Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 36: Vụ án thứ 8 - Ao tù xương trắng (2)

Tôi không cao, bởi vậy nhảy xuống thì dễ nhưng trèo lên lại khó. Nhờ sự trợ giúp của đồng nghiệp, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi ao nước hôi tanh nhức mũi. Việc đầu tiên sau khi lên bờ là cẩn thận cởi bỏ bộ trang phục không thấm nước dày cộp trên người xuống.

“Sao lại có một bộ đồ lót nhỉ?” Phân đội trưởng Hoàng cầm cành cây gạt bỏ bùn đất dính trên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của thi thể, nói. “Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã rữa nát cả rồi, nhưng có lẽ là phụ nữ.”

“Đã rữa nát hết mà vẫn nhận ra là phụ nữ à?” Tôi vẫn chưa yên tâm, hít ngửi khắp người mình một lượt.

“Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam dù cò thối rữa đến đâu vẫn sẽ để lại dấu vết, chẳng hạn như thể hang dươиɠ ѵậŧ, niệu đạo hoặc da.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Còn ở đây thì chẳng thấy có chút dấu vết nào sót lại cả.”

“Thế nhưng khung xương trông rất to cao.” Tôi nói. “Một người phụ nữ vai rộng, lưng dày và không có ngực?”

“Trong quá trình thối rữa, tuyến vυ' tiêu biến rất nhanh.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Liệu có phải là một vụ án hãʍ Ꮒϊếp gϊếŧ người không nhỉ? Nếu không, tại sao đồ lót lại không ở trên người nạn nhân?”

“Theo như điều tra của chúng tôi,” điều tra viên ở bên cạnh lên tiếng, “những người vô gia cư ở nơi này đôi lúc cũng phơi quần áo quanh đây, cũng có khả năng bị gió thổi rơi xuống ao chứ?”

“Liệu có trùng hợp đến thế không, thổi bay nguyên cả bộ đồ lót xuống ao?” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Hơn nữa, trông bộ đồ lót này không giống như là của người vô gia cư.”

Điều tra viên gật gù.

Lúc này, tôi đã đeo găng tay cao su, cố gắng chịu đựng mùi hôi thối để lau sạch bùn đất bám trên hai chân thi thể, chẳng may làm bong mất một mảng da dịch phân hủy ộc ra ngoài kèm theo mùi hôi thối lợm giọng, khiến tôi phải đưa vội khuỷu tay lên dụi mũi.

“Nhìn vào mức độ thối rữa của thi thể, có lẽ cũng phải hơn bảy, tám tháng rồi.” Tôi nói. “Thi thể đã bị sáp hóa một phần, có bộ phận thối rữa tới mức mất hẳn tổ chức mềm. Đây là một thi thể tồn tại song song hai hiện tượng được bảo quản và bị phá hoại.”

“Ao này được nạo vét vào tháng Chín năm ngoái, cho thấy nạn nhân tử vong vào khoảng giữa tháng Chín năm ngoái tới tháng Một hoặc tháng Hai năm nay.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

“Vẫn còn có thể chính xác hơn chút nữa.” Phân đội trưởng Hoàng và tôi đồng thời nhìn vào hai bàn chân của nạn nhân.

“Thứ duy nhất nạn nhân mang trên mình chính là đôi tất này, cô ta đã đi một đôi tất bông rất dày.” Tôi nói. “Vậy thì thời gian tử vong có lẽ là vào mùa đông, cũng chính là trong khoảng thời gian từ tháng Chạp tới tháng Hai. Nếu là mùa thu, trời còn nóng, khó mà hình thành tình trạng một nửa sáp hóa một nửa thối rữa thế này. Thông thường khi ở trong môi trường nhiệt độ thấp, thi thể không dễ thối rửa mới dần dần bị sáp hóa. Sau đó, khi nhiệt độ tăng lên, lại gặp mùa lũ, mực nước tăng cao, thi thể nổi lên, khiến cho những chỗ vẫn chưa sáp hóa hoàn toàn bị thối rữa, phá hủy tổ chức mềm.”

“Ừm, có lý.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Thời điểm tử vong không khó xác nhận.”

“Đã có thời điểm tử vong, phạm vi điều tra sẽ thu hẹp lại đáng kể.” Điều tra viên nói.

“Tạm thời niêm phong hiện trường,” tôi nói, “chuyển thi thể tới phòng giải phẫu trước đã, khám nghiệm tử thi là quan trọng nhất.”

*

Trong phòng ngột ngạt hơn ngoài trời, vì không khí lưu thông kém hơn nên cái xác thối rữa nghiêm trọng kia chỉ mới nằm mười phút trên bàn giải phẫu đã gây ô nhiễm toàn bộ không khí trong phòng. Nhìn cánh quạt thông gió chạy lờ đờ, tôi lại vô thức đưa tay lên dụi mũi.

Toàn bộ thi thể đen kịt, bùn đất nham nhở.

Phần lớn da đầu đã bị thối rửa hoàn toàn, để lộ hộp sọ trắng ởn. Vùng da mặt đã bị thối rữa một nửa, nhe ra cả hàm răng trắng nhem nhuốc bùn đen.

Bộ phận còn có thể nhận ra hình dạng là một đôi tay không còn da và móng, trơ ra những xương ngón tay trắng ởn.

Tôi mặc trang phục giải phẫu, đeo mặt nạ phòng độc, cảm thấy mùi thối rữa giảm đi đáng kể, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút ít. Tôi mở vòi phun nước ở bên cạnh bàn giải phẫu inox, thử xem lực phun của nước.

Trước khi khám nghiệm tử thi cần phải chụp ảnh để lưu lại tình trạng của thi thể, sau đó sẽ xối nước rửa sạch thi thể, như vậy mới không gây ra sai sót trong quá trình khám nghiệm. Mà đối với thi thể thối rữa nghiêm trọng thế này, rửa sạch thi thể cũng là cả một nghệ thuật. Cần đảm bảo nước phun đủ mạnh để xối sạch bùn đất bám trên thi thể, nhưng đồng thời cũng phải đảm bảo luồng nước không làm bong tróc da hay tổ chức mềm. Vì đã thối rửa nghiêm trọng nên da và tổ chức mềm rất dễ bong tróc, chỉ bóp khẽ một cái cũng nhấc lên được cả một mảng da thịt xanh lét.

Sau khi thử độ mạnh của vòi phun, tôi vừa cầm miếng gạc cẩn thận lau khẽ trên bề mặt thi thể, vừa cầm vòi phun xối vào những vệt bùn đất.

“Lưới lọc ở lỗ thoát nước có chắc không đấy?” Phân đội trưởng Hoàng chỉ sợ bùn đất tạp chất dính trên thi thể rơi xuống làm tắc lỗ thoát nước của bàn giải phẫu. Bởi vì nếu lỗ thoát nước bị tắt, đám bác sĩ pháp y chẳng hiểu gì về điện nước chúng tôi sẽ phải tự đi mà thông lấy. Chẳng có thợ sửa đường ống nào dám đến thông tắc ống thoát nước cho bàn giải phẫu tử thi cả.

Tôi dừng tay lại, kiểm tra lỗ thoát nước, không có vấn đề gì.

Không còn lớp bùn đất bám trên mình, mùi hôi thối bốc lên từ thi thể còn kinh khủng hơn nữa, lớp da xanh đen như mực trên thi thể vô cùng rùng rợn, điều tra viên phụ trách chụp ảnh không nhịn nổi cứ nôn ọe liên hồi.

Những chỗ bị bùn đất bịt kín trên bề mặt thi thể đã sáp hóa hoàn toàn, tuy thi thể sáp hóa trông rất kinh khủng, nhưng do sáp hóa cũng có tác dụng bảo quản, có thể bảo lưu nguyên vẹn những tổn thương trước khi chết, cung cấp được nhiều chứng cứ pháp y học hơn nên bác sĩ pháp y chẳng bao giờ chê bai thi thể sáp hóa cả.

Không phát hiện ra vết thương rõ rệt trên thi thể, bởi vậy, chúng tôi tạm thời suy đoán nạn nhân không gặp bất cứ sự tấn công nào từ bên ngoài.

“Vùng trán hình như có vấn đề.” Bác sĩ Cao nhìn vào bên trong một vết thủng do phân hủy trên da đầu nạn nhân, nói. “Có lẽ đã bị vỡ lún xương sọ, vị trí tổn thương ở trên trán.”

“Tìm vật chứng trước đã.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

Tôi khẽ gật đầu. Vì đã nghi ngờ đây là một vụ án hãʍ Ꮒϊếp gϊếŧ người nên chúng tôi kỳ vọng có thể tìm được một số vật chứng có thể xác nhận nghi phạm. Còn tổn thương dẫn đến tử vong chưa cần tìm kiếm vội.

Tôi đưa mũi dao dọc theo đường trung tuyến của cơ thể, rạch mổ khoang ngực bụng và vùng cổ của nạn nhân ra. Tổ chức nội tạng của thi thể đã bắt đầu tự tan rữa, bị co lại nên trông nhỏ hơn nội tạng của người bình thường.

Bề ngoài thi thể không có tổn thương nào, bởi vậy chúng tôi suy đoán cơ quan nội tạng cũng không có tổn thương. Tôi kiểm tra tuần tự từ trên xuống dưới, lần lượt khám nghiệm các cơ quan quan trọng như tim, phổi, gan, lá lách của nạn nhân, không phát hiện ra dấu vết bị thương hay xuất huyết.

Cuối cùng, tôi mổ khoang chậu của nạn nhân, định lấy toàn bộ tử ©υиɠ ra ngoài, hy vọng có thể tìm ra một vài manh mối hay chứng cứ.

Thế nhưng, nạn nhân không có tử ©υиɠ.

“Anh Hoàng, anh đoán sai rồi nhé.” Tôi nói. “Nạn nhân là đàn ông.”

“Đàn ông?” Phân đội trưởng Hoàng kêu lên. “Sao lại như thế được? Không có cơ quan sinh dục cơ mà? Đến dấu vết cũng không có, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam nào lại bị thối rữa đến mức đó.”

Tôi từ từ bóc tách tuyến tiền liệt trong khoang chậu của nạn nhân: “Anh xem, đây là tuyến tiền liệt, không có tử ©υиɠ, bởi vậy là nam giới.”

Phân đội trưởng Hoàng nhịn không nổi liền đeo găng tay vào, cầm lấy hai chiếc kẹp cầm máu, kiểm tra bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân.

“Đúng là anh đã đoán sai rồi.” Phân đội trưởng Hoàng chau mày nói. “Em xem, tuy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã thối rữa đến nông nổi này nhưng vẫn nhìn thấy ít mẩu da của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© tại chỗ chút lông còn sót lại.”

Tôi ghé lại nhìn, gật đầu nói: “Nhìn vào những mẩu da còn sót lại, có thể suy đoán bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nạn nhân bị cắt đứt bằng vật sắc, chứ nếu là thối rữa sẽ không thể hình thành những mẩu da đều đặn thế này được.”

“Cắt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©?” Bác sĩ Cao cũng tò mò nhìn sang. “Thường thì chuyện này chỉ xảy ra do mâu thuẫn tình cảm.”

“Chưa biết chừng kẻ này định hãʍ Ꮒϊếp người khác, kết quả lại bị người khác cắt phăng của quý cũng nên!” Tôi nói.

“Không thể!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Xung quanh vết cắt không có hiện tượng xuất huyết dưới da, có lẽ là bị cắt sau khi đã chết.”

“Đã gϊếŧ người rồi còn cắt bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©?” Bác sĩ Cao nói. “Vậy càng chứng tỏ hung thủ rất căm hận. Tâm lý này cũng thường xuất phát từ mâu thuẫn tình cảm.”

“Phát hiện ra tổn thương này là một tin tốt lành!” Tôi nói. “Đã xác định được mối quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân, nếu như tìm được lai lịch thi thể, coi như vụ án đã phá được.”

Phân đội trưởng Hoàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là một phát hiện hữu ích. Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta chính là xác định nguyên nhân tử vong của nạn nhân và tổng kết đặc điểm nhận dạng của nạn nhân.”

Chúng tôi rạch mở hết chiều dài của vết thủng do phân hủy trên da đầu, lật lớp da đầu về phía trước và phía sau, để lộ toàn bộ xương sọ.

Đúng như phán đoán của bác sĩ Cao, mặt trong da đầu tại vùng trán của nạn nhân có vết xuất huyết dạng mảng lớn, chỗ xương sọ tương ứng cũng bị vỡ vụn, lún xuống, vết nứt trên xương có dạng đứt đoạn rõ rệt.

“Vết gãy xương đứt đoạn, cho thấy bị tấn công nhiều lần!” Tôi nói. “Hơn nữa, vùng da trên trán không có vết trầy xước hay giập rách, cho thấy bề mặt của hung khí gây án không thô ráp, chất liệu cũng không cứng.”

“Đúng vậy, nếu là dụng cụ bằng sát, khi tấn công liên tiếp vào vùng đầu thì khó tránh để lại vết giập rách.” Bác sĩ Cao nói.

“Phải, anh cũng cảm thấy không phải là dụng cụ bằng sắt.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Em hãy xem xung quanh vết gãy xương trên vùng đầu của nạn nhân, không hề có vết nứt toác, hơn nữa vết gãy rạn treny xương không lan rộng, cho thấy hung khí có lẽ không phải là dụng cụ bằng sắt.”

“Nhưng có một vấn đề.” Tôi nói. “Nếu như tấn công bằng dụng cụ gỗ sẽ rất khó dẫn tới tình trạng xương vỡ vụn và vỡ lõm trên diện rộng thế này được, trừ phi lực tác động cực mạnh.”

“Ý em là,” phân đội trưởng Hoàng nói, “lực tác động mạnh đến thế thì khó có thể do phụ nữ gây ra mà phải nam giới mới làm được. Nhưng nếu gϊếŧ người vì tình thì sao lại có chuyện đàn ông gϊếŧ đàn ông được?”

“Có hai khả năng.”  Tôi nói. “Nạn nhân xâm hại tới vợ hoặc người yêu của hung thủ. Thứ hai, là tình yêu đồng tính.”

“Tình yêu đồng tính.” Bác sĩ Cao đưa kẹp cầm máu banh hậu môn của nạn nhân ra. “Nếp nhăn ở thành hậu môn gần như biến mất hoàn toàn, gây ra hiện tượng này, có lẽ là do bị lỏng nhão trong thời gian dài chứ không phải là do cơ bắp lỏng nhão sau khi chết. Thông thường thì những đặc điểm như cơ vòng hậu môn lỏng nhão, nếp nhăn trên thành hậu môn biến mất hay xuất hiện ở người có quan hệ đồng tính.”

“Vậy thì đúng rồi.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nếu như những phân tích của chúng ta là đúng thì vụ án này có lẽ liên quan tới tình yêu đồng tính.”

“Có được nhiều phân tích như vậy, em cũng đã vững tin rồi.” Tôi nói. “Đầu tiên còn lo vụ án này nan giải, giờ thì có vẻ như không quá khó nữa.”

“Được rồi!” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Chúng ta hãy mau chóng khoanh vùng phạm vi điều tra, tìm kiếm nguồn gốc thi thể trong thời gian ngắn nhất.”

Đã có khá nhiều phân tích hợp lý làm căn cứ, chúng tôi tràn đầy tự tin. Tự tin thì làm việc sẽ hiệu quả và có động lực. Rất nhanh, chúng tôi đã gỡ lấy bốn chiếc răng hàm trên dưới trái phải và cưa lấy liên hợp xương mu của nạn nhân.

“Căn cứ vào liên hợp xương mu và răng, nạn nhân có lẽ khoảng 33 tuổi, sai số không quá hai tuổi.” Tôi gồng mình nín nhịn mùi hôi thối để bóc tách các tổ chức mềm xung quanh liên hợp mu, sau đó kết hợp với độ mòn của răng để tiến hành suy đoán sơ bộ về độ tuổi của nạn nhân.

“Nạn nhân cao tầm 1,68 mét, khổ người trung bình, lại đi một đôi tất bông rất nữ tính.” Phân đội trưởng Hoàng quay sang nói với điều tra viên chính. “Tôi thấy với từng đây manh mối, có lẽ không khó để tìm ra nguồn gốc của thi thể.”

*

Suốt cả ngày tiếp theo, tôi và phân đội trưởng Hoàng nhấp nhổm ngồi chờ tin vui về lai lịch của nạn nhân nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín. Tới chập tối hôm qua, chúng tôi gần như không còn hy vọng gì vào bộ phận điều tra nữa.

“Chắc là nạn nhân không có bạn bè, người thân.” Phân đội trưởng Hoàng nói. “Nếu không thì làm gì có chuyện tới giờ vẫn chưa điều tra được người mất tích có đặc điểm trùng khớp với nạn nhân kia chứ? Nếu không có người thân báo án mất tích thì không thể điều tra được.”

“Ai nói là không thể điều tra được?” Một giọng con gái trong vắt vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của tổ chuyên án. Người vừa bước vào chính là Trương Thu, người phụ trách phòng Giám định ADN của Công an huyện Vân Thái.

“Có phát hiện quan trọng.” Trương Thu nói. “Căn cứ vào phạm vi khoanh vùng đối tượng của các anh, chúng tôi đã thiết lập điều kiện trong kho dữ liệu ADN, sau đó nhập dữ liệu ADN của nạn nhân vào. Thật bất ngờ, đã tìm được thông tin từ trong đó.”

“Là thông tin gì thế?” Phân đội trưởng Hoàng hào hứng nhảy bật lên khỏi ghế.

“Dựa theo kết quả đối chiếu hiện tại,” Trương Thu nói, “nạn nhân có lẽ là Tào Phong, từng bị kết án tù vì tội trộm cắp hai năm về trước, sau đó ngồi tù hơn một năm.”