Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 4: Vụ án thứ 1 - Kỳ án chiên dầu (3)

Tôi lập tức bừng tỉnh: “Đúng thế, toàn bộ những mảnh thịt đều bị cắt ra từ phần mông.”

Thấy tôi ngừng lại, điều tra viên ngơ ngác hỏi: “Rồi sao nữa?”

Bao Trảm nói chen vào: “Trong vụ án chúng ta điều tra lần trước, toàn bộ xương chậu vẫn còn nguyên vẹn.”

Tôi gật đầu đồng ý: “Xương chậu được cấu tạo từ xương cùng và xương hông hai bên. Ba loại xương này đều rất cứng rắn. Muốn phá vỡ kết cấu của xương chậu, hay nói cách khác, muốn chặt xương chậu thành từng mảnh nhỏ như thế này là hoàn toàn không thể.” Nói rồi, tôi cầm tấm ảnh chụp mảnh thi thể giơ lên.

Giáo sư Lương tiếp lời: “Điểm mấu chốt là, theo như tôi biết, đối với bác sĩ pháp y thì xương chậu chính là bộ phận có giá trị nhất trên cơ thể người. Đúng không, anh Tần?”

Tôi gật đầu: “Vậy thì đợi kết quả thẩm vấn của bộ phận điều tra, sau đó chúng ta sẽ xuống cống.”

Trên ti vi, tôi thường thấy cảnh người ta chui xuống cống ngầm, không gian tối tăm bưng bít dưới đó và tiếng vang vọng lạ lùng của giọng nói luôn khiến tôi tò mò. Tôi cứ nghĩ chui xuống cống ngầm là một việc đầy mới lạ.

Nhưng kết quả thẩm vấn lại không như mong đợi, các nghi phạm đều không thể khai rõ vị trí cụ thể của nơi vớt dầu bẩn.

Trong lúc mọi người đang bế tắc, Tô My lên tiếng: “Đưa tôi tấm bản đồ phân bố cống ngầm của khu vực xung quanh hiện trường, dựa vào kết quả thẩm vấn, tôi có thể dùng máy tính để khoanh vùng vị trí có nhiều khả năng bị ném xác nhất.”

Lâm Đào lập tức nhảy bật dậy: “Để anh đi lấy cho.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, trên màn hình chiếc máy tính hình thù cổ quái của Tô My đã lóe lên một chấm đỏ to bằng hạt đâu. Tô My nói: “Chính là ở đây, thử xem.”

Lâm Đào lại một lần nữa nhảy bật dậy: “Để anh đi chuẩn bị dụng cụ khám nghiệm hiện trường.”

*

Bên miệng cống ngầm nằm sâu trong một khu dân cư.

Tôi cầm đèn pin chiếu xuống dưới, bao nhiêu phấn khích lập tức tiêu tan sạch trơn, chỉ muốn lập tức rút lui. Tôi nói: “Tối quá, hay là để sáng mai xuống nhỉ?”

“Ban ngày thì cũng tối như thế cả thôi.” Giáo sư Lương đã nhìn thấu “tim đen” của tôi. “Thời gian là vàng ngọc, tôi cho các anh hai giờ đồng hồ.”

Bao Trảm vỗ vai tôi, đi ủng cao cổ vào rồi trèo xuống thang trước. Tôi ngoảnh đầu nhìn mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường phía sau, nói: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi!”

Thực ra thì cống ngầm cũng không đến nỗi rùng rợn như tưởng tượng. Dưới ánh sáng rọi ra từ mười mấy ngọn đèn trên đầu các nhân viên cảnh sát, lòng cống sáng trưng như ban ngày. Điều khó khăn duy nhất là lòng cống chỉ cao độ nửa thân người, chúng tôi đành phải lom khom di chuyển. Ập thẳng vào trước mặt là mùi hôi thối ghê sợ khiến người ta muốn tắc thở.

Tôi đưa tay dụi mũi, nói: “Mùi kinh khủng quá, tôi làm pháp y còn chịu không nổi, chắc các anh khó chịu lắm nhỉ?”

Mấy nhân viên khám nghiệm hiện trường gật lấy gật để, mặt xanh như tàu lá.

Bao Trảm khịt mũi hít đủ các hướng rồi chỉ về phía sau chúng tôi nói: “Ở đằng kia.”

Tôi mừng rỡ: “Mọi người đều nói mũi anh còn nhạy hơn cả mũi chó nghiệp vụ, đúng là danh bất hư truyền. Anh có thể nhận ra mùi xác thối ở trong cái nơi sặc sụa đủ các thể loại mùi xú uế thế này à?”

Bao Trảm không trả lời mà đẩy tôi một cái, kêu lên: “Đủ rồi nhé, anh là chó thì có.”

Chúng tôi di chuyển khó nhọc hơn nửa giờ đồng hồ, tôi thấy hai chân mình nặng trịch cứ như bị đổ chì.

Cuối cùng, Bao Trảm cũng dừng lại, nói: “Có khả năng ở quanh đây, đào thôi!”

Các nhân viên khám nghiệm hiện trường tháo xẻng nhỏ buộc sau lưng, bắt đầu đào bới bùn đất xung quanh, mồ hôi túa ra như mưa. Chỉ một lúc sau, trong mùi hôi thối nồng nặc đã pha thêm cả mùi mồ hôi mặn chát.

Sau nửa giờ đồng hồ, Lâm Đào reo lên: “Anh Bao đúng là danh bất hư truyền, đào được rồi!”

Lâm Đào đưa cho tôi một vật trông giống như khung xương, tôi dùng vải gạc lau sạch bùn đất bám trên bề mặt, là một gióng xương đùi. Tôi đặt chiếc xương đùi bên đùi mình để so sánh rồi nói: “Là của phụ nữ, chân rất dài.”

*Nhân vật Tần Minh trong truyện không ám chỉ bác sĩ Tần Minh ngoài đời thật, nhưng cũng thả cái ảnh dìm của bác sĩ Tần ở cuối trang ㅋㅋ*

Bao Trảm quay sang tiếp tục đào, nói: “Nhiệm vụ của chúng ta là phải tìm được nhiều mảnh thi thể hơn nữa, đặc biệt là xương chậu.

Khứu giác của Bao Trảm quả là đặc biệt, ở những chỗ anh ta dừng lại, chúng tôi đã tìm được hơn mười mảnh xương, trong đó có cả xương chậu của phụ nữ.

“Cũng hòm hòm rồi nhỉ?” Đại Bảo uốn lưng, duỗi thẳng cẳng chân, nói. “Tiếp tục đào nữa chắc mọi người phải vùi xác ở đây luôn quá.”

Bao Trảm cũng đã mồ hôi như tắm, nói: “Được rồi, quay về báo cáo rồi tính sau.”

*

Trên bàn giải phẫu trong phòng là một bộ hài cốt không hoàn chỉnh.

Tôi mặc quần áo giải phẫu, bọc kín hai cánh tay, tỉ mỉ sắp xếp một hồi rồi nói: “Chỉ có thể xếp được như thế này thôi, nhưng sao trông cứ thiếu cân đối thế nào ấy nhỉ?”

Giáo sư Lương ngồi trên chiếc xe lăn bên cạnh nói: “Cơ thể người không ai không giống ai, biết đâu cơ thể của nạn nhân vốn không cân đối thì sao? Nhưng anh hãy nói cụ thể xem, không cân đối ở chỗ nào?”

Tôi chau mày nói: “Ngoài hai xương đùi dài và to hơn hẳn, có mấy chiếc xương sườn trông cũng không cân đối.”

Điện thoại trong phòng giải phẫu bỗng đổ chuông ầm ĩ. Sau khi nghe điện thoại, Lâm Đào nói với chúng tôi: “Căn cứ theo kết quả suy đoán về độ tuổi và chiều cao của nạn nhân, các điều tra viên đã tra tìm trong hệ thống quản lý dân cư ở đồn công an khu vực, không có trường hợp nào phù hợp vói điều kiện. Họ khẳng định rằng trong khu dân cư đó không có người phụ nữ nào khoảng 25 tuổi, cao 1,75 mét cả.”

“Liệu có phải là người nơi khác đến không?” Giáo sư Lương nói.

Lâm Đào nói tiếp: “Nhưng có một phụ nữ nội trợ khoảng 25 tuổi tên là Liên Sảnh Sảnh, thường chiều nào cũng ngồi cắn chắt buôn chuyện với mấy bà cụ trong khu, khoảng hai tuần gần đây không thấy xuất hiện nữa.”

“Cao bao nhiêu?” Tôi hỏi.

“Chưa đến mét sáu.” Lâm Đào đáp.

“Nội trợ?” Giáo sư Lương nói, “Chồng cô ta làm gì?”

“Chồng cô ta là quản lý nhà bếp trong khách sạn Quốc Tế.”

“Nhà bếp?” Mắt giáo sư vụt sáng. “Thi thể bị mang chiên, quản lý nhà bếp, giữa hai điểm này có mối quan hệ rất rõ ràng, phải không?”

“Còn một điều đáng ngờ hơn nữa.” Lâm Đào liếc nhìn hình bóng của Tô My ngoài cửa phòng giải phẫu, nói. “Chồng chị ta đã xin nghỉ việc vào hai tuần trước, đi đâu không rõ.”

“Vậy thì còn đợi gì nữa?” Giáo sư Lương phấn chấn. “Xin lệnh khám nhà, đến nhà anh ta!”

Tôi nói: “Nhưng mà, còn chiều cao?”

Giáo sư Lương vừa gọi Tô My vào đẩy xe lăn cho mình, vừa nói với tôi: “Có khả năng là đặc trưng cá biệt.”

Tôi nhìn bộ xương, kéo thước dây đo, ngẫm nghĩ mãi mà không tài nào hiểu được: “Mặc dù bộ xương không đầy đủ, không thể đo đạc chính xác, nhưng dựa vào kinh nghiệm, không thể nào chỉ cao có hơn mét rưỡi được.”

*

Sau khi chuyển giao chỗ xương cho phòng Giám định ADN, tôi, Lâm Đào cùng Họa Long dẫn theo một số điều tra viên tìm đến nhà Liên Sảnh Sảnh.

Bao Trảm khụt khịt mũi ngửi: “Tìm chính xác rồi đấy, có mùi máu tanh.”

“Thế à?” Tôi dán mũi vào khe cửa đánh hơi.

Tôi vừa rụt đầu lại, bỗng nghe “uỳnh” một tiếng, cánh cửa sắt đã bị Họa Long đạp tung khiến tất cả chúng tôi trợn trừng mắt kinh ngạc.

“Còn đợi gì nữa?” Họa Long vừa nói vừa đeo găng tay, xách súng lao vào trong nhà đầu tiên.

Thấy tôi vẫn chưa hoàn hồn, Lâm Đào thì thầm: “Thằng cha này hổ báo thật đấy!”

Đó là căn hộ một phòng khách, ba phòng ngủ, vốn dĩ đã sấp bóng mặt trời, lại thêm toàn bộ rèm cửa đều kéo kín mít nên dù ngoài trời nắng chói chang, trong nhà vẫn tối tăm như địa ngục. Bóng tối âm u trộn lẫn với mùi máu tanh nồng.

Vốn dĩ là một căn nhà mới tinh, bài trí lịch sự, nhưng lúc này đã biến thành một hiện trường án mạng, hành lang, phòng khách vương vãi đầy vết máu.

Sau một hồi lục soát, Họa Long thu súng lại, nói: “Không có người.”

Lâm Đào cầm máy ảnh, bắt đầu chụp cảnh hiện trường. Tôi quan sát hình thái vết máu rồi nói: “Vết máu nhỏ giọt, là máu đã được pha loãng, có lẽ bắt nguồn từ nhà vệ sinh, đi qua phòng khách, hành lang rồi đến nhà bếp.”

“Máu pha loãng?” Họa Long ngồi xuống bên tôi hỏi.

Tôi gật đầu nói: “Không phải là máu trực tiếp chảy ra từ mạch máu, mà là máu trộn lẫn với nước, dính lên vật thể khác, sau đó nhỏ giọt xuống theo sự di chuyển của vật thể.”

“Có nghĩa là gì?”

Tôi kéo Họa Long đứng dậy, đi đến bên nhà vệ sinh, nói: “Anh xem, trên thành bồn tắm có rất nhiều vết máu dạng vệt chảy xuống, tôi cho rằng hung thủ đã cắt xẻ thi thể ngay trong bồn tắm, sau đó di chuyển những mảnh thi thể từ bồn tắm đến nhà bếp.”

“Để chiên?” Họa Long chau mày hỏi.

Tôi gật đầu rồi đi vào nhà bếp. Đây là không gian chật hẹp nhất, hôi thối nồng nặc nhất trong cả căn nhà.

Trên bếp có một cái chảo, lưng lửng nửa chảo là thứ chất lỏng đen ngòm như xì dầu, trên bề mặt còn nổi lập lờ những vật chất màu trắng sắp sửa kết thành vẩy, bốc mùi hôi thối khủng khϊếp.

Tôi cầm lấy một chiếc thìa, khuấy vào trong chảo, thấy chất lỏng trong chảo sền sệt, đặc quánh, lớp dưới đáy trong hơn chút ít, trộn lẫn với một ít vật chất giống như sợi thịt.

Sau khi khuấy lên, mùi thối rữa lại càng thêm ghê rợn, hành hạ thần kinh khứu giác của tôi.

Tôi đưa tay dụi mũi, nói: “Đây chính là hiện trường hung thủ chiên tử thi.”

“Các mảnh xác có mảnh bị chiên, có mảnh thì không, nhưng toàn bộ đều bị ném xuống cống ngầm.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, hỏi Lâm Đào: “Cậu tìm thử xem có phát hiện ra dấu vân tay không?”

Lâm Đào lắc đầu: “Đã tìm kiếm tất cả những chỗ đáng ngờ, đều phát hiện có dấu găng tay vải.”

Họa Long nói xen vào: “Nghĩa là sao?”

Lâm Đào trợn mắt nhìn Họa Long, dấm dẳng nói: “Nghĩa là hung thủ đã đeo găng tay trong suốt quá trình gϊếŧ người, cắt xác và chiên xác chứ sao nữa.”

“Vậy thì có gì khó.” Họa Long nói. “Vụ án gϊếŧ vợ chặt xác điển hình, việc bắt người cứ giao cho chúng tôi.”

“Nhìn thì có vẻ là vậy,” tôi chau mày nói, “nhưng nếu gϊếŧ vợ ngay trong nhà mình thì có cần thiết phải đeo găng tay không?”

Lâm Đào gật đầu tán đồng.

Họa Long nói: “Cũng có lý.”

Tôi, Đại Bảo và Lâm Đào tỉ mỉ nhặt nhạnh những mẫu vật có thể có giá trị ở khắp mọi chỗ, định mang về làm xét nghiệm ADN, hy vọng sẽ có phát hiện hữu ích.

Chợt có người gõ cửa, là đồn trưởng đồn cảnh sát khu vực. Anh ta đeo bao bọc giày, mũ chụp đầu và găng tay theo yêu cầu của chúng tôi, sau đó bước vào hiện trường, vừa ngửi thấy mùi máu tanh và mùi hôi thối đã nôn ọe ầm ĩ. Một lúc sau, hoàn hồn lại, anh ta nói: “Thưa các sếp, hướng điều tra về Liên Sảnh Sảnh đã có manh mối.”

Chúng tôi lập tức dừng tay, vây quanh đồn trưởng lắng nghe.

*

Liên Sảnh Sảnh là nhân viên massage chân, nhờ sắc đẹp nổi trội nên được Hạ Hồng, quản lý nhà bếp của khách sạn Quốc Tế, theo đuổi. Sau hai năm qua lại, họ đã kết hôn vào nửa năm trước. Hạ Hồng mới mua căn nhà này trước khi cưới. Sau khi lấy chồng, Liên Sảnh Sảnh chỉ ở nhà nội trợ. Hạ Hồng là trẻ mồ coi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, nhờ thông minh lanh lợi, hoạt bát có duyên nên chưa đầy 30 tuổi đã trở thành lãnh đạo cấp trung trong doanh nghiệp nổi tiếng này. Nhưng Hạ Hồng nhút nhát, làm việc thường bàn lùi, ông chủ khách sạn cho rằng anh ta thiếu quyết đoán, khó làm việc lớn được. Sau khi kết hôn, Hạ Hồng và Liên Sảnh Sảnh rất yêu thương nhau, có thể coi là cặp vợ chồng mẫu mực trong khu.

Hạ Hồng là trẻ mồ coi, quê Liên Sảnh Sảnh lại xa đến mấy nghìn cây số nên hai người không có người thân hay bạn bè thân thiết ở thành phố này. Hỏi thăm hàng xóm, biết được trước khi hai người mất tích, không có hiện tượng gì bất thường.

“Không có hiện tượng gì bất thường?” Tôi nói. “Vậy cái tay họ Hạ đó thôi việc vào hai tuần trước không phải là hiện tượng bất thường sao? Căn cứ vào mức độ thối rữa của vết máu trong nhà, tôi đoán nạn nhân đã chết khoảng hai tuần rồi. Thời gian đáng ngờ, hành vi cũng đáng ngờ, vậy mà Hạ Hồng lại không đáng ngờ hay sao?”

“Thì vừa rồi anh chẳng nói, nếu gϊếŧ người trong chính nhà mình thì không nhất thiết phải đeo găng tay đấy thôi.” Họa Long nói chen vào.

Tôi không nói gì nữa, chờ đồn trưởng kể tiếp.

Đội trưởng cầm chai nước lên tu một ngụm rồi nói tiếp: “Chuyện thôi việc, theo tôi được biết cũng là bình thường. Vì một doanh nghiệp khác từ lâu đã muốn lôi kéo Hạ Hồng, anh ta cũng đã đồng ý đầu tháng sau tới đó làm việc. Theo nội quy của khách sạn Quốc Tế, Hạ Hồng phải trình đơn xin thôi việc trước ba tuần. Cho nên hai tuần trước, anh ta đã nghỉ việc sau khi quyết toán tiền lương và làm một số thủ tục chuẩn bị cho công việc mới.”

Tôi gật đầu, nói: “Nếu như đã có nhiều yếu tố cho thấy Hạ Hồng không phải là hung thủ, vậy thì hung thủ là ai mà có thể ung dung chiên tử thi trong nhà Hạ Hồng? Và Hạ Hồng đã đi đâu?”

Đồn trưởng lắc đầu. Tôi cũng không gặng hỏi nữa. Sau khi thu thập xong những vật chứng khả nghi, tôi và Lâm Đào lại tiếp tục lục soát.

“Cậu xem này,” Lâm Đào bỗng chỉ xuống nền nhà, nói, “từ nhà vệ sinh đến phòng ngủ cũng có dấu vết.”

Tôi và Lâm Đào bò rạp xuống nền nhà, bật đèn khám nghiệm, quan sát chuỗi chùm sáng chênh chếch, đúng là có dấu vết máu nhạt chạy theo hướng cố định. Sau khi dùng Benzidine kiểm tra, đã xác nhận đúng là vết máu nhạt.

“Hung thủ còn mang cả mảnh xác vào trong phòng ngủ?” Tôi nói. “Nhưng lần này vết máu nhạt hơn nhiều.”

“Ở trong này.” Bao Trảm lúc này đã đứng trong phòng ngủ, chỉ vào tủ quần áo kêu lên.

Tôi nắm lấy tay cầm của tủ quần áo, nuốt nước bọt, lấy hết can đảm, nhắm mắt giật mạnh một cái.

Đúng vào khoảnh khắc cánh cửa bị giật ra, Lâm Đào và Bao Trảm cùng rú lên thất thanh, giật lùi mấy bước, sắc mặt kinh hoàng tột độ.

*Tèng teng~*