Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 10: Vụ án thứ 2 - Chiếc mặt nạ giấy (4)

Người giúp việc theo giờ tên là Phương Hương Ngọc, 21 tuổi, học hết cấp ba, sống  dưới quê, ngoại hình bình thường.

Mẹ của Phương Hương Ngọc mới mất, cô ta về nhà lo chuyện tang ma, bảy ngày sau khi quay trở lại nhà phó chủ tịch Đinh thì kinh hoàng khi ngửi thấy mùi tử thi thối rữa, còn chưa kịp hoàn hồn lại bị mấy cảnh sát mặc thường phục “mời” đến đồn công an. Sợ hãi, mệt mỏi, lại phải đối mặt với cuộc thẩm vấn nghiêm khắc, quyết liệt của điều tra viên, chưa đến hai giờ đồng hồ, Phương Hương Ngọc đã khai ra hành vi phạm tội của mình.

Phương Hương Ngọc biết phó chủ tịch Đinh sống độc thân hơn nửa đời người nên nửa năm trước, nhân lúc phó chủ tịch đi tiếp khách say rượu về nhà, cô ta đã tìm đủ cách khêu gợi. Phó chủ tịch nhất thời không kiềm chế nổi nên đã quan hệ với cô ta.

Sáng hôm sau, Phương Hương Ngọc lập tức trở mặt, đưa ra hai điều kiện. Nếu không muốn bị tố cáo, thứ nhất không được sa thải cô ta, phải tiếp tục để cô ta đến nhà làm việc. Thứ hai, mỗi tháng phải tăng tiền lương gấp đôi. Đương nhiên, hai điều kiện này có quyền lợi đi kèm, đó là phó chủ tịch có thể quan hệ với cô ta lúc nào cũng được, mỗi tối một nghìn đồng.

Theo như lời khai của Phương Hương Ngọc, kể từ sau lần đó, phó chủ tịch Đinh chưa bao giờ đòi hỏi cô ta cả. Phương Hương Ngọc thừa nhận hành vi tống tiền phó chủ tịch, nhưng về việc gϊếŧ hại phó chủ tịch, cô ta một mực gào khóc kêu oan.

“Kiểu gì cũng không thể gϊếŧ người chỉ vì phó chủ tịch Đinh không yêu cầu quan hệ được.” Tôi nói. “Điều này không hợp lý.”

“Vậy thì thả người à?” Điều tra viên hỏi.

Tôi gật đầu: “Nhưng vẫn phải tiếp tục điều tra các mối quan hệ của Phương Hương Ngọc, vì dù sao ngoài nạn nhân ra, chỉ có một mình cô ta có chìa khóa nhà. À đúng rồi, còn một chuyện nữa, lần trước tôi nhờ các anh xem dữ liệu camera giám sát, thế nào rồi?”

Điều tra viên nói: “Đã xem rất kỹ dữ liệu camera sau 10 giờ tối ngày mồng 1. Không có chiếc xe khả nghi nào đi vào, cũng không có nhóm người nào rời khỏi đô thị này.”

Tôi hơi thất vọng, gật đầu hỏi tiếp: “Thế các thùng rác sinh hoạt ở khu vực này mấy ngày dọn một lần?”

“Thường thì ngày nào cũng dọn.” Điều tra viên nói.

Tôi thất vọng toàn tập: “Nếu không phải ngày nào cũng dọn, có thể tìm kiếm trong các thùng rác xem có chai đựng cồn hay không.”

“Cồn?” Điều tra viên hỏi.

“Đúng vậy!” Tôi nói. “Trên người và trên giường của nạn nhân có dấu vết cồn thấm vào, nhưng tại hiện trường lại không thấy có chai đựng. Cho nên, chúng tôi suy đoán hung thủ mang cái chai ra khỏi hiện trường. Nhưng thông thường, nếu làm như vậy, hung thủ sẽ không mang cái chai về nhà mà sẽ tiện tay vứt vào thùng rác nào đó ở gần hiện trường.”

“Tất cả rác rưởi của khu đô thị này đều được đổ tập trung ở bãi rác gần đó.” Một viên cảnh sát khu vực sở tại lên tiếng. “Bãi rác không lớn, một tuần mới dọn một lần. Nếu chai đựng hình thù đặc trưng, chúng tôi sẽ huy động lực lượng đi tìm, không chừng sẽ thấy.”

“Tại sao lại khẳng định là cồn?” Điều tra viên hỏi. “Không phải là rượu trắng sao?”

Đại Bảo liền gật đầu lia lịa: “Tôi cũng cảm thấy là rượu trắng, cồn thì không thơm như thế.”

Tôi như tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc, lập tức phấn chấn hẳn lên, như thể bừng tỉnh: “Lâm Đào, chúng ta đến hiện trường lần nữa!”

Bên cạnh hiện trường trung tâm tức phòng ngủ, còn có hai phòng nữa. Một là phòng ngủ cho khách, trên giường không có chăn, có lẽ đã lâu ngày không có người ở. Một là phòng làm việc, có bàn và tủ sách, đồ đạc bày biện gọn gàng, cho thấy phó chủ tịch Đinh không làm việc trong phòng này.

Trên tủ sách, ngoài những cuốn sách các loại được sắp xếp ngay ngắn, còn có mấy ngăn bày đủ loại rượu. Đối với một vị phó chủ tịch sống độc thân lâu ngày, áp lực công việc lại lớn, thi thoảng nhâm nhi vài ly rượu cũng là chuyện thường.

Đồ đạc trong hai căn phòng rất ngăn nắp nên trong lần đầu khám nghiệm, chúng tôi không dừng lại lâu ở đó.

“Nhìn cái hộp này xem.” Tôi chiếu đèn khám nghiệm lên tủ sách, chỉ vào một hộp đựng rượu ở tầng cuối cùng.

Phương Hương Ngọc dọn dẹp rất qua loa, các ngăn tủ đều bám đầy bụi. Tôi phát hiện ra hộp rượu trắng có dấu vết mới bị dịch chuyển, dưới đáy lộ ra một khoảng trống không bị bụi che phủ.

Lâm Đào đeo găng tay, cẩn thận nhấc hộp rượu lên rồi lập tức quay sang nói với tôi: “Mắt cậu đúng là tinh như cú ấy, trong này không có rượu.”

Là một cái hộp rỗng không.

Chúng tôi kiểm tra các hộp đựng rượu khác trên tủ sách, tất cả đều nặng trịch.

“Không biết có thể xác định đây chính là chai rượu đã đổ lên người nạn nhân hay không, cái này chắc là không kiểm nghiệm ra được phải không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào lắc đầu rồi lại gật đầu: “Bây giờ thì tớ có thể khẳng định chắc chắn rồi!”

“Gì cơ?” Tôi ghé đầu lại nhìn vào hộp rượu.

“Cậu xem, trên hộp rượu có mấy dấu găng tay vải còn mới.” Lâm Đào nói. “Đã có người đeo găng tay vải cầm hộp rượu này lên, sau đó đặt về chỗ cũ. Đừng quên, chúng ta đã phát hiện ra các sợi vải của găng tay dính trên băng dính trói chân tay nạn nhân.”

“Đeo găng tay đi lấy rượu?” Tôi nói. “Có người đeo găng tay để uống rượu sao? Bây giờ đang là mùa hè mà!”

Chúng tôi cùng chạy ào đến phòng ngủ, bò rạp xuống nền nhà quan sát kỹ lưỡng.

“Ồ!” Tôi và Lâm Đào đưa mắt nhìn nhau, kêu lên một tiếng.

*

Bộ chỉ huy chuyên án tạm thời.

Thư ký Bao ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa bàn ăn. Chúng tôi ngồi phía đối diện, còn có một số quan chức chính phủ và sở Công an ngồi ở ghế sofa bên cạnh.

Ngồi quanh bàn ăn để mở cuộc họp chuyên án, quả là khôi hài.

“Nếu tôi đoán không sai,” tôi nói, “Phương Hương Ngọc còn đồng thời làm giúp việc cho nhà khác nữa.”

“Đó là điều đương nhiên.” Thư ký Bao có vẻ thất vọng với lời mở đầu của tôi. Có lẽ chị ta ngỡ rằng tôi sẽ trực tiếp nói ra hung thủ là ai. “Làm giúp việc theo giờ thì không thể chỉ làm cho một nhà được. Giám đốc Vương, xin hãy báo cáo toàn bộ tình hình công việc của Phương Hương Ngọc.”

Giám đốc Vương cẩn thận lật giở sổ ghi chép, nói: “Theo như chúng tôi điều tra, bình thường Phương Hương Ngọc giúp việc cho tổng cộng bốn nhà, mỗi nhà cách hai ngày lại đến làm việc nửa ngày, lịch làm việc dày đặc. Bốn nhà này là: nhà phó chủ tịch Đinh; nhà Tiền Nghị Nhiên phòng 503 tầng một tòa thứ nhất trong khu chung cư sáu tầng trước mặt. Một nhà nữa ở khu đô thị Phong Cảnh Hoa Mỹ cách khu này một cây số…

“Được rồi.” Tôi cắt ngang lời Giám đốc Vương. “Tiền Nghị Nhiên là người thế nào?”

“Tôi còn chưa giới thiệu hết cơ mà.” Giám đốc Vương chỉ vào cuốn sổ dày đặc chữ viết rồi lại nhìn sang thư ký Bao. Có vẻ như chị thư ký trưởng này rất độc đoán, chị ta bảo giám đốc Vương giới thiệu toàn bộ tình hình công việc của Phương Hương Ngọc, giám đốc Vương nào dám chỉ giới thiệu một phần.

“Trả lời câu hỏi của tôi!” Tôi giục.

“Ồ!” Có lẽ giám đốc Vương đã nhận được ánh mắt cho phép của thư ký Bao. “Tiền Nghị Nhiên là người huyện Thanh, 37 tuổi, trước đây có mở một lò than tư nhân, kiếm được một số tiền. Về sau trong đợt ra quân dẹp bỏ tệ nạn, lò than đã bị đập bỏ. Hiện nay, anh ta đang kinh doanh một hàng ăn ở Thanh Hương.”

“Còn cuộc sống thì sao?” Tôi hỏi tiếp.

“Ly hôn một, hai, ba, bốn, năm, sáu, ly hôn sáu lần, chưa có con.” Giám đốc Vương nói.

“Phương Hương Ngọc đã đi chưa?” Tôi quay sang hỏi điều tra viên phía sau.

“Đang làm thủ tục, chuẩn bị thả về.”

“Mời cô ta ở lại một lúc.” Rồi tôi thì thầm vào tai điều tra viên.

Điều tra viên lập tức đi ngay.

Thư ký Bao chau mày, có vẻ như không đủ kiên nhẫn với lối tư duy nhảy cóc của tôi.

Tôi nhận thấy thái độ của thư ký Bao, bèn cười nói: “Người đẹp đừng nóng, ngay bây giờ, tôi sẽ phân tích cho chị nghe.”

Thấy tôi xưng hô như vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của vị thư ký trưởng thoáng qua vẻ ngượng ngùng. Cho dù quyền cao chức trọng, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, tôi thầm nghĩ.

“Đầu tiên, trước đây chúng tôi đã suy đoán, hung thủ và phó chủ tịch Đinh không quen biết, đúng không?” Tôi hỏi.

Thư ký Bao nói: “Đúng vậy, các anh cho rằng có lẽ hung thủ có chìa khóa nhà phó chủ tịch, hắn ẩn náu trong nhà từ trước, rình cơ hội hành hung.”

Tôi gật đầu: “Trí nhớ của chị rất tốt. Thứ hai, thông qua điều tra, đã phát hiện ra sau khi hung thủ gϊếŧ người, hắn đã đến phòng làm việc bên cạnh tìm một chai rượu trắng, sau đó đổ rượu lên thi thể rồi mang theo chai đựng rượu rời khỏi hiện trường. Chị có biết tại sao hung thủ lại tưới rượu trắng lên thi thể không?”

Ánh mắt của thư ký trưởng thoáng qua một vẻ ngơ ngác trẻ thơ: “Không biết. Cúng tế ư?”

Tôi khẽ cười, lắc đầu: “Cúng tế thì không cần dùng nhiều rượu như vậy. Tôi cho rằng, hung thủ muốn thiêu hủy thi thể.”

“Việc này chứng tỏ điều gì?”

“Mục đích của việc thiêu hủy xác là gì?” Tôi hỏi.

“Hủy xác, xóa dấu vết!” Vẻ ngây thơ trong ánh mắt thư ký trưởng tăng lên gấp bội.

“Đúng, mục đích chủ yếu là sợ chúng ta tìm thấy chứng cứ bất lợi cho họ.” Tôi nói. “Hiện trường thiêu xác thường ở những nơi đồng không mông quạnh, ít người sinh sống, như vậy thì lửa cháy mới không làm kinh động đến người ở xung quanh, không bị phát hiện nhanh chóng. Chị đã thấy kẻ nào thiêu xác ngay trong khu dân cư chưa? Phòng ngủ là nơi có nhiều đồ bằng vải nhất, nếu như lửa cháy, hàng xóm sẽ phát hiện ra ngay.”

Thư ký Bao mấp máy miệng mấy cái nhưng không nói gì. Chị ta vẫn chưa hiểu được mạch tư duy của tôi, nhưng lại không muốn cắt ngang lời tôi.

“Rất nhiều hung thủ sau khi gϊếŧ người sẽ có hành vi giấu xác, mục đích chính là để cho mình có thời gian tháo chạy, ngụy trang.” Tôi nói tiếp. “Đặc biệt là khi gϊếŧ người trong chính nhà nạn nhân, quan trọng nhất là phải tranh thủ thời gian chạy trốn. Nếu vừa gây án xong đã bị người khác phát hiện, vậy hung thủ sẽ chạy đi đâu được?”

“Phải rồi!” Thư ký Bao nói. “Nếu lửa bùng lên, hàng xóm sẽ phát hiện ra ngay. Vậy tại sao hung thủ lại muốn thiêu xác? Làm thế thì hắn đâu còn thời gian chạy trốn?”

“Vấn đề chính là ở chỗ này.” Tôi kết luận. “Hung thủ không cần thời gian chạy trốn, vết rượu ở hiện trường có hình vệt dài, chạy từ trên thi thể đến tận mép giường. Hôm nay, sau khi khám nghiệm lại một lần nữa, chúng tôi phát hiện ra dưới nền nhà cũng có vết rượu kéo dài đến tận cửa. Ở đoạn cuối còn có vết đốt. Hung thủ đã dùng rượu trắng làm dây dẫn, sau đó châm lửa đốt trước khi bỏ đi. Như vậy, khi ngọn lửa bùng lên, hắn đã kịp thời tẩu thoát.”

Tôi nhìn thư ký trưởng, nói: “Vậy bây giờ, chị đã biết sự việc xảy ra thế nào rồi chứ?”

Thư ký Bao né tránh ánh nhìn của tôi, trở lại với nét mặt lạnh lùng, cố hữu: “Biết rồi. Chính vì hung thủ sống ở ngay gần đó nên hắn chỉ cần một đường dẫn dài như vậy là đủ. Đợi khi ngọn lửa bùng lên, hắn đã về đến nhà, không sợ bị phát hiện.”

“Đúng thế, đáng tiếc là ngọn lửa đã không bùng lên. Chị cũng thông minh thật đấy.” Tôi châm chọc. “Hay là đi làm nghề với tôi đi.”

Thư ký trưởng cố kìm cơn bực bội, nói: “Nếu hung thủ có xe đậu ngay ngoài cổng, hắn vẫn có thể nhanh chóng thoát khỏi hiện trường cơ mà?”

Tôi nói: “Đương nhiên không thể chị dựa vào một chi tiết này. Khu đô thị đó không cho phép người ngoài lái xe vào trong, camera giám sát cho thấy không có chiếc xe nào khả nghi, cũng không có nhóm người khả nghi nào rời khỏi khu đô thị trong thời gian xảy ra vụ án. Đừng quên, chúng tôi đã suy đoán có nhiều hung thủ cùng gây án. Ban đầu, chúng tôi cũng nghĩ đến khả năng nhóm hung thủ sẽ xé lẻ ra rồi từng người rời khỏi hiện trường, vậy thì camera giám sát sẽ không thể phát hiện ra nhóm người bất thường. Nhưng hung thủ không thể cho bản thân nhiều thời gian như vậy để từng người bỏ đi, mà vẫn phải đi liền nhau. Như vậy, chắc chắn sẽ bị camera giám sát ghi lại. Nếu xét về mặt tâm lý tội phạm, người đông, mục đích lớn, chắc chắn sẽ phải cố gắng kéo dài thời gian.”

“Ý của anh là Tiền Nghị Nhiên rất khả nghi?” Giám đốc Vương hỏi.

“Đúng thế.” Tôi nói. “Tiền Nghị Nhiên vừa hay có đầy đủ hai điều kiện, đó là tiếp xúc với Phương Hương Ngọc và sống gần đây.”

“Vậy tại sao hắn phải gϊếŧ người?” Thư ký Bao hỏi.

“Tiền Nghị Nhiên và phó chủ tịch Đinh hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, điểm giao cắt duy nhất chính là Phương Hương Ngọc.” Tôi nói. “Vấn đề chính là nằm ở chỗ Phương Hương Ngọc.”

“Có manh mối rồi.” Điều tra viên lúc này xô cửa đánh “sầm” bước vào. “Có cần bắt người ngay không?”

“Hấp ta hấp tấp!” Giám đốc Vương giận dữ trừng mắt với cấp dưới của mình. “Bình tĩnh mà nói!”

Điều tra viên nói: “Phương Hương Ngọc nói Tiền Nghị Nhiên theo đuổi cô ta từ lâu nhưng cô ta luôn từ chối.”

“Từ chối?” Tôi thoáng ngạc nhiên. “Cô ta chẳng phải kiểu người sẵn sàng bán mình vì tiền sao?”

“Đừng có coi thường cô ta.” Thư ký trưởng nói. “Không chừng cô ta cũng biết kén chọn đấy.”

Điều tra viên lắc đầu: “Tiền Nghị Nhiên bị bất lực.”