“Chia thành hai nhóm.” Tôi nói. “Nhóm thứ nhất điều tra xem Hồng Chính Chính có qua lại với phụ huynh của học sinh nào trong lớp Dương Phong chủ nhiệm hay không. Nhóm thứ hai phỏng vấn các học sinh trong lớp Dương Phong, chú ý chọn những em lanh lợi, trong lúc trò chuyện cần có sự hiện diện của giáo viên hoặc phụ huynh. Ngoài ra, tôi có một yêu cầu, nếu các đồng chí của tổ thứ hai phát hiện ra tình hình gì, hãy lập tức thông báo cho tôi ngay, tôi muốn tham gia phỏng vấn.”
Đội trưởng Hứa gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của tôi. Hai tổ trinh sát mau chóng triển khai công tác.
Tôi cứ nghĩ tổ thứ nhất sẽ nhanh chóng tìm ra thông tin, nhưng sự việc lại không được như mong muốn. Sau nửa ngày điều tra, các điều tra viên tổ thứ nhất vẫn không thu được mấy thông tin phản hồi. Hồng Chính Chính xảy ra án mạng mới thấy hắn xuất hiện. Hơn nữa, hắn chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động nên không thể điều tra đã liên lạc với ai.
“Tiếp tục điều tra! Xem trong số phụ huynh của vài chục học sinh này có ai đã từng tới chỗ làm của hắn hay không? Có ai qua lại với hắn một năm về trước không?” Đội trưởng Hứa quát ầm lên trong điện thoại.
“Việc này cần phải có thời gian anh ạ!” Điều tra viên phía bên kia dè dặt đáp.
“Đội trưởng Hứa, đừng sốt ruột!” Tôi nói. “Chưa biết chừng tổ thứ hai sẽ thu được thông tin đấy.”
Tôi vừa dứt lời, điện thoại của đội trưởng Hứa lại đổ chuông, tổ thứ hai đúng là đã phát hiện ra manh mối.
*
Khi tôi mau chóng tới trường tiểu học Hồng Kỳ, đã thấy một cô bé tầm 12, 13 tuổi rụt rè ngồi bên cạnh mẹ, đang trò chuyện với một nữ cảnh sát. Tôi lặng lẽ tiến lại gần lắng nghe.
“Cháu vừa nói Tiểu Thanh là bạn tốt của cháu phải không?” Cô cảnh sát hỏi.
Cô bé gật đầu.
“Vậy nếu Tiểu Thanh bị bắt nạt, cháu có nên kể với cô không nhỉ?”
Cô cảnh sát rủ rỉ khuyên nhủ, cô bé ngập ngừng đắn đo, suy nghĩ mãi mới hỏi: “Thế thầy Dương có biết là cháu nói không?”
Có vẻ như cô bé vẫn chưa biết rằng thầy giáo của chúng đã vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe thấy những điều chúng nói nữa.
Cô cảnh sát nói: “Cô hứa với cháu, những gì cháu nói hôm nay chỉ có mẹ cháu, cháu, cô và chú đang đứng đằng sau cô biết thôi, được không?”
Tôi thầm bất mãn với cô cảnh sát xinh đẹp kia, vì tôi biết lời hứa của cô chắc chắn là một lời nói dối.
“Lời nói của con gái đẹp đúng là không đáng tin!” Tôi bụng bảo dạ.
Nhưng cô bé lại liếc nhìn tôi một cái rồi nói: “Nhưng mà, cũng không cho chú này biết đâu! Chú ấy ở đây, cháu ngại không muốn nói.”
Tôi đã lờ mờ đoán ra chân tướng, thế là biết điều tránh ra ngoài cửa, chuyển từ quang minh chính đại tham gia sang lén lút nghe trộm.
“Là thế này ạ!” Cô bé bắt đầu ấp úng. “Hai hôm trước, vào buổi chiều có tiết tự học, thầy Dương gọi Tiểu Thanh vào phòng làm việc, hết một tiết học mới thấy bạn ấy quay về. Khi bạn ấy ngồi xuống cạnh cháu, cháu thấy bạn ấy rất lạ, người bạn ấy run bần bật, mặt mũi trắng bệch. Cháu hỏi có phải bạn bị sốt không nhưng bạn ấy chỉ lắc đầu, khóc thút thít. Cháu đang ngơ ngác thì bạn ấy đã kéo cháu ra khỏi phòng học, đi đến chỗ chúng cháu vẫn thường tâm sự với nhau. Sau đó, bạn ấy đã kể… đã kể cho cháu nghe một bí mật.”
“Cháu đừng sợ, cháu cứ bình tĩnh kể cho cô nghe.” Cô cảnh sát an ủi.
“Bạn ấy ôm cháu khóc rất lâu rồi mới nói với cháu, thầy Dương đã bắt nạt bạn ấy rất nhiều lần rồi…”
“Mẹ kiếp, hϊếp da^ʍ trẻ vị thành niên?” Lần nào nghe thấy vụ án hϊếp da^ʍ, tôi cũng giận đến sôi máu. Tôi đứng ngoài cửa, siết chặt nắm đấm, không ngớt chửi thầm. “Cái loại cầm thú đội lốt người!”
“Bắt nạt thế nào?” CÔ cảnh sát vẫn gặng hỏi. Tôi cảm thấy hơi xấu hổ, hiểu ý sơ sơ là được rồi mà.
Cô bé im lặng một lúc mới đáp: “Bạn ấy nói… bạn ấy nói… thầy Dương thò tay vào trong váy bạn ấy… rồi chọc vào chỗ ấy.”
Tôi đứng ngoài cửa, nghiến răng kèn kẹt.
Cô cảnh sát đằng hắng một tiếng, hỏi tiếp: “Thế sau đó cháu đã nói gì với bạn ấy?”
“Cháu bảo bạn ấy hãy kể cho bố bạn ấy biết, để bố bạn ấy tới đánh cho con người xấu xa kia một trận.” Cô bé rất có ý thức bảo vệ bản thân.
“Thế cháu đã gặp bố bạn ấy bao giờ chưa? Sao cháu biết bố bạn ấy có thể đánh được thầy Dương?” Câu hỏi của cô cảnh sát rất chuyên nghiệp, thứ nhất có thể thăm dò xem Dương Phong có quen biết bố của Tiểu Thanh không, thứ hai là tìm hiểu về nhân thân và đặc điểm của bố Tiểu Thanh.
“Chưa ạ! Mẹ Tiểu Thanh mất rồi, còn bố bạn ấy rất bận, lần nào họp phụ huynh cũng nhờ các cô trong cửa hàng bố bạn ấy đến họp hộ. Tiểu Thanh đáng thương lắm.” Giọng cô bé đã nghẹn ngào. “Nhưng Tiểu Thanh có khoe với cháu, bố bạn ấy hồi trước là lính đặc công, đánh nhau rất giỏi.”
Tôi vẫy tay về phía cô cảnh sát, ra hiệu cho cô ta hãy kết thúc cuộc trò chuyện. Bây giờ, chúng tôi đã có đủ manh mối, không cần thiết phải bắt ép đứa trẻ ngây thơ kia chịu thêm áp lực tâm lý nữa.
Cô cảnh sát an ủi cô bé vài câu rồi cùng tôi ra về, tới trụ sở Công an huyện.
*
“Đã điều tra ra động cơ thực sự.” Đội trưởng Hứa phấn khởi ra mặt. “Lập tức mời Ngô Ngũ tới thẩm vấn, đồng thời điều tra mối quan hệ giữa anh ta và Hồng Chính Chính.”
“Đội trưởng Hứa, tôi muốn có lệnh khám nhà.” Tôi nói. “Chúng ta đã đoán được có lẽ anh ta chính là một trong hai hung thủ, đêm hôm đó, có thể anh ta đã mặc áo trắng. Tại sao không đi khám xét thử xem chiếc áo trắng đó có còn không?”
Cầm lệnh khám nhà trên tay, tôi vừa đi vừa nghe điều tra viên kể về gia cảnh của Tiểu Thanh. Nhà Tiểu Thanh là gia đình đơn thân, Ngô Ngũ bố cô bé là lính đặc công giải ngũ, hiện mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ. Mẹ của Tiểu Thanh đã mất trong một vụ tai nạn giao thông mấy năm về trước, trong nhà chỉ còn lại hai bố con. Ngô Ngũ rất yêu thương con gái, coi cô bé như mạng sống của mình. Phân đội Cảnh sát hình sự đã cho một nữ nhân viên trong cửa hàng đưa Tiểu Thanh rời khỏi nhà trước đó vì không muốn cô bé phải chứng kiến cảnh tượng bố mình bị bắt.
Sau khi nhìn Ngô Ngũ sắc mặt cực kỳ bình thản được cảnh sát đưa lên xe, tôi và bác sĩ Triệu mới bước vào trong nhà anh ta. Công tác tìm kiếm không hề khó khăn, chúng tôi mau chóng tìm được một chiếc áo phông trắng lốm đốm vài chấm nhỏ màu nâu, dựa theo kinh nghiệm, tôi đoán rằng đó chính là vết máu giặt chưa sạch.
Sau vài giờ đồng hồ, kết quả xét nghiệm đã cho thấy, vết máu dính trên chiếc áo phông trắng chính là máu của Hồng Chính Chính và nạn nhân nữ.
Ngô Ngũ được đưa tới đội Cảnh sát hình sự. Anh ta không hề chống đối, bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc.
Bảy năm trước, Ngô Ngũ và vợ đi xe khách về nhà bố mẹ vợ, ngồi ngay bên cạnh hàng ghế của họ có một cậu thanh niên choai choai mười mấy tuổi bỏ nhà đi hoang. Xe đang chạy bỗng nhiên lật nghiêng, hành khách bị thương la liệt, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Vợ của Ngô Ngũ do ngồi ngay cạnh cửa sổ nên bị mảnh kính vỡ cứa đứt động mạch cổ, tử vong ngay tại chỗ. Còn cậu thanh niên ngồi ở ghế bên cạnh bị hôn mê do phần cổ bị chèn ép nghiêm trọng. Ngô Ngũ không cứu được vợ, cố nén đau đớn, dùng kỹ thuật cấp cứu từng học được trong quân đội để sơ cứu cho cậu thanh niên, cuối cùng đã cứu sống được cậu ta.
Cậu thanh niên đó chính là Hồng Chính Chính.
Bảy năm sau, Hồng Chính Chính về thăm quê, tình cờ gặp lại Ngô Ngũ, vừa nhìn đã nhận ra anh ta ngay. Nhắc tới chuyện năm xưa, Ngô Ngũ không nén nỗi đau buồn, nước mắt lã chã. Hai người cũng coi như là bạn vong niên, lại cùng trải qua cơn sinh tử, trò chuyện mãi không biết chán. Hồng Chính Chính còn mua rượu tới nhà Ngô Ngũ lai rai tâm sự. Uống được một lúc, Tiểu Thanh đi học về, khóc lóc kể cho bố nghe chuyện nhiều lần bị Dương Phong sàm sỡ. Ngô Ngũ nghe mà giận đến tím tái mặt mày, Hồng Chính Chính cũng vô cùng căm phẫn, vốn sẵn hơi men, hai người quyết định phải tới hỏi tội Dương Phong. Ngô Ngũ sợ Dương Phong không biết anh ta là ai mà không cho vào nhà nên đã mang theo hai chai Ngũ Lương Dịch làm “mồi nhử”, quyết định lấy cớ biếu quà để vào được trong nhà đã rồi tính sau.
Tới nhà Dương Phong, Ngô Ngũ nói dối mình là phụ huynh của cô bé bạn thân của Tiểu Thanh, Dương Phong bèn mời anh ta vào trong phòng khách. Sau đó, Ngô Ngũ liền ngả bài, nói rõ mình là ai. Dương Phong sợ hãi, nấp vội vào góc hẹp giữa ghế sofa và tường. Lúc này, Hồng Chính Chính đã thủ sẵn dao sắc trong tay, lập tức xông vào đâm ngay.
Ngô Ngũ vốn dĩ chỉ định tìm Dương Phong hỏi cho ra nhẽ, nếu Dương Phong chối tội, sẽ đánh cho một trận cho hả giận, nào ngờ Hồng Chính Chính chưa nói năng gì đã lao đến đâm luôn. Cậu thanh niên giang hồ phiêu bạc đã dùng cách ấy để đền đáp ơn nghĩa mà không lường được rằng đã làm hại chính ân nhân của mình.
Ngô Ngũ thấy Hồng Chính Chính làm vậy thì sững sờ kinh hãi. Đúng lúc này, vợ Dương Phong nghe động liền nhảy xuống giường chạy ra xem, thấy Dương Phong khắp người đẫm máu liền hét toáng lên. Ngô Ngũ càng sợ hãi, vội vàng xông tới bịt miệng bà ta lại. Lúc này, Dương Phong đã mất khả năng kháng cự. Hồng Chính Chính thấy Ngô Ngũ vật lộn với vợ Dương Phong bèn xông lại đâm luôn cho bà ta một nhát rồi nắm áo Ngô Ngũ kéo đi. Hai người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Anh đã đoán đúng!” Nghe Ngô Ngũ kể xong, bác sĩ Triệu nói, “Dương Phong đã biết hung thủ chính là bố của Tiểu Thanh, nhưng ông ta vẫn hy vọng rằng mình có thể sống sót. Nếu ông ta được cứu sống, sẽ không muốn tiết lộ chuyện xấu xa động trời này, không muốn hủy hoại danh dự nhà giáo ưu tú toàn thành phố của mình. Ông ta cố tình đánh lạc hướng cảnh sát khiến cho vụ án không thể phá nổi, dù bản thân có phải thiệt thòi cũng còn hơn cả đời mang tiếng cầm th. Thế nhưng, đến khi ông ta cảm thấy mình sắp chết thì lại hối hận nên mới tiết lộ chi tiết áo đen áo trắng. Lúc đó, có lẽ ông ta đã muốn khai ra sự thực, nhưng lực bất tòng tâm, chỉ còn biết tiếc nuối từ giã cõi đời.”
Tuy vụ án đã được phá nhưng lòng tôi vẫn trĩu nặng. Tôi im lặng không nói năng gì.
Bác sĩ Triệu nói tiếp: “Đừng ủ ê nữa, tôi biết anh đang nghĩ gì, đầu tôi cũng đang rối tung rối mù lên đây. Rốt cuộc thì ai mới là người tốt, ai mới là kẻ xấu?”
“Đen và trắng, khoảng cách thật mong manh.” Tôi quay sang nói với đội trưởng Hứa. “Bé Tiểu Thanh thật đáng thương, mong rằng các anh hãy có chính sách hỗ trợ cho cô bé, đừng để cô bé đi sai đường. Chỉ mong cô bé được sống an lành chờ ngày bố mãn hạn tù. Và nhất định phải để cô bé hiểu rằng, tuy bố mình phạm tội nhưng không phải là người xấu.”