Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 51: Vụ án thứ 12 - Bóng ma mộ địa (1)

Quy kết tội ác có nguồn gốc siêu nhiên, chẳng bằng tin rằng bản thân con người có khả năng thực hiện hành vi tội ác.

Joseph Conrad

Nếu không phải vì mưu sinh thì Thẩm Tam không đời nào nửa đêm nửa hôm lại mò tới cái nơi rùng rợn này.

Trước khi nhà nước mới thành lập, núi Kê Lĩnh vốn là một bãi tha ma. Trải qua khói lửa chiến tranh, suốt vài chục cây số vuông quanh đây không một nếp nhà, trở thành một vùng hoang phế đúng nghĩa, chỉ trơ lại những phần mộ cô độc nằm rải rác khắp triền núi phía tây.

Loan Hà là một ngôi làng nhỏ miền núi ở gần Kê Lĩnh nhất, lọt thỏm trong lòng dãy Đại Biệt sừng sững trập trùng. Vào thời kỳ đầu khi nhà nước mới được thành lập, vô số những câu chuyện ma quái về núi Kê Lĩnh được đồn thổi khắp vùng. Có người nói, hồi trước có một đứa trẻ chạy tới đó thả diều, bỗng thấy bị thứ gì chụp một cái, kết quả là sau gáy in hằn năm vết móng tay suốt cả đời. Lại có người nói, cứ vào giữa tháng Bảy hằng năm lại thấy quầng sáng màu xanh lục lập lòe trên đỉnh núi Kê Lĩnh.

Uy lực của chuyện ma quỷ chính là khả năng lan truyền rất nhanh rất xa rất rộng, càng đồn thổi lại càng thần bí, nghe cứ y như thật. Tuy nói Kê Lĩnh nằm ngay sát con đường cái nối liền huyện lỵ với thôn Loan Hà, nhưng suốt chục năm nay không ai dám bén mảng tới cái bãi tha ma đại bản doanh của cô hồn dã quỷ như lời đồn thổi, cho dù có đi ngang qua cũng không dám nhìn thẳng, sợ bị “ma nhập”. Cho nên, bãi tha ma từ lâu đã biến thành vùng đất hoang vu.

Thế nhưng, tiền có thể mua chuộc ma quỷ. Sau khi hay tin có một vị quan lớn triều Thanh được mai táng ở núi Kê Lĩnh, gã đào mồ chuyên nghiệp Thẩm Tam đã khăn gói lên đường, quyết tâm tới thử vận may. Biết đâu lại tìm thấy ngôi mộ, kiếm chác được ít đồ cổ thì sao?

Đã sang tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, nhưng giữa rừng sâu vẫn lạnh buốt như hầm băng, thậm chí còn đổ trận mưa tuyết đầu tiên sau Tết âm lịch.

Gặp đúng trận mưa tuyết mịt mù, sau một ngày lăn lộn tàu xe, Thẩm Tam đã nhảy xuống khỏi xe khách ngay dưới chân núi Kê Lĩnh trong ánh mắt ngờ vực và sợ hãi của hành khách.

Từ bên đường, men theo chân núi Kê Lĩnh tới sườn núi phía tây, trời đã tối sập. Không biết vì lạnh hay vì sợ, Thẩm Tam cứ run lên cầm cập. Hắn thầm nhủ việc quái gì phải sợ, có chuyện ghê gớm nào mà hắn chưa từng gặp đâu?

Do không thông thạo vùng này, lại thêm trên núi cỏ dại mọc lút đầu người, cản trở tầm nhìn, nên đã lòng vòng hơn hai tiếng đồng hồ quanh bãi tha ma mà Thẩm Tam vẫn không tìm được ngôi mộ nào trông có vẻ như mộ của “quan lớn triều Thanh”. Ngọn đèn thợ mỏ bắt đầu nhấp nháy vì sắp cạn pin. Thẩm Tam bỏ ba lô xuống, móc ra cục pin dự phòng định đổi, thình lình nghe thấy mấy tiếng “bụp bụp” loáng thoáng vọng lại từ sườn núi phía bắc khiến hắn sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.

Vào giờ này, còn ai mò đến cái chỗ quỷ tha ma bắt ở đây cơ chứ? Thẩm Tam cố điều khiển đôi tay đang run lên bần bật để đổi pin cho cái đèn thợ mỏ rồi soi về phía phát ra âm thanh, quát to: “Ai đấy? Làm cái gì thế hả?”

Trên sườn núi phía bắc cách đó chừng năm trăm mét bỗng vụt ra một bóng người trăng trắng, trôi dật dờ giữa không trung, mờ dần rồi tan biến. Cái bóng trắng vừa tan, vạt cỏ hoang bỗng lay động dữ dội, sau đó phát ra những tiếng lào khào như có như không.

Cảnh tượng rùng rợn đã khiến Thẩm Tam vỡ mật. Hắn đánh rơi cả đèn pin, khuỵu gối xuống đất, vòng tay ôm lấy gáy gào lên: “Thần tiên, xin tha mạng, xin tha mạng!”

Tiếng lào khào hình như đang xa dần. Thẩm Tam bò dậy, vẫn chưa hết kinh sợ, lần mò nhặt lấy chiếc đèn thợ mỏ, soi về chỗ vừa xảy ra chuyện quái dị, nhưng chỉ thấy đen kịt một màu, chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

Dù gì cũng có thâm niên mấy chục năm trong nghề trộm mộ, Thẩm Tam nhanh chóng định thần rồi lấy hết can đảm rẽ cỏ dại, tiến về phía sườn núi phía bắc.

Không có người, cũng chẳng thấy ma quỷ gì sất.

Trên sườn núi có một vạt cỏ dại rộng lớn bị đổ rạp trông giống như bị người ta đè lên. Ánh đèn quét qua, hắn trông thấy một vài linh kiện nhỏ không biết để làm gì. Ở giữa đám linh kiện là một thiết bị nổ đã cháy hỏng.

*

“Lúc ấy là 1 giờ sáng hôm nay. Thẩm Tam không hề đυ.ng tới thiết bị đó, vì trên núi không bắt được sóng nên anh ta phải đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ đường núi mới tìm được chỗ có tín hiệu để báo cảnh sát.” Đội trưởng Triệu nói. “Hơn 5 giờ sáng, chúng tôi đã tới hiện trường, theo nhận định sơ bộ, chính xác là một thiết bị gây nổ.”

Tất cả mọi người trên xe đều bị hút vào lời kể sinh động của đội trưởng Triệu. Sau mấy giây yên ắng, không ai lên tiếng, tôi định thần lại đầu tiên: “Dân đào mộ chuyên nghiệp thì không nhìn nhầm thiết bị nổ được đâu. Điều chúng ta quan tâm nhất bây giờ là những tiếng lào khào lúc đó là âm thanh gì?”

“Chẳng lẽ lại có ma quỷ thật?” Hiếm khi Lâm Đào ấu trĩ như vậy.

“Nghiêm túc đi!” Đại Bảo nói. “Không biết chúng ta làm nghề gì à? Nhưng mà, đội trưởng Triệu này, chẳng lẽ các anh cũng không biết à?”

Đội trưởng Triệu cười bí hiểm: “Các anh đoán xem?”

“Anh đừng úp mở nữa.” Tôi hết sức hiếu kỳ với câu chuyện ma quái lúc nãy, sốt ruột giục rối lên. “Anh nói luôn xem nào!”

“Thực ra, đó chính là tiếng ô tô khởi động và xe ô tô chạy trên cỏ dại.” Đội trưởng Triệu nói. “Sau khi quan sát hiện trường, chúng tôi đã phát hiện ra vết bánh xe còn mới nguyên vẹn, hơn nữa, nhìn vào vết bánh xe, có thể thấy bánh mòn vẹt nghiêm trọng, chắc là loại xe chuyên vận tải.

“Có ý nghĩa gì không?” Lâm Đào hỏi. “Anh nói núi Kê Lĩnh ở ngay cạnh đường huyện lộ mà? Đường huyện lộ thì phải có xe đi qua chứ?”

Đội trưởng Triệu lắc đầu, nói: “Không, sườn núi phía đông của núi Kê Lĩnh mới giáp với đường cái, sườn núi phía bắc thì không, không xe nào chạy ở đó được.”

“Việc này cứ từ từ đã,” tôi xua tay, “sao anh biết chắc đấy là tiếng động cơ ô tô?”

“Vì ban nãy tôi nhận được tin báo, đã tìm thấy chiếc xe rồi.” Đội trưởng Triệu mở điện thoại ra, nói. “Theo hướng từ núi Kê Lĩnh đi về phía huyện lỵ, phát hiện một chiếc taxi chìm dưới hồ nước cách huyện lỵ một cây số. Căn cứ vào mức độ ngâm nước của đệm ghế xe, kết luận sơ bộ rằng chiếc xe bị chìm vào lúc 3 giờ sáng sớm hôm nay. Nghĩa là chiếc xe đã rơi xuống nước sau thời điểm Thẩm Tam nghe thấy tiếng động khoảng hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng đồng hồ cũng vừa bằng thời gian chạy xe từ trên núi Kê Lĩnh xuống huyện lỵ.”

“Ừm. Khi con người rơi vào trạng thái căng thẳng cao độ, rất có khả năng sẽ nghe thấy âm thanh tương ứng với sự tưởng tượng của mình.” Tôi gật đầu, đồng tình với phán đoán của đội trưởng Triệu.

Trước đây, một đồng nghiệp của tôi nhận được một cú điện thoại lừa đảo, nói rằng con trai anh ta đã bị bắt cóc, yêu cầu anh ta không được ngắt điện thoại, phải chuyển ngay tiền vào tài khoản cho hắn. Đúng lúc đấy, anh ấy nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết “bố ơi, cứu con” vọng vào trong điện thoại. May sao bên cạnh anh ta có một người giữ được bình tĩnh, kịp thời dùng cách viết chữ để trao đổi với anh ta, sau đó gọi điện thoại cho cậu con trai, xác nhận cậu bé vẫn bình yên vô sự mới không bị mắc lừa. Trong tình huống đó, anh đồng nghiệp theo bản năng đã lập tức nghĩ rằng đó là tiếng của con trai mình.

“Thế thì trong xe có xác chết phải không?” Tôi hỏi.

Đội trưởng Triệu cau mày, nói: “Không có xác chết, chỉ là một chiếc xe không.”

“Xe ma à?” Lâm Đào lại nói nhảm.

Tôi đập vào đầu Lâm Đào một phát: “Cậu xem phim ma cho lắm vào! Rõ ràng là có người muốn tiêu hủy chứng cứ.”

Lâm Đào sợ hãi vỗ ngực: “Làm tớ phát khϊếp. Cũng may là phát hiện ra sớm, nếu có chứng cứ chắc vẫn còn cơ may lấy được.”

“Ờ…” Đại Bảo ngẩn người. “Không có thi thể, vậy thì gọi chúng ta tới làm gì?”

*

Đội trưởng Triệu đúng là có biệt tài kể chuyện, vừa nghe Đại Bảo hỏi vậy, anh ta lại thao thao như cháo chảy.

Sau khi cơ quan công an địa phương nhận được tin báo đã lập tức tới ngay hiện trường, lúc này trời vẫn chưa sáng hẳn, cảnh sát khu vực sợ thiết bị nổ sẽ gây tai nạn nên canh giữ hiện trường tới khi trời sáng. Sau khi trời sáng, đội cảnh sát phòng chống bạo động và chó nghiệp vụ mới đến nơi, đề phòng đây là một hoạt động khủng bố xảy ra bên đường giao thông.

Đội đặc nhiệm nhanh chóng xác nhận rằng đây là một quả bom hẹn giờ rất thô sơ, có thể nổ vỡ kính cường lực nhưng chưa chắc đã gây chết người. Hơn nữa, đây là một quả bom đang trong quá trình thử nghiệm, còn chưa cả kịp lắp đặt thiết bị hẹn giờ. Trong quá trình thử nghiệm, vì thiết bị chưa được đóng kín hoàn toàn cho nên mới từ pháo cối biến thành pháo hoa.

Người nào mà lại lái xe đến một chỗ thế này để thử bom tự chế kia chứ? Đây chính là thắc mắc của cảnh sát khu vực. Chưa biết chừng đây chỉ là một trò đùa ác, mọi người đều tự trấn an mình.

Nhưng chú chó nghiệp vụ chiến tích đầy mình lại không chịu ngồi yên, cứ sủa ầm lên bên một miệng hố ngổn ngang đá tảng cách chỗ đặt thiết bị nổ khoảng hai trăm mét.

Người huấn luyện tưởng chú chó lên cơn động cỡn, vì chó nghiệp vụ chống bạo động đều được huấn luyện kỹ càng, nếu phát hiện ra bom mìn sẽ không được phép sủa, đề phòng bom mìn được lắp thiết bị điều khiển bằng âm thanh. Nếu chó nghiệp vụ phát hiện ra bom mìn, chúng sẽ ngồi xuống ngay chỗ đó để ra hiệu. Nhưng hôm nay, chú chó này lại cứ sủa mãi không thôi, khiến cho đồn trưởng đồn cảnh sát phải chú ý.

Sau khi họ cho đào cái hố lổn nhổn đá tảng lên, đã phát hiện ra một thi thể!

*

“Hay là có ai tới đó chôn xác rồi tiện thể thử nghiệm đánh bom luôn?” Tôi hỏi.

Đội trưởng Triệu lắc đầu, nói: “Không xác định được thời gian tử vong.”

“Không xác định được?” Tôi ngờ vực. “Tại sao lại không xác định được? Ít nhất cũng phải đoán được đã tử vong mấy ngày chứ?”

Cái đầu rất to của đội trưởng Triệu lại lắc lia lịa: “Khoảng mấy ngày cũng không phán đoán được, vì thi thể đã bị rắc đầy muối lên người.”

Là cảnh sát bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến thủ đoạn rắc muối lên thi thể.

Có lẽ hung thủ không muốn để tử thi bị phân hủy nên đã dùng cách ướp muối để bảo quản tử thi, cho rằng làm như vậy thì thi thể sẽ không bị thối rữa, không dẫn dụ dã thú, sẽ không ai phát hiện được ra. Nhưng sự thực lại không phải vậy. Nếu muốn ướp muối, điều kiện tiên quyết là phải phơi khô trước đã, nếu không phơi khô mà cứ thế ướp muối, đến khi chôn xuống, dịch lỏng trong thi thể vẫn đủ để vi khuẩn phân hủy sinh sôi khiến thi thể thối rữa. Nhưng vì có yếu tố bên ngoài tác động làm rối loạn quá trình phân hủy nên sẽ gây khó khăn cho việc phán đoán thời gian tử vong. Có điều, chúng tôi vẫn còn vũ khí bí mật do sư phụ dạy cho, chỉ cần tìm ra được lai lịch thi thể, điều tra rõ nạn nhân ăn bữa cơm cuối cùng vào lúc nào, ăn những thứ gì, sẽ tính toán được chính xác thời gian tử vong.

“Tử thi bị phân hủy nhiều không?” Tôi hỏi.

“Gần như không bị phân hủy.” Đội trưởng Triệu nói. “Thậm chí còn không thấy mạng lưới tĩnh mạch nổi trên bề mặt da.”

Mạng lưới tĩnh mạch bị phân hủy là giai đoạn chắc chắn sẽ xuất hiện trước khi thi thể ngả sang màu xanh lục, tĩnh mạch sẽ nổi rõ trên bề mặt da tạo thành dạng mạng lưới. Trong thời điểm cuối đông đầu xuân hiện nay, thi thể lộ thiên phải mất chừng ba, bốn ngày mới xuất hiện mạng lưới tĩnh mạch. Nếu là ở sâu trong núi non lạnh giá, sẽ càng lâu hơn nữa.

“Giác mạc thì sao?” Tôi hỏi.

“Ờ…” Dù sao đội trưởng Triệu cũng không phải dân pháp y, nên gãi đầu gãi tai nói. “Tôi cũng không rõ.”

Căn cứ vào độ đυ.c của giác mạc cũng có thể suy đoán được thời gian tử vong, nhưng vì không thể phán đoán một cách chuẩn xác nên thường cách này rất ít khi được nhân viên pháp y cơ sở sử dụng.

Vừa đi vừa nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, loáng cái đã đến trưa, xe chúng tôi bắt đầu đi vào huyện lỵ.

“Tình hình cụ thể thế nào, quả thực là tôi cũng không rõ lắm, hồi sáng sớm, sau khi phát hiện ra thi thể, tôi liền vội vàng lái xe ra tỉnh lỵ để đón các anh.” Đội trưởng Triệu nói. “Toàn bộ sự việc đều là nhờ mọi người nhắn tin báo cho tôi biết.”

Tôi đề nghị: “Hay là, chúng ta cứ gần trước xa sau, bây giờ đi xem chiếc xe taxi được trục vớt ở gần huyện lỵ trước đã, tiện đường thả Lâm Đào xuống đó, sau đó tới hiện trường sau.”

“Đã bị ngâm trong nước rồi thì còn giá trị gì nữa?” Đại Bảo lo lắng.

“Không tới xem, làm sao biết được?” Tôi cốc cho Đại Bảo một cái vào đầu.

Một lúc sau, chúng tôi trông thấy mấy chiếc xe cảnh sát và đám đông đang xúm xít trước mặt thì biết ngay rằng đã đến chỗ vớt được chiếc taxi.

“Anh biết không? Đây là xe ma đấy, chẳng có ai lái cả.”

“Nghe nói nó chạy từ trên núi Kê Lĩnh xuống.”

“Nghe nói tiếng nổ máy y như tiếng ma gào, nghe mà chết khϊếp.”

“Thế đã là gì, nói cho anh biết nhé, người lái xe là một ma nữ áo trắng đấy.”

Lao xao bên tai là đủ mọi phiên bản về chiếc xe taxi, tôi xách theo hòm đồ nghề, cùng với Lâm Đào, Đại Bảo đi vào bên trong vòng dây cảnh giới.

Thực ra, đây chỉ là một chiếc xe taxi rất bình thường của hãng Geely. Điểm khác biệt duy nhất chính là toàn bộ chiếc xe ướt sũng, nằm bên bờ hồ rỏ nước tong tỏng.

Lâm Đào đeo găng tay, đi quanh chiếc xe một vòng, thò đầu vào chỗ ghế lái nhìn rồi nói: “Không có gì bất thường. Chìa khóa vẫn cắm trong xe, nhưng trong trạng thái tắt máy. Chắc là đỗ xe lại rồi mới đẩy xuống nước.”

“Thế thì có lấy được vân tay sau đuôi xe không?” Tôi vội rọi đèn khám nghiệm về phía đó, quét qua quét lại trên nắp cốp xe.

Lâm Đào lắc đầu: “Chắc là không còn hy vọng tìm thấy vân tay đâu, bị ngâm trong nước lâu quá rồi.”

“Ờ…” Đại Bảo cứ kích động là lại lắp bắp. “Mau… mau, mau nhìn này!”

“Gì thế?” Tôi đi về phía Đại Bảo.

Đại Bảo nói: “Trong xe có vết máu!”