Hương Thơm Mê Hoặc Của Hoàng Hậu

Quyển 1 - Chương 7: Bị mắc bẫy vu oan giá hoạ

Bắc Đường Húc Phong, ngươi còn có thể nói cái gì với ta, chẳng qua những lời êm ái bên tai, đợi người đến tố cáo ta, liền tới tìm ta gây phiền phức. Đợi cho hai bên đều lui xuống, Tần Hương Y cung kính gật đầu, nói: "Hoàng thượng có gì muốn nói với Thần thϊếp?"

Bắc Đường Húc Phong vẫn chưa nói gì, chỉ là chăm chú nhìn nàng, đôi mắt sáng lên, hình dạng âm trầm, đột nhiên bàn tay to của hắn đưa tới, giữ chặt cằm nàng, "Lẽ nào trẫm đến đây với ý đồ gì, hoàng hậu không rõ?"

Tần Hương Y không có phản kháng, chỉ là lạnh nhạt cười một cái, nói: "Lòng của hoàng thượng nô tì làm sao có thể đoán được?"

"Khá lắm, nữ nhân thông minh!" Bắc Đường Húc Phong mạnh mẽ buông tay ra, mím môi cười, tựa hồ phản ứng của Tần Hương Y đều ở trong dự liệu của hắn.

"Đa tạ hoàng thượng khen ngợi." Tần Hương Y vẫn trấn định như nước, chậm rãi trả lời.

"Hoàng hậu đã gϊếŧ ba cung nữ thật sao?" Bắc Đường Húc Phong lắc lắc ống tay áo, con ngươi đen vừa chuyển.

"Nô tì không có." Tần hương y trả lời, sắc mặt không có chút kinh hãi.

"Ngươi nói không thì không có? Trẫm sẽ tin sao?" Bắc Đường Húc Phong hỏi lại.

"Kỳ thực niềm tin của hoàng thượng không phải do Thần thϊếp tạo nên, bằng không sẽ không hỏi Thần thϊếp như vậy." Tần Hương Y bình tĩnh nhướng mắt, liếc Bắc Đường Húc Phong, sự trấn định cứng cỏi trong mắt nàng khiến người khâm phục.

Rất thông minh, nữ nhân rất có quyết đoán! Bắc Đường Húc Phong thầm khen dưới đáy lòng, nếu nàng thực sự là kẻ địch của trẫm, trẫm thật muốn cùng nàng đấu một trận thật hay.

"Hoàng hậu quả nhiên thông minh, dĩ nhiên xem thấu tâm tư của trẫm. Biết không? Tam cung phi tử của trẫm cộng lại cũng kém sự quyết đoán của ngươi, trẫm có ý khen ngươi!" Bắc Đường Húc Phong mỉm cười, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên vài phẩn đắc ý, tròng mắt sâu thẳm luôn loé ra ánh sáng ám muội, lúc ẩn lúc hiện, lúc sáng lúc tối, không thể bắt được sự biến hoá.

Nói xong, hắn thong thả đi hai bước, tiến đến, một phen ôm lấy vai Tần Hương Y, "Đến đây, hoàng hậu!" Hắn không cần nàng đồng ý, liền một phen kéo nàng vào cung khuê, ôm nàng ngồi xuống giường nhỏ, thân thể dính sát vào thân thể của hắn, một cái hôn dừng trên mái tóc đen dài của nàng, tiếp theo đó, hôn vành tai của nàng một chút.

"Đừng, hoàng thượng!" Tần Hương Y bất luận vào lúc nào cũng mẫn cảm, đẩy Bắc Đường Húc Phong ra, liền cách ra bên cạnh ba thước.

Mặt Bắc Đường Húc Phong trầm xuống, hơi lộ ra vẻ giận, trong lòng không khỏi tức giận, hắn đường đường là hoàng thượng của Long Đế quốc, bao quát thiên hạ, cậy tài khinh người. Không ngờ tới nữ tử này cư nhiên dám phản kháng hắn!

"Hoàng thượng, Thần thϊếp luống cuống." Tần Hương Y trấn định tinh thần, chẳng thế nào, tâm tình ngày hôm nay đặc biệt phiền toái, nàng tuyệt không muốn hùa theo hắn.

"Hoàng hậu không phải luống cuống!" Bắc Đường Húc Phong mạnh mẽ đứng dậy, hung hăng vung ống tay áo, trừng mắt Tần Hương y.

Tâm tình hắn bất định, thực sự là thay đổi liên tục. Gần vua như gần cọp, nàng sao lại không biết.

"Bẩm hoàng thượng, Thần thϊếp --" Tần Hương Y đang muốn nói cái gì đó.

Bắc Đường Húc Phong liền nghiêm mặt, giơ tay cắt đứt lời của Tần Hương Y, nói: "Hoàng hậu thông minh như vậy, vậy trẫm liền cho ngươi một cơ hội chuộc tội, huyết án của tam cung liền giao cho hoàng hậu, trong ba ngày không tra ra hung phạm, sợ rằng hoàng hậu sẽ phải gánh tội thay người." Dứt lời, hắn âm âm cười.

"Hoàng thượng, tra án là chuyện của hình bộ, nô tì chẳng

qua chỉ là một nữ tử." Trong lòng Tần Hương Y không khỏi tức giận, Bắc Đường Húc Phong rõ ràng muốn làm khó nàng.

"Nếu hoàng hậu tra không ra, sợ rằng hậu cung khó phục, hiềm nghi càng khó thoát." Bắc Đường Húc Phong phất tay, bước đi thong thả hai bước, ngoái đầu nhìn lại một cách lạnh lùng. Hắn nói hậu cung khó phục, chẳng qua là Liễu Hiền phi và Ngũ Thục phi mà thôi. Hắn lật ngược vấn đề, tất cả trách nhiệm đẩy ra hết, để các nàng đến đối phó ta sao? Mong muốn bức ta hiện nguyên hình? Không thể nào!

"Thần thϊếp cẩn tuân thánh dụ." Tần Hương Y trầm mặc trong chốc lát, im lặng hành lễ, nàng tiếp nhận điều kiện vô lý của hắn, không vì cái gì khác, lòng đế vương khó dò, không thể luôn nghịch ý hắn, con đường phía trước càng khó đi.

"Hoàng hậu cần phải tra thật tốt." Bắc Đường Húc Phong thích ý cười, phất tay áo đi, cái bóng màu vàng dần dần rời xa.

Rảo bước đi ra Phượng Du Cung, ánh mặt trời chiếu sáng, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ đắc ý, hắn đem những khó khăn không nhỏ này giao cho nàng, thứ nhất là muốn áp đi tia ngạo khí của nàng, thứ hai là muốn xem nàng có bao nhiêu phân lượng. Hắn cảm giác được, trên người hoàng hậu của hắn có sát khí, nàng không phải sát thủ, sát thủ đã sớm động thủ, nàng nhất định còn có mục đích khác, cho nên không thể dễ dàng gϊếŧ nàng. Nếu muốn bình thiên hạ, biện pháp tốt nhất không phải phòng bị, mà là chủ động công kích, nắm đối phương trong tay, không gì không thể.

Phẩy tay áo bỏ đi, bóng dáng đi xa, trên dáng người to lớn kia luôn luôn có một loại mây khói không nắm bắt được -- nắm trong tay khí phách của thiên hạ.

Trong Phượng Du cung.

Lệ Hưu vội vã đi vào.

"Lệ Hưu, ngươi đi đâu đấy? Ta tìm ngươi khắp nơi. Ngươi hãy đi tra nguyên nhân chết của Hạ Diễm và Thu Hâm." Dựa vào bên cạnh giường nhỏ nàng chậm rãi phủi phủi quần áo, duỗi thẳng thân thể, hình dáng mệt mỏi rã rời, ngày hôm nay mệt mỏi quá, tật cũ mỗi khi phát tác, nàng luôn luôn cảm thấy vô cùng mệt nhọc.

Lệ Hưu là một nữ tử thông minh, theo Tần Hương Y ba năm, nàng rất hiểu tiểu thư của nàng, kỳ thực nàng mới trở về từ hai cung bên kia. "Tiểu thư, vừa rồi ta đi một chuyến qua Phi Yến cung và Thanh Tú cung, len lén tra xét thi thể của Hạ Diễm và Thu Hâm. Người xem cái này." Nàng vừa nói vừa lấy ra một cái khăn lụa trong tay áo, mở ra -- hai cái kim khâu sáng loáng xuất hiện trước mắt.

"Quả thực lại là chết vì kim châm huyệt! Vậy chân phải của các nàng có gì dị thường không?" Lông mày Tần Hương Y căng thẳng, nhìn lướt qua kim khâu trong tay Lệ Hưu, trong đôi mắt đẹp lóe tinh quang.

"Cũng là bị người cắt đi một mảnh da." Lệ Hưu trả lời.

Kỳ lạ, chân phải các nàng rốt cuộc có bí mật gì? Tần Hương Y đang ở trong thời gian trầm tư, Lương Mỹ vội vàng mang vào một chậu nước nóng.

"Nương nương, nước nóng tới rồi, người có khoẻ hơn không?" Lương Mỹ cẩn thận bưng nước tới, thân thiết hỏi.

"Bản cung không sao." Tần Hương Y giơ tay lên, trở lại trên giường nhỏ, nhắm hai tròng mắt lấy lại bình tĩnh, đột nhiên mặt nàng run lên, trợn mắt thật to, ánh mắt rơi vào trên người Lương Mỹ, nói: "Lương Mỹ, ngươi tiến cung bao lâu?"

"Bẩm nương nương, nô tỳ tiến cung năm năm rồi." Lương Mỹ đáp.

"Vậy ngươi biết chuyện của Xuân Miểu, Hạ Diễm và Thu Hâm không?" Tần Hương Y hỏi.

"Bẩm nương nương, nô tỳ biết, nô tỳ đã từng cùng bốn người các nàng ở An Bình cung hầu hạ thái hậu. Kỳ thực Xuân Miểu, Hạ Diễm, Thu Hâm còn có Đông Bình bên người thái hậu từng là tứ đại cung nữ bên người tiên hoàng. Những năm sức khoẻ tiên hoàng suy yếu, thái hậu liền tuyển bốn người các nàng qua hầu hạ tiên hoàng. Sau khi tiên hoàng băng hà, bốn người các nàng trở về An Bình cung, sau đó Ngu Đức phi, Liễu Hiền phi, Ngũ Thục phi tiến cung, thái hậu liền ban các nàng cho ba vị nương nương, chỉ chừa lại Đông Bình bên người." Lương Mỹ giống như đọc lời kịch, một ngụm lưu loát. Xem ra nàng ở bên cạnh thái hậu, biết được nhiều sự tình.

Tần Hương Y sau khi nghe xong, lông mày liền căng thẳng, tứ đại cung nữ đã chết ba người, vậy Đông Bình có bị nguy hiểm hay không? Hiện tại nhân vật then chốt là Đông Bình, nàng còn sống, lòng bàn chân của nàng có gì đây?

"Lệ Hưu, Lương Mỹ, đến An Bình cung với bản cung." Tần Hương Y mệt mỏi dựa vào, nhưng huyết án đang gấp, nàng nên vì chính mình tranh thủ thời gian.