Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 13: Vụ án thứ 3 - Ma nữ trong đêm (2)

“Đúng rồi, sao dạo này không thấy sếp Trần đâu nhỉ?” Trưởng phòng Hồ cho rằng công tác pháp y đã hoàn tất, bèn bắt đầu hỏi han.

“Gần đây có nhiều vụ án mạng do tội phạm có súng gây ra,” tôi nói, “gây án ở nhiều tỉnh, sát hại nhiều người. Hung thủ gây án điên cuồng, nổ súng gϊếŧ người ngay trước cửa ngân hàng rồi cướp tiền chạy trốn. Hơn nữa, tên này còn phá vỡ vòng phong tỏa dày đặc của cảnh sát, nhiều lần chạy thoát. Bộ Công an rất quan tâm đến vụ án này nên đã điều sư phụ đến tổ chuyên án, dự rằng chưa phá án xong thì chưa được thả về.”

“À, vụ án này tôi có biết, trên mạng xôn xao lắm.” Trưởng phòng Hồ gật đầu.

Điện thoại trong túi áo tôi bỗng rung lên bần bật.

Nhiều năm nay, tôi đã hình thành một phản xạ có điều kiện, cứ thấy điện thoại kêu là tim bắn ra khỏi l*иg ngực. Tôi vừa mới về, còn chưa kịp về nhà báo bình an, đừng nói là lại có vụ án đấy nhé! Tôi nơm nớp sợ hãi, vội thò tay vào túi lấy điện thoại.

“Găng… găng tay chưa tháo kìa.” Đại Bảo nhắc nhở.

Tôi luýnh quýnh tháo vội đôi găng tay cao su đang bám chặt lấy bàn tay: “Cứ đi công tác triền miên thế này, khéo Linh Đan bỏ em mất thôi.”

“Sao lại thế được?” Lâm Đào cười nói. “Chị tớ tốt với cậu thế, cậu lại giúp nhà vợ phá được kỳ án thiên cổ, chắc chắn chị ấy sẽ yêu cậu cả đời.”

“Tôi ở đây đang bù đầu bù óc mà còn bắt tôi phải lao tâm với vụ án của các cậu nữa hả?” Giọng của sư phụ oang oang trong điện thoại khiến tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Sao thế ạ?” Tôi hỏi. “Sư phụ, em vừa từ thành phố Thanh Hương về, đang ở Công an thành phố Long Phiên thảo luận về một vụ án.”

“Công tác thì công tác, sao không để lại ai trực văn phòng thế? Điện thoại di động cũng không gọi được, cậu muốn ăn đòn phải không?” Sư phụ giận dữ trách mắng.

Tôi nhìn điện thoại, cái điện thoại đểu này thường xuyên mất tín hiệu, chắc phải bỏ một tháng lương ra mua cái mới thôi. Tôi nói: “Xin lỗi sư phụ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Thành phố Lệ Kiều có án mạng, tình hình cụ thể thế nào, tôi không có thời gian nghe.” Sư phụ nói. “Các cậu tới đó ngay, xem có giúp được gì không.”

“Vâng!” Tôi lập tức tuân lệnh, sau đó chợt thấy toàn thân rời rã. “Các anh em, thế là lại không được về nhà rồi.”

*

Ngay sau đó là hơn nửa ngày phóng bạt mạng trên đường cao tốc. Khi hoàng hôn buông xuống, chúng tôi mới đến được phòng họp chuyên án của Công an thành phố Lệ Kiều.

Phòng họp không bật đèn, máy chiếu đang chiếu lên màn hình khiến toàn bộ căn phòng thoắt sáng thoắt tối. Khói thuốc mờ mịt trôi chập chờn giữa luồng ánh sáng phát ra từ máy chiếu khiến căn phòng trông giống như một cõi bồng lai khói mây sặc sụa.

“Khụ, khụ! Xin chào giám đốc Cường.” Mặc dù cũng là người hút thuốc nhưng vừa bước vào phòng họp, tôi vẫn phát sặc. Tôi bắt tay với anh Cường, giám đốc phụ trách mảng điều tra hình sự của Công an thành phố Lệ Kiều. “Sếp Trần lệnh cho chúng tôi ngay lập tức đến Lệ Kiều, không biết vụ án chỗ các anh thế nào?”

“Vô cùng quái quỷ.” Giám đốc Cường cười méo xệch, nói. “Chúng tôi vừa bắt đầu xem dữ liệu trong camera giám sát, các anh cùng xem đi.”

“Con ngõ này nằm ở phía đông thành phố Lệ Kiều, một kiến trúc từ thời Dân Quốc, là di tích hạng ba cấp quốc gia cần được bảo tồn, cho nên các ngõ hẻm ở khu vực này đều được giữ nguyên trạng.”

Điều tra viên uống một ngụm nước rồi giới thiệu tiếp: “Khu vực này gồm mười bảy con ngõ nhỏ đan xen ngang dọc, không khác gì mê cung, nên người dân ở đây gọi là ngõ Mê Cung. Mười bảy con ngõ này nối liền với hai mốt hộ dân, tất cả các khu nhà đều là kiến trúc tứ hợp viện nhỏ. Trong hai mốt hộ đã có mười sáu hộ chuyển đi, nhà cũ cho thuê, hiện tại còn năm hộ vẫn sống ở đây.”

Điều tra viên bật bút laser, chiếu đốm sáng đỏ lên màn hình vừa tạm dừng: “Do chỗ này từng xảy ra vụ án cưỡиɠ ɧϊếp nên đồn công an khu vực đã lắp một số điểm camera giám sát trong ngõ. Hình ảnh chúng ta đang xem chính là do một trong những camera tại đó quay được.”

Điều tra viên gõ bàn phím máy tính, màn hình tiếp tục chuyển động. Một người đàn ông mặc bộ quần áo tối màu đi qua camera giám sát trong ngõ. Tiếp sau đó, có ánh đèn lập lòe chiếu vào một góc ngõ, mọi thứ vẫn im lìm. Trạng thái này kéo dài liên tục bốn, năm phút, khiến tôi nhìn đến cay cả mắt. Tôi ngáp một cái, đưa tay dụi mắt, khi nhìn lại lên màn hình, chợt thấy một bóng đen vụt qua trong ngõ.

Bóng đen là một cô gái tóc ngắn mặc váy liền. Cô gái chạy đến góc tường trong phạm vi giám sát của camera, liếc nhìn về phía camera một cái, rồi từ từ dựa vào tường, ngoái nhìn về phía con ngõ mà camera không quay đến.

Điều tra viên nói: “Nhìn vào dáng dấp và quần áo, cô gái này có lẽ chính là Đào Tử, người mất tích. Sau khi chạy đến vị trí có camera giám sát, cô gái nhận ra đây đã là ngõ cụt. Còn đầu bên kia có thứ khiến cô gái phải bỏ chạy, đáng tiếc đó là góc chết của camera nên chúng ta không nhìn thấy được.”

Trong camera, Đào Tử dựa lưng vào tường, từ từ ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt, có vẻ như đang rất sợ hãi, hoặc là rất đau buồn.

“Xin hãy chú ý cái bóng ở chỗ góc ngoặt.” Điều tra viên chiếu bút laser vào góc ngoặt phía trước Đào Tử.

Tại góc ngoặt xuất hiện một cái bóng đổ, trông giống phần đầu của một cô gái tóc dài. Cái bóng vừa xuất hiện, Đào Tử đột nhiên nhảy dựng lên, rồi cứ thế nhảy tưng tưng, hai tay cào bới loạn xạ lên mái tóc, sau đó quay người úp mặt vào tường, đưa hai tay bưng lấy mắt.

“Đây có lẽ là biểu hiện của sự sợ hãi tột cùng.” Giám đốc Cường nói.

Đột nhiên, Đào Tử quay phắt người lại, lao thẳng về phía góc ngoặt, ngã nhào ngay khi sắp sửa biến mất khỏi tầm quan sát của camera. Bên ngoài tầm quay của camera chính là góc ngoặt của con ngõ, sau khi Đào Tử ngã xuống, hai chân vẫn nằm trong phạm vi quay tới, còn nửa người trên đã bị bức tường nơi góc ngoặt che khuất.

“Cảnh tượng quái dị sắp diễn ra rồi đấy.” Điều tra viên nhắc nhở.

Trên màn hình, chiếc bóng của cô gái tóc dài đang kéo dài dần ra, từ từ che mất hai chân Đào Tử, sau đó, một bóng trắng nhô ra khỏi góc ngoặt, xuất hiện bên cạnh hai chân Đào Tử. Điều tra viên “tạch” một tiếng ấn ngay nút tạm dừng.

“Trong camera nhìn không được rõ.” Điều tra viên xử lý nói. “Chúng tôi đã nhờ các chuyên gia xử lý hình ảnh xử lý ảnh cắt từ video, kết quả thu được như thế này.”

Điều tra viên mở một bức ảnh, đây là ảnh cắt từ video sau khi đã được xử lý.

Bức ảnh được phóng to cục bộ, chúng tôi có thể nhìn thấy bóng trắng trong video là một nửa thân người, nửa còn lại đã bị bức tường che khuất. Trên đầu là mái tóc dài rũ rượi, nhìn không thấy mặt, dưới mái tóc dài là cơ thể trắng toát một khối, không nhìn thấy tay và chân.

Nhìn vào tấm ảnh, phản ứng đầu tiên của tôi là… ma nữ.

“Vòng tròn oan nghiệt” (The Ring) là bộ phim kinh dị khủng khϊếp nhất mà tôi từng xem, vì thế, vừa nhìn thấy bức ảnh, toàn thân tôi bỗng sởn gai ốc. Nhưng bác sĩ pháp y thì sao có thể tin chuyện ma quỷ được? Tôi tự trấn an mình rồi quay sang Lâm Đào, trêu chọc: “Cậu tin ma quỷ lắm mà. Lần này thì nhìn thấy thật rồi nhé!”

Mặt Lâm Đào đã tái mét: “Tối tớ ngủ với cậu, anh Đại Bảo ngủ một mình.”

“Một cô cảnh sát khu vực khi kiểm tra camera giám sát, xem đến đoạn này đã khóc toáng lên đấy.” Điều tra viên cười nói. “Cô ấy cho rằng khu vực mình quản lý có ma. Nhưng tôi lại thấy đây chỉ là một người khoác drap giường màu trắng để giả ma thôi. Người ta bảo ma quỷ thì không có bóng cơ mà? Nhưng cái bóng của “con ma” này lại rõ rành rành thế kia.”

Điều tra viên gõ bàn phím, video tiếp tục chạy.

Sau khi bóng trắng hiện ra, lại lập tức lẩn vào trong góc ngoặt. Nhìn vào cái bóng vẫn xuất hiện trong camera giám sát, thấy bóng trắng ngồi xuống, có lẽ là đang tiến tới gần Đào Tử. Một lúc sau, cái bóng đứng thẳng dậy. Hai chân Đào Tử bắt đầu dịch chuyển. Rõ ràng là “con ma” đang kéo lê Đào Tử đi. Sau đó, cái bóng và đôi chân Đào Tử từ từ biến mất khỏi khung hình.

Điều tra viên lại mở một tấm ảnh mới, là sơ đồ của ngõ Mê Cung nhìn từ trên cao. Điều tra viên nói: “Mọi người xem, chấm đỏ trên sơ đồ chính là vị trí lắp camera giám sát. Chúng tôi đã tập hợp toàn bộ video có các camera giám sát, nhưng chỉ có chiếc này là ghi lại được hình ảnh cuối cùng của Đào Tử trước khi mất tích. Sau thời điểm đó, cả bóng trắng và Đào Tử đều biến mất, không một camera nào khác ghi được hình ảnh khả nghi.”

“Mất tích rồi sao?” Giọng Lâm Đào run rẩy.

“Phải!” Điều tra viên nói. “Nếu bóng trắng rất thông thạo ngõ Mê Cung thì có hai ngả đường có thể trực tiếp thoát ra khỏi đó mà không bị camera quay được.”

“Cũng có khả năng bóng trắng sống ngay trong ngõ Mê Cung,” tôi nói, “như vậy thì không cần thiết phải rời khỏi khu ngõ.”

“Còn một khả năng nữa là sử dụng di hồn đại pháp, biến mất ngay tức khắc.” Lâm Đào lẩm nhẩm.

“Có thể giới thiệu sơ qua về tình hình vụ án không?” Tôi cố nói thật to để át đi lời của Lâm Đào, chỉ sợ thằng cha mê tín này sẽ bị các anh cảnh sát hình sự cấp cơ sở cười cho thối mũi.

Đèn trong phòng họp được bật sáng. Tôi nheo mắt lại do chưa kịp thích ứng với ánh sáng mạnh đột ngột.

“Là thế này,” giám đốc Cường nói. “Cục trưởng cục thuế thành phố Lệ Kiều sáng sớm hôm nay đến đồn công an báo án, cô con gái 16 tuổi tên là Đào Tử đã mất tích vào tối hôm qua. Ông ta nói trước khi Đào Tử mất tích, khoảng 8 giờ tối có nhận được điện thoại của bạn học rủ đi hát karaoke ở quán Quốc Thịnh. Lúc đó, có một chiếc taxi chạy đến trước nhà. Cục trưởng Đào đứng trên ban công, nhìn thấy có ba người bạn học của con gái ngồi trong xe nên cũng không để ý. Đến 12 giờ đêm vẫn chưa thấy con gái về nhà, cục trưởng Đào liền gọi điện cho mấy người bạn thân của con, họ đều nói khoảng 10 giờ hơn, Đào Tử đã rời quán karaoke, một mình về nhà rồi.”

“Quán karaoke Quốc Thịnh cách ngõ Mê Cung bao xa?” Tôi hỏi.

“Không xa.” Điều tra viên nói. “Khoảng hai trăm mét. Nhưng phía trước quán karaoke là đường lớn, có thể trực tiếp bắt taxi, nếu Đào Tử về nhà thì hoàn toàn không cần thiết phải đi đến ngõ Mê Cung làm gì.”

“Vậy đã điều tra các nhà sống trong ngõ Mê Cung chưa?” Tôi hỏi.

Điều tra viên nói: “Đến chiều nay, chúng tôi mới tìm thấy cảnh này trong rất nhiều video ghi hình, cho nên vừa mới bắt đầu điều tra từng nhà sống trong ngõ Mê Cung. Đồng thời, chúng tôi cũng đang tiến hành điều tra mấy người bạn học của Đào Tử.”

“Vậy Đào Tử thì sao?” Tôi hỏi.

Mọi người trong phòng họp theo nhau lắc đầu. Giám đốc Cường nói: “Hiện tại vẫn chưa tìm thấy.”

Tôi lúng túng hỏi: “Nếu chưa khẳng định được Đào Tử đã tử vong, các anh gọi chúng tôi đến đây làm gì?”

Giám đốc Cường ngần ngại gãi đầu gãi tai, rồi chỉ vào Lâm Đào nói: “Thực ra là thế này. Chúng tôi gọi điện cho sếp Trần, chủ yếu là muốn mời trưởng phòng Lâm Đào đến cho chúng tôi một vài ý kiến chỉ đạo và tiến hành khám nghiệm dấu vết ở vị trí Đào Tử ngã xuống và xung quanh đó. Lúc ấy chắc sếp Trần đang bận nên nghe không rõ, mới gọi hết cả các anh đến đây.”

“Ồ!” Tôi gật đầu. “Vậy tôi và Đại Bảo về được rồi phải không?”

Lâm Đào túm chặt lấy tay áo tôi: “Đừng đừng, đợi tớ về cùng một thể. Dù sao mai cũng là cuối tuần, lại không bận việc gì. Với lại các cậu lái xe đi rồi tớ về bằng gì?”

Nhìn bộ dạng hoảng hốt của Lâm Đào, tôi biết cậu ta đang sợ tối nay phải ở khách sạn một mình, vậy nên tôi càng trêu chọc: “Sao lại không có việc gì? Cuối tuần tôi phải hộ tống bà xã đấy.”

“Hay là trưởng phòng Tần cũng ở lại đi.” Giám đốc Cường nói. “Nhìn vào tình hình trước mắt, Đào Tử chắc là lành ít dữ nhiều. Cảnh sát đang tiến hành tìm kiếm cuốn chiếu xung quanh khu vực xảy ra sự cố, không chừng sau một đêm tìm kiếm, sẽ có phát hiện mới cũng nên.”

“Anh đừng nói vậy.” Tôi nói. “Để cục trưởng Đào nghe được sẽ xử anh đấy. Anh nói vậy sẽ khiến người ta có cảm giác Đào Tử chắc chắn đã gặp chuyện bất trắc.”

“Như thế này đi,” điều tra viên nói, “giờ mới 7 rưỡi, hay là trưởng phòng Lâm hãy cùng chúng tôi đến hiện trường xem thử xem sao?”

Lâm Đào nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu. Tôi gật đầu nói: “Thế thì đi cùng vậy.”

*

Hiện trường quả thật vô cùng phức tạp. Dưới ánh đèn đường tù mù, cảm giác như vừa lạc vào một mê cung thực sự. Đi theo điều tra viên dẫn đường, chúng tôi tìm đến chỗ lắp camera giám sát. Điều tra viên nói: “Các thực nghiệm điều tra, chúng tôi đã thực hiện cả rồi. Căn cứ vào độ dài của cái bóng dưới ánh đèn đường, có thể suy đoán đó là bóng của một người cao khoảng 1,75 mét.”

Lâm Đào gật đầu, bò rạp xuống cầm đèn pin soi nền đất: “Các anh có phong tỏa chỗ này không?”

Điều tra viên lắc đầu: “Ở đây có nhà dân, với lại hơn chục tiếng đồng hồ sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi mới phát hiện ra hiện trường, nên phong tỏa cũng không có tác dụng gì.”

Lâm Đào nhổm dậy, phủi bụi trên đầu gối: “Không hy vọng gì nữa, chẳng còn chút dấu vết nào, toàn bộ đã bị phá hủy.”

“Phải rồi, anh nói có hai lối có thể thoát khỏi ngõ Mê Cung mà không bị camera ghi lại phải không?” Tôi nói.

Điều tra viên gật đầu.

Tôi nói tiếp: “Vậy anh hãy dẫn chúng tôi đến hai con đường đó để Lâm Đào quan sát tình trạng hai bên tường của con ngõ.”

Trong con ngõ tối tăm, tôi đi sau Lâm Đào, Lâm Đào đi sau điều tra viên dẫn đường. Khi đi đến lối ra thứ hai, Lâm Đào bỗng phát hiện một điều.

“Dấu vết này có giá trị!” Lâm Đào reo lên. “Một dấu bàn tay, có dạng quệt dài.”

Tôi bước lại gần, hỏi: “Nghĩa là gì? Chứng tỏ được điều gì?”

Lâm Đào chỉ vào tường, nói: “Dấu vết này không phải là bàn tay tiếp xúc trực tiếp với mặt tường mà bị ngăn cách bởi một lớp vải có thớ sợi rất mịn. Còn nữa, có một vết bôi quệt lớn nằm ở phía trên dấu bàn tay khoảng 10 centimet. Cậu nói xem, nó chứng tỏ được điều gì?”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trong thời tiết thế này thì người bình thường không thể đeo găng tay được. Vậy tại sao bàn tay lại bị ngăn cách bởi lớp vải?”

“Chiếc bóng trong camera trông giống như khoác drap giường đấy thôi? Bàn tay của đối tượng giấu trong tấm drap giường, khi chống lên tường, chẳng phải sẽ lưu lại dấu vết như thế này?”

Tôi gật đầu.

“Không chỉ có thế,” sắc mặt Lâm Đào đầy phấn khởi, “còn có dấu vết bôi quệt này nữa, có lẽ là do vải cọ lên tường gây ra. Kết hợp với vị trí, có lẽ vật này được đối tượng vác trên vai.

“Ý cậu là, khi hắn vác Đào Tử đến đây đã dựa vào tường?” Tôi hỏi.

Lâm Đào gật đầu.

“Quá tốt, chúng ta đã xác định được tuyến đường di chuyển của cái bóng trắng thì có thể suy đoán được hướng đi của hắn, từ đó xác định được nơi hắn cư trú.” Điều tra viên nói.

“Không chỉ có vậy, chúng ta còn có thể chứng minh một số vấn đề khác nữa.” Tôi bổ sung.