Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 17: Vụ án thứ 4 - Cái nhìn tội lỗi (2)

“Liệu có thể làm một thực nghiệm xem thử vòi nước chảy mấy ngày thì nước mới tràn ra khỏi cửa lênh láng như thế không?” Đại Bảo hỏi.

Vừa mở cửa nhà tắm, mùi máu tanh đã xộc lên nồng nặc. Để dòng nước không tiếp tục phá hỏng hiện trường, bộ chỉ huy đã sai người khóa van nước tổng của công ty quản lý tài sản nên nước không chảy nữa. Nhưng trong thời tiết oi bức thế này, nhà tắm lại kín bưng không thông gió, nước nóng lại chảy liên tục rất lâu nên cho dù đã khóa vòi nước mấy tiếng đồng hồ nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn cao hơn bên ngoài đến mấy độ. Môi trường nóng ẩm sẽ đẩy nhanh tốc độ phân hủy của thi thể. Chúng tôi vừa bước đến cửa, mùi thối rữa cộng với mùi máu tanh dữ dội đã tấn công thần kinh khứu giác của chúng tôi.

“Trong môi trường thế này thì không thể căn cứ vào nhiệt độ tử thi và mức độ thối rữa để phán đoán thời gian tử vong được, đúng không?” Lâm Đào hỏi.

Có đến mấy lỗ cống cùng thoát nước nhưng nền nhà vẫn còn đọng nước. Chúng tôi kê đệm khám nghiệm, bước đi từng bước cứ như qua cầu khỉ, tiến lại gần thi thể.

Hai thi thể nằm cách nhau khá xa. Thi thể của cô gái tóc nhuộm vàng nằm sấp trên sàn nhà cách cửa khoảng hai mét, hoàn toàn khỏa thân. Cô gái tóc đen cuộn trong góc trong cùng của nhà tắm, nằm nghiêng, mặt úp xuống sàn, cũng không mặc gì. Khuôn mặt của hai nạn nhân đều bị máu và tóc che kín, không thể nhìn rõ.

“Mức độ phân hủy có liên quan chặt chẽ với môi trường xung quanh.” Tôi lật mí mắt, ấn thử xuống da lưng của thi thể rồi than thở. “Bụng dưới của nạn nhân đã ngả sang màu xanh lục, lan lên bụng trên, cho thấy đường ruột đã bắt đầu thối rữa. Thường thì trong thời tiết này cần phải ba ngày trở lên. Nhưng giác mạc của nạn nhân có dạng mây mù, nửa trong suốt, vẫn còn nhìn thấy đồng tử, cho thấy mới tử vong trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Vết hoen tử thi cơ bản đã ổn định, ấn xuống không bị nhạt màu, chứng tỏ đã tử vong được hai mươi tư tiếng đồng hồ trở lên.”

“Vậy là thế nào?” Lâm Đào hỏi.

“Trong trường hợp này, độ đυ.c của giác mạc và tình trạng của vết hoen tử thi sẽ phản ứng chân thực nhất thời gian tử vong. Trong môi trường nóng ẩm, nội tạng thối rữa nhanh hơn cũng là chuyện bình thường.” Tôi nói.

Lâm Đào ngửa đầu nhìn bòng đèn chống nước lập lòe trên trần, nói: “Bật đèn, đã tử vong hai mươi tư tiếng trở lên, bốn mươi tám tiếng trở lại, vậy chứng tỏ họ bị sát hại vào tối hôm kia.”

Tôi gật đầu.

“Thi thể luôn biết nói.” Đại Bảo gật gù. “Chúng ta không cần làm thực nghiệm với nước chảy nữa, để tiết kiệm tài nguyên.”

“Khi chúng tôi đến, hai vòi nước đang chảy.” Điều tra viên chau mày, chỉ vào hai vòi nước trong cùng. Đương nhiên anh ta không thể chịu đựng nổi bầu không khí trong nhà tắm.

“Khi các anh đến, mực nước thế nào?” Tôi hỏi.

“Cơ bản là ngập đến hai phần ba thi thể.” Điều tra viên đáp.

Tôi thở dài: “Nếu là vụ án cưỡиɠ ɧϊếp, xác suất lấy được mẫu xét nghiệm là rất thấp.”

“Tại sao?” Lâm Đào hỏi.

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tan trong nước.” Tôi nói.

“Vậy thì cũng không thể xác định được có phải là vụ án cưỡиɠ ɧϊếp hay không à?” Điều tra viên hỏi.

Tôi lắc đầu nói: “Đừng vội, vừa nãy anh Đại Bảo đã nói rồi, thi thể biết nói đấy.”

Máu bị nước pha loãng, loang khắp nền nhà tắm, muốn căn cứ vào vết máu để phục dựng hiện trường là không thể. Đến quần áo của nạn nhân đặt trên ghế cạnh cửa nhà tắm cũng trở nên ẩm ướt. Với một hiện trường thế này, pháp y chỉ còn có thể khám nghiệm bên ngoài thi thể, phối hợp với công tác khám nghiệm dấu vết, hy vọng có thể phát hiện ra một vài manh mối.

Tôi phân công Đại Bảo đi theo đệm khám nghiệm đến bên thi thể trong góc nhà, còn tôi khám nghiệm thi thể ở gần cửa.

“Ai đã động vào thi thể thế?” Tôi kêu lên.

“Làm gì có ai.” Viên cảnh sát bảo vệ hiện trường kêu lên đầy oan ức. “Khi chúng tôi đến, nạn nhân đã nằm ở đó. Anh nhìn mà xem, vùng chẩm của nạn nhân bị thương, phù hợp với động tác ngã sấp xuống.”

Sau gáy cô gái có mấy vết thương giập rách, rìa mép không phẳng phiu, cầu nối tổ chức bên trong vết thương rất rõ rệt. Da đầu nứt toác lộ ra xương sọ màu trắng, bên trong vết thương, tổ chức dưới da vàng đen lẫn lộn trông vô cùng rùng rợn. Quanh vết thương không có vết máu.

“Họ đã nói, mực nước ngập đến hai phần ba thi thể. Nếu nạn nhân này nằm sấp thì tại sao vết máu sau đầu lại bị rửa sạch sẽ thế này? Ngay cả trên tóc cũng không có vết máu dính rõ rệt.” Tôi nói. “Hơn nữa vết hoen tử thi nằm ở sau lưng, chứng tỏ sau khi chết, nạn nhân đã nằm ngửa trong suốt hai mươi tư tiếng trở lên, vì vậy vết hoen tử thi mới cố định ở phần lưng.”

“Đúng thế, trường hợp này thường là do thi thể bị lật ngược lại sau khi nạn nhân đã tử vong trên hai mươi tư tiếng.” Tiếng Đại Bảo vọng lại từ trong góc.

“Nhưng… nhưng đúng là không ai có thể vào đây để dịch chuyển thi thể.” Anh cảnh sát nói. “Tôi luôn đứng bên ngoài canh chừng, cửa nhà tắm không hề mở ra.”

Tôi trấn an: “Đừng lo, không phải tôi bảo anh tắc trách đâu. Nạn nhân tử vong vào khoảng tối ngày 27. Trong khoảng thời gian từ tối ngày 28 đến trước khi các anh đến vào ngày hôm nay, khả năng là đã có người động chạm vào thi thể.”

Anh cảnh sát chớp chớp mắt, không nói năng gì.”

Tiếng của Đại Bảo lại vang lên từ trong góc phòng: “Này, em nói xem liệu có phải Lưu Kiệt đã gϊếŧ người vào hôm kia, sáng sớm hôm nay đến đây lại nảy sinh mục đích nào đó nên mới lật thi thể lại, sau đó báo cảnh sát?”

“Cũng có khả năng đấy, cái kiểu vừa ăn cắp vừa la làng thế này gặp nhiều rồi.” Anh cảnh sát vội vã tiếp lời.

“Nhưng hắn làm vậy nhằm mục đích gì nhỉ?” Tôi nói. “Hành vi này sẽ khiến hắn bại lộ.”

“Đúng rồi đấy!” Lâm Đào nãy giờ im lặng quét dấu vết trên cửa, giờ chợt dừng tay nói. “Giả thiết của anh Đại Bảo đúng là rất có khả năng.”

“Ồ?” Tôi phấn khởi đứng bật dậy, định đi về phía Lâm Đào. Do đứng dậy nhanh quá nên hơi xây xẩm, loạng choạng trên tấm đệm một lúc mới giữ được thăng bằng.

“Là thế này!” Lâm Đào chỉ tay nói, “loại khóa cửa này bên ngoài là khóa chìm, bên trong có một tay nắm, một then cài, tiếc là đã gỉ hết cả rồi. Vì điều kiện kém quá nên rất khó để lại dấu vân tay.”

“Không đúng.” Tôi bước trên những tấm đệm đi về phía Lâm Đào. “Nếu hung thủ đứng bên ngoài muốn khép cửa lại, kiểu gì cũng phải sờ vào mép cửa, vì bên ngoài không có tay cầm.”

“Cho nên tớ đã tập trung quét khắp bề mặt cánh cửa.” Lâm Đào gật đầu nói. “Khổ nỗi cánh cửa này rởm quá, điều kiện quá tệ, có một vài mảng vân tay khả nghi cũng không có giá trị đối chiếu. Nhưng trên chốt cài cửa có một dấu vân tay không hoàn chỉnh.”

Tôi nheo mắt nhìn vào chốt cài cửa.

Lâm Đào nói với một kỹ thuật viên đang đứng phía sau: “Đã lấy mẫu vân tay của Lưu Kiệt chưa?”

Kỹ thuật viên gật đầu, rút từ trong túi ra một tấm thẻ in vân tay. Khi điều tra án mạng, trước tiên phải lấy vân tay của người phát hiện ra vụ án, điều này đã trở thành ý thức thâm căn cố đế của các nhân viên kỹ thuật.

Lâm Đào mở tấm ảnh vừa chụp bằng máy chụp dấu vân tay, phóng to rồi đối chiếu với mẫu vân tay trên thẻ.

“Vân tay đúng là một thứ tuyệt vời.” Giọng tôi tràn đầy ngưỡng mộ. “Không giống ADN, muốn đối chiếu phải mất mấy tiếng đồng hồ. Đối chiếu dấu vân tay chỉ cần mấy phút là xong.”

“Chính là hắn.” Lâm Đào không đáp lời tôi nhưng câu nói của cậu ta khiến tất cả cảnh sát ở hiện trường nhảy dựng cả lên.

“Chết tiệt!” Điều tra viên chính nói. “Từ đầu tôi đã thấy hắn không phải hạng người tử tế, dám qua mặt chúng ta? Hắn còn thề thốt là không hề động vào cánh cửa nhà tắm. Không động vào, sao trên cửa lại có dấu vân tay của hắn?”

“Chứng cứ đã xác thực,” tôi nói, “trên cửa có dấu vân tay của hắn, có khả năng chính hắn đã động vào thi thể, nhưng hắn lại không thừa nhận, các anh hãy đi thẩm tra xem. Chú ý nhé, phải làm rõ lý do vì sao hắn gϊếŧ người, rồi tại sao sáng sớm nay lại lật thi thể lại.”

Điều tra viên chính gật đầu, rời khỏi hiện trường với niềm tin tràn trề.

“Đôi khi phá án chỉ cần một dấu vân tay. Tiếp theo, tớ thấy, hay là chúng ta cùng Đại Bảo về tham gia lễ an táng bà nội anh ấy?” Tôi hỏi Lâm Đào.

Lâm Đào gật đầu.

“Không cần đâu!” Đại Bảo nói. “Còn phải khám nghiệm tử thi nữa, không biết vụ án đã phá được hay chưa, nhưng thi thể vẫn cứ phải khám nghiệm.”

“Em biết rồi, không cần anh phải dạy.” Tôi nói. “Bây giờ, phải chuyển thi thể đến nhà xác để hong khô đã. Ướt sũng thế này mà khám nghiệm ngay, không khéo lại bỏ sót dấu vết trên thi thể.”

“Đúng đấy, đúng đấy!” Lâm Đào nói. “Khám nghiệm thi thể cũng phải chọn đúng thời điểm. Trong vụ án này, tớ vẫn cảm thấy chứng cứ chưa đủ thuyết phục.”

“Không sao, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành tốt đẹp, phần còn lại cứ để cho pháp y.” Tôi tự tin vỗ vai Lâm Đào.

“Này, này!” Lâm Đào vội vàng né tránh. “Đừng có đeo nguyên găng tay mà vỗ vào người tớ, cái áo này đắt tiền lắm đấy.”

Tôi và Đại Bảo cẩn thận giúp các nhân viên nhà xác chuyển hai thi thể ướt sũng vào túi đựng tử thi, rồi ba chúng tôi cũng lên xe vội vàng đến nhà tang lễ để tham gia lễ an táng bà nội Đại Bảo.

Phong tục miền Bắc đúng là phức tạp, là cháu đích tôn mà lại đến muộn nên Đại Bảo bị bố mẹ mắng cho một trận vuốt mặt không kịp, mặt mày bí xị quấn vải xô trắng quanh lưng. Nghi thức lúc này mới bắt đầu, nào là đốt pháo, khóc lóc, vái lạy, cúng tế, kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Tiếp theo, người chủ tế ném hoa quả cúng xuống, mọi người ùa vào tranh cướp, ai cướp được thì vội vã nhét ngay vào miệng.

“Theo truyền thuyết, ăn đồ cúng tế của người sống thọ thì có thể kéo dài tuổi thọ.” Đại Bảo thì thào với tôi.

Tôi lắc đầu nói: “Như vậy không đúng, đồ cúng dâng cho hương hồn người quá cố, sao lại cướp về ăn được?”

“Em không hiểu đâu, đây là phong tục ở quê anh.” Đại Bảo nói. “Lát nữa còn phải dùng cành liễu quét sạch hộp tro cốt, sau đó mới đưa đi an táng được.”

Vậy là lại thêm hơn một tiếng đồng hồ nữa.

Sau khi lễ an táng kết thúc, chúng tôi lại lên xe quay trở về tổ chuyên án đợi kết quả thẩm vấn.

“Chắc mọi người mệt lắm phải không?” Đại Bảo có vẻ áy náy. “Thành phố Thanh Hương nằm ở chỗ giao cắt của bốn tỉnh nên chịu ảnh hưởng của nhiều nền văn hóa khác nhau, phong tục tập quán rất phức tạp. Vốn dĩ mỗi thôn xóm có tập tục khác nhau, nhưng lâu dần, vì không muốn đắc tội với thần linh nên người quê anh đã tập trung phong tục của mọi nơi lại rồi sử dụng tổng hợp.”

“Đừng nói lung tung, cẩn thận lại đắc tội với thần linh đấy.” Lâm Đào nghiêm nghị nhắc nhở.

“Nhưng em lại rất hứng thú với các phong tục tập quán.” Tôi nói. “Anh thử kể một vài phong tục lạ lùng cho em nghe xem nào.”

“Thế thì nhiều lắm. Đặc biệt lạ lùng ấy à? Ví dụ như một huyện ở phía bắc Thanh Hương có tục nếu trẻ con chết yểu phải đặt thi thể của đứa trẻ ở ngã ba đường ba ngày. Một huyện ở phía nam lại quan niệm thi thể không được nhìn thấy ánh nắng, cho nên họ sẽ dùng vải trắng bọc kín đầu thi thể lại. Còn một số nơi khác, sau khi có người qua đời, phải nhét tiền xu vào miệng. À, còn có một nơi có tục trét bùn lên mặt nạn nhân. Ở quê anh, phải mặc cho thi thể nhiều lớp áo liệm, chất liệu của áo liệm cũng rất cầu kỳ.”

“Đây là phong tục tập quán kiểu gì thế? Rõ ràng là mê tín dị đoan.” Tôi nói.

“Đừng nói bừa, đừng nói bừa.” Lâm Đào cuống quýt kêu lên.

Trong lúc trò chuyện, xe đã chạy đến trước cổng trụ sở Công an thành phố Thanh Hương.

Chúng tôi vừa đẩy cửa bước vào tổ chuyên án đã cảm thấy bầu không khí thật nặng nề. Tất cả lãnh đạo và cảnh sát đều có mặt, người thì cau có, người thì hút thuốc, người thì uống trà, người thì xem tài liệu, người thì ngồi đờ đẫn, chẳng ai nói tiếng nào. Nhưng câu nói của phân đội trưởng Trần lại chẳng hề ăn nhập với bầu không khí đó: “Lưu Kiệt khai nhận rồi.”

“Yeah!” Tôi và Đại Bảo đập tay vào nhau.

“Hắn khai nhận đã có hành vi da^ʍ ô thi thể,” phân đội trưởng Trần nói, “nhưng phủ nhận gϊếŧ người.”

“Dùng máy phát hiện nói dối cũng đã loại trừ khả năng hắn gϊếŧ người.” Anh Trương, giám đốc sở nghiên cứu Kỹ thuật hình sự nói.

“Nhưng hắn giải thích thế nào về hành vi xâm nhập hiện trường, xoay lật thi thể?” Chuyển biến quá bất ngờ khiến tôi hơi choáng váng.

“Giải thích rồi!” Phân đội trưởng Trần nói. “Hắn nói sáng sớm hôm nay, sau khi đến công ty, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, hắn liền lẻn tới đó nhìn trộm, phát hiện ra cửa chỉ khép hờ. Hắn vừa bước vào nhà tắm đã sợ hết hồn, nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng bị du͙© vọиɠ lấn át, hắn liền cài then cửa nhà tắm từ bên trong vì sợ những công nhân đến sớm phát hiện ra, do đó đã để lại dấu vân tay trên then cửa. Sau đó, hắn thực hiện hành vi da^ʍ ô đối với thi thể. Vì sợ chúng ta phát hiện ra dấu vân tay in trên người nạn nhân nên trước khi đi, hắn đã lật úp thi thể xuống nước.”

“Mùi thối rữa nồng nặc như thế mà hắn còn làm được.” Đại Bảo tỏ ra ghê sợ.

“Anh phải hiểu cho một tên dê xồm như hắn.” Một điều tra viên vừa lên tiếng đã bị phân đội trưởng Trần quăng cho một cái lườm nên đành ngậm miệng.

“Nhưng lời khai của hắn có phải sự thật không?” Lâm Đào nói. “Máy phát hiện nói dối chỉ có thể tham khảo, không thể dùng làm căn cứ để loại trừ hoặc phá án được.”

“Các anh đã xác định hung thủ gây án vào tối 27 tháng Sáu.” Phân đội trưởng Trần nói. “Khi bắt Lưu Kiệt, chúng tôi đã phái một nhóm đi điều tra về hắn. Cả đêm ngày 27 tháng Sáu, Lưu Kiệt ngồi đồng trong một quán net ở thành phố Thanh Hương từ 5 giờ chiều ngày 27 đến tận 10 giờ sáng ngày 28, có camera giám sát làm chứng. Đến trưa ngày 28, hắn về nhà ngủ, người nhà và hàng xóm có thể làm chứng. Quả thực hắn không có đủ điều kiện thời gian để gây án.”

“Tớ đã nói rồi mà, chứng cứ của vụ án có vấn đề.” Lâm Đào rất điềm tĩnh. “Đúng là đã có chứng cứ chứng minh không phải Lưu Kiệt gây án.”

“Nhưng hắn da^ʍ ô thi thể! Phá hoại hiện trường! Cản trở điều tra!” Tôi hằm hằm giận dữ.

“Được rồi, được rồi!” Lâm Đào nói. “Tranh thủ còn mấy tiếng nữa mới trời tối, chúng ta hãy quay về nhà xác thôi. Các cậu đợi tớ một chút, tớ đi lấy bộ quần áo làm việc, thay cái áo sơ mi này ra đã.”