Sáng hôm sau, tôi và Đại Bảo tràn đầy tự tin tham dự cuộc họp của tổ chuyên án. Ngồi cạnh chúng tôi là Lâm Đào cũng tự tin chẳng kém.
“Tối qua, chúng tôi đã kiểm tra lại hiện trường và khám nghiệm lại tử thi, về cơ bản có thể phục dựng được quá trình gây án của hung thủ.” Tôi đi thẳng vào đề. “Căn cứ vào sự phân bố của vết máu tại hiện trường và trên thi thể, cũng như một số tổn thương mang tính đặc trưng của nạn nhân, tôi có thể phán đoán rằng, khi hung thủ gây án, hai nạn nhân đang thực hiện hành vi giao cấu, sau đó bị hung thủ tấn công đột ngột từ sau lưng.”
“Tôi tán thành.” Lâm Đào nói. “Theo kết quả khám nghiệm hiện trường hôm qua, căn cứ vào hình thái của vết máu phun bắn và hình thái của vết máu dạng vẩy bắn trên trần nhà thì vị trí đứng của hung thủ khi tấn công chắc chắn là chênh chếch trước mặt nạn nhân nữ.”
Toàn bộ tổ chuyên án đều ngẩn ra ngơ ngác. Mọi người hẳn đều đang nghĩ, làm việc cả một ngày trời mà chỉ đưa ra một kết luận thế này thôi sao?
Tôi nói tiếp: “Đúng, bị tấn công trong khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© dẫn đến tử vong, vậy xin hỏi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể nạn nhân ở đâu ra?”
“Đại tiểu tiện đều đã mất kiểm soát, chẳng lẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại không thể mất kiểm soát à?” Có điều tra viên hỏi.
“Trong các vụ án tổn thương sọ não nghiêm trọng, đúng là cũng có trường hợp hoạt tinh.” Tôi nói. “Tuy nhiên tϊиɧ ɖϊ©h͙ mất kiểm soát khác với phóng tinh, vị trí và số lượng đều có sự khác biệt rõ rệt.”
“Việc này thì cũng đâu phải là vấn đề.” Phân đội trưởng Tào quay sang hỏi Tiểu Dương. “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã mang đi xét nghiệm ADN rồi cơ mà. Kết quả thế nào?”
Tiểu Dương ấp úng hồi lâu mới đáp: “Sáng nay mới có kết quả.”
“Sáng nay?” Phân đội trưởng Tào nổi giận. “Đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có kết quả?”
Tiểu Dương đáp: “Gần đây phòng Giám định ADN rất bận rộn với nhiệm vụ lưu trữ ADN cho các vụ bắt cóc trẻ em, chúng tôi cứ nghĩ vụ án này không có vấn đề gì lớn, điều tra quan hệ nhân quả xong sẽ phá được án ngay nên đã không coi trọng chuyện xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙.”
“Có thể hiểu được, đầu tiên chúng tôi cũng quá chủ quan.” Tôi nói đỡ cho Tiểu Dương. “Lúc đầu, chúng tôi cũng cho rằng vụ án này không cần tới sự trợ giúp của bộ phận kỹ thuật hình sự, quan hệ mâu thuẫn rõ ràng, chỉ cần điều tra là có thể phá án.”
Phân đội trưởng Tào hỏi: “Vậy bước tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?”
Tôi nói: “Qua khám nghiệm hiện trường và quần áo tại hiện trường, chúng tôi đã nhận thấy sau khi hung thủ tiến vào hiện trường, không hề có hành vi lục lọi, cũng có nghĩa là hung thủ không phải tới để trộm cắp. Sau khi kiểm tra và phân tích vết cạy cửa, chúng tôi xác định dụng cụ cạy cửa là đồ vật đại loại như cái bay thợ xây. Đó không phải là dụng cụ để gϊếŧ người hay ăn trộm, mà có lẽ là đồ vật luôn mang theo bên mình.”
Tôi uống một ngụm nước, nói tiếp: “Kết hợp với kết quả khám nghiệm tử thi, nạn nhân đúng là đã bị đánh vào đầu bằng dụng cụ giống như búa. Ở hiện trường, chúng tôi cũng đã phát hiện ra một dấu vết có hình chiếc búa, chứng tỏ hung thủ gây án hoàn toàn là do bộc phát.”
“Trước đó, chúng ta cũng đã phân tích như vậy.” Phân đội trưởng Tào nói. “Hung thủ có lẽ là một người đàn ông cũng có hẹn hò với Trương Hoa Nhiêu, nhìn thấy Trương Hoa Nhiêu quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác nên đã nổi giận rồi gϊếŧ chết cả hai người.”
Tiểu Dương lúc này bỗng chen ngang: “Đã có tin từ phòng ADN, xét nghiệm mẫu vật trong âʍ đa͙σ của Trương Hoa Nhiêu cho ra ADN của một người đàn ông, nhưng không phải là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phó Ly.”
Trong tổ chuyên án liền rộ lên tiếng xì xầm bàn tán.
“Đúng là không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phó Ly thật.” Tôi nói. “Đây có lẽ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hung thủ.”
“Lại là một tin tốt lành, chúng ta đã có dấu vân tay và ADN của hung thủ, vụ án sẽ nhanh chóng phá được thôi.” Phân đội trưởng Tào nói.
“Vậy tôi xin trình bày tiếp.” Tôi nói. “Nếu hung thủ hành hung là để trút giận, vậy thì sau khi vào hiện trường, đáng lẽ phải hành hung nạn nhân nữ nặng tay hơn nạn nhân nam mới phải, nhưng qua khám nghiệm, chúng tôi thấy rằng tổn thương ở nạn nhân nam nghiêm trọng hơn nhiều so với nạn nhân nữ. Điều này chứng tỏ hung thủ muốn đánh chết nạn nhân nam ngay tại chỗ chứ không muốn đánh chết nạn nhân nữ. Đánh vào đầu chị ta, có lẽ chỉ là để chị ta mất đi khả năng phản kháng.”
Phân đội trưởng Tào gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Sau khi hung thủ đánh chết nạn nhân nam đã lật người ông ta sang bên cạnh rồi tiếp tục đánh mấy cái vào vùng thái dương của nạn nhân nữ, sau đó thực hiện hành vi hϊếp da^ʍ. Trên người nạn nhân nữ không phát hiện ra tổn thương do kháng cự, do bị khống chế hay tổn thương do hành hạ. Nếu hung thủ gϊếŧ người vì ghen tuông, rất có khả năng sẽ hành hạ nạn nhân nữ, gây ra những tổn thương trong lúc hấp hối hoặc sau khi chết. Điều này chứng tỏ mục đích chính của hung thủ vẫn là tìиɧ ɖu͙© chứ không phải là để trút giận.”
“Tôi xin được bổ sung.” Lâm Đào chen ngang. “Chúng tôi đã phát hiện ra dấu vân tay dính máu trên then cửa chính. Xét nghiệm cho thấy đó là máu của nạn nhân nam. Tức là sau khi sát hại Phó Ly và Trương Hoa Nhiêu, hung thủ đã đi tới trước cửa chính sờ vào then cửa. Rõ ràng không phải là để tẩu thoát ra ngoài theo cửa chính, bởi vì chắc chắn là hắn ra vào bằng cửa hậu. Vậy thì tại sao hắn phải sờ vào then cửa? Tôi cứ thắc mắc mãi về chuyện này. Hôm qua, tôi lại phát hiện ra một góc rèm cửa sổ có vài vết máu dạng bôi quệt, có lẽ là bị bàn tay dính máu của hung thủ quệt qua. Giờ thì tôi đã hiểu rồi.”
Phát hiện mới của Lâm Đào khiến tôi sửng sốt đến độ không ngậm nổi miệng lại.
Lâm Đào nói tiếp: “Tôi cảm thấy sau khi gϊếŧ người, trước khi hãʍ Ꮒϊếp tử thi, hung thủ đã có một động tác nữa, đó là kiểm tra xem cửa chính đã cài chặt then chưa, và còn kéo rèm cửa sổ cho kín.”
“Ý cậu muốn nói, khi hung thủ vào hiện trường, rèm cửa sổ đang mở?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, nhìn theo hướng của vết máu dạng quệt, có thể phán đoán đó là động tác kéo rèm cửa sổ.” Lâm Đào tự tin nói.
“Phát hiện này của cậu cực kỳ quan trọng, đã khẳng định cho suy đoán của tớ.” Tôi hưng phấn nói. “Vừa nãy chúng ta đã nói, mục đích chính của hung thủ khi vào nhà gây án là tìиɧ ɖu͙© chứ không phải là thù oán hay nợ nần. Vậy thì điều gì đã khiến hung thủ kích động tới mức gϊếŧ người? Chắc chắn có liên quan tới tìиɧ ɖu͙©.”
Tôi cúi đầu, sắp xếp lại dòng suy nghĩ rồi nói: “Tôi xin mạnh dạn suy đoán rằng, rất có thể khi Trương Hoa Nhiêu quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Phó Ly đã để hung thủ nhìn thấy. Hung thủ thú tính trỗi dậy, bèn dùng chiếc bay mang theo bên mình cậy mở cửa sau. Do cửa chính bằng sắt, lại đã cài chặt nên hung thủ chỉ có thể đột nhập qua cửa hậu. Sau khi vào nhà, động tác của hung thủ rất nhanh gọn, chỉ gϊếŧ người, kiểm tra cửa chính, cửa sổ, hϊếp da^ʍ tử thi rồi bỏ đi.”
Đại Bảo gật đầu nói: “Phải, tôi hoàn toàn đồng ý. Sở dĩ hung thủ không yên tâm, còn đi kiểm tra then cửa, kéo kín rèm cửa sổ dù đang lúc nửa đêm, bất chấp trong phòng nóng nực, bởi vì hắn sợ có ai đó cũng giống như hắn, nhìn thấy cảnh quan hệ mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi làm ra chuyện kích động.”
“Đúng vậy.” Tôi nói. “Điều này chứng tỏ hung thủ có tâm lý cảnh giác cao độ, tâm lý này được hắn đúc rút ra từ chính quá trình phạm tội của bản thân. Nói một cách đơn giản, hắn sợ người khác bắt chước mình.”
“Phân tích rất có lý.” Phân đội trưởng Tào nói. “Vậy thì hướng điều tra trước đây của chúng ta đã trật lất rồi. Các anh có kiến nghị nào cho bước triển khai công tác tiếp theo không?”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Như chúng tôi vừa nói, hung thủ mang theo bay bên mình nên rất có thể hắn là thợ xây và sống ở gần đó, hoặc là đang làm thuê ở gần đó. Vì án mạng xảy ra vào khoảng 10 giờ đêm, nên chắc chắn hắn cần phải đi qua hiện trường hẻo lánh này, hơn nữa, phải là tình cờ chứ không phải cố ý.”
“Thợ xây, gần hiện trường?” Điều tra viên cau mày nói. “Đúng là có vài thợ xây đang làm thuê quanh đó, do trong khu vực vẫn có một vài nhà đang xây sửa.”
“Phải, nên bắt đầu từ những người này, bởi vì 10 giờ đêm thường là lúc kết thúc công việc ca đêm.” Tôi nói.
“Tôi xin được bổ sung.” Lâm Đào nói. “Phía bắc của căn nhà có một ô cửa sổ, trước đó chúng tôi đã phân tích, hug thủ rất có thể đã nhìn trộm vào nhà qua ô cửa sổ đó, sau đó đi vòng ra cửa sau gây án. Phía dưới là một bồn hoa, hôm qua, sau khi chúng tôi phát hiện ra dấu vết trên rèm cửa sổ đã tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng bồn hoa.”
Tôi nhìn Lâm Đào với ánh mắt chờ đợi.
Lâm Đào liếc tôi một cái, nói tiếp: “Trong bồn hoa có một số vết chân lộn xộn, nhưng có một vết chân giẫm lên vài cọng cỏ. Căn cứ vào tình hình đổ gãy của cỏ, chúng tôi phán đoán đó là vết chân mới nhất. Cũng tức là, đây rất có thể là vết chân của hung thủ.”
“Có giá trị đối chiếu không?” Tôi hỏi vậy nhưng kỳ thực cũng chẳng để làm gì, bởi chúng tôi đã có ADN và vân tay của hung thủ.
“Không có giá trị đối chiếu.” Lâm Đào nhìn tôi với ánh mắt bí hiểm. “Bởi vì chỉ có dấu vết của mũi chân.”
Tôi hiểu ánh mắt của Lâm Đào muốn nói với tôi rằng, dấu mũi chân này có ý nghĩa sâu xa. Tôi ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên bừng tỉnh: “Ý cậu là, hung thủ đã nhón mũi chân lên?”
“Phải, theo đo đạc của chúng tôi, từ mặt đất tới cửa sổ cao khoảng 1,55 mét, người phải cao trên 1,7 mét may ra mới nhìn qua cửa sổ vào trong được.” Lâm Đào nói. “Hung thủ phải kiễng chân mới cò thể nhìn trộm vào bên trong, cho thấy có lẽ hắn chỉ cao tầm mét sáu. Ngoài ra, theo thực nghiệm hiện trường, chúng tôi nhận thấy phải là người cao tầm mét sáu đứng trước giường vung búa mới có thể để lại vết máu vẩy ở vị trí đó trên trần nhà.”
“Cao tầm 1,6 mét, nam giới, thợ xây.” Tôi tổng kết. “Ngoài ra, tổn thương tại vùng chẩm của Phó Ly rất nghiêm trọng, xương sọ vỡ lún một mảng lớn khiến não bật ra ngoài, bắn tứ tung, chứng tỏ hung thủ rất khỏe, có lẽ là một người đàn ông cường tráng.”
“Được rồi!” Điều tra viên phụ trách mặt tươi như hoa. “Có được những đặc điểm này đã đủ để khoanh vùng nghi phạm rồi. Theo tôi thấy, đối tượng đáp ứng được những điều kiện kể trên ở xung quanh hiện trường không quá năm người.”
“Hơn nữa đã có vân tay.” Phân đội trưởng Tào nói. “Năm phút là có thể hoàn tất đối chiếu. Nếu lần này các anh phân tích đúng, có thể hoàn tất phá án ngay trong chiều nay!”
Cuối cùng, tôi đã có một giấc ngủ trưa ngon lành không mộng mị.
Lâm Đào đánh thức tôi khỏi giấc ngủ say sưa.
“Đã phá án rồi.” Cậu ta hớn hở nhìn tôi nói. “Anh họ, đi nghe thẩm vấn không?”
Khi tối phòng giám sát thẩm vấn, chúng tôi nhìn thấy một gã đàn ông lùn tịt, ngoại hình khó coi đang cúi đầu hút thuốc lá.
Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, giống như trong phim ảnh, hễ nghi phạm thẫn thờ buông một câu “cho tôi xin điếu thuốc”, thường là đã sắp sửa khai nhận.
“Tôi… tôi chỉ… nhất… nhất thời… kích động…” Gã đàn ông hút xong điếu thuốc, quả nhiên bắt đầu lắp bắp, “tôi… tôi không kiếm… kiếm nổi vợ. Tôi cũng… cũng muốn…”
“Không cần nói lý do, mau khai ra buổi tối hôm đó anh đã làm những gì?”
“Buổi tối… hôm… hôm đó… tôi đi… lát… lát nền… cho nhà người ta.”
Tôi là người nóng tính, không thể nào chịu đựng nổi tình trạng phỏng vấn lắp bắp rùa bò thế này. Tôi bèn châm một điếu thuốc, sang phòng làm việc bên cạnh bật máy tính lên chơi trò đánh bài.
Khoảng một tiếng sau, Lâm Đào bước lại vỗ vai tôi: “Anh họ, đừng chơi nữa. Phân tích của chúng ta hoàn toàn chính xác.”
“Ồ, hắn khai thế nào?”
“Tối hôm đó, sau khi hết giờ làm, hắn đi qua hiện trường,” Lâm Đào từ tốn kể lại, “bỗng nghe thấy tiếng đàn bà rên la, bèn lần theo âm thanh tiến về phía căn nhà vẫn sáng đèn lại không kéo rèm cửa sổ, sau đó kiễng chân nhìn qua cửa sổ vào trong nhà, lén lút theo dõi toàn bộ cảnh mây mưa của hai người bên trong. Cũng thật trùng hợp, chính hắn đã xây căn nhà này nên hiểu rõ kết cấu của căn nhà. Thế là trong lúc kích động, hắn đã cạy cửa sau, đột nhập vào trong nhà gϊếŧ người rồi hϊếp da^ʍ tử thi.”
“Vụ án này thực ra rất đơn giản.” Tôi nói. “Nếu ngay từ đầu, chúng ta không bị ấn tượng chủ quan chi phối thì đã không phải đi đường vòng thế này.”
“Phải đấy!” Lâm Đào gật đầu. “Ấn tượng chủ quan đúng là tai hại.”
“Chết rồi, chúng ta phải về ngay thôi!” Tôi kêu lên. “Ngày mai chính là sinh nhật Linh Đan rồi. Mà này, cậu định tặng cái gì cho chị Linh Đan của cậu đấy?”
“Về đến nhà đã hơn 10 giờ rồi.” Lâm Đào nói. “Đi đâu mua quà được nữa? Hay là tớ mang cậu đến tặng cho chị ấy?”
“Hừm!” Tôi khinh bỉ đáp. “Tớ có phải là tài sản của cậu đâu?”
*
Bữa tiệc sinh nhật của Linh Đan vô cùng vui vẻ. Vụ án đã được phá, không còn gì phải bận lòng, mọi người đều ăn uống nhiệt tình.
Buổi tối, nằm trên giường nhìn lên trần nhà, tôi nói: “Phải rồi, có một chuyện anh quên chưa nói với em.”
Linh Đan vui vẻ ghé lại gần tôi: “Chuyện gì thế? Chuyện vui hay chuyện buồn?”
“Là chuyện vui.” Tôi mỉm cười nói. “Vụ án cô em họ Tiếu Tiếu của em cuối cùng đã có manh mối rồi!”