Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 25: Vụ án thứ 5 - Thiếu nữ không mặt (3)

Đại Bảo hích vào lưng tôi một cái, nói khẽ: “Này… thi thể sắp biến mất rồi kìa!”

Tôi chau mày, bước vào trong phòng họp.

“Đương nhiên là chị có quyền quyết định.” Phân đội trưởng Hoàng mặt đỏ lựng nói. “Chúng tôi đang xin ý kiến của chị đấy thôi, rất mong chị hợp tác.”

“Tôi không hợp tác!” Mẹ Đường Ngọc quệt nước mắt nói. “Tôi biết con gái tôi bị xe tông chết, nó chết rồi mà còn đày đọa nó, tôi không đành lòng!”

“Nếu con gái chị bị chết oan,” tôi nói xen vào, “thì đó mới là đày đọa.”

Mẹ Đường Ngọc không nhận ra tôi bước vào từ lúc nào, chị ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nói: “Chết oan là thế nào? Mọi người đi qua chỗ đó nhìn thấy đều nói là con gái tôi bị xe ô tô đâm chết…”

“Tôi cũng đâu có phủ định con gái chị bị xe đâm?” Tôi nói. “Nhưng chúng tôi đã phát hiện ra một số hiện tượng bất thường, cảm thấy vụ việc có chỗ đáng ngờ, chúng tôi muốn giúp Đường Ngọc điều tra rõ chân tướng.”

Vừa nghe thấy hai chữ “đáng ngờ”, khóe miệng chị ta bỗng giật lên một cái. Chị ta lau nước mắt, nói: “Làm gì có gì đáng ngờ? Lấy đâu ra đáng ngờ cơ chứ? Đường Ngọc rất ngoan, chưa bao giờ làm chuyện hư đốn, không có, chắc chắn là không có gì đáng ngờ.”

“Chị xem, trời nóng nực thế này, chúng tôi cũng chẳng muốn bới việc ra làm, phải không?” Tôi khuyên chị ta. “Nhưng một khi đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, chúng tôi phải tháo gỡ bằng được, nếu không, chúng tôi sẽ thấy lương tâm cắn rứt mà con gái chị cũng chết không nhắm mắt.”

“Chị không sợ con gái hiện hồn về đòi nợ chị à?” Đúng lúc đó, điều tra viên chính bước vào phòng họp, ném toẹt một xấp hồ sơ lên mặt bàn, tức giận trừng mắt nhìn vào mẹ Đường Ngọc.

Giọng điệu đó rõ ràng đã khiến chị ta giật mình kinh hãi, vội cúi gằm mặt, vân vê gấu áo, miệng lúng búng: “Các anh định làm gì?”

“Chị không muốn chúng tôi điều tra ra uẩn khúc gì bên trong, điều này thì chị hiểu rõ, tôi không muốn nhiều lời.” Giọng điều tra viên lạnh tanh. “Nhưng tôi tin rằng chị cũng chưa hiểu rõ tại sao con gái chị lại chết đâu. Chị chỉ muốn yên chuyện để yên thân thôi, chị không biết nghĩ cho con gái mình sao?”

Mẹ Đường Ngọc bỗng òa khóc nức nở, nấc lên từng chập. Tôi tò mò nhìn sang điều tra viên, không hiểu anh ta muốn ám chỉ chuyện gì.

Điều tra viên dường như không muốn vạch mặt tại trận nên chỉ lạnh lùng nhìn mẹ Đường Ngọc. Đợi đến khi khóc cạn nước mắt, chị ta mới mềm nhũn ngồi phịch xuống trước bàn, thẫn thờ cầm bút ký vào tờ thông báo giải phẫu tử thi, sau đó vừa lau nước mắt, vừa lủi thủi đi ra khỏi phòng họp.

“Các anh làm gì thế?” Thấy mẹ Đường Ngọc âm thầm bỏ đi, tôi cảm thấy tội nghiệp, bèn nhịn không nổi hỏi luôn. “Chị ta đang đau khổ, sau này lại phải chịu cảnh sống đơn độc, tại sao các anh phải làm căng với chị ta thế?”

“Mọi oan nghiệt đều do chính chị ta gây ra.” Điều tra viên lật mở tập hồ sơ, nói. “Chúng tôi đã nắm được đầy đủ chứng cứ, chứng minh chị ta cưỡng ép con gái phải quan hệ với bí thư đại đội để kiếm tiền.”

“Quan hệ tìиɧ ɖu͙©?” Tôi hoàn toàn chết lặng.

“Đúng vậy, chúng tôi đã có lời khai của nhiều nhân chứng, nói là từ năm ngoái, Đường Ngọc đã có quan hệ tìиɧ ɖu͙© với bí thư đại đội. Cô bé không muốn thế, nhưng đã bị mẹ đẻ cưỡng ép. Mỗi một lần như vậy, bí thư đại đội lại cho họ tiền, còn cho họ hưởng một số chính sách ưu đãi.” Điều tra viên bày tập hồ sơ ra bàn, nói.

Tôi nhìn qua ô cửa sổ, dõi theo bóng bà mẹ đã đi xa, đột nhiên ớn lạnh trong người. Người đàn bà vừa khóc lóc thảm thiết trước mặt chúng tôi lại nhẫn tâm ép con gái ruột bán thân! Trên thế gian này lại có người mẹ độc ác đến thế sao, chỉ vì tiền mà mang bán cả đứa con gái mình rứt ruột đẻ ra?

“Các anh đã làm thế nào để điều tra ra được?” Tôi hỏi. “Đáng tin cậy chứ?”

“Rất đáng tin cậy!” Điều tra viên gật đầu. “Có người nhìn trộm, nghe trộm thấy, có người nghe chính miệng bí thư đại đội khoe khoang lúc rượu say. Đường Ngọc rất xinh nên trong thôn có rất nhiều người tỏ ra bức xúc trước chuyện này. Đương nhiên, cũng có sự bức xúc xuất phát từ lòng đố kỵ.”

“Dù sao thì cô bé cũng thật đáng thương. Giờ đây, cần phải làm rõ chân tướng về cái chết của cô bé.” Tôi nói. “Bây giờ, tôi sẽ tiến hành giải phẫu tử thi, các anh hãy đi lấy mẫu máu của bì thư đại đội, xem thử trong móng tay của Đường Ngọc có ADN của hắn không. Chưa biết chừng kẻ xô xát với Đường Ngọc trước đó chính là tay bí thư đại đội này.”

*

Lại quay trở về gian nhà xác cũ kỹ tồi tàn, lại quay trở về với bầu không khí sặc mùi thối rữa, tôi thở hắt ra một hơi dài, lên dây cót tinh thần rồi mặc vào người bộ trang phục giải phẫu.

Sau khi cạo bỏ mái tóc của Đường Ngọc, thương tổn trên đầu liền phơi ra trước mắt.

Tại vùng chẩm trắng nhợt của Đường Ngọc, có một mảng tím xanh đường kính khoảng 10 centimet.

“Ở đây có xuất huyết dưới da.” Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, nói. Tôi vẫn lặng thinh, đưa lưỡi dao rạch mở da đầu, lộn lớp da về phía sau.

“Xuất huyết dưới da chỉ giới hạn ở những chỗ xương sọ nhô lên, có lẽ là va đập với một mặt phẳng tương đối rộng.” Tôi nói.

“Đầu đập xuống đất?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không, không thể như vậy được. Anh còn nhớ không, hiện trường là con đường đá rất gồ ghề thô ráp, lực ma sát rất lớn, dù có đập thẳng xuống đường cũng sẽ để lại vết thương giập rách trên đầu. Nhưng da đầu Đường Ngọc vẫn còn nguyên vẹn, không có bất cứ vết xây xước nào.”

“Hay là vì có tóc?” Chị Hồng đứng bên cạnh lên tiếng.

“Không thể!” Tôi nói. “Tóc có dày đến đâu thì những mỏm đá gồ ghề trên mặt đường vẫn sẽ tạo thành vết thương trên da đầu. Bởi vậy, em cho rằng, tổn thương kiểu này có lẽ được hình thành do va chạm với mặt phẳng nhẵn nhụi.”

Phân đội trưởng Hoàng bèn hỏi: “Thế là bị ngã hay bị đâm? Nếu là bị đâm trên mặt phẳng nhẵn nhụi sẽ như thế nào?”

“Ừm!” Tôi gật đầu thầm nghĩ, phân đội trưởng Hoàng đã nói đúng trọng tâm. “Va đập do ngã thì phần đầu vận động giảm tốc, còn va đập do đâm thì phần đầu vận động gia tốc, điểm này cũng dễ phân biệt, xem thử có tổn thương dội đối lực hay không là biết ngay thôi.”

Muốn kiểm tra tổn thương dội đối lực, phải mở hộp sọ. Huyện Đan Bắc trang thiết bị lạc hậu, đến cưa điện cũng không có, vẫn phải dùng cưa tay để mở xương sọ. Xương sọ người rất cứng, cưa tay rất mất sức, không biết chị Hồng mảnh mai thế kia đã làm thế nào để bám trụ được suốt bao năm qua.

Lần này, đương nhiên tôi và Đại Bảo “xung trận”, cưa tay có lẽ dùng đã lâu rồi nên không còn sắc bén, hai thằng tôi hì hục đến nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi đầm đìa như tắm, mãi mới cưa được nắp hộp sọ ra. Tôi quay sang nhìn chị Hồng, trong mắt tràn đầy khâm phục.

Sau khi mở tách màng cứng, tổn thương ở tổ chức não đã được phơi bày. Bên dưới lớp màng cứng tại vùng chẩm của Đường Ngọc có một khối máu tụ rất lớn, tổ chức não có hiện tượng giập nát. Ở vị trí đối xứng tại vùng trước trán cũng có một chỗ tụ máu nhỏ hơn, tổ chức não cũng bị giập. Tôi quan sát kỹ vùng da trước trán của Đường Ngọc, khẳng định hoàn toàn không có tổn thương trên da, liền nói: “Là tổn thương dội đối lực do phần đầu vận động giảm tốc đột ngột gây ra, có thể xác định chắc chắn tổn thương của nạn nhân hình thành do bị ngã, khiến vùng chẩm đập xuống bề mặt nhẵn nhụi.”

Lúc này, Đại Bảo đã mở lớp da bụng và ngực của thi thể ra, kiểm tra tình trạng tổn thương của xương sườn, nghe tôi nói vậy liền hỏi: “Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn vậy sao? Đúng là đã ngã chết trên một mặt phẳng nhẵn nhụi, sau đó mới bị chuyển tới hiện trường?”

“Không thể!” Tôi nói. “Tụ máu dưới màng cứng với diện tích rộng thế này, kết hợp với giập não, gãy xương nền sọ, mức độ chấn thương sọ não rất nghiêm trọng, sẽ khiến nạn nhân nhanh chóng tử vong. Nếu lại di chuyển thi thể tới hiện trường thì những tổn thương khác trên cơ thể sẽ không còn phản ứng sống. Nhưng hai bên xương sườn của Đường Ngọc gãy xương rất nhiều chỗ, tổ chức mềm quanh vết gãy đều có hiện tượng xuất huyết, chỗ gan, lá lách giập rách cũng có xuất huyết, những vết xây xước trên da đều kèm theo chảy máu, cho thấy có phản ứng sống.”

“Vậy theo em, tại sao xương sườn lại gãy?” Chị Hồng hỏi.

“Ngã!” Tôi nói. “Khi khám nghiệm bên ngoài thi thể, thấy rằng có lẽ nửa thân trên của nạn nhân đã ngã sấp xuống đất nên gãy xương sườn cũng là hợp lý, trên da ngực cũng có vết trầy xước.”

“Tức là ý em vẫn nghiêng về tổn thương do tai nạn giao thông?” Đại Bảo hỏi.

Tôi khẽ gật đầu: “Chỗ gan và lá lách bị giập rách đều ở gần dây chằng, là đặc trưng điển hình của chấn thương. Loại tổn thương này, con người không thể gây ra được.”

Hiện trường giải phẫu lặng im phăng phắc.

Tôi nói tiếp: “Thế nhưng, cũng có khả năng chiếc xe gây ra tai nạn là của bí thư đại đội.”

“Sao có thể khẳng định chiếc xe gây tai nạn là của hắn?” Chị Hồng hỏi. “Vừa nãy điều tra viên đã nói, xe của bí thứ đại đội là loại xe việt dã rẻ tiền.”

Tôi không nói gì, cầm thước dây đo đạc vài vị trí trên thi thể, nói: “Mọi người xem này, khi thi thể nằm sấp, vị trí nhô lên khỏi mặt đất cao nhất là vùng bả vai, khoảng 22 centimet.”

“Phải… thế thì sao nào? Có thể nói lên điều gì?” Đại Bảo ngơ ngác hỏi.

“Anh đừng quên, trên lưng thi thể có một vết rách toạc, có phương hướng rõ ràng, lực kéo rất lớn. Khả năng lớn nhất chính là chiếc xe đã lao qua trên người nạn nhân, nhưng bánh xe chưa cán lên người cô bé.” Tôi vừa phác tay ra hiệu vừa nói. “Với loại xe con bình thường, khi chở một người, vị trí thấp nhất dưới gầm xe cách mặt đất khoảng 15 centimet, nếu chiếc xe đó băng qua trên người nạn nhân, những bộ phận kim loại ở chỗ thấp nhất dưới gầm xe sẽ phải cứa vào da thịt của nạn nhân.”

“Hiểu rồi!” Đại Bảo bừng tỉnh nói. “Ở huyện nghèo vốn có rất ít xe ô tô, nhà nào có xe cũng chỉ là xe tải, dùng để chở hàng. Gầm xe tải đương nhiên sẽ cao hơn 22 centimet nhiều, không thể hình thành nên vết trầy xước trên lưng Đường Ngọc được.”

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy. Sở dĩ trên lưng nạn nhân chỉ có vết thương nhẹ, cho thấy vị trí thấp nhất dưới gầm xe vào khoảng 22 centimet, nên vừa không gây ra vết thương nghiêm trọng, lại vừa không đến nỗi không để lại vết xây xước.”

“Vị trí thấp nhất dưới gầm xe cách mặt đất khoảng 22 centimet, độ cao này thông thường chỉ có ở xe việt dã.” Phân đội trưởng Hoàng gật đầu nói. “Xung quanh đây, chỉ có nhà bí thư đại đội là có xe việt dã. Chúng ta sẽ tới đó để kiểm tra.”

“A!” Đại Bảo chợt kêu lên một tiếng.

Chúng tôi ngoảnh lại nhìn, thấy anh ta đã mở tử ©υиɠ của bé gái ra. Giọng anh ta có phần sửng sốt: “Thành trong tử ©υиɠ sao trông lại khác thường thế nhỉ…”