Khi đến được thành phố Thanh Hương, cũng là lúc màn đêm buông xuống. Chưa kịp nghỉ ngơi, chúng tôi đã lên chiếc xe dẫn đường hú còi inh ỏi chạy đến hiện trường – một khu đô thị sang trọng.
Khu đô thị nằm trong khu vực mới quy hoạch của thành phố nên rất yên tĩnh. Hiện trường ngoài mấy chục chiếc xe cảnh sát đỗ ngổn ngang, không có nhiều người dân vây quanh. Phía bắc của khu đô thị là bảy, tám tòa nhà sáu tầng, phía nam là mười mấy tòa nhà hai tầng.
Hiện trường nằm trong khu nhà hai tầng phía nam. Mỗi tòa nhà hai tầng đều có hai đơn nguyên, mỗi đơn nguyên lại có hai căn hộ ở phía đông và phía tây nên mỗi tòa nhà hai tầng đều có bốn căn hộ.
“Ờ… kiểu này gọi là biệt thự liền kề phải không nhỉ?” Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Chắc là chúng ta làm việc luôn được rồi.” Tôi thấy mấy nhân viên pháp chứng của Công an thành phố đang thu dọn dụng cụ, có lẽ họ đã hoàn tất công việc khám nghiệm hiện trường sơ bộ.
Một sĩ quan cảnh sát bậc một nhảy từ trên xe dẫn đường xuống, đi đến bên cạnh tôi nói nhỏ: “Phía đông của đơn nguyên này chính là hiện trường trung tâm. Chúng tôi tạm thời trưng dụng ngôi nhà không có người ở phía tây để làm bộ chỉ huy chuyên án tạm thời. Hay là chúng ta đi gặp thư ký trưởng của Ủy ban nhân dân thành phố trước nhé?”
“Cũng chỉ là một vụ án gϊếŧ người bình thường thôi mà,” tôi chau mày, “có cần ra quân ồ ạt thế không?”
Lâm Đào giật tay áo tôi, thì thầm vào tai: “Được rồi, đừng bất mãn xã hội thế chứ, không người ta lại nói cảnh sát sở Công an tỉnh chúng ta không hiểu về chính trị.”
“Đây là thư ký trưởng Bao Trần Bân trong thị ủy chúng tôi.” Vừa bước vào cửa, viên sĩ quan cảnh sát bậc một đã cung kính giới thiệu một người phụ nữ ngoài 30 tuổi với chúng tôi.
Người phụ nữ mặc một bộ vest nữ màu đen gọn gàng, tóc dài qua vai, khuôn mặt khá đẹp, thái độ có vẻ rất kiêu kỳ. Nếu không nhìn thấy vẻ nịnh bợ của những quan chức đang cúi đầu khom lưng xung quanh, không ai có thể tin người phụ nữ trẻ này lại có địa vị cao đến vậy.
Thư ký trưởng Bao chẳng buồn ngẩng đầu, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Chính quyền thành phố đặc biệt quan tâm đến vụ án này, hy vọng các anh hãy nhanh chóng phá án trong vòng một tuần. Các anh bắt đầu luôn đi. Ngoài ra, năng suất của các anh cần phải đẩy nhanh hơn nữa.”
Vẻ kiêu ngạo của chị ta đã thổi bùng lên cơn bực bội trong lòng tôi. Tôi đập mạnh cuốn sổ xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống không chút khách khí, nói: “Giới thiệu tiến độ điều tra sơ bộ trước đã.”
Thư ký Bao ngước đôi mắt sắt lạnh nhìn thẳng vào tôi, bật ra hai chữ: “Bảo mật!”
“Vậy thì xin lỗi!” Tôi nói. “Là người làm công tác giám định, tôi có quyền từ chối thụ lý một ca giám định không đủ điều kiện giám định. Nếu không biết được kết quả điều tra sơ bộ, vậy thì vụ án này không đủ điều kiện giám định.”
Nói rồi tôi nhặt cuốn sổ lên, quay người đi luôn.
Viên sĩ quan cảnh sát vội vàng bước lại, sợ sệt nhìn thư ký trưởng rồi kéo tôi tới chỗ tổ chuyên án, nói: “Anh bớt giận, bớt giận, tiểu nhân đắc chí ấy mà. Tôi là Vương Kiệt, phó giám đốc mới của Công an thành phố. Tình hình vụ án là thế này, chiều nay, người giúp việc nhà phó chủ tịch thành phố gọi điện báo công an, nói rằng phó chủ tịch Đinh đã bị sát hại.”
“Người giúp việc?”
“Nói chính xác hơn là giúp việc theo giờ.” Giám đốc Vương nói. “Người giúp việc cứ cách một hai ngày lại đến nhà phó chủ tịch quét dọn một lần. Mấy hôm trước do mẹ mất nên cô ta xin nghỉ một tuần. Hôm nay quay lại làm việc, đến nhà phó chủ tịch Đinh vào 12 giờ trưa, phát hiện ra sự lạ liền lập tức báo công an.”
Bộ chỉ huy chuyên án và hiện trường chỉ cách nhau một hành lang, trong lúc trò chuyện, chúng tôi đã mặc xong trang phục khám nghiệm, tiến vào hiện trường.
“Sao lại có mùi thối rữa thế?” Tôi dụi mũi hỏi.
“Đúng vậy!” Phó giám đốc Vương nói. “Thi thể thối rữa nghiêm trọng. Người giúp việc vừa bước lên tầng hai, ngửi thấy mùi liền báo cảnh sát ngay.”
Tôi quay sang nhìn nhiệt kế trên tường, thấy nhiệt độ trong phòng là 31ºC. Tôi nói: “Ít nhất cũng phải mấy ngày rồi. Không đến cơ quan cũng không ai hỏi đến à?”
“Theo điều tra, người cuối cùng nhìn thấy phó chủ tịch chính là anh lái xe.” Giám đốc Vương nói. “Tối ngày 1 tháng Sáu, anh ta đã chở ông ấy về nhà. Phó chủ tịch nói có một báo cáo phải nộp trong một tuần nên căn dặn mọi người trong tuần này không được quấy rầy ông ấy.”
“Thời này mà vẫn còn lãnh đạo tự viết báo cáo cơ à?” Lâm Đào nói. “Thế chuyện ăn uống của ông ấy giải quyết thế nào?”
“Phó chủ tịch Đinh đúng là một lãnh đạo tốt.” Giám đốc Vương tỏ ra buồn bã. “Ông ấy từ ban Tuyên giáo tỉnh ủy điều xuống đây nhậm chức, vợ chết sớm, nuôi con trai vào đại học. Ông ấy là người liêm khiết, rất ít khi tham gia tiệc tùng xã giao, đều tự mình nấu cơm ăn. Căn nhà này cũng là thành phố thuê cho ông ấy ở.”
Tinh thần chống đối trong tôi bỗng chốc tiêu tan.
“Mồng 1 tháng Sáu là thứ bảy, hôm nay là mồng 6…” Đại Bảo bấm ngón tay nhẩm tính.
Chúng tôi đi lên phòng ngủ ở tầng hai, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Dưới ánh đèn tối tăm, lờ mờ nhìn thấy trên giường có một vật thể đen sì trông giống hình người.
“Người phụ trách công tác pháp y của Công an thành phố chúng tôi lại là người nhà của nghi phạm,” giám đốc Vương nói, “cho nên thị ủy đã yêu cầu anh ta không được tham gia điều tra.”
Tôi ngạc nhiên: “Đã xác định nghi phạm rồi à?”
Ánh mắt của giám đốc Vương có vẻ né tránh: “Về việc này, thị ủy yêu cầu phải giữ bí mật, hay các anh cứ làm việc trước đi đã?”
Tôi không làm khó giám đốc Vương nữa, nhìn sang chiếc máy tính xách tay trên bàn làm việc: “Đã khám nghiệm dấu vết chưa?”
Giám đốc Vương đưa mắt nhìn phân đội Cảnh sát hình sự Thẩm Tuấn Dật đứng bên cạnh. Phân đội trưởng Thẩm gật đầu nói: “Có dấu vân tay nhưng không có giá trị giám định.”
Tôi thấy chiếc máy tính đang ở trạng thái chờ liền mang găng tay vào, bấm nút Enter.
Màn hình sáng lên, hiện lên một file word: “Báo cáo về tính khả thi trong công tác khích lệ sáng tác văn học trong thành phố.” Bản báo cáo mới chỉ đánh được ba dòng. Tôi tra thời gian lập file: 22:05 ngày 1 tháng Sáu.
“Nạn nhân đã bị đột kích trong khoảng thời gian này.” Tôi chỉ vào màn hình.
“Ờ… đồng ý.” Đại Bảo nói. “Vừa mới mở file word, đánh được ba dòng, hiển nhiên là vừa bắt đầu đánh chữ đã bị tấn công bất ngờ.”
Tôi đi quanh giường một vòng, ngoài cảnh tượng thảm khốc trên giường, tất cả mọi thứ đều bình thường.”
“Có gì bất thường không?” Tôi hỏi.
“Không.” Phân đội trưởng Thẩm nói. “Trong nhà rất sạch sẽ, cảm giác có một số dấu chân in bụi, nhưng rất lộn xộn, chồng chéo và biến dạng, không có mấy giá trị.”
*
“Ối trời ơi!” Đại Bảo chợt rú ầm lên. “Sao thi thể lại không có mặt?”
Thi thể vốn bị khăn bông che kín đầu mặt và toàn thân, lúc đầu cảnh sát khu vực đến hiện trường có vén đoạn khăn bông dưới chân lên, thấy hai chân đã thối rữa ngả màu xanh đen nên lại phủ khăn lên như cũ. Vì bác sĩ pháp y chưa đến nên trước đó, các nhân viên khám nghiệm hiện trường cũng chưa động đến tử thi.
Chính vì họ không vén khăn phủ trên đầu mặt tử thi lên nên đã không phát hiện cảnh tượng rùng rợn này.
Tiếng rú đột ngột của Đại Bảo khiến tim tôi đập lên thình thịch. Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, đi đến bên giường, nhìn vào đầu tử thi. Đại Bảo nói không sai, dưới mái tóc là một khối màu xanh đen bằng phẳng, lờ mờ thấy mũi nhô lên, nhưng đúng là không thấy mắt, miệng đâu cả.
Dưới ánh đèn u ám, thoạt nhìn trông giống như một tên trộm trùm tất đen lên mặt hay người không mặt trong phim kinh dị. Tôi ngồi xuống, quan sát kỹ khuôn mặt phẳng lì.
“Làm sao có thể thế được?” Phân đội trưởng Thẩm và giám đốc Vương cùng kêu lên. “Chẳng lẽ nạn nhân không phải là phó chủ tịch Đinh?”
Họ cùng bước lại gần nhìn, rồi cùng “á” lên kinh hãi.
“Cho dù là không phải phó chủ tịch Đinh thì cũng không thể không có mặt được.” Lúc này, tôi đã trấn tĩnh lại, đưa ngón tay ấn xuống phần mặt của thi thể, lớp “da” trên bộ mặt lập tức nhăn nhúm lại.
Tôi đột nhiên bừng tỉnh: “Ồ, té ra là phần mặt của tử thi bị rất nhiều lớp giấy đậy lên, sau khi tử thi thối rữa, dịch phân hủy chảy ra, ngấm vào giấy nên có cùng màu với các phần khác trên mặt. Cộng thêm ánh đèn ở đây tối quá nên nhìn mới như không có mặt.”
Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng đều rất cao, dù mới chỉ qua năm ngày nhưng thi thể đã thối rữa và trương phình nghiêm trọng. Tấm drap trải giường màu trắng đã ngấm sũng dịch phân hủy xanh đen, loang lổ từng mảng.
Tử thi nằm ngửa, hai tay vòng ra sau lưng nên không nhìn thấy, có lẽ là bị trói. Hai chân duỗi thẳng, bị quấn chặt với nhau bằng băng dính màu vàng, sau đó tiếp tục dán lên giường. Tôi lật tử thi lại, thấy đôi tay nhăn nhúm sau lưng, cũng bị trói bằng băng dính.
Thi thể vừa dịch chuyển, mùi hôi thối tích tụ sau lưng xộc thẳng lên khiến tôi choáng váng. Tư thế vừa thay đổi, lớp giấy phủ trên mặt đột nhiên nứt toác tại chỗ miệng, khớp cằm đã mềm ra cũng từ từ mở rộng, cái xác thối rữa không mặt trông cứ như đột nhiên há ngoác miệng, nhả ra một dòng dịch lỏng xanh đen hôi thối nồng nặc.
Đại Bảo đang khám xét tủ đầu giường, vừa quay đầu lại nhìn đã giật thót mình: “Ôi mẹ ơi, em từ từ thôi chứ, dọa anh chết rồi đấy!”
Không có sự giúp đỡ của lực lượng pháp y địa phương, nhân viên nhà xác lại không chịu đến vận chuyển thi thể thối rữa nên tôi và Đại Bảo đành phải tự thân vận động.
Tôi nhấc hai chân tử thi, Đại Bảo giữ lấy hai khuỷu tay. Vì thi thể đã thối rữa cao độ, bọt khí sủi đầy dưới da, cộng thêm tổ chức mềm hóa lỏng nên bề mặt tử thi trơn nhầy nhẫy. Đại Bảo vừa nhấc lên đã trượt tay khiến thi thể rơi đánh “bịch” xuống giường, dịch phân hủy nhầy nhụa bắn lên tung tóe. Đại Bảo nhìn đôi găng tay dính đầy những mảng da thối rữa xanh lè, rồi lại nhìn chiếc áo sơ mi mới mua nhem nhuốc dịch thối, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc rẻ xen lẫn ghê sợ.
Lớp biểu bì trên khuỷu tay thi thể trượt đi, để lộ ra lớp tổ chức dưới da thối rữa xanh lét, sin sít lỗ chân lông. Bên rìa vết rách, dịch phân hủy và bọt khí thối inh ứa ra ri rỉ, mùi xú uế trong phòng lại càng khủng khϊếp gấp bội.
“May mà anh đã làm tuột mất mảng biểu bì này,” tôi nói, “khuỷu tay nạn nhân có vết thương, ngoài biểu bì không nhìn thấy, giờ biểu bì tuột mất mới thấy rõ. Chốc nữa nhớ phải kiểm tra các khớp tứ chi của nạn nhân.”
*
Trong nhà xác lúc nửa đêm, tôi và Đại Bảo cắm cúi làm việc dưới ánh đèn không bóng của phòng giải phẫu.
Thi thể mặc quần đùi và áo may ô. Là một cán bộ cao cấp, ông ta chỉ có thể ăn mặc thế này khi ở nhà.
“Thời điểm tử vong đã rất rõ ràng.” Tôi nói. “Dựa vào tình trạng của dạ dày, có lẽ nạn nhân tử vong sau bữa ăn cuối cùng khoảng năm tiếng đồng hồ. Nạn nhân ăn tối vào lúc 6 giờ 30 chiều ngày 1 tháng Sáu cùng với lái xe. Kết hợp với thời gian lập file word trong máy tính, có thể phán đoán rằng nạn nhân tử vong vào khoảng 11 giờ 30 phút đêm ngày mồng 1.”
“10 giờ bị đột kích, 11 giờ 30 phút tử vong, rất hợp lý.” Đại Bảo tự tin nói.
“Giường móng tím đen, nội tạng tụ máu.” Tôi mở tâm nhĩ, tâm thất của nạn nhân ra, nói. “Trong tim không thấy có máu cục, chỉ có dịch thối rữa, máu trong tim không đông. Có vẻ như nạn nhân tử vong do ngạt thở.”
Chúng tôi lại lần lượt mổ các khớp khuỷu tay, khớp cổ tay, khớp đầu gối và khớp cổ chân của nạn nhân ra. Nếu những chỗ này có vết xuất huyết dưới da, tức là có dấu vết bị không chế. Trong quá trình hành hung, nếu hung thủ có động tác khống chế, trói buộc nạn nhân, khả năng lớn nhất sẽ trói tại các khớp này, vì phải khống chế được chúng mới khống chế được hành vi của người bị hại.
Đúng như dự đoán, tại các khớp ở hai tay và hai chân của nạn nhân đều có hiện tượng xuất huyết dưới da rõ rệt.
“Chứng tỏ điều gì?” Giọng nói tôi âm âm phía sau mặt nạ phòng độc.
“Chứng tỏ nạn nhân đã bị trói trước khi tử vong.” Giọng Đại Bảo cũng âm âm như tôi.
Tôi lắc đầu, nói: “Chỉ một hung thủ sẽ không thể khống chế tất cả các khớp được.”
Đại Bảo ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu lia lịa.
Tôi nói tiếp: “Cho nên em cảm thấy, chắc chắn là hung thủ có hai người trở lên!”
“Toàn thân không có tổn thương cơ học, hơn nữa phần cổ và khoang mũi miệng cũng không có máu tụ, không biết ngạt thở thế nào nhỉ?” Đại Bảo chau mày, lại quan sát kỹ lưỡng toàn bộ bề mặt da trên thi thể.
“Ai bảo là không có?” Tôi chỉ vào cổ của nạn nhân. Trên phần cổ có mấy mảy da nhỏ xếp song song, ẩn trong nếp nhăn của tổ chức mềm đã trương phình.
“Đây là những vết xây xước nhỏ.” Đại Bảo nói. “Vết xước thì không thể trở thành căn cứ để kết luận là ngạt thở cơ học được.”
“Em có nói đây là nguyên nhân gây ngạt thở đâu.” Tôi nói. “Những vết xước nhỏ này hẳn là vết thương do bị uy hϊếp.”
Đại Bảo “ồ” lên một tiếng: “Bị trói, bị uy hϊếp, chẳng lẽ hung thủ muốn tra khảo nạn nhân điều gì?”
“Tớ đang suy nghĩ phải làm thế nào mới lấy được dấu vân tay của nạn nhân đây.” Lâm Đào chen ngang. “Chứ da tay thế này vừa quệt vào là trượt mất ngay.”
Tôi nhìn bàn tay nhăn nhúm của nạn nhân, ngẫm nghĩ một lát rồi dùng dao phẫu thuật cứa một vòng tròn quanh cổ tay, sau đó cẩn thận tuột lớp da tay xuống dưới.
Giữa lớp da tay và tổ chức dưới da đã tràn đầy dịch phân hủy và bọt khí, rất dễ bong tróc, nên tôi đã nhanh chóng tuột ra được một lớp da tay hoàn chỉnh, trông hệt như một chiếc găng tay. Tôi nhấc cái găng tay da người đó lên, cẩn thận lòng vào tay mình, nói với Lâm Đào: “Nào, tấm in vân tay đâu, đưa tớ in cho.”
Lâm Đào trợn trừng mắt, kinh hãi đến không thốt nên lời: “Cậu cậu cậu, tớ tớ tớ…”
“Cậu với tớ cái gì?” Tôi giục. “Mau lên!”
Lâm Đào cầm tấm in vân tay lại, lụng bụng: “Cậu thật ghê sợ, tớ không thể chịu đựng nổi cậu nữa rồi…”
Đại Bảo nãy giờ săm soi vật thể che phủ trên mặt nạn nhân, chợt nói: “Tần Minh này, anh nhận ra rồi, vật đắp trên mặt nạn nhân là giấy vệ sinh, rất nhiều tờ giấy vệ sinh.”