đại ca nhị ca hắn chắc chắn sẽ dẫn người đến huyết tẩy thanh lâu Doanh Nguyệt Phường.

Tục ngữ nói không sai, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, Lương tam công tử mưa dầm thấm lâu, cũng không tránh khỏi bị lây tính tình ác liệt của hai vị ca hắn, càng đừng nói còn có phong thái kiêu ngạo của đại thế tử, được ủ như ủ dưa muối từ bé đến lớn.

Trong lúc lơ đãng cuối đầu, thấy hai thiếu niên đang ngồi uống trà ở gian dưới. Hai ảnh vệ này hắn đều biết, một người là tiểu quỷ ầm ĩ Ảnh Ngũ, người khác là tân sủng của Lý Uyển, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng Ảnh Thất.

Lương Tiêu cười hừ một tiếng, ngoắc ngoắc mấy vị cô nương xinh đẹp bên cạnh.

Mấy tiểu mỹ tì vâng lời đi tới, nghe thiếu gia dặn dò.

Lương Tiêu nói: "Các ngươi, đi hầu hạ vị phía dưới kia, thấy không, là người đó, lạnh lùng, mặc y phục đen, tiểu công tử tóc buộc hờ ấy."

Tỳ nữ nũng nịu hỏi: "Thiếu gia, đó là công tử nhà ai vậy, lạnh lùng quá nha, bọn nô tỳ sợ hầu hạ y không thoải mái đâu."

Lương Tiêu nhếch mép: "Vậy đến ôm hai cái, hôn hai cái, mời y uống rượu?"

"Vâng, thiếu gia yên tâm."

Lương Tiêu sửa sang lại xiêm y, trở về nhã gian, Lý Uyển cũng có chút say, tựa vào cửa sổ hóng gió, miệng nhỏ của Khổng Ngôn Tỉ đang nhét một khối bánh khoai nghiền nhai nhồm nhoàm.

Lương Tiêu kêu một tiếng Lý Uyển: "Dật Nhàn, lại đây xem."

Lý Uyển lười biếng nhìn hắn, âm thanh lười nhác: "Thôi, đang buồn ngủ."

"Tiểu tâm can của ngươi đang buông thả này." Lương Tiêu cười lạnh một tiếng.

Lý Uyển sửng sốt một chút, buông chén rượu, lười biếng đứng dậy đi tới: "Nói hươu nói vượn, hài tử thẹn thùng như vậy......"

Đi xuống cầu thang gỗ nhìn thử, mấy tiểu mỹ nhân trang điểm quyến rũ đang quấn lấy Ảnh Thất uống rượu, hai nữ tử một trái một phải đang dính lấy y.

Ảnh Thất lạnh mặt không nói lời nào, định đẩy nữ tử không biết từ đâu tới ra, nhưng hai tay và thắt lưng đều bị quấn lấy, lại không thể đánh người ở địa bàn của Lương thiếu gia, Ảnh Ngũ ở một bên xem náo nhiệt, hắn nhìn nhìn xác thật không có gì đáng ngại.

"Khụ."

Lầu hai truyền đến một tiếng ho khan cực kỳ khó chịu.

Thân mình Ảnh Thất cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, thấy thế tử điện hạ tựa vào lan can, ghé mắt nhìn mình, mặt không cảm xúc.

"Điện hạ......" Sắc mặt Ảnh Thất trắng bệch, có cảm giác như bị bắt gian trên giường, nhanh chóng đẩy nữ tử bên người ra, vừa định quỳ xuống thỉnh tội, bỗng nhiên tay bị nắm lấy.

Y quay đầu lại nhìn, là một tráng hán xa lạ, khuôn mặt ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, giống một ngọn núi nhỏ.

Tráng hán kia cầm lấy cổ tay Ảnh Thất, sau đó ôm lấy eo y, bàn tay to sờ tới sờ lui trên người Ảnh Thất, ý đồ định lột y phục bó sát của y ra.

"Cút." Cổ họng Ảnh Thất phát ra một tiếng cực thấp, đè giọng khàn khàn mắng, chế trụ cổ tay tráng hán kia, chỉ cần một chiêu có thể ném hắn văng khỏi lâu thuyền, làm mồi cho cá.

Bỗng nhiên đỉnh đầu truyền đến âm thanh vừa khiến Ảnh Thất sợ hãi lại có chút khó tin:

"Đây là người của ta, ngươi dám phản kháng thử xem."

Thân mình Ảnh Thất đột nhiên mềm xuống, không dám kháng lại, ngửa đầu mờ mịt nhìn thế tử điện hạ.

Lý Uyển nhìn đôi mắt ngỡ ngàng kinh sợ như tiểu cẩu kia của Ảnh Thất, ôn hòa mỉm cười: "Không phải ngươi thích cái này sao, ta thưởng cho ngươi thoải mái."

Lương Tiêu ôm cánh tay đứng một bên, cười lạnh nhìn Ảnh Thất. Dám làm càn trước mặt bổn thiếu gia, ta xem ngươi chạy đi đâu.

"Thuộc hạ không có, thuộc hạ oan uổng..." Có mệnh lệnh của điện hạ, Ảnh Thất không dám giãy giụa, sợ hãi cầu xin, mặc cho nam nhân kia đang sờ soạng người mình, bắt đầu cởi đai lưng.

Ảnh Ngũ ngốc ra, thấy thế tử điện hạ rõ ràng đang tức giận, hắn cũng không dám đi khuyên, nhìn gương mặt lãnh đạm của Ảnh Thất đang thống khổ vì bị xâm phạm, trong bụng Ảnh Ngũ không đành lòng nhưng cũng không dám kháng lệnh chủ tử.

Lúc tay tráng hán kia sắp sờ đến hạ thân mình, âm thanh Ảnh Thất hơi run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn thế tử điện hạ, ánh mắt vừa thất vọng vừa mông lung: "Điện hạ, vì sao, không tin ta."

Tuy nói thế tử vô tâm, một khắc kia vẫn là bị ánh mắt của Ảnh Thất đâm một nhát.

Ảnh Thất thống khổ nhắm chặt đôi mắt, dù vậy y cũng không cãi lời Lý Uyển, yên lặng cắn răng chịu đựng.

Bên hông căng thẳng, thân mình cứng đờ bỗng nhiên được bao phủ bởi một cái ôm ấm áp.

Lý Uyển ôm người vào lòng, cảm thụ được thân thể run rẩy của y cùng trái tim đang đập kinh hoàng, xác nhận y thực sự rất sợ hãi.

"Cút." Lý Uyển vẫy vẫy tay, kêu tráng hán lui ra.

Lương Tiêu che mặt, ngửa đầu đập tường, trong miệng mắng:

"Lý Uyển ơi là Lý Uyển, mất mặt ta quá!"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Các chị có hiểu câu Lý Uyển bảo tài bắn cung của Lý Mạt là thiên hạ đệ nhị không?:>>tuan-menh-20-0Ăn cua cùng Lý Uyển