Pháp Y Tần Minh - Quyển 2: Lời Tố Cáo Lặng Thầm

Chương 20: Vụ án thứ 4 - Người đẹp bên song (3)

“Chất lỏng bên trong ống tiêm là nước cơm, tạp chất là vụn cơm.” Lúc này, phân đội trưởng Lưu bước vào phòng giải phẫu thông báo. “Ngoài ra, dưới đế điện thoại bàn đúng là có vân tay của bốn ngón liền nhau, qua giám định đã xác nhận, vân tay trên ống tiêm và đế điện thoại là của cùng một người, chính là Tiểu Thái.”

“Phải, tôi cũng đoán là như vậy!” Sư phụ nói. “Vừa rồi khám nghiệm tử thi cho thấy, ông cụ đã bị cho ăn bằng cách bơm ống tiêm trong một thời gian dài, nhưng do bị l*иg ruột nên không thể bài tiết phân, khiến cho dạ dày phình to hết cỡ chèn ép vào tĩnh mạch trong khoang bụng. Các cơ quan nội tạng bị thiếu máu khiến chức năng suy thoái, cuối cùng dẫn đến tử vong.”

Nghe sư phụ giảng giải một hồi, phân đội trưởng Lưu ngây người trợn tròn mắt, rõ ràng là rất ngạc nhiên.

“Là bội thực.” Tôi bổ sung.

Phân đội trưởng Lưu lúc này mới bừng tỉnh, gật đầu nói: “Hóa ra hung thủ là Tiểu Thái.”

“Có lẽ chỉ là vô tình.” Sư phụ nói. “Nhìn vào thi thể của ông Khổng, biết rằng trước lúc chết, ông cụ luôn được vệ sinh sạch sẽ, cơ thể không hề có vết hoại tử. Điều đó chứng tỏ Tiểu Thái luôn tận tụy chăm sóc bố chồng nên chắc cũng không có động cơ để sát hại ông cụ. Có lẽ tại Tiểu Thái thiếu hiểu biết nên mới vô tình hại chết bố chồng mình.”

“Nghe anh phân tích,” phân đội trưởng Lưu nói, “liệu có phải vì phát hiện ra bố chồng đã chết nên Tiểu Thái tự sát không?”

“Anh thì chỉ thích đơn giản hóa.” Tôi nói, “nếu là vụ án gϊếŧ người tự sát thì các anh khỏi phải thức đêm đúng không?”

Phân đội trưởng Lưu bật cười.

Lúc này, bác sĩ Tôn đã cùng cậu thực tập sinh chuyển thi thể của Tiểu Thái lên bàn giải phẫu thế chỗ cho thi thể của ông Khổng. Sư phụ bước lại, tiến hành khám nghiệm bên ngoài thi thể theo trình tự từ đầu tới chân.

“Kết mạc có điểm xuất huyết, môi tím xanh, má cũng tím xanh, giường móng (1) đỏ tím.” Sư phụ nói.

(1) Giường móng (nail bed), tức lớp mô mềm nằm bên dưới phiến móng, chứa rất nhiều mạch máu nhỏ, khiến cho móng tay trông có màu hồng.

“Hiện tượng ngạt thở rất rõ ràng!”

“Vùng cổ có hiện tượng xuất huyết dưới da dạng sợi rõ rệt.” Tôi chỉ kẹp cầm máu vào cổ nạn nhân, nói: “Về cơ bản có thể khẳng định là bị bóp cổ đến chết.”

Sư phụ nói với phân đội trưởng Lưu: “Có vẻ như ước muốn của anh đã bị dập tắt rồi. Có rất nhiều cách dẫn đến tử vong nhưng chết do bóp cổ thì không thể tự mình gây ra được. Tiểu Thái đã bị kẻ khác gϊếŧ hại.”

Tuy về cơ bản đã xác định được nguyên nhân tử vong nhưng sư phụ vẫn hướng dẫn chúng tôi tiếp tục giải phẫu thi thể Tiểu Thái theo đúng trình tự giám định. Vừa khẽ dịch chuyển thi thể, từ trong hạ bộ liền rỉ ra dòng chất lỏng màu vàng nhạt.

Tôi quấn mảnh vải gạc quanh kẹp cầm máu, lấy mẫu xét nghiệm từ trong âʍ đa͙σ của nạn nhân.

“Chắc chắn là tϊиɧ ɖϊ©h͙, hơn nữa, lượng không hề ít.” Tôi chau mày nói. “Cửa mình sưng tấy, thành trong âʍ đa͙σ có nhiều vết xây xước. Hành vi giao cấu rất thô bạo.”

“Lát nữa giải phẫu xong đưa đi xét nghiệm sau vậy.” Sư phụ thấy mọi người đều bận, bèn nói.

“Khả năng cao là xâm hại tìиɧ ɖu͙©.” Đại Bảo nói. “Nạn nhân đã bị bóp cổ tới chết, cổ tay có tổn thương nhẹ do bị khống chế, trong âʍ đa͙σ có một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn mới, thành trong âʍ đa͙σ bị tổn thương, vùng bả vai sau lưng có hiện tượng xuất huyết dạng mảng do bị chèn ép. Hoàn toàn trùng khớp với đặc trưng của tổn thương trong vụ án gϊếŧ người hϊếp da^ʍ.”

“Nhưng sư phụ đã nói,” tôi thắc mắc, “Tiểu Thái là người thận trọng, sẽ không thể mở cửa cho người lạ vào nhà lúc đêm hôm, mà chị ta lại chẳng quen ai ở đây cả.”

“Vụ án này cần phải phán đoán một cách tổng hợp.” Sư phụ chau mày nói. “Thời điểm rất đặc biệt, Tiểu Thái chết vào buổi tối sau khi ông Khổng chết một ngày. Ông Khổng chết vào đêm hôm kia, có lẽ đến sáng hôm sau, Tiểu Thái mới phát hiện ra bố chồng đã chết, đến đêm thì bị tấn công. Chắc là không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đến thế. Hai sự việc này chắc chắn là có mối liên quan mật thiết với nhau.”

“Liên quan thế nào ạ?” Tôi thấy đầu óc rối tinh rối mù. “Nếu nhất định phải kết nối lại với nhau thì chỉ anh chồng mới có khả năng.”

“Đúng vậy, là anh chồng.” Đại Bảo nói. “Vì sao không thể là chồng cô ấy kia chứ?”

Tôi chống hai tay lên bàn giải phẫu, hồi tưởng lại tình hình hiện trường, nói: “Giờ ngồi nghĩ lại, mới thấy rất có thể là do chồng nạn nhân gây ra.”

“Vậy cậu hãy nói thử xem, căn cứ là gì?” Sư phụ bắt đầu đặt câu hỏi.

“Thứ nhất, qua điều tra cho thấy, Khổng Uy rất hiếu thảo với bố, vì bố nằm viện mà anh ta đã đánh đập vợ mình. Nếu anh ta mà biết bố mình chết vì cách cho ăn của vợ thì hậu quả không biết sẽ thế nào.” Tôi nói. “Thứ hai, em nhớ lại hiện trường có dấu vết đập phá đồ đạc, tức là đập vỡ điều hòa xong liền bóp cổ nạn nhân. Hơn nữa, em thấy quá trình này diễn ra rất chóng vánh, vì cánh đảo gió điều hòa không bị xê dịch, vẫn nằm nguyên trên gối. Trước mắt, có thể khẳng định chắc chắn rằng, Tiểu Thái đã cầm điện thoại ném vào điều hòa. Thông thường, khi vợ chồng cãi vã kịch liệt sẽ đập phá đồ đạc. Chứ nếu vật lộn với người ngoài thì phải dùng điện thoại để chống đỡ, chứ ném lên cao để làm gì? Nói tóm lại, dựa vào tình hình hiện trường, có lẽ là hai vợ chồng cãi vã, Tiểu Thái đã cầm điện thoại ném vào điều hòa. Sau đó, hung thủ đã đè chị ta xuống giường, bóp cổ đến chết. Vậy chồng chị ta chính là nghi phạm số một trong vụ án này.”

“Thế còn hành vi giao cấu gây tổn thương âʍ đa͙σ, phải giải thích thế nào?” Đại Bảo hỏi.

Tôi nói: “Rất bình thường. Tổn thương ở âʍ đa͙σ có phản ứng sống, phần lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chảy ra ngoài, cho thấy nạn nhân đã bị hãʍ Ꮒϊếp khi còn sống, sau đó mới bị bóp cổ đến chết. Nói cách khác, sau khi kết thúc hành vi giao cấu, nạn nhân vẫn không hề thay đổi tư thế, nếu không thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chảy ra ngoài, không thể còn nhiều như vậy. Còn về tổn thương âʍ đa͙σ và quần áo bị xé rách, cũng có thể giải thích được. Khổng Uy làm việc xa nhà lâu ngày, thiếu thốn tình cảm, về đến nhà giận vợ nên đã cưỡng bức nạn nhân, điều đó cũng có khả năng.”

“Vậy Khổng Uy có biết cha mình đã chết không?” Đại Bảo hỏi.

“Em cảm thấy có lẽ là biết. Theo em, hiện tại không phải là lễ tết hay ngày nghỉ, cũng không phải là ngày mùa bận rộn, đáng lẽ phải ở ngoài làm việc kiếm tiền. Vậy anh ta trở về nhà để làm gì?” Tôi phân tích. “Khả năng lớn nhất vẫn là sau khi Tiểu Thái phát hiện ra ông cụ đã chết liền gọi điện báo cho Khổng Uy về, thời gian cũng rất trùng khớp.”

“Tôi bảo họ kiểm tra nhật ký cuộc gọi là biết ngay thôi.” Phân đội trưởng Lưu bước sang bên cạnh, lệnh cho điều tra viên kiểm tra nhật ký cuộc gọi giữa Tiểu Thái và Khổng Uy.

“Cậu nói rất có lý!” Sư phụ lên tiếng. “Mọi phân tích đều đã có căn cứ, lập tức tìm kiếm Khổng Uy ngay, xét nghiệm ADN của tϊиɧ ŧяùиɠ. Kiểu gì thì Khổng Uy cũng có liên quan trực tiếp tới vụ án này. Còn nếu không phải do anh ta làm thì trong lòng tôi vẫn còn một khúc mắc.”

“Khúc mắc gì kia?” Tôi và Đại Bảo đồng thanh hỏi.

“Hiện chưa nói rõ được!” Sư phụ nói. “Các cậu đi giám định ADN đi đã, tôi muốn suy nghĩ kỹ thêm.”

*

Tôi và Đại Bảo mau chóng lái xe tới phòng Giám định ADN của Công an huyện Thanh Hương. Chuyên gia giám định ADN ở đây là chị Trịnh, một người giàu kinh nghiệm bậc nhất về kỹ thuật ADN trong tỉnh chúng tôi.

Chị Trịnh thấy chúng tôi bước vào liền nói ngay: “Các anh tới thật đúng lúc, vừa phân tích được mẫu ADN của Khổng Uy, Khổng Tấn Quốc và Tiểu Thái. ADN của Khổng Uy được điều tra viên lấy ở nhà Khổng Uy, đủ điều kiện đối chiếu.”

“Nửa năm nay Khổng Uy không ở nhà, ADN lấy được ở nhà anh ta có đảm bảo không?” Tôi hỏi.

Chị Trịnh nói: “Chuyện này tôi cũng đã tính đến, đã tiến hành phân tích nhiễm sắc thể Y trong mẫu xét nghiệm, có thể khẳng định đó chính là con trai của Khổng Tấn Quốc.”

Tôi gật đầu, khâm phục sự cẩn trọng của chị Trịnh: “Chị Trịnh, đây là mẫu vật lấy từ âʍ đa͙σ của nạn nhân nữ Tiểu Thái. Hiện tại, chúng em suy đoán Khổng Uy là nghi phạm số một của vụ án này, hơn nữa sau khi xảy ra hành vi tìиɧ ɖu͙©, Tiểu Thái vẫn nằm nguyên trên giường. Bởi vậy, mẫu tϊиɧ ɖϊ©h͙ này rất có thể là của Khổng Uy.”

“Được!” Chị Trịnh nhận lấy mẫu thử, nói. “Tôi cần sáu tiếng.”

“Sư phụ dặn chúng em chờ ở đây để lấy kết quả luôn.” Tôi cười nói. “Bởi vì có được kết quả, rất có thể sẽ phá ngay được vụ án. Ngoài ra, em còn có chuyện này muốn nhờ chị giúp.”

“Chuyện gì thế?” Chị Trịnh tò mò hỏi.

“Giờ chị cứ làm việc đi đã.” Tôi nói. “Vụ án này là quan trọng nhất, đợi lúc nào chị kết thúc công đoạn lấy mẫu, tiến hành thao tác khuếch đại ADN, chị sẽ có thời gian rỗi, lúc đó em sẽ hỏi chị sau.”

Chị Trịnh mỉm cười gật đầu, nói: “Được, các anh đợi nhé.” Nói xong, chị quay vào, đi qua hệ thống cửa bảo vệ, tiến vào phòng Giám định ADN có thiết kế hiện đại đẹp mắt.

Tôi và Đại Bảo thấy các nhân viên của phòng ADN bắt đầu bận rộn bèn nằm xuống dãy ghế ở ngoài cửa phòng. Do đã mệt lử sau một ngày làm việc, chỉ một lát sau, cả hai chúng tôi đều đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ được khoảng ba tiếng đồng hồ, tôi bị chị Trịnh lay dậy.

Tôi lau nước dãi bên mép, hỏi: “Ồ, chị bắt đầu khuếch đại ADN rồi à?”

Chị Trịnh cười nói: “Khuếch đại từ lâu rồi, nhưng thấy các anh ngủ ngon, tôi không nỡ gọi dậy. Nói đi, anh muốn hỏi tôi điều gì?”

Tôi liếc sang Đại Bảo đang ngáy đều đều, nói: “Hôm nay anh ấy suýt nữa thì bị say nắng, để anh ấy ngủ thêm một lát, chúng ta sang phòng làm việc để nói chuyện nhé!”

Vào trong phòng làm việc, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Em gặp một vụ án, là một chuỗi vụ án thì đúng hơn, đều là hϊếp da^ʍ tử thi, mẫu vật lấy từ âʍ đa͙σ của thi thể sau khi mang xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều có phản ứng yếu, nhưng lại không thể tìm ra kiểu gen ADN của hung thủ. Tại sao lại như vậy?”

“Anh đang nói tới vụ án Vân Thái phải không?” Chị Trịnh cười hỏi.

“Chị cũng biết vụ án này?” Tôi rất ngạc nhiên.

“Biết chứ. Lúc đó tôi cũng được mời tới hội chẩn.” Chị Trịnh nói. “Khi vụ án đầu tiên xảy ra, kỹ thuật ADN vẫn chưa thực sự chín muồi, mọi người đều cho rằng nguyên nhân là tại máy móc. Thế nhưng sau đó lại xảy ra vụ án tương tự, đặc biệt là vụ án ở Long Đô khoảng một, hai năm về trước, cũng vẫn không thể tìm ra kiểu gen. Hiện tại, kỹ thuật ADN đã cực kỳ phát triển, bởi vậy, vấn đề không phải là do kỹ thuật hay máy móc nữa.”

“Vậy chị cho rằng nguyên nhân là gì?”

“Acid phosphatase trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể phân giải thành Disodium phanyl phosphate, sinh ra Naphthol, sau đó tác dụng với Potassium ferricyanide và kết hợp với Aminoantipyrine sinh ra hợp chất dạng Quinone màu đỏ, đây chính là nguyên lý của thao tác xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙.” Chị Trịnh nói. “Xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho kết quả dương tính yếu, cho thấy trong âʍ đa͙σ của nạn nhân chắc chắn có vết tϊиɧ ɖϊ©h͙. Thông thường trong trường hợp này, chúng tôi vẫn có thể xét nghiệm ra kiểu gen ADN.”

*Ôi mấy cái tên… ㅋㅋ*

“Vậy tại sao lại không xét nghiệm?” Tôi hỏi. “Chẳng lẽ lại không phải là vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con người?”

Buột miệng hỏi xong, tôi mới thấy hối hận. Chị Trịnh cũng chỉ tầm 40 tuổi, nghe vậy thì mặt mũi đỏ bừng.

“Không phải!” Chị Trịnh nói. “Kể cả động vật cũng có thể xét nghiệm ra kiểu gen.”

“Vậy thì nguyên nhân là do đâu?” Tôi hết sức băn khoăn.

Chị Trịnh nói tiếp: “Lúc đó có người hỏi hay là hung thủ đã dùng bαo ©αo sυ?”

“Nếu đã dùng bαo ©αo sυ, sẽ không thể có phản ứng dương tính yếu với tϊиɧ ɖϊ©h͙ được!” Tôi nói.

“Có lẽ từ đầu không dùng, sau đó mới dùng.” Chị Trịnh nói. “Nếu như vậy sẽ để lại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cực ít, nhưng không để lại tϊиɧ ŧяùиɠ. Anh biết đấy, chỉ khi có tϊиɧ ŧяùиɠ mới có thể xét nghiệm ra ADN.”

Tôi gật đầu nói: “Phải rồi, hung thủ đã dùng bαo ©αo sυ hoặc là có khả năng phóng tinh ra ngoài cơ thể.”

“Thế nhưng cả hai khả năng này đều đã bị loại trừ.” Chị Trịnh nói. “Trước hết, trong mẫu vật lấy từ âʍ đa͙σ của nạn nhân không tìm thấy thành phần dầu bôi trơn ở mặt ngoài bαo ©αo sυ, cho thấy chắc chắn hung thủ không dùng bαo ©αo sυ. Tiếp theo, quanh hiện trường và những vị trí khác của thi thể đều không tìm ra vết tϊиɧ ɖϊ©h͙. Nếu như phóng tinh ra ngoài cơ thể, thì hắn đã phóng đi đâu?”

Rồi chị Trịnh nói tiếp: “Tôi không phải là bác sĩ, bởi vậy không hiểu lắm về y học. Có người nói rằng có một chứng bệnh có tên là giao hợp không phóng tinh.”

“Không thể!” Tôi cắt ngang lời chị Trịnh. “Không phóng tinh sẽ không có được cảm giác cực khoái, người như vậy sẽ không thể liên tiếp gây ra các vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người được. Phải rồi, liệu có khả năng hung thủ đã triệt sản không? Triệt sản tức là thắt ống dẫn tinh, khiến tϊиɧ ŧяùиɠ không thể phóng ra ngoài, nhưng tuyến tiền liệt vẫn có thể tiết ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Dung môi dùng để xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ chính là dung môi trong dịch tuyến tiền liệt. Nếu như hung thủ đã triệt sản, thì dịch tuyến tiền liệt tiết ra vẫn có thể cho kết quả xét nghiệm dương tính, nhưng do không có tϊиɧ ŧяùиɠ, nên không thể tìm ra kiểu gen ADN.”

Chị Trịnh nói: “Anh thông minh thật đấy. Lúc đó, bao nhiêu người suy nghĩ nát óc, cuối cùng mới đưa ra được kết luận hung thủ đã thắt ống dẫn tinh, nhưng tôi vẫn không đồng ý với quan điểm này. Thứ nhất, ở nông thôn rất hiếm đàn ông triệt sản mà đều là phụ nữ đặt vòng, vì phụ nữ đặt vòng thì có thể tháo ra, còn nam giới thì không thể hồi phục. Thứ hai, dù có thắt ống dẫn tinh thì dịch tuyến tiền liệt cũng sẽ phải tiết ra một lượng lớn, nên kết quả xét nghiệm cũng không thể là dương tính yếu được.”

“Chuyện này thì chưa chắc.” Tôi nói. “Lỡ đâu hung thủ đã rửa sạch âʍ đa͙σ của nạn nhân thì sao?”

Chị Trịnh nói: “Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.”

Lúc này, anh Ngô ở phòng Giám định ADN bước vào phòng làm việc, nói: “Trưởng phòng Trịnh, đã có kết quả xét nghiệm ADN, qua đối chiếu, trong cơ thể nạn nhân đúng là có vết tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng không phải là của Khổng Uy.”