Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 9: Vụ án thứ 2 - Chiếc mặt nạ giấy (3)

“Hung thủ định làm gì vậy nhỉ?” Đại Bảo thắc mắc. “Tại sao gϊếŧ người rồi còn phải tốn công tìm cả đống giấy vệ sinh che mặt nạn nhân lại? Liệu có phản ánh được tâm lý gì của hung thủ hay không? Tại sao hung thủ lại không lấy ngay cái gối bên cạnh để che? Hơn nữa, hắn đã kéo tấm khăn bông trùm kín toàn bộ thi thể rồi cơ mà, sao còn phải tốn công lấy giấy vệ sinh che mặt nữa? Không hiểu, không thể hiểu nổi!”

Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, nhận lấy xấp giấy rách nát mà Đại Bảo vừa bóc ra, ghép lại rồi quan sát kỹ. Mặt dưới tập giấy sát với da mặt đã bị rách ở phần miệng nhưng vẫn chưa xuyên thủng toàn bộ tập giấy. Mặt trên của xấp giấy vẫn giữ nguyên dấu vết nhăn nhúm vốn có.

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe lên một tia sáng: “Nãy giờ chúng ta vẫn chưa biết được nạn nhân đã bị ngạt thở bằng cách nào, té ra là bằng cách này.”

“Cách gì?” Đại Bảo và Lâm Đào cùng hỏi.

“Dán thăng quan.” Tôi nói.

“Dán thăng quan” là một nhục hình thời xưa, thường dùng để tra tấn, bức cung tội phạm. Quan hành hình sẽ dùng giấy vỏ dâu phủ lên mặt phạm nhân, sau đó phun nước lên. Giấy vỏ dâu thấm nước sẽ mềm ra, dính sát vào mặt phạm nhân. Quan hành hình lại phủ tiếp tờ giấy thứ hai chồng lên trên, lặp lại thao tác tương tự cho đến khi nào phạm nhân chịu khai mới thôi. Nếu nhất quyết không khai, phạm nhân sẽ tắc thở mà chết. Nếu khai, tập giấy được lột xuống, sau khi khô đi sẽ có vết lồi lõm rõ ràng, giống như tấm mặt nạ giấy bồi trong màn “nhảy thăng quan” (1) trong hý kịch, nên cái tên “dán thăng quan” cũng bắt nguồn từ đây.

(1) Màn biểu diễn dạo đầu trước một vở hý kịch long trọng thời xưa. Người múa đóng vai Thiên Quan trong tam quan Thiên, Địa, Thủy của Đạo giáo, quay về phía khán giả mở ra những bức thư họa viết những câu chúc may mắn như “thiên quan ban phúc”, “thăng quan tiến lộc”, nên gọi là “nhảy thăng quan”. Diễn viên sẽ đeo mặt nạ trong suốt màn biểu diễn.

“Nạn nhân không thấy có tổn thương do ngạt thở cơ học,” tôi nói, “nhưng trên mặt lại có một xấp giấy vệ sinh. Những tờ ở sát mặt đều đã bị rách, em đoán là do nạn nhân cố dùng môi và lưỡi thổi rách giấy để thở. Nhưng hung thủ vẫn tiếp tục dính giấy lên mặt, dày đến mười, hai mươi tờ, nạn nhân không thể nào phá rách giấy được nữa nên mới ngạt thở mà chết.”

Đại Bảo và Lâm Đào đều gật đầu tán đồng.

“Dán thăng quan là phương thức tra khảo ép cung thời xưa.” Tôi nói. “Chẳng lẽ hung thủ muốn biết được thông tin gì từ ông phó chủ tịch?”

“Ông ấy là phó chủ tịch quản lý mảng văn hóa, giáo dục của thành phố,” phân đội trưởng Thẩm cũng tham gia khám nghiệm tử thi với chúng tôi lên tiếng, “không có đặc quyền gì, cũng không có bí mật gì liên quan đến lợi ích sát sườn của người khác cả.”

“Hay là cướp của?” Lâm Đào hỏi.

“Không thể.” Phân đội trưởng Thẩm nói. “Cửa sổ trong nhà nạn nhân vẫn y nguyên, không có dấu vết bị đột nhập. Hơn nữa, trong nhà cũng không hề có dấu vết bị lục lọi. Chắc chắn là gϊếŧ người vì thù oán chứ không thể là gϊếŧ người cướp của.”

“Cửa sổ vẫn y nguyên?” Tôi hỏi. “Vậy thì cũng có thể là người quen gây án. Nếu không thì đêm hôm khuya khoắt, sao phó chủ tịch lại có thể mở cửa cho những mấy người lạ mặt?”

Phân đội trưởng Thẩm tỏ ra lúng túng: “Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, thị ủy yêu cầu phải bảo mật nên cứ úp mở bí hiểm thế nào.”

“Chị ta là thư ký trưởng thôi mà.” Đại Bảo nói. “Cứ làm như mình là nữ đặc công không bằng?”

“Kết thúc thôi!” Sau suốt cả ngày làm việc, tôi đã mệt rã rời. “Nguyên nhân tử vong và thời điểm tử vong đã rõ, hơn nữa, chúng ta đã biết là người quen gây án, hung thủ có hai tên trở lên, nạn nhân bị trói và bị uy hϊếp, hung thủ muốn moi tin từ nạn nhân, từng ấy đã đủ rồi. Lâm Đào hãy mang băng dính trói tay chân nạn nhân về, ngày mai quan sát kỹ xem có tìm được chứng cứ gì nữa không.”

Lâm Đào lắc đầu thất vọng: “Không hy vọng đâu, mép băng dính bám đầy sợi vải, hung thủ đeo găng tay gây án.”

*

Trở về khách sạn, dù đã rất muộn, tôi vẫn lập tức gọi điện cho trưởng phòng Hồ của phòng Pháp y sở Công an tỉnh lỵ. Tôi thừa nhận, tôi rất khó tập trung vào vụ án phó chủ tịch thành phố bị sát hại, tất cả cũng là vì vụ án chặt xẻ xác quái lạ xảy ra trong tỉnh.

“Anh Hồ, sao rồi ạ?” Tôi hỏi. “Vụ án có tiến triển gì không?”

Bên kia đầu dây vang lên giọng nói mệt mỏi của trưởng phòng Hồ, phía sau còn có giọng đàn ông sang sảng, chắc là họ đang họp chuyên án thâu đêm.

“Xét nghiệm độc chất đã chứng thực cho suy đoán của chúng ta.” Trưởng phòng Hồ nói, “trong nướ© ŧıểυ của nạn nhân có thành phần Tetramine (2), nạn nhân bị ngộ độc bả chuột. Do tử thi bị cắt xẻ nên bước đầu phán đoán đây là vụ đầu độc gϊếŧ người cắt xác.”

(2) Một loại thuốc diệt chuột cực mạnh, hiện đã bị cấm sử dụng.

“Em đang rất quan tâm tới cái ngón tay thứ mười một kia.” Tôi nói. “Có phải là của hai người khác nhau không?”

Trưởng phòng Hồ “ừm” một tiếng: “Đã xác nhận tất cả các mảnh thi thể đều là của cùng một người, nhưng ngón tay thứ mười một thì không phải là của nạn nhân, mà là của một người đàn ông khác.”

Tôi vừa giữ điện thoại vừa mở laptop trên bàn, xem lại ảnh chụp của vụ án chặt xác. Trước khi đến Thanh Hương, tôi đã kịp copy toàn bộ dữ liệu ảnh.

“Mặt cắt của ngón tay này không có phản ứng sống rõ ràng.” Tôi nói. “Không phải là hung thủ chẳng may cắt phải tay mình, mà là ngón tay bị cắt ra từ một thi thể khác. Có khả năng còn có một tử thi khác nữa.”

Trưởng phòng Hồ nói: “Sau khi nhận được kết quả giám định ADN, chúng tôi đã huy động lực lượng cảnh sát và chó nghiệp vụ sục sạo kỹ lưỡng khu vực đó và những khu vực xung quanh nhưng không tìm được gì cả.”

Im lặng một lúc, tôi hỏi: “Vậy lai lịch thi thể thì sao?”

Trưởng phòng Hồ đáp: “Đang điều tra thông tin nhân khẩu mất tích, sàng lọc các gia đình có người mất tích phù hợp với điều kiện tìm kiếm để giảm định quan hệ huyết thống, hy vọng sẽ sớm tìm ra lai lịch thi thể. Ngoài ra, có một nhóm đang điều tra thị trường mua bán Tetramine trái phép, xem có tìm được manh mối gì từ nguồn gốc chất độc hay không. Tetramine là chất cấm, hung thủ có được nó thì chúng ta cũng có thể điều tra ra được.”

Kết thúc cuộc gọi, tôi rời rã đổ vật xuống giường, đờ đẫn nhìn lên trần nhà, suy nghĩ rối tung rối mù, sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

*

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi được thư ký Bao mời đến bộ chỉ huy chuyên án lâm thời. Bà chị thư ký trưởng xinh đẹp đã không còn vẻ kênh kiệu và khinh khỉnh như hôm qua nữa.

“Chào các chuyên gia, mời ngồi!” Chị ta khẽ cúi người, chìa tay mời.

Vẻ khiêm tốn lịch sự của chị ta lại khiến tôi cảm thấy hơi bất an. Chẳng lẽ vụ án đã rơi vào bế tắc? Hay là sự phản kích của tôi hôm qua đã hàng phục được tâm lý ngạo mạn của chị ta?

“Được sự ủy quyền của thị ủy, hôm nay, tôi xin được giới thiệu với các vị về tình hình điều tra sơ bộ của vụ án.” Thư ký Bao nở một nụ cười cứng nhắc, nói. “Thực ra trước đó, chúng tôi đã tìm ra một đối tượng tình nghi là một phó chủ tịch khác của thành phố, tên là Trần Phong. Phó chủ tịch Trần và phó chủ tịch Đinh trước đây luôn đối đầu, chính kiến không hợp, thường xuyên nổ ra tranh luận tại văn phòng thị ủy, thậm chí có lần suýt nữa xảy ra xung đột. Mấy hôm trước, phòng Tổ chức tỉnh ủy có cân nhắc trường hợp của phó chủ tịch Trần, chuẩn bị đề bạt lên chức thanh tra. Kết quả là trong thời gian xét duyệt, phòng Tổ chức tỉnh ủy nhận được một bức thư nặc danh và một vài chứng cứ tố cáo phó chủ tịch Trần nhận hối lộ. Chính vì vậy, phó chủ tịch Trần không những không được đề bạt mà hiện còn bị ủy ban Điều tra kỷ luật tiến hành điều tra. Vì lý do đó nên ngay từ đầu, chúng tôi cho rằng vụ án liên quan đến chính trị, rất có thể phó chủ tịch Trần thuê sát thủ sát hại phó chủ tịch Đinh.”

Tôi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cũng có khả năng đấy. Theo như kết quả khám nghiệm của chúng tôi, sau khi hung thủ khống chế được nạn nhân, đã có động tác uy hϊếp, đe dọa hòng moi tin từ miệng nạn nhân. Nghe chị nói vậy, cũng không loại trừ khả năng hung thủ muốn phó chủ tịch Đinh thừa nhận mình đã gửi thư nặc danh tố cáo phó chủ tịch Trần.”

“Đây cũng chính là nguyên nhân tôi mời các anh đến đây.” Thư ký Bao ngại ngần nói. “Căn cứ vào kết quả điều tra đêm qua, hiện tại, về cơ bản có thể loại trừ khả năng phó chủ tịch Trần và người nhà ông ta gây án. Thông qua một số thao tác kỹ thuật, cũng có thể loại trừ khả năng ông ta thuê người sát hại.”

Những lời này đã cho tôi biết tại sao thái độ của của thư ký Bao lại đảo chiều. Đúng là vụ án đã rơi vào bế tắc, không có manh mối, không có chứng cứ, không có nghi phạm. Bây giờ, người phụ nữ kiêu ngạo kia mới nhận ra tầm quan trọng của chúng tôi và sai lầm của bản thân.

“Không dám, không dám, chị là lãnh đạo, huýt sáo một cái là chúng tôi phải tới ngay, chị nói “mời”, chúng tôi thực không dám nhận.” Tôi cười khẩy đáp.

Lâm Đào đưa khuỷu tay huých tôi một cái, ra hiệu cho tôi câm miệng.

Thư ký Bao nhìn sang Lâm Đào, cảm kích gật đầu với cậu ta. Đúng vậy, nếu để tôi nói tiếp, thư ký Bao sẽ mất hết thể diện trước mặt cấp dưới.

“Vậy chúng tôi đi làm việc đây, tối nay sẽ cho chị phản hồi bước đầu.” Tôi đang nghĩ, liệu bà chị này có ý đồ gì với Lâm Đào không nhỉ?”

Quay trở lại hiện trường trung tâm ở tầng hai, chúng tôi mỗi người một việc, bắt tay vào khám nghiệm căn phòng lần thứ hai. Lúc này là ban ngày, kéo rèm cửa ra, ánh sáng rất tốt, có lợi cho việc tìm kiếm những manh mối mới tối qua không nhìn thấy.

Mặt trời lên cao dần, một luồng nắng chói chang rọi qua cửa sổ, chiếu lên tấm drap giường màu trắng loang lổ từng mảng dịch thối rữa. Và tôi đã nhận ra một dấu vết tối qua không phát hiện ra.

“Lâm Đào, cậu lại đây xem, vệt này là gì vậy?” Tôi chỉ vào mép giường, hỏi.

Trên mặt drap giường có một vệt lờ mờ kéo dài liên tục bắt đầu từ vũng dịch phân hủy xanh đen ở giữa giường chạy đến tận mép giường, nếu không có ánh nắng chiếu chênh chếch vào, sẽ không thể phát hiện ra.

“Có lẽ là một thứ chất lỏng không màu thấm lên ga giường, sau đó khô đi, để lại dấu vết.” Lâm Đào nói. “Nhưng chắc chắn không phải là nước.”

Đại Bảo nhấc phần drap giường có vệt lờ mờ đó lên mũi ngửi, nói: “Ờ… anh nghĩ là rượu.”

“Rượu?” Tôi bán tin bán nghi, cũng ghé mũi lại ngửi, chỉ thấy toàn mùi thối rữa. “Rượu đâu mà rượu? Có phải tối qua anh lại một mình lẻn ra ngoài ăn mảnh uống mảnh không đấy?”

“Hay là anh đã âm thầm bái Bao Trảm mũi chó làm thầy đấy?” Lâm Đào cũng không nhận ra mùi rượu. “Thôi để em mang drap giường về làm xét nghiệm lý hóa.”

“Cả cái này nữa.” Tôi nhấc tấm khăn bông dính đầy dịch phân hủy hôi thối và biểu bì bong tróc lên, bỏ vào trong túi vật chứng của Lâm Đào.

Cho đến gần trưa, chúng tôi vẫn không có thêm phát hiện gì mới. Căn nhà sang trọng tĩnh lặng tuyệt đối, sau khi chuyển thi thể đi, cứ như chưa hề xảy ra chuyện gì. Ngoài cửa sổ, chim vẫn hót ríu ran, nắng vẫn rọi vào rực rỡ.

“Sao họ lại nghi ngờ phó chủ tịch Trần thuê sát thủ được nhỉ?” Tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc. “Mọi người nghĩ xem, nếu là thuê sát thủ, thì sao nạn nhân lại mở cửa cho những mấy người lạ vào nha?”

“Nhưng họ đã loại trừ khả năng phó chủ tịch Trần thuê sát thủ rồi mà.” Lâm Đào nói.

“Còn một vấn đề nữa.” Tôi nói. “Cậu nói xem, là ai gõ cửa mà vị phó chủ tịch này lại mặc áo may ô quần đùi ra mở cửa, còn dẫn cả đám lên phòng ngủ của mình nữa?”

“Em nói đúng đấy!” Đại Bảo nói. “Dưới nhà có phòng khách rộng rãi không ngồi, lại trèo lên phòng ngủ. Với lại có khách đến nhà, ít ra cũng phải mặc cái quần cho tử tế chứ, ai lại mặc nguyên quần đùi? Người khác thì không nói, đằng này ông ấy là phó chủ tịch thành phố cơ mà!”

“Vậy ý mọi người là sao?” Lâm Đào nói. “Một vấn đề đơn giản thế này mà chúng ta lại không nghĩ ra, có vẻ như chúng ta đều giống nhau, bị phân tâm bởi vụ án chặt xác ở tỉnh.”

*

“Suy đoán lúc trước của chúng tôi đã sai.” Tôi quay về bộ chỉ huy chuyên án, chủ động thừa nhận sai lầm với thư ký Bao. “Vụ án này chưa chắc đã là người quen gây án. Vì cho dù có quen biết đến đâu, phó chủ tịch Đinh cũng không thể dẫn mấy người đàn ông lên phòng ngủ của mình giữa đêm hôm được, hơn nữa còn mặc nguyên quần đùi áo may ô. Phó chủ tịch còn là người nơi khác đến đây nhậm chức chứ không phải người bản địa.”

Thư ký Bao chưa bao giờ tiếp xúc với công tác điều tra hình sự, nghe tôi trình bày xong, suy nghĩ rất lâu mới ngẩn ra: “Vậy thì là ai? Cửa sổ vẫn đóng nguyên cơ mà? Làm sao hung thủ vào nhà được?”

“Có chìa khóa.” Tôi và Lâm Đào đồng thanh đáp.

“Chìa khóa nhà chỉ phó chủ tịch Đinh mới có thôi.” Nhưng thư ký Bao lại quay mặt đi, ngẫm nghĩ một lát. “Mà không, người giúp việc theo giờ cũng có một chùm.”

Tôi gật đầu, nói: “Điều tra thôi!”

Tôi và Lâm Đào, Đại Bảo đến phòng Kiểm nghiệm hóa lý của Công an thành phố Thanh Hương. Đây là phòng kiểm nghiệm đầu tiên của tỉnh chúng tôi được công nhận là phòng kiểm nghiệm cấp quốc gia, nhân tài đông đảo, trang thiết bị hiện đại. Tôi chuẩn bị cùng Lâm Đào với các cộng sự tiến hành kiểm nghiệm hóa lý với các dấu vết khả nghi trên drap giường và khăn bông, dù gì thì đây cũng là những phát hiện duy nhất trong lần tái khám nghiệm hiện trường. Còn về công tác điều tra đối với người giúp việc theo giờ, tôi tin rằng bộ phận điều tra sẽ thu được kết quả trong vài giờ tới. Đối phó với một người phụ nữ thì quá dễ dàng.

Đồ thị trên màn hình thiết bị kiểm tra đo lường lý hóa cứ lên xuống liên tục. Lâm Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, lẩm bẩm: “Đúng là mũi chó, hóa ra cồn thật.”

Đại Bảo gãi đầu: “Hề hề, ờ… đoán mò thôi mà.”

“Cồn?” Tôi chau mày. “Sao lại có cồn? Lúc lấy mẫu, cậu đã lấy ở những đâu?”

“Việc lấy mẫu chắc chắn là không có vấn đề, hơn nữa nhiều điểm lấy mẫu đều cho ra đồ thị giống hệt nhau.” Lâm Đào nói. “Về cơ bản có thể khẳng định, vệt lờ mờ kéo dài từ bên cạnh tử thi cho đến mép giường là do cồn ngấm vào, sau khi bốc hơi đã để lại dấu vết.”

Im lặng một lúc, Lâm Đào nói tiếp: “Còn nữa, toàn bộ tấm khăn bông phủ lên thi thể đều có dấu vết bị cồn ngấm vào.”

“Nhiều cồn thế cơ à?” Tôi nói. “Nhưng lúc chúng ta vào hiện trường có ngửi thấy mùi cồn đâu?”

“Toàn mùi thi thể thối rữa, át hết mùi từ lâu rồi.” Tật xấu duy nhất của Đại Bảo chính là mê rượu.

“Cho nên chỉ có những giống ma men như anh mới ngửi được ra.” Tôi gật gù. “Nhưng ở hiện trường không thấy có chai đựng cồn, chứng tỏ chai cồn đã bị hung thủ mang đi khỏi hiện trường.”

“Tại sao hiện trường lại có nhiều vết cồn thế nhỉ?” Lâm Đào chen ngang.

“Hung thủ rất quen với nạn nhân nên đến nhà ông ta uống rượu.” Đại Bảo bắt đầu hoang tưởng. “Uống một hồi rồi quay ra cãi vã, thế là hung thủ gϊếŧ người.”

Chẳng ai thèm bận tâm đến anh ta.

“Đã nói rồi, em đoán rằng nạn nhân và hung thủ không quen biết nhau.” Tôi nói. “Có lẽ hung thủ đã ẩn nấp trong nhà từ trước, rình thời cơ hành hung.”

“Vậy thì rượu ở đâu ra?” Lâm Đào hỏi.

“Trưởng phòng Tần!” Một điều tra viên chạy vào trong phòng kiểm nghiệm. “Phía người giúp việc có vấn đề, đối tượng tình nghi đã bị bắt giam.”