Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 53: Vụ án thứ 12 - Bóng ma mộ địa (3)

Tôi ngăn Đại Bảo lại, nói: “Nếu bên dưới là bom, anh đào trúng thì chúng ta toi cả đấy.”

Tôi gọi một đồng nghiệp thuộc tổ gỡ bom mìn tới, dùng máy dò mìn rà một lượt, xác định dưới đáy hố không có bom, tôi mới cùng Đại Bảo và bác sĩ Hoa tiếp tục đào bới dưới hố.

Mới xúc được vài xẻng đất, chúng tôi mới nhận ra bên dưới đúng là có thứ gì đó. Cùng với mùi thối mỗi lúc càng thêm nồng nặc, trong lớp đất dưới đáy hố lộ ra một bàn tay người xanh đen.

Chúng tôi cùng giật mình kêu lên tiếng, còn bác trưởng thôn đứng cạnh thì kinh hãi ngã ngồi xuống bưng lấy mắt.

Tôi nói: “Theo tôi, đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Không thể trùng hợp thế được.” Bác trưởng thôn vẫn bịt mắt nói. “Đây không phải là bãi tha ma, chôn người thì phải ở sườn núi phía tây kia.”

Tiếng kêu của chúng tôi đã thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp trong tổ gỡ bom mìn, mọi người cùng xách xẻng chạy lại, hợp sức đào cái xác đã bị phân hủy tương đối lên.

Tôi rũ quần áo của thi thể cho rơi bớt đất cát bám trên đó, nhận ra nạn nhân mặc quần áo bảo hộ lao động.

Tôi lau sạch lớp đất trên mặt thi thể rồi nhìn vào tấm ảnh nghi phạm mà đội trưởng Tề vừa lấy được, tức tài xế taxi Tề Hiền, sau đó kêu lên: “Còn phải tìm Tề Hiền nào nữa, Tề Hiền đang ở đây này!”

“Cái xác này là Tề Hiền ư?” Đội trưởng Triệu vội vàng tiến lại, nhìn ảnh đối chiếu.

“Trời ơi, hung thủ là loại người nào đây!” Đại Bảo nói. “Gϊếŧ hai người một lúc?”

“Không!” Tôi lắc đầu, nói. “Căn cứ vào mức độ phân hủy, Tề Hiền phải chết chừng nửa tháng rồi, còn anh cảnh sát mới chết khoảng hai ngày thôi.”

“Nghĩa là, Tề Hiền bị sát hại trước đó, kẻ gϊếŧ anh cảnh sát không phải Tề Hiền?” Đội trưởng Triệu hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi đáp. “Tôi ngờ rằng đây có lẽ là vụ án gϊếŧ người cướp xe taxi, sau đó lại giả mạo tài xế taxi đi cướp gϊếŧ cảnh sát.”

Đội trưởng Triệu “ồ” lên một tiếng, ánh mắt trở nên hoang mang. Vụ án bỗng chốc đi vào bế tắc, manh mối bị đứt đoạn, không biết phải bắt đầu điều tra từ đâu.

Lúc này, màn đêm đã sắp buông xuống, đứng cách nhau ba mét chẳng thể nhìn rõ mặt nhau. Bác sĩ Hoa nhìn lên trời, nói: “Thế bây giờ phải làm thế nào đây? Ý tôi là phải xử lý cái xác thế nào đây?”

“Còn xử lý thế nào được nữa?” Tôi nhún vai, nói, “mặc quần áo mổ vào, làm tiếp.”

“Nhưng mà,” bác sĩ Hoa mặt mày nhăn nhó, “ban đêm trên núi âm mười mấy độ, chúng ta đã ngồi xổm ở đây suốt mấy tiếng đồng hồ rồi, sợ là không chịu nổi nữa. Mà trong núi còn có thú dữ.”

Vừa dứt lời, bỗng nghe loáng thoáng có tiếng gầm rú ở tít xa trong núi.

Tôi cười méo mó: “Nếu không thì biết phải làm thế nào đây? Để tử thi nằm thêm một đêm ở đây, hay là chúng ta đưa xác lên xe cảnh sát chở về huyện lỵ?”

Bác sĩ Hoa lắc đầu quầy quậy, rõ ràng cả hai cách đều không thể được.

Tôi nói: “Biết sao giờ? Đã không còn cách nào khác thì đành phải làm tiếp vậy. Đông người thế này, dã thú chẳng dám bén mảng đến đâu! Có đến cũng là đến nộp mạng làm bữa khuya cho chúng ta.”

Rồi tôi cùng với Đại Bảo đặt thi thể lên tấm nilon, khiêng tới bên xe khám nghiệm, sau đó bảo đội trưởng Triệu trèo lên nóc xe, dựng đèn khám nghiệm lên. Cùng với tiếng nổ rền của máy phát trên xe, ngọn đèn khám nghiệm chiếu ra hai luồng sáng chói lòa.

“Anh nhìn xem,” tôi vỗ tay nói, “cái xe khám nghiệm mới sắm này đúng là phê thật đấy, đúng là đèn chiếu sáng di động, còn sáng hơn cả ban ngày.”

“Các anh phải nhanh lên đấy!” Đội trưởng Triệu nói. “Xăng xe phải dành để quay về, chỉ đủ để cung cấp cho máy phát điện ba tiếng đồng hồ thôi.”

“Ba tiếng là đủ rồi!” Tôi chỉ vào mấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh xe khám nghiệm, nói. “Phiền các anh để lại hai người và một xe ở đây đợi chúng tôi, để chúng tôi có thêm một bồn xăng di động, đề phòng hết xăng.”

“Biết đâu còn giúp chúng tôi xử lý bữa ăn khuya nữa.” Đại Bảo chêm vào.

*

Tề Hiền bị siết cổ đến chết, và cũng bị rắc muối khắp người.

Các bộ phận như kết mạc mắt, móng tay, miệng, môi của Tề Hiền đều có dấu hiệu bị ngạt thở, có thể xác định Tề Hiền bị ngạt thở cơ học dẫn đến tử vong. Sau khi rạch mổ phần cổ của Tề Hiền, tôi phát hiện ra trên da cổ có một rãnh thít khá sâu, nằm ngang, sau cổ trống một đoạn, cho thấy hung thủ ngồi ở hàng ghế sau, dùng một vật hình dây dài siết chặt cổ nạn nhân. Rãnh thít rộng hơn bình thường một chút, trông có vẻ như không phải dây thừng mà là một vật dài mềm. Lớp biểu bì ở xung quanh vết thít bị bong tróc trên diện rộng, điểm này không những chứng minh được đây là tổn thương khi còn sống mà còn chứng tỏ nạn nhân đã giãy giụa kịch liệt trước khi tử vong.

Mùi thi thể thối rữa trộn lẫn với mùi muối tạo thành một thứ mùi kinh khủng, khiến ruột gan người ta phải quặn lên từng đợt trong tiết trời rét buốt.

“Sao hung thủ lại thích rắc muối lên thi thể thế nhỉ?” Đại Bảo băn khoăn. “Hay là hắn có sở thích ăn thịt muối nhưng không biết muối như thế nào?”

Tôi không đáp nhưng thầm tán đồng suy đoán của Đại Bảo. Tôi lần lượt mở khoang sọ, khoang ngực và khoang bụng của nạn nhân ra, nhận thấy nội tạng của nạn nhân có hiện tượng tụ máu, lại có điểm xuất huyết rõ rệt, đá xương thái dương xuất huyết, tất cả đều chứng thực nạn nhân đã bị siết cổ đến chết.

“Ờ…” Đại Bảo vừa mở miệng, khói trắng đã phả ra mờ mịt. “Cũng hòm hòm rồi nhỉ? Không ngờ ban đêm trong núi lại lạnh đến thế này. Anh đến chết cóng mất!”

Bác sĩ Hoa tay run cầm cập đang cố khâu nốt mũi cuối cùng, nói: “Xong… xong rồi! Cứ đặt tử thi xuống hố trước đã, lấy tấm nilon đậy lên. Tôi đã liên lạc rồi, ngày mai nhà xác trong thành phố sẽ cho người đến đưa thi thể về bảo quản, đợi người nhà nạn nhân tới nhận sẽ quyết định hỏa táng hay là mai táng.”

“Nhà xác thành phố cử người đến cơ à?” Tôi đưa tay áo quệt dòng nước mũi ròng ròng nhưng vì trang phục giải phẫu làm bằng vải nilon nên không sao lau sạch được, nước mũi đóng băng bám cứng trên môi khiến tôi không thể nói cho tròn tiếng: “Cũng tận tình thật đấy, xa thế mà vẫn đến.”

“Mơ à, anh nghĩ họ là anh hùng thời đại chắc?” Bác sĩ Hoa khinh khỉnh nói. “Công an đã phải chi ra khối tiền đấy, giám đốc công an còn đích thân tới yêu cầu, cuối cùng họ mới đồng ý ngày mai tới. Anh xem, ai cũng vì nhân dân phục vụ, sao khoảng cách giữa người với người lại lớn thế không biết?”

Tôi khẽ cười, nhấc hai tay Tề Hiền lên, soi dưới ánh đèn quan sát.

“Ơ… em vẫn còn… còn nhìn cái gì nữa?” Đại Bảo khụt khịt mũi, co ro đứng giậm chân thình thịch.

“Em đang nghĩ,” tôi quẹt nước mũi, nói, “cho dù có bắt được kẻ cướp taxi cũng không thể chứng minh được hắn đã sát hại Tề Hiền, dù sao thì chiếc xe cũng đã hỏng rồi.”

“Tại sao lại không thể chứng minh được?” Bác sĩ Hoa hỏi. “Nếu hung thủ cất giấu khẩu súng cảnh sát thì đó chính là bằng chứng đanh thép. Hắn đã dùng chiếc xe này để sát hại cảnh sát thì mới có súng chứ. Còn chiếc taxi này từ đâu ra? Chỉ có thể là gϊếŧ tài xế taxi để cướp lấy.”

“Nếu hắn nói nhặt được chiếc xe thì sao?” Tôi nói. “Dù sao cũng chẳng có cách nào chứng minh được Tề Hiền đã bị gϊếŧ trên xe, chỉ có thể chứng minh viên cảnh sát bị gϊếŧ trên xe thôi.”

“Thế thì chẳng phải là cãi cùn à?” Bác sĩ Hoa nói.

“Khi luật sư đã ra tay thì khó nói lắm, cho nên chúng ta phải có được chứng cứ chắc chắn.” Tôi vẫn tiếp tục quan sát đôi tay Tề Hiền.

“Trên sở gửi tin tới,” đội trưởng Triệu nãy giờ vẫn theo sát chúng tôi chợt lên tiếng, “có khả năng lấy được mẫu ADN của hung thủ trên thiết bị nổ, vì có một linh kiện có thể đã làm toạc ngón tay của hung thủ.”

“Vậy mà không nói sớm?” Đại Bảo nói. “Làm tôi chết cóng rồi đây.”

Tôi nói: “ADN chỉ có thể chứng minh hung thủ đã từng ở đây, chứng minh hắn đã thử nghiệm bom mìn, chứng minh hắn đã lái chiếc xe có liên quan đến vụ án tới hiện trường nhưng không thể chứng minh hắn sát hại tài xế.”

“Anh nghĩ là chứng minh được chứ.” Đại Bảo nói. “Không thể có chuyện Tề Hiền bị kẻ khác gϊếŧ rồi chôn xác ở đây, vứt xe đi, sau đó hung thủ lại dùng chính chiếc xe đấy đi gϊếŧ cảnh sát, rồi lại chôn luôn vào đúng cái hố này? Mấu chốt là cả hai thi thể đều bị rắc muối khắp người, thủ đoạn này quá đặc biệt. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế?”

“Luật sư sẽ nói là có đấy.” Tôi nói. “Thôi đừng mất thời gian nữa, cắt lấy móng tay của nạn nhân để mang kiểm tra chứng cứ vi lượng.”

Bác sĩ Hoa cũng cúi xuống nhìn hai tay Tề Hiền, hỏi: “Có phát hiện gì à?”

Tôi gật đầu: “Trong kẽ móng tay có chất gì giống như lông tơ. Trước khi tử vong, nạn nhân đã giãy giụa kịch liệt, hai tay không có vết thương do bị khống chế, vậy thì theo bản năng, nạn nhân sẽ dùng hai tay nắm chặt lấy đoạn dây siết lấy cổ mình. Nếu trên đoạn dây có vật chất dạng lông tơ thì sẽ trùng khớp với thứ mắc trong kẽ móng tay của nạn nhân.”

Chúng tôi vùi qua loa thi thể rồi từ từ cởi bỏ trang phục giải phẫu. Đại Bảo lắm lời giờ đã câm bặt, mặt mũi trắng bệch đứng đực ra bên cạnh chúng tôi, nước mũi đông thành nhũ đá dính trên chóp mũi, khiến cái mũi càng dài ra nhọn hoắt.

Tôi gảy cục băng dính trên chóp mũi Đại Bảo đi, hỏi: “Anh có sao không thế?”

Đại Bảo lắc đầu, không nói không rằng, chui tọt vào trong xe khám nghiệm bật điều hòa ấm sực, xoa tay xoa mặt rối rít.

*

Sáng hôm sau, Đại Bảo đã phục hồi công lực, nhưng tôi lại bị cảm nặng.

Trên đường tới tổ chuyên án, Đại Bảo cứ chế giễu tôi béo bệu, mới hứng gió lạnh đã không trụ nổi. Tôi lừ anh ta một cái, nói không biết tối qua mũi thằng cha nào mọc dài ra một khúc.

Lâm Đào mặt tươi rói ngồi trong tổ chuyên án đợi chúng tôi.

“Tề Hiền tử vong do ngạt thở cơ học, hung thủ đã ra tay từ phía sau, hung khí rất có thể là vật thể dạng dây có lông mịn trên bề mặt.” Tôi nói. “Còn viên cảnh sát có lẽ ăn cơm tối xong đã đi uống rượu và hát karaoke, do uống quá chén nên ngủ gục trên xe taxi, bị hung thủ cướp mất súng rồi bắn chết.”

“Giờ phải điều tra từ đâu?” Giám đốc Công an huyện đã bị sở Công an tỉnh điều đi xử lý chuyên án nên người chủ trì cuộc họp chuyên án là phó chủ tịch huyện chuyên phụ trách mảng công an. Ông ta bước vào phòng họp, chường ra bộ mặt kênh kiệu, đưa mắt chậm chạp quét qua khắp lượt tất cả mọi người trong phòng.

“Dễ thôi.” Đội trưởng Triệu có vẻ chẳng coi ông phó chủ tịch huyện mù tịt nghiệp vụ công an kia ra gì, bèn nói. “Tìm được lai lịch của viên cảnh sát này, mọi việc sẽ dễ dàng giải quyết. Chúng tôi đã điều tra, viên cảnh sát này chắc chắn không phải người của Công an huyện chúng tôi.”

“Giải quyết kiểu gì?” Phó chủ tịch huyện đã hiểu ra ý tứ của đội trưởng Triệu. “Chứ cho là điều tra được lai lịch đi thì anh có điều tra ra được chiếc taxi anh ta đã đi lần cuối cùng không hả?”

“Chúng tôi có cách riêng của mình.” Đội trưởng Triệu có vẻ hơi chùn bước.

“Lai lịch thi thể sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.” Lâm Đào phá vỡ bầu không khí căng thẳng, nói. “Bên trong taxi, chúng tôi không chỉ tìm ra được mẫu ADN của một người đàn ông thứ ba ngoài hai nạn nhân, mà còn tìm được cả vỏ đạn. Sau khi phân tích vỏ đạn, thì khẩu súng đó đã được đăng ký, chính là súng của Công an tỉnh Sơn Bắc lân cận. Còn cụ thể là súng của ai, tôi đã cho người đi điều tra, chắc lát nữa sẽ có kết quả.”

“Tốt lắm!” Phó chủ tịch huyện nhướng mày nói. “Nhưng huyện Đông Kiều của tỉnh Sơn Bắc nằm gần chúng tôi nhất cũng cách đây hơn ba trăm cây đấy! Không biết viên cảnh sát kia tới chỗ chúng ta ăn chơi, hay là hung thủ đã gây án ở huyện Đông Kiều?”

Lâm Đào nhún vai, nói: “Tìm ra lai lịch thi thể sẽ biết ngay thôi.”

“Vết máu mang ADN của người thứ ba bám trên vô lăng xe và vết máu dính trên thiết bị nổ là của cùng một người.” Trưởng phòng kỹ thuật Công an huyện nói. “Đây chắc hẳn là máu của hung thủ. Ngoài ra, về vật chứng vi lượng trong kẽ móng tay nạn nhân mà trưởng phòng Tần cung cấp, dựa vào kinh nghiệm, tôi cho rằng có lẽ là lông cừu.”

Một nữ cảnh sát trẻ tuổi thuộc phòng Tình báo Công an huyện đột nhiên đẩy cửa phòng hấp tấp lao vào, nhận ra mọi người đều ngỡ ngàng đổ dồn ánh mắt vào mình, cô chợt đỏ bừng mặt.

“Sao cô lại lộn xộn thế?” Đội trưởng Triệu trách móc.

“Có… có… có tiến triển.” Cô cảnh sát vừa thở vừa nói.