Con người liên tục phạm sai lầm, sa vào con đường tà ác, rồi đặt tên cho nó là số phận.
John Hobbs
Mùa xuân năm nay không lạnh lắm.
Mùa đông vừa qua, nhiệt độ đã tăng lên vùn vụt, các loại vi khuẩn thối rữa nhanh chóng sinh sôi khiến tốc độ phân hủy của xác chết nhanh gấp mấy lần mùa đông. Cái mùa khiến cho giới pháp y phải đau đầu đã quay trở lại.
Mỗi lần phải đi công tác, chúng tôi đều chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, luôn mang theo mặt nạ phòng độc và rau mùi.
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường cao tốc. Ngắm nhìn những vạt hoa cải bát ngát ven đường cũng là một sự hưởng thụ. Nhưng trong đáy lòng tôi vẫn thấy nhói đau khi nghĩ đến người cha của cô gái bị hại trong cánh đồng hoa cải mấy năm về trước, không biết bây giờ đang sống ra sao?
Xe vừa xuống khỏi đường cao tốc, chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn của Công an huyện Phổ Trấn đã đứng đợi ở đầu đường từ bao giờ.
“Chưa động đến hiện trường, nhân viên pháp chứng đang tìm vật chứng từ một số đồ vật.” Bác sĩ pháp y Tiết bước lên chiếc xe cảnh sát của chúng tôi. “Vụ án lần này khá đặc biệt.”
*
Phổ Trấn là một huyện miền Nam, thuộc mười huyện giàu mạnh nhất trong tỉnh và trăm huyện giàu mạnh nhất trong nước. Những năm gần đây, kinh tế Phổ Trấn phát triển chóng mặt, đặc biệt là tốc độ mở rộng như vũ bão của ngành công nghiệp nhẹ và công nghiệp giải trí. Tốc độ phát triển kinh tế nhanh giúp nhân dân được an cư lạc nghiệp. Bao nhiêu năm đi làm, tôi chưa bao giờ tới Phổ Trấn để điều tra hiện trường của một vụ án nào. Vì án mạng hay án gây thương tích ở đây cực kỳ hiếm hoi, thậm chí ngành pháp y Phổ Trấn còn phải kiêm nhiệm cả công tác điều tra, truy bắt đối tượng trộm cắp, lừa đảo.
Công tác kỹ thuật như con thuyền ngược dòng, không tiến sẽ lùi. Nếu rảnh rỗi lâu quá, trước tiên sẽ làm thui chột lòng tin. Sáng sớm hôm nay, sau khi vụ án xảy ra, bác sĩ pháp y Tiết, đội phó đội Cảnh sát hình sự Công an huyện Phổ Trấn đã lập tức gọi điện đến đường dây nóng xin sở Công an tỉnh hỗ trợ chỉ đạo mảng kỹ thuật hình sự cho vụ án mạng này.
Huyện lỵ Phổ Trấn chẳng hề thua kém bất kỳ một thành phố cấp địa khu nào về mặt kiến trúc đô thị. Trung tâm kinh tế toàn cao ốc, khu dân cư gạch trắng ngói đen, một sự kết hợp hoàn mỹ giữa hiện đại và hoài cổ, mang lại nét riêng biệt cho huyện lỵ này. Chỉ có duy nhất một khu dân cư ở phía đông thành phố vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà vẫn còn sót lại vài tòa nhà chung cư nhỏ cũ kỹ xây bằng gạch xanh có từ khi nhà nước mới được thành lập, hiện chỉ lác đác một vài hộ dân sinh sống.
Hiện trường án mạng chính là một trong số những tòa nhà chung cư gạch xanh này.
Những tòa chung cư cũ kỹ trông như trại lính, một hành lang dài chạy ngang nối liền vô số căn hộ, hai đầu trống trải thông thống gió, trông như cái ống nằm ngang, nên thường được gọi là “chung cư ống”.
Kiểu kiến trúc này vốn “thân thiện” hơn rất nhiều so với kiểu “l*иg chim” hiện đại, hàng xóm sát vách như người một nhà, sớm tối đều trông thấy nhau, sống chan hòa cùng nhau. Nhưng vì khu nhà cũ kỹ này đã gần như hoang phế, giờ chỉ còn hai căn hộ ở tầng trệt có người ở, còn hiện trường vụ án ở một căn hộ trên tầng bốn. Trong thời buổi đầy cảnh giác hiện nay, khách trọ ở khu này chẳng ai quen biết ai nữa.
Chủ nhân của những căn hộ cũ kỹ ở đây hẳn đều đã chuyển sang những căn hộ mới rộng rãi, đẹp đẽ hơn, giấy tờ nhà chỉ còn là những tờ giấy chứng nhận nằm chờ đền bù khi tòa nhà bị giải tỏa.
Nghe nói từ năm ngoái, có một cô gái trẻ đến sống ở tòa nhà này, thường đi muộn về sớm, hàng xóm hầu như chẳng mấy khi chạm mặt nên không nhớ cô ta trông ra sao. Họ chỉ biết đó là một cô gái rất xinh đẹp, sành điệu, thích mặc quần áo trắng, bước đi nhẹ như không.
Hai tuần trước, khi ông Vương sống một mình ở tầng trệt thức dậy giữa đêm khuya, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng khóc khe khẽ ở hành lang, khiến ông sợ đến toát mồ hôi lạnh, không dám đi vệ sinh nữa, cứ trùm kín chăn run cầm cập cả đêm.
Suốt mấy hôm sau đó, ông Vương và cặp vợ chồng trung niên sống cùng tầng trệt đều loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc trong đêm, lúc có lúc không, giống y như tiếng than khóc của oan hồn trong phim kinh dị.
Cả ba người đều nghĩ đến cô gái sành điệu mới chuyển tới vào hai tháng trước. Hay cô ta chính là ma nữ? Nếu không tại sao bước đi lại không có tiếng động? Tại sao lại mặc tuyền đồ trắng? Tại sao tối đến mới thấy ra ngoài? Và những tiếng than khóc ai oán ấy phát ra từ đâu?
Ông chủ căn hộ tầng bốn đang ở Bắc Kinh, không làm sao liên lạc được, sau khi ba người họ bàn bạc, cuối cùng vào một cái buổi chiều nọ, họ đã cùng nhau leo lên tầng bốn tối tăm u ám. Hành lang tầng bốn chồng chất rác rưởi, họ bước qua những đống rác, gõ cửa từng căn hộ.
Không phòng nào có người ở.
Kể cũng lạ, bắt đầu từ đêm hôm đó, họ còn không nghe thấy tiếng khóc than rùng rợn ấy nữa. Chắc là ma nữ đã sợ hãi bỏ chạy mất rồi. Vài hôm sau, mọi người cũng quên bẵng luôn chuyện ấy.
Cho đến hôm qua, khi ông Vương lại thức dậy giữa đêm khuya đi tiểu tiện, chợt loáng thoáng ngửi thấy mùi lạ ở cầu thang? Là mùi của hồ ly tinh? Ông Vương sực nhớ đến con ma nữ xinh đẹp kia, thế là lại chui vào trong chăn gắng nhịn tiểu mà run cầm cập cả đêm.
Sáng sớm, ba người sống ở tầng trệt lại gặp nhau bàn bạc. Họ đều ngửi thấy mùi xú uế bốc lên ở cầu thang. Nhớ đến tiếng khóc ai oán vào hai tuần trước, họ cảm thấy không thể chịu đựng nỗi khϊếp đảm này thêm nữa, liền gọi cho 110.
*
“Sau đó thì sao? Cảnh sát đã phát hiện được gì?” Đại Bảo hẳn đang nghĩ rằng bác sĩ Tiết không nên úp mở vào đúng đoạn then chốt này.
“Sắp tới rồi, chúng ta đến xem sẽ rõ.” Bác sĩ Tiết nhíu mày nói.
Nhìn vẻ mặt của bác sĩ Tiết, tôi biết ngay hôm nay lại phải dùng đến mặt nạ phòng độc và rau mùi.
Quả nhiên, sau khi đi qua trung tâm huyện lỵ nhộn nhịp, chúng tôi đã trông thấy tòa nhà chung cư gạch xanh ấy.
Hiện trường nằm ở nơi khuất nẻo nên không có nhiều kẻ tò mò kéo tới xem. Dưới nhà đỗ mười mấy chiếc xe cảnh sát, vòng dây cảnh giới màu vàng tươi đã ngăn ông Vương và những người hàng xóm ở bên ngoài, chỉ có thể thò đầu ngó nghiêng. Chúng tôi vừa bước tới hành lang, thứ mùi hôi tanh của “hồ ly tinh” đã xộc lên nồng nặc.
Kinh nghiệm công tác nhiều năm đã mách bảo tôi rằng, đây chính là mùi xác chết phân hủy. Còn chưa lên tới tầng bốn, mùi hôi thối đã sặc sụa khắp cả cầu thang, thế là đủ biết tình trạng của thi thể ra sao.
Tuy bên ngoài trời nắng tưng bừng nhưng bên trong tòa chung cư sấp bóng mặt trời vẫn âm u tăm tối, những ngọn đèn cầu thang vàng vọt soi đường cho chúng tôi đi lên tầng bốn.
Rất nhanh, phán đoán của tôi đã được kiểm chứng.
Khi leo lên đến tầng bốn, chúng tôi trông thấy một nữ cảnh sát kỹ thuật cổ lủng lẳng máy ảnh đang ngồi thụp ở đầu cầu thang nôn ọe. Nhìn thấy bãi nôn của cô ta, ruột gan tôi cũng phải nhộn nhạo.
Bước vào hành lang tầng bốn, mùi xác thối lại càng kinh khủng, mấy nhân viên pháp chứng đi giày nhựa, đeo mặt nạ phòng độc đang quét dấu vân tay trên cửa chính.
Bác sĩ Tiết lấy từ trong cái túi nilon ra mấy đôi giày nhựa, đưa cho chúng tôi: “Đi vào đi, cho yên tâm.”
“Yên tâm?” Tôi cầm lấy đôi giày nhưng chưa thay ngay mà tò mò thò đầu vào trong xem thử.
Tôi không nhìn thấy tử thi trực tiếp.
Cấu trúc của chung cư rất đơn giản, mỗi một cánh cửa mở vào một gian phòng đơn, không thông nhau. Hiện trường nằm ở căn phòng chính giữa tầng bốn, cánh cửa chống trộm han gỉ và cánh cửa gỗ bong hết sơn đã bị cảnh sát cạy mở, trong phòng ruồi nhặng vù vù.
Đồ đạc trong phòng khá đơn giản. Một bệ bếp sơ sài, một giường đôi và một bàn ăn kê sát bức tường phía đông, gần bức tường phía tây đặt chiếc tủ lạnh. Đập vào mắt tôi là một cái l*иg sắt nằm chình ình chính giữa căn phòng. Đúng thế, đó chính là loại l*иg nhốt thú.
Trong l*иg lờ mờ có một đống đen xì, bên trên có nhiều chấm trắng li ti, thoạt nhìn thì thấy cái l*иg trống không, nhìn kỹ xuống dưới, mới thấy là một xác chết phân hủy cao độ đã trương phình.
Do bị thối rữa nghiêm trọng nên dịch phân hủy đã thấm đẫm ra ngoài quần áo, cộng thêm thi thể bị trương phình nên da và quần áo như dính chặt với nhau, nhuộm thành một màu, không thể nhìn rõ hình thù của bộ quần áo nữa. Còn những chấm trắng nhung nhúc khắp người chính là dòi bọ dày đặc.
Dịch phân hủy đã dềnh cả ra ngoài l*иg sắt, gần nửa diện tích căn phòng giàn giụa thứ dịch lỏng màu xanh lét, lúc nhúc dòi bọ vẫn đang miệt mài hút lấy hút để trong bãi dịch lỏng.
Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao lại phải “đi vào cho yên tâm”, xỏ giày nilon vào, chí ít cũng không phải lo dòi bọ leo lên giày chui vào trong ống quần.
Mùi hôi thối kinh khủng ngoài sức chịu đựng tấn công dữ dội vào lỗ mũi và các dây thần kinh khứu giác khiến tôi bất giác dụi mũi, vội vàng giật lùi ra ngoài, thay giày, đeo mặt nạ phòng độc.
“Đã xuất hiện cái l*иg nhốt ở đây mà nạn nhân lại bị khóa chặt trong l*иg, vậy thì đây rõ ràng là một vụ cố ý gϊếŧ người.” Chiếc mặt nạ phòng độc khiến cho giọng bác sĩ Tiết bé hẳn đi.
Tôi không nói gì thêm, đeo găng tay cao su, tiến vào hiện trường.
Lối đi từ cửa đến trung tâm hiện trường, tức cái l*иg hôi thối, gần như không còn chỗ đặt chân. Dù tôi rất không muốn sát sinh, nhưng mỗi khi đặt chân xuống lại nghe thấy những tiếng bép bép của dòi bọ bị giẫm vỡ.
Tôi đi quanh cái l*иg sắt hai vòng. L*иg sắt mỗi chiều cao rộng dài khoảng một mét, một phía có cánh cửa, trên cửa lủng lẳng một ổ khóa to đùng.
Tôi chỉ vào ổ khóa, hỏi Lâm Đào đang đứng bên cạnh: “Cậu xem có thể lấy được dấu vân tay trên đó không?”
“Có đấy, nhưng dấu vân tay không hoàn chỉnh, không có giá trị giám định.” Một nhân viên pháp chứng đứng bên cạnh lên tiếng.
Tôi lắc đầu thất vọng, hỏi tiếp: “Vậy những chỗ khác có lấy được không?”
“Trong phòng có quá ít đồ đạc, chúng tôi đang cố gắng.” Nhân viên pháp chứng nói.
“Cậu làm việc của cậu đi, tớ giúp họ.” Lâm Đào nhìn khắp xung quanh, nhận ra không có chỗ trống nào để đặt hòm đồ nghề nên đặt luôn cái hòm lên mặt bàn ăn đã xác nhận là không phát hiện ra dấu vân tay.
Tôi ngồi xuống, hỏi: “Thi thể ở bên trong, làm thế nào để đưa ra ngoài được?”
Bác sĩ Tiết nói: “Tôi đã cho người đến chỗ cứu hỏa mượn cưa điện về cắt khóa.”
Tôi gật đầu, chau mày quan sát thi thể bên trong l*иg sắt.
Đầu thi thể tựa lên một vách l*иg, hai chân gập lại. Không còn nhìn rõ mặt, vì gần như đã bị phủ kín bởi dòi bọ. Dòi bọ cứ nhung nhúc bò ra từ trong hốc mắt đã khô quắt và cái miệng há hốc, trông cứ như thi thể đang chảy nước mắt và nhả ra thứ gì. Tuy mặt nạ phòng độc đã ngăn chặn được mùi hôi thối nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ghê sợ này, tôi vẫn thấy tê dại cả đầu óc.
Mặt bên kia của cái l*иg hình như có vết máu phun lên mắt lưới, nhưng đã bị phân hủy và hòa vào làm một với lớp gỉ sắt, không thể nhìn rõ được nữa.
“Đây là thi thể đàn ông.” Đại Bảo thò tay vào kéo thử quần áo của thi thể. “Bên ngoài mặc áo vest.”
Tôi gật đầu, phủi khẽ lêи đỉиɦ đầu thi thể, mười mấy con dòi rơi xuống lả tả. Tôi nói: “Nhìn tóc cũng biết, nạn nhân cắt tóc húi cua.”
“Vậy em nói xem,” Đại Bảo hỏi, “là anh ta khóc lóc trước khi chte61, hay là sau khi anh ta chết đi có người đến khóc lóc?”
Chắc là Đại Bảo vẫn băn khoăn với tiếng khóc ma quái trong lời kể.
“Chắc chắn một điều là không phải anh ta khóc sau khi chết.” Tôi luôn tin vào khoa học. “Tiếng khóc nghe thấy lúc nào, qua điều tra sẽ biết ngay thôi. Tiếng khóc xuất hiện vào trước hay sau khi nạn nhân tử vong có ý nghĩa rất quan trọng trong việc suy đoán nghi phạm, cho nên, điểm mấu chốt là phải xác định được thời điểm tử vong của nạn nhân.”
Đại Bảo gật đầu, tiếp tục quan sát tình trạng thi thể. Trong lúc đợi cưa điện được mang đến, tôi đi khắp quanh phòng xem có phát hiện được thêm gì khác không.
Đúng như nhân viên pháp chứng đã nói, trong phòng ngoài tủ lạnh, kệ bếp thì chẳng còn mấy đồ đạc, cho thấy khách trọ chỉ ăn và ngủ ở đây.
Tôi đi tới bên tủ lạnh, thấy đó là một tủ lạnh kiểu cũ, hai cửa mở hướng lên trên. Nhìn vào lớp bụi bên mép tủ lạnh thì hẳn là nó đã được kê ở đây nhiều năm rồi. Có vẻ như đây là đồ của chủ nhà chứ không phải của khách thuê phòng chuyển đến.
Tôi sờ vào tủ lạnh, thấy vẫn đang chạy, tủ lạnh hơi rung rung.
“Nạn nhân đã chết rất lâu rồi, chắc hung thủ cũng chạy trốn từ lâu nhưng quên rút điện tủ lạnh.” Tôi vừa nói với Đại Bảo, vừa kéo một cánh tủ lạnh lên.
Trong tủ lạnh, một cái đầu người đã đóng tuyết đang trợn trừng hai mắt nhìn tôi.