Tôi lấy làm khó hiểu, giữa đêm hôm khuya khoắt lạnh lẽo thế này, anh ta ra ngoài làm gì? Còn mặc độc cái quần đùi, chẳng nhẽ không sợ lạnh?
Tôi vội vã mở cửa chạy theo ra ngoài, Đại Bảo đang cúi đầu đi thơ thẩn ngoài hành lang. Tôi túm lấy anh ta, hỏi: “Anh đi đâu đấy?”
Đại bảo nhìn tôi, nói: “Tới phòng giải phẫu chứ đi đâu, bảo là cần phải xâu chuỗi với một vụ án khác cơ mà.”
Câu trả lời càng khiến tôi ngơ ngác: “Anh làm sao thế? Sắp 2 giờ sáng rồi, anh đi đâu giải phẫu?”
Nói xong tôi mới bừng hiểu ra, cái tay Đại Bảo này chắc là đang mộng du mất rồi!
Thế là tôi lôi cổ Đại Bảo về phòng. Đại Bảo ngơ ngác nhìn tôi, nhưng chẳng nói câu nào, chui vào trong chăn rồi lại bắt đầu kéo gỗ.
Sáng hôm sau, tôi hỏi: “Anh có biết đêm qua tự dưng anh chạy ra ngoài đòi tìm phòng giải phẫu không?”
Đại Bảo lắc đầu: “Vớ vẩn, em ảo giác đấy à?”
“Trước đây anh đã bị mộng du bao giờ chưa?”
“Chẳng bao giờ!”
“Bác sĩ pháp y mà mộng du là chuyện cực kỳ khủng khϊếp.” Tôi cười nói. “Sau này mà ở chung phòng với anh thì phải gửi hòm đồ nghề giải phẫu ở chỗ Lâm Đào mới được, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị anh mổ bụng cho xem.”
“Anh mộng du đi tìm phòng giải phẫu ấy à?” Đại Bảo vẫn không tin.
Tôi gật đầu.
Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Nghe em nói vậy, hình như anh nhớ láng máng đêm qua mơ thấy mình đi giải phẫu một thi thể, sau đó phát hiện ra manh mối để xâu chuỗi vụ án này với một vụ án khác.”
“Không biết chừng anh lại có tài tiên tri cũng nên.” Tôi cười nói. “Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chính là khám nghiệm tử thi của nạn nhân trong vụ án cô gái bán hoa bị sát hại cách đây hai tháng tại phía nam thành phố.”
“Em cảm thấy có thể là chuỗi vụ án?” Đại Bảo hỏi.
“Chưa biết.” Tôi nói. “Nhưng dù sao đã tới đây rồi, nhân tiện xem qua vụ án đó, biết đâu có phát hiện mới thì sao? Phá luôn một thể!”
“Phải, đúng đấy.” Đại Bảo nói. “Trước khi tới đây đã có điềm báo tốt lành, kết quả là vụ án này lại chẳng phát hiện ra gì cả.”
*
Trên đường tới nhà xác, tôi lật giở hồ sơ vụ án.
Đó là một vụ án mạng xảy ra cách đây hai tháng, người bị hại cũng là một cô gái bán hoa, tên lá Trịnh Xảo Huệ. Vụ án xảy ra ở trong một thẩm mỹ viện cách hiện trường vụ án Trần Giao hai mươi cây số, nạn nhân được phát hiện khi đã tử vong khoảng một tuần. Lúc đó trời đã trở lạnh, nhưng do trong nhà đóng kín cửa nên nhiệt độ vẫn khá cao, lại thêm nửa người dưới của nạn nhân ngâm trong vũng máu nên đã thối rữa nghiêm trọng.
Trong ảnh chụp hiện trường, thi thể bị dòi bu kín, đầu, ngực đen sạm, trông vô cùng khủng khϊếp.
Nạn nhân cũng tử vong do bị đâm bằng dao, lưỡi dao sắc nhọn, nhưng do thi thể đã thối rữa nên không thể đo chính xác độ rộng của lưỡi dao. Điều tra bước đầu cho thấy hung thủ đã mang áo khoác của nạn nhân đi, hiện tại vẫn chưa tìm thấy.
“Lấy áo khoác và lấy hộp trà, có thể đều vì cùng một mục đích,” tôi nói, “chính là muốn vơ vét chút tiền.”
“Nhưng khoảng cách giữa hai hiện trường xa quá, một ở phía đông, một ở phía nam thành phố. Thường thì khách mua da^ʍ hay tìm gái da^ʍ theo khu vực nên rất khó xâu chuỗi hai hiện trường cách xa nhau như vậy với nhau.” Đại Bảo chậm rãi lật giở tập hồ sơ, nói. “Ngoài ra, Trần Giao vóc người mảnh mai nhỏ nhắn, trong khi cô gái này phải nặng đến gần trăm cân. Chỉ tính về thị hiếu thì đã có sự khác biệt rất lớn.”
“Suy đoán của anh hơi chủ quan đấy.” Tôi vẫn không từ bỏ hy vọng. “Hiện tại, thứ chúng ta cần tìm là chứng cứ khách quan để xâu chuỗi vụ án.”
Mối quan hệ giữa bác sĩ pháp y của cơ quan công an và nhân viên nhà xác đóng vai trò hết sức quan trọng, bác sĩ pháp y các nơi đều cố gắng tạo dựng mối quan hệ thân thiết với phía nhà xác. Nếu hai bên hợp tác tốt đẹp, phía pháp y sẽ giảm bớt được rất nhiều công đoạn, ví dụ như vận chuyển thi thể.
Có điều mối quan hệ giữa pháp y và nhà xác ở Anh Thành rõ ràng không mấy tốt đẹp. Khi chúng tôi tới nhà xác, thi thể vẫn chưa được đưa ra khỏi tủ bảo quản thi hài. Bác sĩ Kỳ cứ giải thích mãi, rằng anh ta đã yêu cầu nhà xác đưa thi thể ra ngoài rã đông từ trước nhưng khi nhân viên nhà xác giao ban đã quên bẵng mất việc này.
Chẳng còn cách nào, chúng tôi đành phải tự thân vận động, đưa thi thể của nạn nhân ra khỏi ngăn trên cùng của dãy tủ bảo quản thi hài.
Thi thể nặng gần trăm kí lô này đã khiến chúng tôi phải tiêu hao vô khối sức lực. Phải chịu sức nặng quá lớn, xe chuyển xác cứ chòng chành chực đổ.
Tử thi chưa được rã đông nên chưa thể tiến hành khám nghiệm toàn diện, nhưng cũng có cái hay là không bốc mùi hôi thối.
Sau khi mang đônh lạnh, thi thể thối rữa nghiêm trọng sẽ bớt mùi đáng kể. Tuy nhiên nếu để tan chảy thì mùi hôi thối lại càng ghê sợ hơn nữa.
Thế nhưng, cảm giác ghê sợ không chỉ đến từ khứu giác mà còn cả từ thị giác.
Thi thể trước mắt chúng tôi đã đông cứng thành một cục băng dài. Vùng mặt đen sì hầu như không thể nhận diện. Trên đường khâu kéo dài từ ngực đến bụng, mỡ rỉ ra vàng quạch, trên da còn lấm tấm những con dòi đã chết cứng.
Tôi đưa tay dụi mũi, chau mày nói: “Thi thể đã thành ra nông nỗi này, sao không mang hỏa thiêu đi? Đã giải phẫu khám nghiệm rồi cơ mà? Có ảnh, có video lưu trữ là được. Thi thể này có thể khiến toàn bộ hệ thống tủ bảo quản thi hài bị bám mùi, cuối cùng chưa biết chừng chính phủ còn yêu cầu nhà xác không được thu phí bảo quản thi hài nữa. Thảo nào phía nhà xác tỏ ra bất mãn đến thế, nếu là tôi thì tôi cũng bất mãn.”
“Chồng cô ta là kẻ chơi bời lêu lổng, chỉ biết rượu chè cờ bạc, sống ăn bám vợ.” Điều tra viên chính của vụ án nói. “Sau khi cô ta chết đi, gã chồng không còn nguồn tiền nữa nên cứ viện cớ vụ án chưa được phá, dùng thi thể làm công cụ để bắt ép nhà nước phải bồi thường.”
Tôi nghiến răng trèo trẹo. Đúng là thời buổi này, người ta vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm.
“Đã loại trừ khả năng chồng nạn nhân là nghi phạm chưa?” Tôi hỏi.
Điều tra viên gật đầu: “Anh ta ngồi lì hai tuần liền trong một chiếu bạc phi pháp, không bước chân ra khỏi cửa. Camera giám sát có thể chứng thực cho chuyện này.”
“Các anh phán đoán thế nào về tính chất của vụ án này?” Tôi mặc trang phục giải phẫu, cầm dao từ từ cứa đứt lớp da ở bên cạnh vết thương, phân tách tổ chức dưới da, hy vọng có thể nhìn rõ hình thái của vết thương.
Do thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, mũi dao vừa cứa xuống, một dòng chất lỏng màu xanh đen đã rỉ ra, men theo cán dao chảy xuống găng tay của tôi khiến găng tay trơn nhầy nhẫy, cảm giác vô cùng rùng rợn.
Thi thể đang đông cứng, muốn phân tách da và tổ chức dưới da tại vị trí vết thương không phải là chuyện dễ dàng. Tôi dùng mũi dao nhích từng chút một, cho đến khi toàn bộ tổ chức dưới da tại vết thương lộ ra hoàn toàn, sau đó dùng cồn lau kỹ mặt cắt phần cơ bên dưới vết thương. Rất nhanh, hình thái vết thương đã hiện rõ.
Mắt tôi vụt sáng.
“Mọi người xem này!” Tôi nói. “Vùng cổ và ngực của nạn nhân có bốn vết thương, nhát dao gây tử vong là nhát dao đâm vào tim. Tuy nhiên, bốn vết thương lại có chung một đặc điểm.”
“Đều là bị đâm cứa.” Đại Bảo nói.
Bác sĩ Kỳ đứng bên cạnh nhìn chăm chú vào vết thương, không nói câu nào.
Tôi nói: “Phải, cả bốn vết thương trên cơ thể nạn nhân đều là vết đâm cứa, miệng vết thương bị cứa xuống dưới, chứng tỏ khi hung thủ rút dao có động tác hất mũi dao lên trên.”
Tôi dừng lại một lát, nói tiếp: “Vết thương trên cổ Trần Giao cũng giống y như vậy. Một vết thương thì chưa thể nói lên điều gì, nhưng cả năm vết thương đều trùng hợp đến vậy thì đã chứng tỏ được một điều.”
“Chứng tỏ cho thói quen dùng dao của hung thủ.” Đại Bảo cắt ngang. “Hung thủ có thói quen hất mũi dao khi rút dao ra.”
Tôi gật đầu, nói: “Đây có thể trở thành bằng chứng để xâu chuỗi hai vụ án với nhau.”
Sau khi tôi đưa ra chứng cứ xâu chuỗi vụ án, cả phòng họp của tổ chuyên án lặng ngắt như tờ.
“Lấy thói quen sử dụng dao để xâu chuỗi hai vụ án, có vẻ như rất khiên cưỡng.” Phân đội trưởng Đinh phá vỡ sự yên lặng.
“Thông thường, sẽ có hai trường hợp xuất hiện vết thương dạng đâm cứa.” Tôi nói. “Thứ nhất, người bị hại thay đổi vị trí cơ thể, khiến cho góc độ của lưỡi dao khi hung thủ rút ra khác với lúc đâm vào, hình thành vết thương đâm cứa. Thứ hai là vị trí của vết đâm nằm ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể nạn nhân, như vậy sẽ có một số vết thương xuất hiện dạng đâm cứa, một số vết thương thì không. Tuy nhiên, trong hai vụ án này, nạn nhân đều bị đâm trên ghế massage, hơn nữa sự việc xảy ra rất đột ngột, không kịp phản kháng, bởi vậy, không phải là trường hợp cơ thể nạn nhân xê dịch vị trí. Trên cơ thể của hai nạn nhân, đặc biệt là ở trên thi thể Trịnh Xảo Huệ có những bốn vết thương ở các vị trí khác nhau, nhưng đều xuất hiện hiện tượng đâm cứa, nên không thể giải thích theo quan điểm góc độ đâm vào và rút ra khác nhau. Chỉ có một cách giải thích duy nhất, chính là do thói quen.”
“Phải, mọi người thử nghĩ mà xem.” Đại Bảo nói. “Khi rút dao lại hất mũi lên trên, động tác này không thường gặp nên hoàn toàn có thể coi là một đặc trưng bất thường.”
Tổ chuyên án vẫn im lặng, rõ ràng chưa hoàn toàn đồng ý với chứng cứ mà tôi đã đưa ra.
“Tôi ủng hộ ý kiến của bác sĩ Tần.” Chu Bưu, trưởng phòng ADN của Công an huyện Anh Thành vừa nghe xong một cuộc điện thoại liền quay sang nói. “Vừa mới nhận được thông tin, chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm ADN đối với ba mươi hai bαo ©αo sυ và mười bảy tờ giấy vệ sinh được lấy tại hiện trường Trần Giao bị hại, đều xét nghiệm ra kiểu gen ADN của đàn ông. Trong đó, kiểu gen ADN trên một tờ giấy vệ sinh tại hiện trường Trần Giao bị hại trùng với kiểu gen ADN trong bαo ©αo sυ lấy được tại hiện trường Trịnh Xảo Huệ bị hại.”
Lời nói của trưởng phòng Chu hơi rối rắm phức tạp, tôi ngẩn ra một lát mới nói: “Cũng có nghĩa là, gã đàn ông đã tới thẩm mỹ viện của Trần Giao, và cũng đã tới thẩm mỹ viện của Trịnh Xảo Huệ?”
Trưởng phòng Chu gật đầu.
“Nếu như vậy, tôi xin mạnh dạn khẳng định, ADN này chính là ADN của hung thủ.” Tôi hào hứng nói, “Đại Bảo có nói, khách mua da^ʍ thường chọn gái bán hoa theo khu vực, nhưng đối tượng này lại xuất hiện ở hai nơi thẩm mỹ viện cách nhau những hai mươi cây số, hơn nữa đều có án mạng xảy ra, vậy rất có thể hắn chính là hung thủ!”
Đại Bảo gật đầu xác nhận.
“Thế nhưng tất cả những điều này cần phải có một tiền đề là giữa nạn nhân và hung thủ có phát sinh hành vi tìиɧ ɖu͙©.” Phân đội trưởng Đinh nói. “Nhưng trong cơ thể nạn nhân lại không phát hiện ra vết tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong khi nghi phạm, tức chủ nhân của kiểu gen ADN này, rõ ràng lại không dùng bαo ©αo sυ mà chỉ dùng giấy vệ sinh. Vậy hắn đã làm thế nào để không lưu lại ADN trong cơ thể nạn nhân?”
“Xuất tinh ra ngoài, hoặc dùng tay!” Lại là giọng nói của anh chàng điều tra viên điển trai hôm qua.
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt vào anh ta.
Anh ta lại đỏ bừng mặt rối rít: “Không không, đừng hiểu nhầm, tôi biết được điều này khi điều tra vụ án mà.”
Tôi nói: “Tôi ủng hộ quan điểm này. Trần Giao có lẽ đã dùng tay, bằng chứng chính là tấm ảnh này.”
Tôi dùng đèn chiếu lên tấm ảnh chụp mẫu giấy vệ sinh dính ở vị trí hổ khẩu trên tay phải Trần Giao, nói: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người có độ dính nhất định, vì tay của nạn nhân dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, lại dùng giấy vệ sinh dễ rách để lau nên rất có thể vụn giấy sẽ dính lên tay.”
Hai hiện trường có dấu vết ADN trùng nhau, trên bàn tay Trần Giao có dính mẩu giấy vệ sinh, tổn thương của hai nạn nhân có đặc điểm chung, từng ấy chứng cứ đã ủng hộ cho quan điểm của tôi: đây là một chuỗi vụ án.
Phân đội trưởng Đinh gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng đồng ý xâu chuỗi hai vụ án này lại để điều tra. Vậy trước hết, bắt đầu từ kết quả giám định ADN. Các anh có nghi ngờ ai là nghi phạm không? Nếu có, lập tức lấy mẫu ADN của người đó xét nghiệm.
Các điều tra viên theo nhau lắc đầu. Rõ ràng, thông qua điều tra sơ bộ, sáu nhóm điều tra viên được cử đi làm nhiệm vụ đều chưa tìm ra được nghi phạm.
Phân đội trưởng Đinh cúi đầu, thở dài một tiếng rồi nói: “Mau đi điều tra ngay!”
Tôi nói: “Hay là để chúng tôi tới xem thử hiện trường nơi Trịnh Xảo Huệ bị sát hại?”