Pháp Y Tần Minh - Quyển 3: Ngón tay thứ mười một

Chương 2: Vụ án thứ 1 - Kỳ án chiên dầu (1)

Phần ma quỷ bên trong mỗi con người đã biến thế giới này thành địa ngục.

Oscar Wilde

*Vụ án thứ 1 không dành cho những ai có trí tưởng tượng phong phú đồng thời bị bệnh đau tim,… các kiểu, hoặc những ai sợ tối mình gặp ác mộng thì không nên đọc vụ án thứ 1, quay đầu lại còn kịp đấy ạ :))*

Trước một nhà xưởng bỏ hoang, mười mấy xe cảnh sát hai màu xanh trắng đang đỗ dàn hàng sát lề đường, đèn cảnh sát nhấp nháy và ánh đèn pha trắng lóa đã khiến khu vực hoang vắng này rực rỡ sắc màu như khu chợ đêm.

Trong nhà xưởng, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Mười mấy người đang ôm đầu ngồi thu lu dưới đất, đứng bên cạnh là mười mấy cảnh sát súng ống lăm lăm.

“Các người mất hết lương tâm rồi hả?” Viên cảnh sát chỉ huy quát hỏi “Sớm muộn gì các người cũng phải chịu quả báo!”

Anh ta tiến đến bên cạnh một thùng phuy sắt gỉ sét loang lổ, cầm cây dùi cui gõ vào thành thùng phuy phát ra những tiếng “thịch thịch” trầm trầm.

“Trong đây là gì?” Anh cảnh sát chau mày, vừa thò đầu nhìn vào trong thùng đã nôn khan ầm ĩ. “Những thứ ghê tởm như thế này mà các người cũng đưa lên bàn ăn của người dân được, lương tâm của các người bị chó ăn mất rồi phải không?”

“Bán cho nhà hàng, các ông không đi ăn uống chơi bời thì làm sao mà ăn phải được.” Một gã gầy gò lụng bụng.

“Anh nói gì?” Anh cảnh sát trừng mắt quát lên. “Làm sao tôi biết được nhà ăn nấu cơm suất cho chúng tôi có dùng dầu bẩn hay không?”

Thành phố bí mật triển khai kế hoạch “đánh bốn đen, diệt bốn hại” mới được một ngày, đã phát hiện ra cơ sở sản xuất dầu bẩn phi pháp ở đây. Kế hoạch tập kích được tiến hành ngay trong đêm, phá tan sào huyệt của những kẻ táng tận lương tâm.”

Chỉ tưởng tượng thôi sẽ không thể hình dung được những thùng thức ăn thừa chua loét, thối rữa ở đây ghê tởm đến mức nào, mùi thối rữa nồng nặc phả ra trong không gian bịt bùng, khiến người ta phát buồn nôn. Đội trưởng đại đội Trật tự phụ trách kế hoạch truy bắt cũng là lần đầu tiên bước vào một nơi ruồi nhặng bu đen, nước thải lênh láng, hôi thối sặc sụa thế này, từ ngữ duy nhất mà anh có thể nghĩ đến là “kinh tởm”.

Đội trưởng cầm gáo múc lấy một gáo nước thải, giơ lên cao rồi từ từ đổ xuống thùng phuy, nói: “Các người tự nhìn đi, tự nhìn đi! Thứ này mà để cho người ta ăn được hay sao? Nếu là thời cổ xưa thì tôi đã đổ ngay thứ này vào họng các người rồi.”

Khi đổ hết gáo nước thải, dưới đáy gáo đọng lại một vật gì vàng quạch. Đội trưởng nhìn kỹ, cảm thấy quen quen.

Anh ta quay sang hỏi một viên cán bộ sở Môi trường đứng bên cạnh: “Anh đã bao giờ thấy cái chân gà nào to thế này chưa?”

*

Để nâng cao kỹ năng điều tra hình sự, tôi được phái đến trung đội Cảnh sát hình sự huyện Bắc Hoàn rèn luyện một năm. Cảnh sát hình sự nghe thì oách đấy, nhưng công việc lại rất vụn vặt rắc rối. Trong suốt một năm, đa phần đều là giải quyết những tranh chấp dân sự, truy bắt nghi phạm móc ví hay trộm cắp bình ắc quy xe.

Thỉnh thoảng cũng gặp phải một số chuyện dở khóc dở cười. Ví dụ như hai vợ chồng nọ cãi nhau, chị vợ bị chồng tát cho một cái, tức giận đi báo cảnh sát. Nghe xong, chúng tôi nói rằng việc này không thuộc phạm vi thẩm quyền của chúng tôi, chị vợ liền nổi đóa, bạo lực gia đình, cảnh sát hình sự các anh không xử lý thì ai xử lý? Chẳng lẽ là hội phụ nữ à? Lại có một anh chồng hộc tốc chạy đến đồn cảnh sát báo tin vợ mình bị lừa bán, chúng tôi dốc toàn lực điều tra mới phát hiện ra, chị “vợ” là người đã có chồng, anh chồng chính thức của chị ta tìm đến bắt chị ta về.

Niềm đam mê đối với ngành pháp y luôn thôi thúc tôi thường xuyên xuống huyện, tham gia điều tra các vụ án mạng bất thường. Một huyện mỗi năm xảy ra mấy vụ án mạng, tốc độ phá án và truy bắt hung thủ thường rất chóng vánh. Nhưng có lẽ do tôi nặng vía, vừa được điều xuống chưa được hai tháng, huyện Bắc Hoàn đã xảy ra một vụ án mạng chấn động cả bộ Công an, may sao cuối cùng cũng phá được.

Cứ như vậy, kết thúc một năm tập huấn trong đội Cảnh sát hình sự, tôi lại trở về sở Công an tỉnh, cảm giác vừa vui nhưng lại vừa không thích ứng. Vui vì lại có thể tham gia điều tra những vụ án khó, không phải tiếp tục tiêu hao thời gian vào những chuyện vặt vãnh. Không thích ứng là vì làm cảnh sát hình sự phải thường xuyên thức đêm, sau khi quay trở về với nhịp điệu sinh hoạt bình thường, đồng hồ sinh học chưa thể hồi phục được.

Đêm nay, khi tôi đang vật vã trên giường không tài nào ngủ được, chuông điện thoại bỗng réo ầm lên. Linh Đan dụi đôi mắt ngái ngủ, hỏi: “Muộn thế này rồi, ai còn gọi thế? Cả năm nay anh vắng nhà, em không quen với việc nửa đêm có chuông điện thoại nữa rồi.”

Tôi vớ lấy ống nghe, tim đập dồn dập: “A lô, sư phụ ạ? Không sao, em vẫn chưa ngủ. Được, em sẽ đến ngay!”

*

“Là vụ án gì thế?” Vừa lên xe, tôi hỏi ngay. “Sao phải gấp vậy?”

Sư phụ nhìn tôi, cười cười: “Tôi đang định hỏi cậu nửa đêm nửa hôm sao còn chưa ngủ, đang làm gì thế? Cậu về được mấy ngày rồi cơ mà, vẫn tân hôn hả?”

Tôi lườm sư phụ, đánh trống lảng: “Có mấy nạn nhân?”

“Chẳng có nạn nhân nào cả.” Sư phụ nghiêm túc trả lời. “Khi đội Trật tự thành phố tập kích một cơ sở sản xuất dầu bẩn, đã tìm thấy một cái chân gà.”

“Chân gà?” Tôi không tin vào tai mình.

“Phải.” Sư phụ nói. “Một cái chân gà chiên.”

*

Dù tôi truy hỏi thế nào, sư phụ cũng chỉ cười không nói. Theo con đường xóc nảy, chúng tôi dễ dàng tìm thấy gian nhà xưởng khuất nẻo nằm ở ngoại ô thành phố.

“Quy mô cũng hoành tráng gớm nhỉ.” Tôi nói.

Trong phim thường xuất hiện cảnh tượng một dàn xe cảnh sát hú còi inh ỏi, đèn xe nhấp nháy phóng như bay đến hiện trường. Thực ra đó chỉ là sự tưởng tượng của các đạo diễn mà thôi. Nếu đi bắt tội phạm mà ầm ĩ như vậy, đến chuột cũng chạy mất mật chứ đừng nói là người. Khi đến hiện trường, chúng tôi luôn tuân thủ một nguyên tắc, đó là không được làm kinh động người dân, cho nên lúc nào cũng phải lặng lẽ tìm vào, lặng lẽ ra đi. Còn truy bắt với quy mô lớn thế này, quả thực rất ít gặp.

Chúng tôi xách theo hòm đồ nghề vừa nhảy xuống khỏi xe khám nghiệm hiện trường, bỗng một người cầm micro, đeo kính trắng nhảy phóc tới trước mặt: “Tôi là phóng viên của đài truyền hình, xin hỏi các anh là bác sĩ pháp y đúng không? Bắt tội phạm sản xuất dầu bẩn mà cũng cần mời pháp y đến à?”

Sự nhiệt tình của anh phóng viên khiến tôi phát hoảng. Anh ta hăm hở dúi chiếc micro đen trùi trũi vào sát miệng tôi. Sư phụ liền cắt ngang những câu hỏi như pháo liên thanh của anh ta: “Này, anh bạn, định nhét cả cái này vào miệng anh ấy phải không?”

Anh phóng viên lúng túng gãi đầu, chúng tôi chớp thời cơ xoạc cẳng trèo qua vòng dây cảnh giới.

Trong nhà xưởng, cảnh sát đặc nhiệm đã bắt đầu lục soát, còng tay các nghi phạm, chuẩn bị áp giải lên xe. Chỉ còn hai anh cảnh sát trông có vẻ là người chỉ huy đang ngồi dưới đất, quay mặt vào nhau, ở giữa là một cái bát đặt dưới nền nhà, đang xì xào gì đó. Nhìn vào cầu vai, một người là hạ sĩ quan bậc 1, một người là sĩ quan bậc 2.

“Anh xem, chỗ này có đường vân, liệu có phải là vân tay không?” Hạ sĩ quan hỏi.

“Ừm!” Sĩ quan gật gù. “Chỗ trắng trắng này có lẽ là dấu vết sau khi móng rụng mất.”

“Theo anh thì đây có phải là chân gà không nhỉ?” Hạ sĩ quan hỏi.

“Trông thì rất giống chân gà chiên ngoài tiệm,” sĩ quan nói, “nhưng mà to hơn.”

Hai người đang bàn luận rất nhập tâm, chợt quay sang thấy sư phụ và tôi lẳng lặng đứng sát sau lưng thì giật bắn mình: “Ôi mẹ ơi, sao các anh đi mà không phát ra tiếng thế? Các anh vào đây làm gì?”

Sư phụ bật cười, cầm thẻ khám nghiệm hiện trường lắc qua lắc lại.

Hai viên cảnh sát liền đứng bật dậy cúi chào, nói: “Xin chào giám đốc Trần, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp anh!”

“Đây là anh Tần, trưởng phòng Pháp y, còn đây là Lâm Đào bên phòng pháp chứng.” Sư phụ giới thiệu.

Chúng tôi lần lượt bắt tay nhau.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Sư phụ hỏi.

“À, vừa rồi đại đội chúng tôi tập kích một nhóm tội phạm sản xuất dầu bẩn.” Hạ sĩ quan chỉ vào viên sĩ quan, nói. “Đội trưởng của chúng tôi vô tình phát hiện ra một vật trôi nổi trong thùng thức ăn thừa.”

Sư phụ kéo ống quần, ngồi xuống trước cái bát đựng thứ vật vàng quạch những dầu kia, hỏi: “Là cái này à?”

“Chúng tôi đang tranh luận xem nó là ngón tay người hay ngón chân gà.” Hạ sĩ quan ngượng nghịu giải thích.

“Chưa biết rõ đã gọi chúng tôi đến?” Tôi lụng bụng.

“Thế mà cũng nói.” Sư phụ nạt, “ai cũng nhận ra được thì cần đến bác sĩ pháp y làm gì nữa?”

Tôi gãi đầu, cũng ngồi xuống quan sát thứ đựng trong bát.

Đó là một vật hình trụ màu vàng, tôi thò ngón tay ra so sánh, thấy nhỏ hơn nhiều so với ngón tay tôi. Nhìn kỹ, tuy trên bề mặt có dấu vết chiên qua dầu rõ ràng nhưng vẫn có thể nhìn thấy nép da lờ mờ. Giữa vật thể có hai khúc cong rõ rệt chia nó làm ba đoạn, có vẻ như là khớp.

Tôi lấy từ trong hòm đồ nghề ra một cái kẹp, gắp vật đó lên quan sát: “Chà, đúng là không dễ phân biệt. Nói là ngón tay người thì quá nhỏ và ngắn, nói là ngón chân gà thì lại hơi to.”

Sư phụ nói: “Nếu là ngón tay phụ nữ, sau khi bị chiên trong dầu, hoàn toàn có khả năng co lại còn từng này.”

Vừa nghe thấy vậy, tôi đã nhũn người: “Chiên… chiên xác chết?”

Sư phụ chẳng thèm đếm xỉa đến vẻ khϊếp đảm của tôi, hỏi: “Vậy thì cậu nói cho tôi biết, làm thế nào mới xác định được đây có phải là ngón tay người hay không?”

Tôi ngây ra một lúc, đến khi sư phụ quay sang nhìn chằm chằm, tôi mới định thần lại: “Hả? Ờ… ờ… chắc không khó? Xét nghiệm ADN!”

Xét nghiệm ADN không chỉ có thể so sánh trùng khớp mà còn có thể giám định chủng tộc. Ngay cả thực vật cũng có ADN đặc trưng của mỗi loài.

“Ồ!” Hai viên cảnh sát như choàng tỉnh.

“Ồ cái gì mà ồ!” Sư phụ lừ mắt nhìn họ rồi quay sang nói với tôi. “Xét nghiệm ADN? Vậy thì tôi còn phải hỏi cậu làm gì?”

Bị sư phụ mắng cho huỵch toẹt trước mặt bao nhiêu người, đúng là quá mất mặt. Sinh viên khoa pháp y trong trường hầu như chỉ tập trung vào môn bệnh lý học pháp y, một mặt vì môn này mới mẻ giàu sức hút, mặc khác cũng là môn học cơ bản nhất của ngành pháp y. Còn môn phân tích chủng tộc thuộc phạm trù nhân loại học pháp y, vốn rất khô khan và vô vị.

Tôi vội vã đào xới lại vốn kiến thức nhân loại học pháp y ít ỏi trong đầu mà không thể lục ra được kiến thức gì có liên quan. Vậy nên tôi đành ngượng nghịu lắc đầu.

Sư phụ có vẻ thất vọng, hừm một tiếng: “Chịu khó đọc nhiều sách vào. Có lẽ cậu cho rằng một vài vấn đề nhỏ không mấy quan trọng, nhưng chúng lại chính là mắt xích vào những thời điểm then chốt đấy.”

Sư phụ mang găng tay, mở hòm đồ nghề, lấy ra hai chiếc kẹp cầm máu, đưa cho tôi một chiếc, sau đó lại lấy ra một cán dao phẫu thuật, lắp lưỡi dao vào.

Sư phụ nhanh nhẹn đưa một nhát dao, rạch xuống mé bên cạnh của vật thể, lộ ra chút thịt màu đỏ và dây chằng màu trắng bên dưới. Vật thể rất nhỏ, lại không cố định, cho nên thao tác rạch mở tổ chức mềm tại bề mặt vật thể đòi hỏi độ chính xác, khéo léo rất cao, cũng cần phải có sự kiên nhẫn và kỹ thuật thành thục.

Một người dày dạn kinh nghiệm như sư phụ mà cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ mồ hôi nhễ nhại mới tách được phần xương bên trong vật thể ra.

“Phù…” Sư phụ thở hắt ra một hơi, “công tác đánh bốn đen, diệt bốn hại của các anh đã phát giác ra một vụ án mạng thảm khốc, vô nhân đạo!”

“Ý anh là…” Đội trưởng lắp bắp, “là ngón tay người?”

Nói rồi anh ta nôn ọe một hồi.

Sư phụ gật đầu, nói: “Xương ngón tay là một trong những loại xương có hình thái khá đặc trưng của loài người. Trong quá trình tiến hóa của loài người, xương ngón tay dần ngắn lại, nhưng mặt khớp lại khá lớn để ngón tay hoạt động được linh hoạt. Đây chính là xương ngón tay của con người.”

Tôi dùng kẹp cầm máu gắp những tổ chức mềm vừa bị tách rời, rất cứng.

“Em hiểu rồi,” tôi nói. “tổ chức mềm khi bị mất nước nghiêm trọng sẽ co quắt lại, nên trông nhỏ hơn nhiều so với ngón tay bình thường.”

Sư phụ gật đầu, nói: “Thông báo cho phía cảnh sát hình sự, toàn lực vào cuộc.”

Tôi hiểu ý của sư phụ, mang chiên thi thể trong dầu là thủ đoạn tiêu hủy xác rất hiếm gặp và cực kỳ vô nhân đạo. Bây giờ tin tức đã truyền đi, bên ngoài tụ tập đông đảo phóng viên, vụ án tàn khốc này chắc chắn sẽ xuất hiện trên hàng loạt các mặt báo ngay sáng mai khiến dư luận dậy sóng. Chúng tôi nhất định phải nhanh chóng phá án.

Mười phút sau, cảnh sát trật tự, cảnh sát đặc nhiệm trong nhà xưởng đã áp giải toàn bộ nghi phạm sản xuất dầu bẩn rời khỏi hiện trường, cảnh sát hình sự kéo đến đông nghịt.

Các nhân viên khám nghiệm hiện trường đeo kính đủ màu sục sạo tìm kiếm dấu vết khả nghi. Mấy chục cảnh sát hình sự lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong nhà xưởng. Sư phụ chống nạnh đứng ở giữa xưởng, nhìn khắp xung quanh, nói: “Nhiệm vụ khẩn cấp trước mắt sẽ rất khó khăn đây.”

Giọng nói sang sảng vang dội trong nhà xưởng, mọi người đều dừng tay, đổ dồn ánh mắt về phía sư phụ.

Sư phụ nuốt nước bọt, nói: “Các anh chịu khó nhé. Bây giờ, chúng ta cần phải vớt lấy toàn bộ cặn bã trong mấy chục thùng thức ăn thừa này lên.”

Phần lớn các cảnh sát vừa nghe đã mặt nhăn như bị. Làm việc trong một môi trường hôi hám bẩn thỉu thế này đã là quá sức chịu đựng, mà giờ còn phải lọc lấy cặn bã trong hàng dãy thùng phuy đang bốc mùi xú uế tởm lợm. Đây chắc chắn sẽ là một cơn ác mộng kinh khủng nhất trong cuộc đời cảnh sát của họ. Đúng lúc này, Đại Bảo ôm một bọc lớn hộc tốc chạy vào, thở phì phò mất một lúc lâu.

“Ờ… ờ… sư phụ, em tìm được thứ sư phụ cần rồi đây!” Đại Bảo nói. “Em đạp cửa một phát, ông chủ cửa hàng thiết bị y tế giật mình tỉnh ngủ luôn.”

Sư phụ mở cái bọc ra, bên trong có mấy chục chiếc áo khoác màu trắng. Sư phụ cầm một chiếc lên, khoác vào người, cười nói: “Để mọi người về nhà không bị vợ tống ra khỏi cửa, tôi đã chuẩn bị thứ này cho mọi người.”